- Kể cho tôi nghe câu chuyện đó được không? Thứ mà cô đã kể với Quân Dương.
Nguyên Anh nhíu mày khó hiểu. Chuyện gì cơ? Cô với Quân Dương không thiếu chuyện, hắn là muốn nghe chuyện gì? Băng tâm? Hay là câu chuyện thật sự về Hoàng Minh Ngọc?
Mặc dù cũng không rõ chuyện Minh Hạo muốn nghe là gì nhưng Nguyên Anh chắc chắn không muốn kể bất kì thứ gì với hắn, thậm chí đến nói chuyện bình thường cũng lười. Cô lạnh nhạt nói:
- Không cần.
Nguyên Anh tuyệt không phải kiểu nữ chính đơn thuần ngốc nghếch trong phim, truyện. Hôm trước người ta giết bố mẹ mình, còn suýt giết luôn cả mình. Hôm nay ôn nhu, ấm áp, xin lỗi vài câu liền ngoan ngoãn sà vào lòng, còn sinh con cho hắn. Cái gì là chân ái, cái gì là nghe theo con tim, cái gì là bố mẹ chắc chắn sẽ ủng hộ mình. Nói thật, Nguyên Anh mà có đứa con như vậy, chết rồi cũng muốn đội mồ sống dậy.
Mặc dù trong thời gian rất ngắn nhưng Minh Hạo có thể nhận ra Nguyên Anh thoáng không hiểu. Vốn hắn tưởng giữa cô và Quân Dương có một bí mật rất lớn, cô đã kể cho cậu ấy một câu chuyện đặc biệt. Nhưng có vẻ hắn sai rồi, có vẻ giữa hai người có rất nhiều chuyện đặc biệt bí mật, không muốn để người khác biết.
- Cô không thể quan tâm thêm cả tôi được sao? - Hắn đau lòng hỏi.
Quan tâm cái gì chứ? Thật sự tên này không nghe lọt tai câu nào cô nói sao? Cô không phải đã nói cô không quan tâm ai cả sao?
Nhưng những ngày sau đó, ngày nào Minh Hạo cũng đi theo Nguyên Anh, lại bắt chước Quân Dương mua rất nhiều đồ, nói mấy lời ngọt ngào đầy tính phi thiết thực. Lẽ nào con người khi muốn quan tâm ai đó đều biến thành như vậy sao? Quá nhạt nhẽo. Nhưng có lẽ không phải ai cũng như thế. Có một số người ngốc nghếch lắm. Chẳng biết nghĩ nghĩ linh tinh thế nào, Nguyên Anh chợt mỉm cười. Cô thấy vui. Còn lý do à? Có lẽ là cảm xúc vu vơ thế thôi.
.........................
Một tuần sau, Nguyên Anh nhận được một tấm thiệp đỏ được đưa tới tận nhà.
- Đám cưới Quân Dương, Tuyết Tình, em muốn đi chứ? - Minh Hạo hỏi.
- Tự dưng lại xưng em. - Nguyên Anh nhíu mày không thoải mái nói.
Anh với chả em, cô muốn nổi hết gai óc lên rồi. Một tuần này hắn cứ đi theo cô, làm đủ trò, nói mấy lời ngọt ngào, còn cười rất dịu dàng, ánh mắt cũng rất ôn nhu. Nhưng suy cho cùng thì cũng không thân thiết gì, trước kia hại cô chưa đủ thảm hay sao mà giờ còn bày vẻ gần gũi. Nhưng Minh Hạo ngay lập tức phủ định ý nghĩ trong đầu cô, hắn nói:
- Anh nghĩ chúng ta đủ thân thiết.
- Sao cũng được. - Nguyên Anh nhếch môi, có chút bất lực nói.
Dù sao cũng không ảnh hưởng tới cô, hắn muốn gọi thế nào thì gọi. Giờ mà đôi co chỉ vì một cái đại từ nhân xưng mới là nhảm nhí, rảnh rỗi. Mà Nguyên Anh không thích chuyện thừa thải.
