“Ninh Nhi, vào thôi, đừng sợ, Ngạn biểu ca đâu có ăn thịt muội. Xem kìa, xem kìa, lại trừng mắt với ca ca rồi, chẳng may để Ngạn biểu ca nhìn thấy bộ dạng hung dữ này của muội, đến lúc đó muội đừng có lại làm ướt quần áo ta…” Độc Cô Ngạn vừa nghe thấy âm thanh lảm nhảm quen thuộc này là biết huynh đệ tốt của hắn đã tới.
Lê Trạm kéo Lê Ninh Nhi vào phòng khách, có chút kinh ngạc vì trong phòng có rất nhiều người nhưng vẫn ôn hòa cười chào hỏi: “Xin chào, chào huynh đệ, chào cô nương, mời ngồi, mời ngồi, hoan nghênh mọi người đã đến Lăng Vân Minh. A, vị huynh đệ này, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu không? A, hai vị này có phải là anh em song sinh không? Đúng là có phúc! Vị cô nương bên này cũng rất tốt, con báo kia là của cô sao? Màu lông thật đẹp, hình như cũng rất ngoan nữa, thật là một con vật đáng yêu. Ơ, Ninh Nhi, muội trốn ở đấy làm gì? Không phải có chuyện muốn nói với Ngạn biểu ca sao? Muội đứng xa như vậy nói chuyện không tiện, nào nào nào, lại đây, mau lại đây. A, Ngạn, cuối cùng đệ cũng đến, ta và Ninh Nhi đã chờ đệ nhiều ngày rồi a, đến hôm nay đệ mới tới…”
Lúc đầu Phong Lăng Ba cho rằng người này rất nhiệt tình, niềm nở nên giữ vẻ mặt tươi cười, tuy không muốn nhìn thấy con đà điểu sau lưng hắn… Nhưng theo một tràng thao thao bất tuyệt, nụ cười trên mặt ngày càng cứng đờ, không nhịn được bắt đầu giật giật khóe miệng. Nam nhân này, thật quá dông dài!
Phỉ Mặc hứng thú nhìn người kia. Hắn chính là con trai của minh chủ võ lâm Lê Thanh, Lê Trạm sao? Tam đại quý công tử võ lâm trong truyền thuyết hôm nay lại tề tựu hết ở nơi này!
Trên gương mặt luôn lạnh lùng của Độc Cô Ngạn lúc này hiện lên chút ôn hòa, ấm áp. Hắn không tránh mà chuẩn bị nhận lấy một quyền đang vung tới của Lê Trạm, đây là phương thức mà hai huynh đệ vẫn dùng để chào hỏi nhau.
Hề Hề nhìn người này luôn tươi cười, có vẻ rất dễ gần, tuy không biết phải đối mặt thế nào với cô nương không quá thân thiện sau lưng hắn nhưng nàng vẫn ngây ngô nhìn hắn muốn tìm cơ hội chào hắn vài câu, dù sao hắn vừa mới chào nàng. Nhưng nàng không cách nào xen lời được… Người này có thật nhiều chuyện để nói.
Kết quả sau một khắc hắn bỗng vung nắm tay về phía Độc Cô Ngạn, nàng cuống lên, lẻn vào lòng Độc Cô Ngạn không chút nghĩ ngợi, giang hai tay bảo vệ trước mặt hắn, miệng kêu lên: “Không được đánh A Ngạn!”
Nắm tay của Lê Trạm vất vả dừng lại ngay trước mặt Hề Hề, thân mình cũng như hóa đá, tạo thành tư thế vô cùng buồn cười.
Hề Hề nghiêm túc nhìn nắm đấm to đùng ngay trước mặt, thầm nghĩ may mà không đánh trúng A Ngạn, nếu không chắc phải đau lắm.
