Phim chiếu, Công ôm một hộp bỏng ngô, Thụ cầm kính D, hai tên đàn ông trưởng thành bước vào trong đám choai choai có vẻ đặc biệt chói mắt.
Chỗ ngồi Thụ mua là ở phía trong, lúc ngồi xuống Công không khỏi thở phào, mắt cậu không tốt lắm, nhưng lại không muốn mang kính cận, cậu thấy như vậy rất xấu, nếu ngồi xa, trong mắt cậu chỉ có thể mơ hồ thấy biểu tình của diễn viên thôi. Cậu cho rằng Thụ sẽ mua vị trí xa, vì chỗ đó không khiến nhiều người chú ý, nhưng hiện tại xem ra cậu đã nghĩ nhiều rồi, người ta căn bản không nghĩ tới chuyện này.
Bỏng ngô đặt giữa hai người, Công thừa dịp quảng cáo nhắn cái tin về cho bạn thân, người này từ giữa trưa tới giờ có rất nhiều chuyện muốn nói rồi, lúc ăn cơm thì dùng điện thoại có vẻ không lễ phép, vừa rồi lại bị cấm chơi điện thoại, hiện tại còn không nhân dịp này đưa tin, buổi tối về có mà nhặt xác bé váy.
Cậu vừa mở điện thoại, thông báo kéo tới ầm ầm, tin nhắn của bạn thân nhảy ra, tất cả đều là lời vô nghĩa.
“Mấy người đang ăn cơm hả?”
“Còn chưa về hả?”
“Bị bán rồi hả?”
“Bà mẹ, không lẽ có trai rồi liền vứt bỏ tao?”
“Bố mày nhìn lầm mày rồi.” [Biểu tượng cảm xúc]
“Tao muốn từ mày.”
“Mày còn không thèm rep tao một tin!!!”
……
“……”
Công âm thâm giơ ngón giữa trong lòng, do dự một chút, trả lời cục xúc: “Còn sống.”
Trả lời xong lập tức đeo kính lên, chuyên tâm coi phim.
Cậu từng xem phần một của bộ này rồi, cũng không tệ lắm nhưng không ngờ mở đầu bộ thứ hai lại như vậy, còn hơn phim kinh dị.
Hình ảnh tối mò, hiệu ứng âm thanh cùng với tiếng hét thất thanh của con gái, Công cảm thấy tim mình mém nữa bị dọa nhảy ra ngoài luôn rồi.
Cậu che ngực nhìn người bên cạnh ung dung bình thản, trong lòng không ngừng hâm mộ, người với người quả nhiên không thể đem ra so sánh.
“A!!!”
Tiếng hét của mọi người trùng lên tiếng hét của cô gái rơi vào miệng khủng long trong màn hình, Công theo phản xạ chụp bên cạnh, cũng không biết chụp trúng cái gì liền ôm cứng ngắc.
Đợi cảm xúc qua đi, thần kinh online, lúc này mới phát hiện mình ôm tay của Thụ.