Minh Hạo nghe thế liền cười. Hắn cười không phải kiểu tỏa nắng rực rỡ như Quân Dương nhưng lại rất có khí chất, tạo cảm giác an toàn, ấm áp, là một người đàn ông đáng dựa vào. Nhưng đó là cảm giác thôi, Nguyên Anh không tin vào vẻ ngoài cùng loại cảm giác nhất thời này, huống hồ cô cũng không cảm giác thấy như thế, đây là cô đứng trêи phương diện khách quan để đánh giá. Chứ bản thân Nguyên Anh thì không có cảm giác gì cả.
Minh Hạo lật lật tấm thiệp, vẻ mặt có chút phức tạp, cũng không rõ hắn suy nghĩ gì. Nhưng rất nhanh hắn ngẩng đầu nhìn Nguyên Anh, lại cười, hỏi:
- Em đi chứ?
- Hẳn là có. - Nguyên Anh lơ đễnh trả lời.
Cô không muốn đi. Không phải vì cô có vấn đề gì với cái đám cưới này, càng không phải vấn đề với cô dâu chú rể, mà chẳng qua Nguyên Anh không muốn phí thời gian vô ích để đi xem người khác hạnh phúc. Thời gian đó cô dùng để làm bản thân hạnh phúc còn tốt hơn.
Hơn nữa tiền mừng đám cưới là thứ Nguyên Anh không muốn nghĩ tới nhất. Cô lại chẳng sợ mất mặt vì bỏ ít hơn người khác đâu, dù sao Nguyên Anh chính là con quỷ nghèo, rất nghèo. Cô chính là không dư tiền quăng cho người khác mua quà vặt. Dù sao vẫn phải nhấn mạnh là Tuyết Tình với Quân Dương rất giàu.
Nhưng Minh Hạo lại nghĩ Nguyên Anh đang luyến tiếc Quân Dương, hẳn là không muốn đi nhưng lại mâu thuẫn. Ai mà lại không muốn chứng kiến người mình yêu hạnh phúc chứ. Nghĩ thế, hắn thở dài, đổi chủ đề:
- Chúng ta đi ăn tối thôi. Anh lại đưa em đi mua quần áo.
Nguyên Anh có chút không hiểu rồi. Minh Hạo yêu Tuyết Tình là chuyện không phải nghi ngờ gì, hiện tại không có được cô ấy lại chạy đi đối tốt với cô làm gì? Mời đi ăn, mua quần áo? Không phải là muốn bao nuôi cô đi chứ? Có chút sợ hãi, càng có chút khinh thường nha. Hắn mong chờ gì ở một người như cô đây chứ? Nguyên Anh tỏ vẻ nghi ngại, thăm dò hỏi:
- Minh Hạo, anh vì sao muốn tốt với tôi như vậy?
Minh Hạo đưa ngón tay chạm nhẹ lên môi, tỏ vẻ suy nghĩ rồi nói:
- Không phải em từng nói yêu thích còn cần lí do sao?
- Vậy ư...
Nguyên Anh phải công nhận dáng vẻ này của hắn quá mị hoặc rồi. Nếu không phải cô rõ hắn âm hiểm thế nào, hẳn cô cũng có chút bị động tâm rồi đi.
Còn câu nói đó... đúng là trước kia có một đoạn thời gian Nguyên Anh nói như thế. Khi đó cô còn bảo cô thích hắn cơ. Nhưng tất cả đều là diễn, Nguyên Anh không tin hắn không biết. Vậy giờ còn nhắc lại làm gì không biết.
Chưa dừng lại ở đó, Minh Hạo lại nói:
- Tối nay em rảnh không? Anh đưa em tới một nơi.
Nguyên Anh vốn muốn từ chối, cô rất bận. Nhưng không hiểu sao cuối cùng lại đồng ý rồi.
Tối đó, tại một nhà hàng hoa lệ, một màn cũ lại xảy ra, nhưng chỉ khác là người không giống, lần này là Minh Hạo với Nguyên Anh.
