Art: Weibo @·玖韶·
Chương : Chuyện năm đó [] Lã Chiến tức chết, Mặc gia hạ mình
Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!
Lớp bảy và lớp ba cùng một tầng, cách cũng gần nhau, lúc ba người Mặc Khuynh, Mẫn Sưởng và Thẩm Kỳ đến, học sinh trong lớp đã về hết chỉ còn lại vài người, Lã Chiến chưa đến.
Bầu không khí trong phòng thoáng ngưng đọng.
Mặc Tùy An đang làm đề, Thịnh Khánh cùng đội thấy Mặc Khuynh đến vội đá chân ghế của Mặc Tùy An một cái, giọng nói không lớn không nhỏ: "Hê, chị gái giả mạo của cậu kìa."
Lời này không khác gì chọc trúng chỗ đau của Mặc Tùy An, khiến gân xanh trên trán cậu ta nổi lên, tức giận quay sang trừng Thịnh Khánh một cái.
Thịnh Khánh giật mình, rụt cổ, dáng vẻ xin tha.
Mặc Tùy An lúc này mới thu lại ánh mắt của mình, đồng thời nâng mắt, nhìn ba người Mặc Khuynh, Mẫn Sưởng và Thẩm Kỳ từ ngoài cửa thong thả đi vào, chọn hàng đầu tiên ngồi xuống.
Mặc Tùy An tâm tình phức tạp.
Tối qua sau khi quay về, lại chờ Mặc Đạt Mậu đi xác minh lại người đứng sau phụ trách hạng mục kia, quả nhiên là Hoắc Diễn. Hạng mục bỗng nhiên ném cho Mặc Đạt Mậu, tám chín phần mười là vì Mặc Khuynh.
Cảnh tượng Hoắc Tư tìm đến bọn họ thương lượng hiện lên rõ ràng trước mắt.
Nhưng mà, nhà họ đều một lòng thương nhớ Ôn Nghênh Tuyết máu lạnh vô tình, đuổi Mặc Khuynh đi, cuối cùng không những không thể kéo Ôn Nghênh Tuyết về, còn vì đuổi Mặc Khuynh mà vuột mất hạng mục lớn trong tay.
Khoảng chừng năm phút sau, Lã Chiến cầm một tập tài liệu đi vào.
Ông ta quét mắt một vòng, gọi: "Ôn Nghênh Tuyết."
"Có."
Ôn Nghênh Tuyết ngẩng đầu.
Lã Chiến đặt tập tài liệu lên bàn giáo viên, nói với Ôn Nghênh Tuyết: "Em phát tập tài liệu này cho các bạn đi, mỗi người một phần."
"Vâng."
Ôn Nghênh Tuyết đứng dậy đi lên bục giảng, cầm tập tài liệu phát cho mỗi người một phần, sau đó quay về chỗ ngồi của mình.
"Chắc các em đều đã biết rồi, chủ đề của cuộc thi lần này là 'đường sắt', đề thi những năm trước đều dựa theo các đề tài nóng, năm nay cũng không ngoại lệ." Lã Chiến đứng trên bục giảng, đi thẳng vào trọng tâm, "Thầy đã tổng hợp lại một vài vấn đề được chú trọng gần đây vào tài liệu này."
"Thầy ơi." Thịnh Khánh giơ tay, "Phương án giải quyết vấn đề xây dựng đường sắt xuyên qua cao nguyên làm nên tên tuổi của Lã Chi Thụ lão tiên sinh, gần đây lịch sử liên tục dành được sự quan tâm, đề tài này cũng nóng trở lại, thầy có thể giảng về nó không ạ."
Lã Chiến gật đầu: "Đây là nội dung trọng điểm trong buổi học hôm nay của chúng ta."
Mặc Khuynh lười biếng mở tập tài liệu ra, vừa lướt qua trang đầu tiên sắc mặt đã hơi thay đổi, lại lật thêm hai trang, hoàn toàn cảm thấy ngu dốt nhạt nhẽo.
Mặc Khuynh đóng tập tài liệu lại ném lên mặt bàn, sau đó đứng lên.
Mẫn Sưởng hơi ngớ ra: "Không nghe nữa?"
"Không nghe nữa, quá đơn giản, nhạt nhẽo." Mặc Khuynh khoác ba lô đi thẳng ra ngoài.
"Mặc Khuynh." Lã Chiến trầm mặt, lạnh giọng gọi Mặc Khuynh lại.
Mặc khuynh nghiêng đầu, đối diện với ông ta.
Lã Chiến tức giận đến mức siết chặt bút trong tay, nhưng bên dưới vẫn còn có những học sinh khác, ông ta chỉ có thể tạm thời kìm nén cơn giận này lại.
Lã Chiến đẩy kính mắt: "Em có biết vì lấy một cơ hội cho em được nghe giảng mà tối qua Diêu Giai Giai đã năn nỉ tôi bao nhiêu lâu không?"
