Nguyên Anh lờ mờ thức giấc. Mới sáng sớm ai lại đập cửa nhà cô vậy chứ?
Thật nhẹ nhàng, cẩn thận đặt chân xuống giường, Nguyên Anh chỉnh trang lại đầu tóc một chút rồi bước ra mở cửa.
Đập vào mắt cô là một gương mặt cũng không xa lạ gì. Cô mỉm cười với người đàn ông trước mặt, ôn hòa hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Minh Hạo không tập trung lắm. Đầu óc hắn hiện tại là một đống len đan hỏng. Hắn thờ ơ đáp:
- Cũng không rõ tại sao tôi lại đến đây.
Nguyên Anh mới là người không rõ. Minh Hạo lại đến tìm cô làm gì chứ? Thấy Nguyên Anh im lặng, Minh Hạo cũng không bày thái độ gì, lại tiếp tục nói:
- Chúng ta đều cùng là một kiểu người.
Ây, giờ thì cô hiểu rồi. Gần đây Nguyên Anh có nghe được chuyện làm ăn của Minh Hạo không được bình ổn cho lắm. Còn cụ thể thì lại chẳng đến phiên người bình thường như cô biết được.
Nguyên Anh phe phẩy tay, mỉm cười thân thiện nhưng ánh mắt thì chẳng hòa ái chút nào.
- Tôi lại có thể giúp được gì chứ?
- Cô nói hiện tại tôi nên làm gì?
- Nếu tôi bảo anh đi chết đi anh sẽ nghe chứ?
Ngay lập tức cuộc nói chuyện đi vào ngõ cụt. Minh Hạo cũng im lặng, không nói gì nữa. Đây chính là tình cảnh mà Nguyên Anh muốn. Ngay lập tức, cô lạnh nhạt nói:
- Vậy nên mới nói đừng đặt gì vào người khác. Muốn an ủi, muốn chia sẻ thì tìm Trương Tuyết Tình. Chúng ta đều là cùng một kiểu người, anh nghĩ tôi sẽ lắng nghe sao? Sẽ có lòng trắc ẩn sao? Không có. Đổi lại là anh sớm đã bảo tôi chết đi rồi. Vậy thì mong đợi gì ở tôi.
- Hẳn là cảm giác thân thuộc đi.
Nói đoạn hắn thở dài, hơi cúi đầu đáng tiếc cảm thán:
- Đúng là không thể thiếu Tuyết Tình được.
Muốn nhớ về nhà mà nhớ. Nhắc trước mặt cô làm gì. Khoe?
Nguyên Anh nhún vai, nhếch môi nói:
- Xin lỗi, là tôi không phải cô ấy.
Minh Hạo thấy bộ dáng này của cô rất không vui. Đột nhiên hắn túm chặt cổ tay Nguyên Anh, đẩy mạnh cô vào trong, đưa tay trái ra sau khoá trái cửa.
Chân Nguyên Anh có chút nhói, loạng choạng vài bước liền ngã phịch xuống giường, kéo theo Minh Hạo cũng ngã đè lên người cô. Nhưng hắn lại không có chút gì khó chịu, ngược lại còn cười.
Thật muốn chửi thề. Có bệnh sao? Cơ mà trò gì đây? Có chút ngoài dự đoán nhưng Nguyên Anh đến quản cũng lười quản hắn. Cô im lặng, cũng không ra sức vùng vẫy.
Minh Hạo hơi nới lỏng carvat. Hắn đè Nguyên Anh xuống, cười âm hiểm:
- Hôm nay, tôi muốn xem cô ti tiện thế nào. Thể hiện bản lĩnh kĩ nữ của cô ra đi. Tôi trả tiền.
Nguyên Anh hơi câu lấy nụ cười.
- Thế cũng phải xem anh đủ tiền không đã.
- Đúng là hồ li tinh.
- Không cần nhắc lại. Tôi cũng chưa phủ nhận bao giờ.
- Cô không thể nào có một chút tốt đẹp của Tuyết Tình sao?
- Anh còn nhớ được Tuyết Tình khi đè trêи người tôi thế này à?
Minh Hạo hơi khựng lại, sắc mặt thoáng đổi, không còn vẻ áp bức mà lại nóng nảy, mất kiểm soát hơn. Hắn dùng thêm lực, đè mạnh cổ tay cô.
- Vẻ mặt đó, tôi muốn xem.
Nguyên Anh hơi mỉm cười, có chút khinh thường hỏi:
- Không biết ngài Hoàng đây muốn xem bộ mặt nào đây?
- Không phải. Cô...
Hắn cắn chặt môi, đem lời nói đều nuốt trở vào, lại trở về như cũ đạo mạo, lạnh lùng. Hắn để lại một cái lườm rồi chỉnh carvat bỏ đi.
Ha, loại người như vậy Nguyên Anh cũng xa lạ gì nữa. Kiếp trước ở thanh lâu gặp qua không ít. Hiểu lầm người mình yêu liền chạy tới thanh lâu phát tiết, cũng không biết muốn thể hiện cái gì. Nhưng chỉ cần đem tên cô gái đó nhắc lại trước mặt hắn thì liền hối hận, cái gì cũng không làm mà ngồi ôm mặt khóc. Kết quả cô còn từng phải ngồi nghe chuyện tình nhà người rồi cho lời khuyên không ít kẻ có bệnh.