Minh Hạo quỳ một chân, tay trái ôm một bó hoa lớn, tay phải cầm một chiếc hộp nhỏ. Là dây chuyền. Rất đẹp cũng rất hợp với thẩm mỹ của Nguyên Anh, không cầu kì, không quá hút mắt, đơn giản nhưng vẫn có khí chất đặc trưng.
- Anh thừa nhận là khoảng thời gian đầu đối với em rất ác ý. Nhưng dần dần cảm thấy em rất đặc biệt, không giống với bất kì cô gái nào anh từng gặp. Có lẽ em quen với việc một mình, em quen với việc không tin tưởng bất kì ai, em quen với việc dựa vào bản thân và không thích những thứ phi thực tế, không có tính thực dụng. Em sẽ không khóc nếu nó không giúp được gì, em thích tự xử lí thay vì trông chờ một bàn tay nào đó đưa ra. Nhưng từ giờ nếu được có thể để anh từ từ chữa lành những vết thương đó được không? Để anh từ từ bước vào thế giới của em. Anh nghĩ bản thân có thể vì chúng ta có nhiều điểm giống nhau.
Cảm động thật đấy. Nhưng mà không giống. Hắn lớn lên trong nhung lụa, dù cho gia đình có không hạnh phúc, được đặt quá nhiều kì vọng đi chăng nữa thì cũng không phải lo ăn mặc. Hơn nữa hắn là được kì vọng, nghe còn sáng lạn. Cái gì cũng có cái giá của nó thôi. Vị trí nào cũng có áp lực của nó, càng cao thì càng lớn.
Mà Nguyên Anh trả giá quá sớm và quá đắt. Cô phải trả giá cho khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi không bao giờ quay trở lại đó. Nguyên Anh mất hết tất cả khi cô tuổi. Nhưng Minh Hạo, hắn vẫn còn mà, chỉ là hắn lựa chọn buông bỏ thôi.
Người khác nhìn vào hẳn đều thấy Minh Hạo thật lòng chân thành. Nhưng người ngoài cuộc thôi, với không phải hắn tự nói sao? Hai người giống nhau. Đều thích diễn. Nguyên Anh từ từ cong khóe môi. Cô cười lên rất đẹp nhưng lại có chút vô hồn.
- Được rồi, kết thúc được rồi. Tôi không thích làm đồ chơi của loại người giống như anh.
Cũng không phải là Minh Hạo từng bảo rồi sao? Một núi không có hai cọp, một nhà không nên có hai con cáo. Kiểu như Nguyên Anh thích hợp chơi đùa, nhưng sẽ không yêu. Nhưng Minh Hạo cố tình không hiểu Nguyên Anh muốn ám chỉ điều gì. Hắn cau mày, hỏi:
- Em nói gì vậy? Anh không hiểu.
- Tôi sớm biết rồi. Anh muốn thay đổi tôi trở nên giống Tuyết Tình. Cho rằng chó mà huấn luyện. Đáng tiếc, không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không phải Trương Tuyết Tình.
Nguyên Anh sao có thể không nhận ra chứ. Thích nuôi thú cưng sao? Thích huấn luyện thú? Thích chinh phục? Nguyên Anh đủ kinh nghiệm để nhìn ra tất cả những gì Minh Hạo dành cho cô đều thuộc về Trương Tuyết Tình. Dù sao kiếp trước, Hoàng Minh Ngọc vẫn là ở lầu xanh hơn năm. Chút dối người này sao có thể không nhìn ra.
Minh Hạo vẫn tính nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt như cũ lạnh lẽo, sắc bén còn phản phất sự thờ ơ, khinh thường của Nguyên Anh, hắn chỉ đành cười nhạt. Hắn có chút bất lực rồi. Phải, là hắn không có được Tuyết Tình nên muốn tìm một thứ thế thân. Thật sự là ai cũng được. Hắn có tiền, có thể "mua" nhiều "con rối". Nhưng hắn lại chọn Nguyên Anh. Bởi nụ cười hôm đó khiến hắn để tâm.