“Phụt…” Lê Ninh Nhi hai tay nắm thắt lưng cười nghiêng ngả: “Trời ạ, trên đời này thì ra có kẻ ngốc như vậy! Ca ca ta chỉ muốn chào Ngạn biểu ca thôi. Ngươi lại nghĩ huynh ấy muốn đánh người. Ngươi là đồ ngốc à?” Tiếng cười khoa trương bị ánh mắt thản nhiên liếc qua của Độc Cô Ngạn dập tắt, nàng lại lùi về sau lưng Lê Trạm.
Phỉ Mặc khẽ nhướng mày, hàng lông mi dài che khuất ánh mắt sắc lạnh thoáng qua.
Phong Lăng Ba cũng bị dáng vẻ hung hăng, kiêu ngạo của Lê Ninh Nhi làm cho kích động, thiếu chút nhảy dựng lên giáo huấn nàng, lại bị Hoắc Thanh Trần nhẹ nhàng giữ lại, ý bảo nàng nhìn về phía Độc Cô Ngạn, phát hiện vẻ mặt Độc Cô Ngạn cũng không vui vẻ gì, lúc này mới yên tâm đứng lại trừng mắt nhìn Lê Ninh Nhi.
Hề Hề chớp chớp mắt, ngây ngốc quay lại nhìn Độc Cô Ngạn, lại bị hắn dùng bàn tay che trán, cơ thể nhẹ nhàng bị đẩy qua, sau đó một câu nói nho nhỏ bay vào tai: “Sau này không nên đứng trước mặt ta.” Cô nàng ngốc nghếch này, nàng cho rằng một quyền kia đánh tới nàng sẽ không đau hay sao?
Lê Trạm khẽ thở ra một hơi, nặng nề thu hồi cánh tay, may mà hắn chỉ muốn đùa với Ngạn một chút nên không dùng nhiều sức, nếu không đánh vào người cô nương kia cho dù không đến mức làm nàng bị thương cũng sẽ ảnh hưởng đến khuôn mặt nàng.
“Cô nương, rất xin lỗi, vừa rồi tại hạ không phải có ý định đả thương người khác, mong cô nương đừng để bụng, đương nhiên nếu cô nương cảm thấy tại hạ có chỗ thất lễ, tại hạ xin chịu tội tại đây, hoặc là cô đánh lại một quyền cũng được…. Nếu một quyền còn chưa hết giận thì…” Chuyện đầu tiên Lê Trạm làm sau khi tỉnh táo lại là không ngừng nói xin lỗi.
“Huynh không có đánh đến ta, ta không sao.” Hề Hề không hiểu vì sao hắn lại muốn đưa nắm đấm về phía Độc Cô Ngạn, nhưng nhìn người này có vẻ rất lễ phép vì vậy nhiệt tình hỏi thăm: “Huynh có thể không đánh A Ngạn không?”
Dưới ánh mắt hồn nhiên nhìn hắn chằm chằm như vậy, bao lời giải thích trong lòng chỉ đành cô đọng thành một chữ: “Được.” Thật ra hắn muốn nói nàng hiểu lầm, nhưng không biết vì sao lại không nói nên lời…
“Trạm, vẫn khỏe chứ?” Độc Cô Ngạn nhàn nhạt hỏi một câu, phá vỡ tình trạng lúng túng của Lê Trạm.
“Ta vẫn khỏe. Vốn nghĩ ngày hôm kia hoặc hôm qua là đệ có thể đến đây rồi, không ngờ hôm nay mới đến. Đi đường có vất vả không? Những người này đều là bằng hữu của đệ à? A đúng rồi, nha đầu Ninh Nhi không hiểu chuyện đã mạo phạm một vị cô nương, không biết là vị cô nương nào? Vị cô nương này, nếu như tiểu muội mạo phạm cô, mong cô đại nhân đại lượng, không tính toán với nó, tại hạ dạy dỗ tiểu muội không nghiêm, nếu muốn trách tội, tại hạ xin được chịu toàn bộ trách nhiệm. Ninh Nhi lại đây, mau xin lỗi đi.” Lê Trạm bắt chuyện với Độc Cô Ngạn xong đột nhiên nhớ ra muội muội mình còn nợ người ta lời xin lỗi, lại nhìn thấy Phong Lăng Ba vẻ mặt khó chịu nhìn Lê Ninh Nhi, cho rằng nàng chính là người mà Lê Ninh Nhi đã mạo phạm, vội vàng xin lỗi, đồng thời kéo Lê Ninh Nhi tới nhận lỗi, kết quảLê Ninh Nhi sống chết không chịu di chuyển một bước.