Mà càng không nói đây là thời hiện đại, không phải thời nam nhân có thể phong lưu, phóng khoáng như ngựa giống hồi xưa nữa. Nam nhân quan trọng trinh tiết phụ nữ thì hiện tại phụ nữ cũng yêu cầu lòng trung thành. Minh Hạo yêu Tuyết Tình như vậy, sẽ làm gì cô mới lạ. Rõ ràng chỉ là "thùng rỗng kêu to".
Chờ đến hắn bỏ đi rồi, trong lòng Nguyên Anh mới yên bình một chút. Còn sóng gió gì nữa không? Cuộc đời cô đúng là một chuỗi bi kịch mà.
Hôm sau, Nguyên Anh tới phim trường thăm Quân Dương. Cô cũng đang quay ở cách đó không xa.
Quân Dương cầm chai nước đưa cho Nguyên Anh, hào hứng, vui vẻ nói:
- Lần đầu chị chủ động tìm em luôn.
Nguyên Anh đưa hai tay nhận lấy chai nước. Ánh mắt lại trở về lạnh lẽo, mơ hồ như bao phủ một màn sương mờ. Cô hơi cúi đầu nghịch nghịch chai nước trong tay, mờ mịt nói:
- Chỉ là đột nhiên chị thấy có chút vô định.
- Haha, cái đó thường thấy mà. Cơ mà em không nghĩ nó lại xảy ra trêи người chị luôn ấy.
- Chị cũng không rõ nữa. Bản thân rốt cuộc muốn gì?
Dừng một chút, chợt Nguyên Anh hỏi:
- Em thích Tuyết Tình sao?
- Chị đoán xem.
Quân Dương cười, nhìn ra xa xăm. Đoạn đoạn kí ức như thước phim chạy trước mắt cậu, từ lần đầu cậu gặp Tuyết Tình cho đến khi Nguyên Anh xuất hiện...
- Chị thích em sao? - Quân Dương không để ý lắm hỏi.
Nguyên Anh có chút ʍôиɠ lung. Cô nhìn xuống chân, mơ hồ trả lời:
- Không. Có lẽ là do em là người thân thuộc với chị nhất cho đến hiện tại. Có chút rung động ư?
- Chị, em đối với chị cũng chỉ là đồng cảm. Giống như Quân Hiên đối với Minh Ngọc trong Băng tâm vậy. Không phải yêu, chỉ là muốn bù đắp lại tổn thương thế giới mang đến cho chị thôi.
- Em nghĩ nhiều rồi. Tim chị, sớm đã băng sương một tầng rồi.
- Em chỉ muốn nói rõ. Có lẽ như vậy sẽ nhẹ lòng hơn. Còn về Tuyết Tình. Cô ấy là mẫu người con gái của em. Em thích nụ cười của cô ấy. Nhưng em có chút không thích tính cách dễ bị ngoại lực tác động đó. Nếu cô ấy có thể giống như chị không quan tâm dư luận thì tốt rồi.
Một chút rối loạn tình cảm. Nguyên Anh không rõ bản thân mình lắm. Hay chính xác hơn từ trước đến giờ có bao giờ cô hiểu mình đâu chứ.
Nguyên Anh đối với Quân Dương ư? Có lẽ là chút cảm giác muốn gần gũi vì được đối xử thật lòng, được cảm nhận sự ấm áp, quan tâm, dịu dàng từ người khác. Ở bên cạnh em ấy có thể giúp cô buông bỏ lớp phòng bị, có thể thật thoải mái. Nhưng đó không phải là yêu. Nó giống tình bạn hơn. Nguyên Anh xem Quân Dương là một người bạn thật sự. Hoàn toàn không phải tình yêu. Phải không?
Để xem, cô, sớm đã không còn biết cách lắng nghe được trái tim mình nữa rồi. Nó thật lạnh.
Cũng không biết thế nào hiện tại Nguyên Anh lại đến nơi này. Chỉ là tình cờ lỡ bấm vào quảng cáo trêи một trang web đọc truyện. Kết quả lại tò mò mà đi tới đây. Trung tâm tư vấn tâm lý sao? Chỉ là nơi này quá phù hợp với cô rồi. Tâm lý cô đúng là bất ổn thật đấy.
"Sống tích cực hơn đi."
Đó là lời khuyên duy nhất mà cô tiếp nhận được. Cũng phải. Ai lại không khuyên điều đó. Còn về đề nghị điều trị tâm lý gì đó của họ, Nguyên Anh một chút cũng không bận tâm. Bởi cô thấy như hiện tại cũng rất tốt. Chỉ là cô quả thật nên sống tích cực hơn. Nhưng mà có một đề nghị của bọn họ làm cô thấy hứng thú.
