Art: Weibo @火锅精灵芒果锡
Chương : Chuyện năm đó [] Điều tra một người, tên Giang Diên
Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!
Căn cứ số , văn phòng thủ lĩnh nhánh Hành động.
Thủ lĩnh Phạm ngồi trên ghế sô pha, nghe Tống Nhất Nguyên trình bày lại chuyện của Mặc Khuynh và hạng mục xong, gật gù, sắc mặt không có bất cứ biểu cảm gì.
Thủ lĩnh Phạm mở miệng: "Đội trưởng Tống."
Tống Nhất Nguyên và Hoắc Tư ngồi đối diện đều hơi ngẩn ra.
"Quên mất, bây giờ cậu không còn là đội trưởng Tống nữa." Thủ lĩnh Phạm sửa miệng, "Thầy Tống, phiền cậu viết chuyện này thành báo cáo, đánh giá của bên trên với Mặc khuynh sẽ cần dùng đến."
Sắc mặt Tống Nhất Nguyên vẫn còn cứng đờ, gật đầu: "Được."
Chuyện đã nói xong, Tống Nhất Nguyên không hề có ý định lưu lại thêm một giây, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi.
Hoắc Tư muốn tiễn, Tống Nhất Nguyên lại ngăn cản, một mình rời đi.
Thủ lĩnh Phạm đứng lên, đứng ở cửa nhìn theo, không nhanh không chậm nói: "Tôi vẫn thích dáng vẻ hăm hở nhiệt huyết giẫm đạp chúng ta năm đó của cậu ta hơn."
"Khi đó cậu ấy vẫn còn trẻ." Hoắc Tư vội nói.
Thủ lĩnh Phạm nghe ra ý bảo vệ trong giọng nói với Hoắc Tư, trừng mắt: "Tôi là người ghi thù như vậy sao?"
"..."
Hoắc Tư im lặng không đáp.
Thủ lĩnh Phạm lại trừng anh ta thêm một cái, lắc đầu, cuối cùng vẫn không nói gì nữa. Lững thững quay về bàn làm việc, kéo ghế, hỏi: "Tôi nhớ em trai cậu ta cũng dạy học ở Trung học trực thuộc số một đúng không?"
Hoắc Tư đáp: "Vâng."
Ngồi xuống, thủ lĩnh Phạm khó hiểu hỏi: "Cậu ta chạy đến Trung học trực thuộc số một là vì em trai?"
"Tôi không rõ lắm." Hoắc Tư dừng một giây, "Cậu ta không nói."
Thủ lĩnh Phạm nghĩ ngợi, không tiếp tục chủ đề này nữa, để cho Hoắc Tư rời đi.
Tống Nhất Nguyên gặp phải chuyện kia, đối với căn cứ số đều không phải là chuyện vẻ vang gì. Họ chỉ có thể làm việc, không có gì để nói.
Mặc Khuynh vừa về, thím Trần lập tức bưng canh gà nóng hổi ra, cô uống một bát, sau đó cầm khoai tây chiên thím Trần làm đi lên thư phòng.
Giang Khắc quả nhiên ở đây.
Mưa to như trút nước, bên ngoài trời đen kịt, trong phòng được ánh đèn chiếu sáng trưng. Giang Khắc ngồi ở bàn làm việc, phía sau là cửa sổ, ngoài cửa sổ là mưa, trước mặt hắn đặt một tập tài liệu, ánh đèn dừng trên người, phong thái trầm tĩnh, dáng vẻ chỉn chu, hơi thở thậm chí phảng phất một hương vị cấm dục.
"Ngài Mặc, ngài Mặc, tiểu Giang Giang của ngài nè..." Robot nhỏ vốn đang hát một bài hát thiếu nhi, kết quả quay đầu nhận ra sự xuất hiện của Mặc Khuynh, cái chân bằng bánh xích lập tức trượt về phía cô.
() chân của ẻm chắc làm giống bánh mấy cái xe tăng í
Mặc Khuynh một cước đá nó ra xa.
Robot lẽo đẽo bám theo, khóc lóc rêи ɾỉ: "Ngài Mặc, ngài nhìn xem, là tiểu Giang Giang của ngài đây mà...."
Giang Khắc ném bút qua, bực mình nói: "Thú vui ác độc gì đây?"
() ủa ẻm tự tắt nguồn rồi anh còn bật lên chi rồi chê phiền :)))
Đưa một tay dễ dàng bắt được cây bút kia, Mặc Khuynh ung dung bước tới: "Thỉnh giáo Bành Nhân đấy."
Giang Khắc: "..." Chẳng trách.
"Ngày mai có kết quả thi giữa kì rồi." Mặc Khuynh cầm hai que khoai tây chiên cho vào miệng, đi đến bên cạnh Giang Khắc, liếc tài liệu đặt thành từng chồng trên mặt bàn.
Không có gì đáng ngạc nhiên.
Giang Khắc nhớ lại cái ngày tăm tối nhất cuộc đời mình - họp phụ huynh: "Không cần phải nhắc tôi nhớ lại ký ức khó chịu kia."
"À."
Mặc Khuynh đưa khoai tây chiên trong tay cho Giang Khắc.
Giang Khắc liếc qua rồi thu tầm mắt về, biểu thị không có hứng thú.
() nhận ra Khuynh rất hay hối lộ (hoặc là an ủi?) anh Giang bằng đồ ăn haha
"Không đến mức."
Mặc Khuynh đưa một tay ra, lật xem mấy tập tài liệu trước mặt.
Giang Khắc cũng không ngăn cản.
"Con người đều nên trải qua một lần vỡ mộng trong đời, dù là người khác mang đến." Mặc Khuynh chậm rãi nhả ra những chữ này, giọng điệu trêu chọc.