Sinh nhật Nguyên Anh hơn năm trước, hắn vốn chỉ muốn tìm chút hy vọng sẽ gặp được Tuyết Tình. Nhưng không hiểu sao sau cùng hắn lại nán lại thêm một chút để cùng Nguyên Anh đón sinh nhật. Là đồng cảm, là đáng thương hay là thấy bản thân mình trong đó, hắn cũng không rõ nữa. Chỉ là chuyện cô có thể thân thiết với một người nào đó như vậy khiến Minh Hạo có chút bất ngờ.
Minh Hạo không dưới lần nhìn thấy Nguyên Anh cười. Hắn không phủ nhận cô cười rất đẹp, nhưng hắn không thể không nói nó rất giả, rất vô hồn. Vì vậy hắn không thích Nguyên Anh cười, thà cô cứ im lặng làm bình hoa di động còn có cảm tình hơn. Nhưng hắn sai rồi, Nguyên Anh mà thật sự cười lên quả thật rất động lòng người.
Cũng không thể so với Tuyết Tình được, bởi không giống, là quá khác rồi. Nếu nụ cười của Tuyết Tình giống ánh nắng mặt trời rực rỡ, ấm áp, khiến người khác không ngại nheo mắt, khiến người khác bất giác cong môi cười theo. Thì nụ cười của Nguyên Anh chính là ngọn lửa ngày đông, lại có chút giống cơn gió mùa hạ. Không rực rỡ, không chói chang mà rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, khiến người khác thấy vui vẻ trong lòng.
Bởi vậy, Minh Hạo là hiếu kì nụ cười đó. Tính hiếu thắng của hắn rất mạnh. Quân Dương cùng hắn có gì hơn? Tại sao tất cả đều xoay quanh cậu. Hắn không hiểu, cũng không tin. Nhưng càng đi càng sai. Đáng lẽ hắn phải hiểu Nguyên Anh không giống bình thường, không thể lừa dối, cũng không nên lừa dối. Hắn vẫy tay gọi thư kí đang đứng ở góc. Sau đó thở dài, nhìn Nguyên Anh nói:
- Xin lỗi vì đã lừa dối em.
Nguyên Anh cười nhạt. Thật ra cô có thể cùng Minh Hạo chơi đùa một chút, cả hai cùng diễn một màn kịch hạnh phúc, vui vẻ như phim truyền hình. Nhưng Nguyên Anh rất bận, cũng không thích đem chuyện tình cảm ra đùa giỡn, có thể tránh thì tận sức tránh, đừng tạo nên những mối nghiệt duyên nữa, chỉ là một tuần qua để hắn đi theo cũng không phải không có nguyên do. Nguyên Anh muốn thử xem rằng liệu Minh Hạo có phải người đó không. Nhưng một tuần là quá đủ để cô nhận ra hắn không phải.
Minh Hạo nhận từ thư kí một tập hồ sơ. Hắn nhìn qua một chút rồi đưa về phía Nguyên Anh.
- Cái này cho em. Coi như là đền bù đi vậy. Thời gian qua thật sự rất vui.
Nguyên Anh nhận lấy tập hồ sơ. Là giấy tờ về một căn chung cư ở trung tâm thành phố, còn có một tấm thẻ ngân hàng. Minh Hạo chờ Nguyên Anh đã xem qua hết rồi mới chậm rãi lên tiếng:
- Tất cả đều đứng tên em. Mật mã thẻ là sinh nhật em.
Minh Hạo thật ra không cần chuẩn bị những thứ này, chỉ là giống như hắn nói, Nguyên Anh hiện tại đối với hắn đặc biệt..., có thể xem như là một người bạn đi. Bởi hắn vẫn không từ bỏ suy nghĩ hai người giống nhau. Hơn hết hắn thật sự thích nụ cười đó. Bởi nó như cho hắn thấy lại hắn của ngày xưa... Đền bù vẫn là nên làm. Bố hắn đốt tiền cho mấy ả tình nhân cũng không ít, hắn chỉ là xem rồi học theo thôi.