“Ngươi xin lỗi nhầm người rồi, không phải ta, là muội ấy.” Phong Lăng Ba chỉ vào Hề Hề, sau đó lạnh lùng nói: “Ngươi quả thực không dạy dỗ tốt muội muội của mình, ít nhất ở phương diện lễ nghĩa hiển nhiên có chút khiếm khuyết.”
Lê Trạm cười cười chuyển hướng sang Hề Hề cúi đầu nói: “Cô nương, rất xin lỗi. Ninh Nhi, nhận lỗi đi.” Từ chuyện vừa xảy ra có thể thấy vị cô nương này tâm tư đơn thuần, ngây thơ lương thiện, tuyệt đối sẽ không vô cớ gây sự người lạ như Ninh Nhi, chỉ có thể là Ninh Nhi đắc tội với người ta.
“Xin… lỗi…” Lê Ninh Nhi hé môi, tiếng xin lỗi nhỏ như muỗi kêu, dường như không thể nghe rõ.
“Xem ra lệnh muội không có thành ý thì phải.” Phong Lăng Ba trào phúng. Không phải nàng muốn gây khó dễ cho Lê Ninh Nhi, có điều nha đầu kia rõ ràng đã bị chiều thành hư, hôm nay không chèn ép vẻ kiêu căng kia sau này khó tránh khỏi Hề Hề sẽ lại bị bắt nạt.
“Ninh Nhi, muội vừa hứa với ca ca thế nào?” Lê Trạm nghiêm nghị đứng dậy, ngữ khí có phần gay gắt trừng mắt nhìn Lê Ninh Nhi.
“Hung dữ gì chứ, muội xin lỗi là được chứ gì! Xin lỗi!” Lê Ninh Nhi giậm chân, lớn tiếng nói với Hề Hề.
Hề Hề chớp chớp mắt, không nói gì. Ngược lại là Phong Lăng Ba cùng Hoắc Thanh Trần không nhịn được, đồng thanh nói: “Thái độ ngươi kiểu gì vậy?”
“Ta cũng đã xin lỗi rồi, các ngươi còn muốn thế nào nữa?” Lê Ninh Nhi cũng bắt đầu ngang bướng, bọn họ đã khép nép xin lỗi rồi, đám người này còn được đằng chân nâng đằng đầu!
“Ninh Nhi, không được vô lễ. Hai vị cô nương đừng tức giận, tiểu muội từ khi sinh ra đã được nuông chiều thành quen, có điều gì đắc tội, mong hai vị rộng lòng lượng thứ. Ninh Nhi, ca ca mong rằng muội có thể nhất ngôn cửu đỉnh, chuyện đã nói sẽ làm đến nơi đến chốn, không được qua quýt.” Lê Trạm quay người lại, không nặng không nhẹ nói với Lê Ninh Nhi, khuôn mặt luôn luôn ôn hòa cũng mất đi ý cười.
Độc Cô Ngạn vẫn không nói gì, lẳng lặng đứng một bên quan sát. Thấy ánh mắt hy vọng của Lê Ninh Nhi hướng về phía hắn, hắn nhàn nhạt nhìn lại, trong ánh mắt không chút biểu tình.
“Ngươi vừa xin lỗi ta sao?” Hề Hề đột nhiên lên tiếng hỏi. Nàng nhẹ nhàng buông tay áo Độc Cô Ngạn ra, đi tới trước mặt Lê Ninh Nhi, nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy vẻ ấm ức của nàng.
“Có phải hiện giờ ngươi rất đắc ý không?” Tiếng nói của Lê Ninh Nhi bắt đầu run run, nước mắt lưng tròng, những người này đều không phải người tốt, ngay cả ca ca cũng không chịu giúp nàng.