"Sao cô không tạm vứt bỏ thế giới bận rộn, tấp nập này để về một miền quê yên tĩnh, trong lành một đoạn thời gian. Cũng có thể đi du lịch tận hưởng thời gian nghỉ ngơi ở một nơi hoàn toàn xa lạ, đi khám phá những dấu tích thế giới này để lại như cách nó vẫn không ngừng vận hành hàng tỷ năm qua. Tôi nghĩ nó sẽ rất thú vị đấy."
Nói sao đây? Nó hoàn toàn chạm tới suy nghĩ sâu nhất bên trong cô rồi. Một chuyến du lịch cũng không tồi. Cô nghĩ thời gian này bản thân mình làm cũng tạm đủ rồi. Cũng phải để cho người khác thời gian để ghi nhớ chứ nhỉ? Cũng phải chờ dấu ấn của bản thân in dấu trêи dòng thời gian đã chứ? "ɖu͙ƈ tốc bất đạt". Cô nên nghỉ ngơi một chút thay vì đâm đầu vào công việc như vậy. Mà có lẽ đoạn thời gian khó khăn lúc trước khiến cô trân trọng và muốn tận dụng tất cả mọi thứ, lao vào chiếm lấy tài nguyên một cách điên cuồng.
Để xem, "Vĩnh viễn không hối hận" cũng sắp quay xong rồi. Đoán chừng theo tiến độ hiện tại thì còn tầm nửa tháng nữa thôi nhỉ. Ngay sau khi đóng máy cô sẽ đi ngay. Dù gì nơi này cũng không có gì để cô chào tạm biệt cả.
Chiều hôm đó, sau khi rời phim trường, không giống thường ngày theo đường cũ trở về nhà, Nguyên Anh đến một khu nhà trọ xập xệ, có phần dơ bẩn, nằm sâu trong góc khuất của thủ đô phồn hoa, tấp nập.
Dừng lại trước một cánh cửa khép hờ, Nguyên Anh nhẹ đẩy cửa bước vào. Cô lạnh lẽo nhìn người đàn ông cởi trần đang nằm trêи nền nhà, lười biếng xem chương trình tạp kĩ trêи TV. Nguyên Anh khẽ gọi một tiếng:
- Bố!
Nguyên Đông cũng không bất ngờ gì với sự xuất hiện của cô. Dù sao trước đây cô cũng đã đến đây vài lần. Chắc là đến xem người bố này chết hay chưa. Ông cũng không muốn ngồi dậy, như cũ nằm dưới sàn, ánh mắt tràn ngập mỉa mai, châm chọc, còn có vài tia ác ý, ngước nhìn Nguyên Anh gằn giọng:
- Mày vẫn còn sức bước tới đây.
Nguyên Anh rút trong túi xách ra một tấm thẻ ATM, nhẹ cúi người đặt xuống sàn.
- Trong này có tiền, đủ để bố mở một quán ăn, một tiệm tạp hóa hay gì đó. Bố có thể dùng nó như vậy hoặc tiêu xài ăn chơi thế nào đó. Nhưng đây là ranh giới cuối cùng giữa chúng ta rồi.
Nguyên Đông hơi sửng sốt. Đứa con gái này, thay đổi quá nhiều. Trong một thoáng hắn đã ngỡ người đứng trước mặt không phải con gái mình. Chính là quá xa lạ. Nhưng cũng phải thôi. Hắn từ đầu đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha rồi. Đã bao lâu hắn không thật sự "nhìn" đứa con gái duy nhất này rồi. Rõ ràng nó là người thân còn lại duy nhất của hắn. Vậy mà...
Nguyên Anh nhìn Nguyên Đông sững người cũng không nói thêm gì, không chỉ trích, không lên án, càng không oán trách. Tất cả đã đủ rồi.
- Mật khẩu là sinh nhật của em. Hẳn bố còn nhớ.
- tháng . - Nguyên Đông nhỏ giọng đáp.
Nguyên Anh khẽ cười. Đúng vậy, thật trùng hợp là sinh nhật Nguyên Nam đúng là cùng ngày với Nguyên Anh, chỉ là cách cô vài tháng. Cơ mà hiện tại cũng không mấy quan trọng nữa rồi.
- Con đi đây.
Thật nhẹ nhàng, ôn hòa để lại một câu nói như thế. Tưởng chừng thật bình thường nhưng chỉ Nguyên Đông và Nguyên Anh khi đó đều hiểu giá trị của câu nói đó.
................................
tháng sau.
Như thường lệ, hôm nay là sinh nhật Quân Dương nên Minh Hạo với cậu hẹn nhau đi uống rượu ăn mừng. Ít ai biết hai người rất thân.
Không biết thế nào, Minh Hạo đột nhiên lại hỏi Quân Dương:
- Nguyên Anh đâu?
Quân Dương nhận lấy chai rượu từ phục vụ, không để tâm lắm trả lời:
- Chị ấy bảo đi du lịch ngắm nhìn một chút.
Minh Hạo nhíu mày, châm chọc nói:
- Có trào lưu thay nhau biến mất sao?
- Em không biết. Mà thế cũng tốt.
_____________________________________
Complete!
Như đã nói trong tuần này viết xong tới lúc Tuyết Tình trở lại. Chương sau chính là nó a