Về phần Nguyên Anh thì nhận chứ, cô hiển nhiên phải nhận rồi. tuần hắn đi theo cô, nói đủ chuyện trêи trời dưới đất về tình yêu, ngọt ngào gì đó, cô rất phiền, rất tốn thời gian. Tự trọng cũng chỉ là cảm quan thôi, là thứ vô thực, đại loại gần nghĩa với danh dự nhưng nó lại chỉ đến từ cá nhân. Đống này không dùng có thể đi quyên góp, làm từ thiện. Nguyên Anh không thấy có vấn đề gì cả.
Nguyên Anh ho khan vài tiếng. Nhận tiền rồi thì phải lịch sự một chút. Cô cúi đầu, thấp giọng tiếc nuối:
- Cám ơn, cũng xin lỗi, là tôi không phải cô ấy. Để anh thất vọng rồi.
Dứt lời, cô liền thật sang chảnh, cao ngạo xoay người rời đi. Rời đi vẫn phải thật tiêu sái, có khí chất, nhất định không thể mất mặt được, phải để lại ấn tượng tốt nha. Nhưng Nguyên Anh vừa ra khỏi cửa đã gặp Tước Phong. Cô thật sự mệt tâm, còn rất phiền chán, liền không nhiều lời, khó chịu hỏi:
- Giờ lại đến anh muốn đùa giỡn tôi à?
- Không phải. Tôi chỉ muốn trả lại cho cô cây dù này. - Tước Phong vừa nói vừa đưa cây dù ra.
Nguyên Anh nhận ra cây dù này. Là cây dù cô đưa hắn đêm mưa hôm đó. Mặc dù khi ấy hắn cũng ướt như chuột lột rồi, có dù hay không cũng thế. Nguyên Anh đưa tay nhận lại. Bỗng cô nhíu mày. Khoan đã, cái này có chút giống. Nguyên Anh vội bắt lấy tay Tước Phong, gấp gáp hỏi:
- Ngươi...
Hắn có một thói quen, khi suy nghĩ thường đem móng tay ngón trỏ bấm vào ngón cái, như vậy lâu ngày sẽ tạo thành vết chai. Nhưng như vậy chưa chứng minh được gì, khiến Nguyên Anh chắc chắn là cách hắn cầm dù, ngón tay út không tiếp xúc với dù mà như cũ duỗi thẳng.
Năm đó, Mạc Thiên Quân có thói quen như vậy, do hồi nhỏ từng bị phỏng ở ngón út nên sau này cầm nắm cũng quen né ngón út ra. Thói quen này có thể dần loại bỏ nhưng đôi lúc vẫn sẽ vô thức mà lặp lại. Tại sao trước đó Nguyên Anh lại không nhận ra nhỉ?
Thật ra lần trước ở viện dưỡng lão cùng Quân Dương diễn một màn kịch như vậy cũng là vì hắn. Thiên Quân năm đó sợ máu. Có thể hắn ở kiếp này không sợ, nhưng nếu còn kí ức kiếp trước thì chắc chắn sẽ theo thói quen tránh né.
Nhớ lại hôm đó Nguyên Anh đúng là chỉ thoáng thấy Tước Phong đi vào nhưng rất nhanh liền biến mất. Lúc đó Nguyên Anh chỉ nghĩ là hắn không thích ồn ào, càng không ưa cô. Nhưng giờ nghĩ lại, Tuyết Tình đang ở đó, sao hắn lại có thể đi nhanh như vậy chứ?
Khi đó, Nguyên Anh vẫn không chắc chắn Minh Hạo không phải Mạc Thiên Quân. Bởi có lẽ không giống cô và Quân Dương, hắn có thể không nhớ. Vì vậy Nguyên Anh mới "thử" Minh Hạo thêm tuần. Bởi Nguyên Anh cho là kiếp trước có dây dưa, kiếp này hẳn cũng có chút liên quan. Dù sao không phải cô cùng Văn Hiên, Minh Nguyệt đều tụm một chỗ hay sao? Nguyên Anh còn chưa kịp đi gặp Tước Phong, cô còn đang mệt mỏi muốn từ bỏ thì hắn lại tìm tới rồi, lại giống như kiếp trước xuất hiện trước mặt cô.