"Thân là thầy giáo nhân dân lại để học sinh năn nỉ cầu xin mới đồng ý giảng bài." Mặc Khuynh mặt không đổi sắc, trực tiếp ném ngược lại vấn đề này cho ông ta, "Nói ra vẻ vang lắm sao?"
"Em!"
Lã Chiến suýt chút nữa thì tức đến hộc máu.
Ông ta không nói lại Mặc Khuynh, dừng lại một lát, chỉ nói: "Em nghĩ cho kỹ, bước qua cánh cửa này thì sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu."
"Chẳng báu."
Mặc Khuynh bỏ lại Lã Chiến với một thân lửa giận, không nhìn thêm một cái đi thẳng.
Mẫn Sưởng vốn đã không muốn lãng phí thời gian ở đây, vừa nhìn thấy Mặc Khuynh đã đi thì cũng không do dự lấy một giây, khoác ba lô lên đuổi theo.
Thẩm Kỳ cũng đứng lên.
Lã Chiến kinh ngạc hỏi: "Em cũng đi?"
Thẩm Kỳ là thiên tài duy nhất mà ông ta công nhận.
Năm lớp , Thẩm Kỳ không bao giờ nghe giảng, chỉ chăm chú làm những việc của mình, nhưng đến cuối vẫn luôn đứng hạng nhất.
Tuy Thẩm Kỳ không phải một học sinh nghe lời, nhưng thiên tài luôn có chỗ không tầm thường, bởi vậy mà Lã Chiến luôn tỏ ra khoan dung với Thẩm Kỳ. Ai ngờ được hôm nay Thẩm Kỳ lại tham gia vào nhóm của Mặc Khuynh.
"Đúng là quá đơn giản." Thẩm Kỳ thả tập tài liệu xuống, khoác ba lô lên, trước khi bước ra còn không quên ném lại một câu chế giễu đám học sinh còn ngồi lại, "Đương nhiên, lấy trình độ của họ thì hẳn là cần đến thầy rồi."
Những học sinh còn lại được xưng là thiên chi kiêu tử: "..." Mẹ nó, con nhỏ này tìm đánh có phải không.
Thẩm Kỳ cũng đi rồi.
Nhưng cô ấy mang theo không chỉ có lửa giận của Lã Chiến, còn có lửa giận của toàn bộ học sinh ở đây.
Thẩm Kỳ sau khi đắc tội một nhóm học sinh đã báo danh dự thi đuổi theo Mặc Khuynh và Mẫn Sưởng, sau khi đuổi kịp, lại tự giác thu lại sắc bén trên người, đến cả ánh mắt cũng nhu hòa đi không ít.
Thẩm Kỳ hỏi hai người: "Hai người về thẳng nhà hả?"
Mặc Khuynh đáp: "Ừm."
Mẫn Sưởng nói: "Về nhà."
Thẩm Kỳ: "Ồ."
Mặc Khuynh liếc Thẩm Kỳ một cái, hỏi: "Hoắc Tư đến đón?"
Thẩm Kỳ lắc đầu, mơ hồ đáp: "Em còn có chút chuyện cần làm."
Mẫn Sưởng bất ngờ hỏi: "Chuẩn bị cho cuộc thi lên công chức?"
"Đại khái là vậy."
Thẩm Kỳ bỗng nhiên cười, tâm trạng có vẻ không tệ.
...
Ai cũng không để chuyện "thi công chức" này của Thẩm Kỳ trong lòng, dù sao cô ấy còn chưa tốt nghiệp cấp ba.
Nhưng mà, Thẩm Kỳ đúng là mỗi ngày đều ôm cuốn sách kia.
Đồng thời --
Bởi vì Mặc Khuynh dẫn nhóm đối đầu Lã Chiến, mà Thẩm Kỳ và Mẫn Sưởng đã qua mắt kính lọc học bá của Lã Chiến, trên lớp đều được ông ta khoan dung coi như không thấy, theo lẽ tự nhiên, Mặc Khuynh trở thành mục tiêu hứng mũi nhọn công kích.
Mặc Khuynh thắng ở da mặt dày, với mấy lời chế giễu của ông ta không đau cũng chẳng ngứa.
Có Tống Nhất Nguyên bảo vệ vô điều kiện, Lã Chiến thật sự không thể làm gì cô.
Ngày diễn ra cuộc thi đã đến gần.
Lại một ngày, trong tiết thể dục, Mặc Tùy An chủ động tìm đến Mặc Khuynh đang ngồi dưới tán cây phơi nắng.
Mặc Tùy An ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng nghiêm mặt, quyết tâm đi tới: "Chúng ta nói chuyện đi."
--- Lời tác giả ---
Toàn bộ nội dung, quy tắc, thời gian, chủ đề, giải thưởng về cuộc thi toán mô hình này đều không viết theo thực tế.