“Hả, đắc ý cái gì?” Hề Hề gãi đầu, nàng chưa từng gặp loại tình huống này nên có chút không biết phải làm sao. Nàng quay đầu nhìn Phong Lăng Ba hỏi: “Phong tỷ tỷ, muội có tặng phấn thơm tỷ đã tặng muội cho người khác không?” Thứ nàng đang nói chính là son mà Phong Lăng Ba đã đưa cho nàng.
Phong Lăng Ba sửng sốt, sau đó lại cảm động, đứa trẻ này thật là… Nàng nhẹ giọng nói: “Nếu đã tặng cho muội thì đó là của muội, muội muốn tặng hay cho người khác đều tùy ý muội.” Tuy lòng tốt rất có thể sẽ bị biến thành lòng lang dạ thú.
“Ta cho ngươi cái này, ngươi đừng khóc. Ta là Tiêu Hề Hề, không phải con khỉ hoang, ta đã nhìn thấy con khỉ thật sự rồi, rất là xấu, không đẹp như ta.” Hề Hề lấy từ trong người ra hộp son đưa cho Lê Ninh Nhi, sau đó thái độ vô cùng nghiêm túc giải thích con khỉ hoang với nàng khác nhau thế nào.
Những giọt nước mắt suýt nữa thì rơi ra của Lê Ninh Nhi chảy ngược vào trong. Người này, hình như hơi kỳ quái thái quá thì phải? Mình mắng nàng, đối xử với nàng thô lỗ như vậy, nàng không giận sao?
“Ngươi không giận ta à?” Lê Ninh Nhi bất ngờ hỏi.
“Mẹ ta nói, người làm sai đã nhận lỗi thì không nên tức giận nữa. Ngươi vừa xin lỗi ta, ta nghe thấy rồi. Vì vậy ta không tức giận nữa, ngươi cũng đừng tức giận.” Hề Hề gãi gương mặt nhỏ nhắn vô cảm của mình, lại bắt đầu trích lời mẹ.
“Ngươi thật là kỳ quái. Nhưng mà rất cảm ơn ngươi đã không giận ta. Bây giờ ta chính thức xin lỗi ngươi, xin lỗi.” Lê Ninh Nhi nhanh chóng hướng về Hề Hề cúi người, sau đó cầm lấy hộp son trong tay nàng, có chút lo lắng hỏi: “Vậy chúng ta thành bạn tốt rồi?”
Hề hề suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu.
Lê Ninh Nhi cúi đầu, dường như đang suy nghĩ quyết định một việc vô cùng trọng đại, một lúc lâu sau nàng mới ngẩng đầu trịnh trọng nói: “Ngươi và ta đã là bạn tốt, nếu ngươi thích Ngạn biểu ca, ta sẽ không tranh với ngươi! Nhưng ngươi cũng không được để Ngạn biểu ca bị người khác cướp mất đấy!”
Hề Hề gật đầu như gà mổ thóc.
Lúc này Lê Ninh Nhi mới rạng rỡ kéo cánh tay Hề Hề nói: “Ta dẫn ngươi đi xem phòng ta, ta có rất nhiều đồ chơi, rất thú vị đấy.” Sau đó liền dắt Hề Hề ra ngoài cửa, chạy mất dạng. Nhị Nha vừa thấy chủ nhân bị người ta lôi đi cũng vội chạy theo bảo vệ.
Các nam nhân có mặt ở đây bỗng chốc sững sờ, vừa nãy hai người còn giương cung rút kiếm, giờ đột nhiên dắt tay nhau vui vẻ. Tình bạn của nữ nhân… thật khỏ hiểu!
Chỉ có Phong Lăng Ba cùng Hoắc Thanh Trần là đổ mồ hôi trong lòng, cũng chỉ có hai kẻ ngây ngô giống nhau như vậy mới kết thành tình bạn dở dở ương ương như thế…