Tước Phong nhìn tay Nguyên Anh đang bắt lấy tay mình, khó hiểu hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Nguyên Anh nghe vậy chợt tỉnh, chậm rãi rút tay lại, mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Không có gì. Chỉ là muốn hỏi trò này là do ngươi cùng hắn bày ra sao? Mạc Thiên Quân.
từ Mạc Thiên Quân nói ra thật nhẹ. Rõ ràng là cái tên nén ở trong lòng rất lâu, cất giữ, chôn giấu rất lâu, nhưng lúc này nói ra sao lại đơn giản như thế chứ. Sỡ dĩ Nguyên Anh nói hắn đứng sau tất cả bởi cô nghe được từ Quân Dương: Minh Hạo và Tước Phong từ mấy tháng trước đột nhiên rất thân. Mà nhớ lại, liên kết đứng lên thì con người Mạc Thiên Quân lúc trước thích nhất là châm ngòi, li gián, làm người có chút âm hiểm, thích gắp đá bỏ tay người. Kiếp này cũng nên như thế đi.
Tước Phong im lặng một chốc, rồi đột nhiên cười lớn:
- Haha, là ta tự chủ trương thôi. Đáng tiếc để ngươi đoán được rồi.
Chợt, hắn từ từ thu lại nụ cười, thấp giọng hỏi:
- Thế nào? Hận ta lắm sao?
- Không hận. Chỉ có chút buồn cười là năm đó ngươi lại có thể vì Hoàng Minh Nguyệt mà hại cả Hoàng gia tan cửa nát nhà. Cuối cùng chơi chán đem vứt đi rồi. Kiếp này lại muốn chuộc lỗi.
Tước Phong nghe Nguyên Anh nói, ánh mắt ngay lập tức thay đổi. Hắn ghét bỏ nhìn cô, lạnh giọng:
- Không cần đem ta khắc họa thành như thế. Ta với Nguyệt Nhi thế nào không đến lượt ngươi quản.
Phải rồi, lúc nào cũng như vậy. Chuyện rõ ràng như thế mà Minh Ngọc của năm đó cứ cố chấp, cứ ngu muội mà đâm đầu. Đáng lẽ nàng nên sớm nhận ra ôn nhu của hắn, dịu dàng của hắn luôn luôn chỉ dành cho muội muội chứ không phải nàng.
Nguyên Anh thật sâu cười lạnh, từ trong túi xách rút ra một chiếc hộp gỗ không thể quen thuộc hơn. Cô đưa nó cho Tước Phong, khách sáo nói:
- Vậy lại phiền ngươi đem cây trâm này trả lại cho Tuyết Tình vậy.
- Không cần, cây trâm này đúng là làm vì ngươi. Nó đúng là của ngươi. Năm đó ta thật sự xem ngươi là tri kỉ.
Hắn cũng không nói dối chuyện này. Năm đó thời gian ở cùng Minh Ngọc tuy chỉ là vì Minh Nguyệt nhưng hắn vẫn là thật tâm vui vẻ. Hắn xem nàng là tri kỉ nên mới cho người khắc "Nguyệt" lên cây trâm đó muốn tặng cho nàng. Nhưng quá nhiều chuyện xảy ra, cuối cùng vật lại không về với chủ.
Nhưng Nguyên Anh đối với câu nói này của hắn, lòng cũng không có chút động. Cái gì mà làm vì ngươi. Không hận không có nghĩa là không nhớ. Năm đó là hắn hãm hại Hoàng gia bị ghép tội buôn bán hàng cấm, hại cả Hoàng gia tan cửa nát nhà. Minh Ngọc chỉ có thể lưu lạc đến lầu xanh. Mà hắn lại trang anh hùng cứu vớt Hoàng Minh Nguyệt. Nực cười. Rõ ràng là từ đầu gặp nàng đã xác định dùng nàng làm vật hy sinh, giờ còn ở đây nói tri kỉ. Nhưng cũng chỉ trách nàng quá ngu ngốc, để cho hắn lừa, chỉ trách nàng quá yếu ớt, không thể nắm trong tay số phận của bản thân, không thể bảo vệ mình, cũng không thể bảo vệ Hoàng gia.