Người đi họp phụ huynh cho cô là Giang Khắc, mất mặt cũng là Giang Khắc, da mặt cô dày, ngược lại sao cũng được, người khác muốn nói gì thì nói.
Giang Khắc hừ một tiếng, lưng tựa về sau, không đọc tài liệu nữa mà nhìn cô: "Mong là đồng thời với vỡ mộng cô mang đến cho tôi, ngẫu nhiên cũng có cả kinh hỉ."
Mặc Khuynh nhẹ như gió thoảng tiếp lời: "Sự tồn tại của tôi chính là một kinh hỉ rồi."
Lời nói không biết mất mặt của cô khiến Giang Khắc hoàn toàn cạn lời.
Mặc Khuynh lật qua chỗ tài liệu trên bàn, khóe môi cong lên biểu lộ sự hứng thú: "Truyền thuyết dân gian sao?"
"Ừm."
"Đúng là tôi cũng không ngờ được có thể bắt tay từ truyền thuyết dân gian." Mặc Khuynh nghĩ ngợi.
"Hửm?"
Giang Khắc nhạy bén cảm nhận được gì đó.
Mặc Khuynh nhìn hắn, khẽ híp mắt, sau đó thản nhiên nói: "Những thứ này anh đều tra ra được, chi bằng tra thêm một người?"
"Không tra."
Giang Khắc quyết đoán trả lời, ghế xoay tròn chín mươi độ, hắn vốn muốn đứng dậy, nhưng lưng ghế lại bị một bàn tay giữ lại, sau đó, bị xoay về.
Giang Khắc ngồi trên ghế, không động đậy nhìn Mặc Khuynh ngay trước mắt.
Bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, ngẫu nhiên có tiếng còi xe cách một màn mưa thấp thoáng truyền tới, gió lớn càn quét trong không trung, mang theo nước mưa lạnh lẽo tràn qua ban công.
"Một người có lẽ có quan hệ với anh." Mặc Khuynh hơi cúi người, đối diện với tầm mắt hắn, chậm rãi nói tiếp, "Người đó vốn nên được lưu danh sử sách, nhưng lại không để lại bất cứ dấu tích gì."
Bên trong thư phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
"Ai?" Sắc mặt Giang Khắc hơi đổi, con ngươi đen giống như càng đậm màu hơn.
Mái tóc của Mặc Khuynh bị gió thổi bay, dính vài hạt mưa, từng lọn tóc rơi xuống, khuôn mặt của cô bỗng trở nên mông lung.
Cô nhìn hắn chăm chú, giống như đang thông qua hắn nhìn đến một người khác.
Cô chậm rãi nhả ra từng chữ: "Người đó tên Giang Diên."
Giang Diên.
Nghe đến hai chữ này, máu trong người Giang Khắc bỗng như ngừng lại, nhưng giây tiếp theo khi hắn muốn bắt lấy nguyên do cho cảm giác khác thường này thì mọi thứ lại tan biến như chưa từng tồn tại.
Giang Khắc đưa mắt nhìn cô, mấy giây sau, hỏi: "Là gì của cô?"
Khóe môi Mặc Khuynh dường như thoáng hạ xuống, nhưng rất nhanh chỉ trong một cái nháy mắt, khiến người ta tưởng rằng đó chỉ là ảo giác.
Cô cầm một que khoai tây chiên lên đưa cho Giang Khắc, mày hơi nhấc, trong mắt có nghiền ngẫm, giọng điệu có cả vui đùa hài hước và đúng mực không vượt quá giới hạn, cô không đáp mà hỏi: "Tra không?"
Một cơn gió lớn đột ngột kéo đến, mang theo hạt mưa lạnh ngắt, hất bay rèm, thổi bay cả tài liệu trên bàn.
Hai người chăm chú nhìn nhau, bên trong đôi con ngươi đen như mực là hình ảnh của đối phương.
Không gian tựa như cũng ngưng đọng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mặc Khuynh giống như ngày thường, được Bành Trung lái xe đưa đến trường.
Hôm nay đã có kết quả thi giữa kỳ, ở trên xe, Bành Trung mấy lần muốn hỏi thăm Mặc Khuynh về kết quả thi, nhưng nhớ lại kết quả thi tháng lần trước, cuối cùng vẫn nuốt vào bụng.
Xe dừng lại trước cổng trường.
Bành Trung rốt cuộc vẫn không nhịn được gọi: "Mặc tiểu thư."
"Ừm?"
Động tác mở cửa của Mặc Khuynh hơi dừng lại.
Đấu tranh trong lòng một hồi, Bành Trung nhìn Mặc Khuynh, chân thành nói: "Nếu thành tích không lý tưởng thì có thể không cần nói với Giang gia."
"Lần này không họp phụ huynh."
Mặc Khuynh không trả lời câu hỏi đó của Bành Trung mà ném lại một câu, sau đó mở cửa đi xuống.
Bành Trung ngồi trong xe hồi lâu, cuối cùng nặng nề thở một hơi thật dài.
...
Trung học trực thuộc số một, văn phòng nào đó.
Kết quả thi đã có đặt trên mặt bàn, tất cả giáo viên có mặt đều vây lại đây, trong ba vòng ngoài ba vòng, nhìn thấy cái tên đứng ở vị trí đầu tiên, ai cũng ngỡ ngàng.
Rất lâu rất lâu sau, Tống Nhất Nguyên ngây người cầm chén trà lên uống một ngụm, sau đó thở hắt ra một hơi: "Gặp quỷ rồi."
: chương phúc lợi mừng k lượt bình chọn truyenwk.com~
k votes lại có phúc lợi nha kkk~
Đoán xem ai no. lần này nào~~~