Nguyên Anh trong lòng băng sương lạnh lẽo, cười nhạt, nói:
- Không cần, ngươi tiếp cận ta vì Minh Nguyệt, thì cây trâm này nên là của muội ấy. Dù sao cũng đều là một chữ Nguyệt.
Nói ra lời này, trong lòng Nguyên Anh cũng không ngừng chế giễu. Haha, hay cho chỉ là một chữ "Nguyệt". Cũng vì chữ "Nguyệt" này mà rất nhiều chuyện hiểu lầm diễn ra nhỉ.
Tước Phong nhận lại chiếc hộp từ tay Nguyên Anh. Hắn rõ Minh Ngọc là người như thế nào, cũng rõ Nguyên Anh. Bọn họ đều là người không thể miễn cưỡng, không thể gượng ép, một khi đã quyết định xuống tuyệt sẽ không do dự, quay lại với nó một lần nào nữa.
- Vậy cứ như thế đi. Kiếp này mong ngươi sẽ hạnh phúc. Năm đó, ta xin lỗi.
Không khí chợt rơi vào tĩnh lặng. Nguyên Anh đưa tay lên khóe mắt. Không hiểu sao, bất giác, nước mắt lại rơi rồi. Đây là nước mắt của Minh Ngọc. Một câu xin lỗi có thể không quá lớn lao gì nhưng với Hoàng Minh Ngọc thì như thế là quá đủ rồi. Hơn năm chịu đủ tủi nhục của nàng chỉ đổi lấy một câu xin lỗi như vậy. Đáng không? Có lẽ không. Nhưng nàng cảm thấy mãn nguyện rồi, cảm thấy không còn gì luyến tiếc, không còn khúc mắc nữa rồi.
Nhưng Hoàng Minh Ngọc buông bỏ, không có nghĩa Nguyên Anh thấy đủ. Cô nghiêng đầu, cong môi, ánh mắt lộ sự suy tính, nhẹ giọng hỏi:
- Không sợ ta trả thù ngươi sao?
Nhưng Tước Phong chỉ lắc đầu. Hắn cười nhẹ, đáp:
- Không sợ. Ta hiểu tính cách của ngươi. Chuyện này nên kết thúc được rồi, cứ mãi chìm đắm trong quá khứ thì có gì tốt. Dù gì Mạc Thiên Quân hay Hoàng Minh Ngọc đều đã chết rồi, tồn tại chỉ là một đoạn kí ức.
Thật là, hắn lại đoán đúng rồi. Tất cả chuyện Nguyên Anh làm chỉ là để cho Minh Ngọc thỏa mãn. Hiện tại cũng rõ rồi. Những người có liên quan đến Minh Ngọc, kiếp này lại trùng hợp đều vây quanh Tuyết Tình. Dù là Minh Nguyệt hay Tuyết Tình đều luôn được yêu thương. Nhưng dù sao thì cô ấy đáng được như vậy. Hoàng Minh Nguyệt, Dương Văn Hiên, Mạc Thiên Quân. Hết rồi nhỉ? Kết thúc được rồi phải không?
Kí ức dần dần mơ hồ, gương mặt của Hoàng Minh Ngọc trong trí nhớ Nguyên Anh cũng nhạt nhòa đến mức không còn rõ ngũ quan, nhưng cô có thể hình dung ra nàng ấy đang cười. Hẳn là từ bây giờ Nguyên Anh có thể không ràng buộc quá khứ, vui vẻ mà bước về phía trước rồi, bước đi tìm hạnh phúc của riêng mình, sống cho trọn một kiếp người.
Nguyên Anh cười nhẹ, nụ cười của sự nhẹ nhàng, thoải mái như trút được gánh nặng rất lâu trong lòng. Cô cuối cùng có thể thả lỏng một chút rồi, tâm có thể yên bình một chút rồi.
Rời đi Tước Phong, Nguyên Anh đến trạm xe buýt. Cô muốn đến một nơi.
"Xin lỗi, anh về muộn."
_______=________________________=___________________________________________