Sau khi kết thúc buổi nghị sự, Độc Cô Ngạn từ trong phòng đi ra, trên đường về đúng lúc thấy Hề Hề đang cẩn thận cầm một cái giỏ tới hậu viện liền đứng ở chỗ nghỉ chân chờ nàng tới.
Hề Hề nhìn chằm chằm cái giỏ nhỏ trong tay, hoàn toàn không chú ý phía trước có người, mắt thấy nàng sắp lướt qua hắn, Độc Cô Ngạn khó chịu ho nhẹ một tiếng nhắc nhở.
Hề Hề ngẩng đầu nhìn, lập tức nhích lại gần, rạo rực kêu lên: “A Ngạn!” Bởi vì hai tay đều bận, không cách nào tỏ niềm thân thiết, đành dùng mặt cọ cọ cánh tay hắn.
Hiển nhiên Độc Cô Ngạn tương đối hài lòng với phản ứng của nàng, thấy mấy giọt mồ hôi nho nhỏ toát ra trên mũi nàng liền thoáng nhíu mày, cuối cùng không nhịn nổi vươn tay ra giúp nàng lau đi rồi hỏi: “Lại đi đâu gây chuyện thế này?”
Hề Hề lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhấn mạnh: “Hôm nay muội rất ngoan, không gây chuyện. Muội tới phòng bếp chơi.”
Độc Cô Ngạn biết nàng và dì Lưu ở phòng bếp rất hợp nhau nên không hỏi nhiều, nhận lấy giỏ đựng hộp đồ ăn trong tay nàng, vẻ mặt không lạnh lùng như thường ngày mà mang theo chút ấm áp, thả lỏng. Chuyện về Thứ Long lệnh rất đau đầu, nhưng vừa nhìn thấy nàng tâm trạng nặng nề dường như sẽ bất giác tốt hơn nhiều.
“Lại kiếm được cái gì ăn từ chỗ dì Lưu?” Độc Cô Ngạn vừa đi vừa vô thức lắc giỏ đồ ăn trong tay, cũng không nhẹ lắm đâu. Nha đầu này quá yêu đồ ăn vặt rồi, ngày đó vào thành mua nhiều đồ ăn như vậy tất cả đều là kẹo ngọt chết người, hắn bị nàng nhét cho một miếng, không bao giờ muốn ăn miếng thứ hai nữa, kết quả là mới một ngày nàng đã ăn hết. Mọi ngày ăn nhiều như vậy mà không thấy nàng tăng cân, cũng không thấy nàng kêu đau răng.
Lúc này Hề Hề mới nhớ ra chính sự, vội vàng lắc đầu thật thà khai báo: “Cái này không phải cho muội ăn, là cho Mặc ca ca ăn.”
Độc Cô Ngạn lập tức dừng bước, vẻ mặt bực bội, giọng điệu khó chịu hỏi: “Đưa cho hắn?”
Hề Hề vừa nhìn khó hiểu vừa đáp lời Độc Cô Ngạn: “Vâng, Mặc ca ca bị bệnh, muội nhờ dì Lưu giúp nấu canh bổ dưỡng cho huynh ấy, thần y tỷ tỷ nói như vậy sẽ mau khỏi.”
“Nàng đặc biệt nhờ người làm cho hắn?” Giọng điệu Độc Cô Ngạn lại càng bất mãn, cố tình Hề Hề lại không biết nói dối, cho dù thấy hắn không vui vẫn gật đầu.
Hừ, đau lòng Phỉ Mặc thế cơ à! Sao trước giờ chưa từng thấy nàng tặng thuốc bổ cho hắn… Phỉ Mặc kia bị bệnh mới là lạ! Bụng dạ khó lường!
“A Ngạn, huynh giận đấy à?” Hề Hề thấy sắc mặt Độc Cô Ngạn sa sầm xuống liền nắm tay áo hắn lắc lắc. Đột nhiên nghĩ ra mình cũng có đồ ăn ngon có thể chia xẻ với hắn, lập tức lấy gói Dương Mai ngâm đường trong lẵng hoa nhỏ, mở ra đưa cho Độc Cô Ngạn: ”A Ngạn, muội có cái này, ngon lắm, cho huynh hết đấy.” Nàng mới ăn một viên, thả hơn mười viên vào ấm thuốc, còn lại mấy viên, hy vọng A Ngạn ăn xong sẽ không giận nữa.
“Không cần.” Độc Cô Ngạn liếc nhìn cái giỏ trong tay, lại tiếp tục đi về trước, có điều sắc mặt vẫn rất khó coi.
Hề Hề nhìn hướng Độc Cô Ngạn đi không phải về phía phòng Phỉ Mặc, vội vàng nói: “A Ngạn, phòng của Mặc ca ca không ở đó.” A Ngạn không nhớ sao?
Độc Cô Ngạn dừng lại hằm hè nói một câu: “Sau này không được gọi hắn là Mặc ca ca.” Nói xong lại lạnh mặt đi tiếp. Hề Hề nhìn bóng lưng cao ngất của hắn, gãi mặt hỏi: “Vậy phải gọi huynh ấy là gì?”
“Gọi Phỉ Mặc là được rồi.” Hắn lạnh lùng nói, sau đó lại bồi thêm một câu: “Sau này cách xa hắn một chút.”
Hề Hề mở to hai mắt nói: “A Ngạn không thích Mặc ca ca sao? Huynh ấy là người tốt mà. Hơn nữa mẹ nói, phải lễ phép với người khác, không thể gọi thẳng tên người lớn tuổi hơn.” Nàng lửa cháy đổ thêm dầu, lại bắt đầu trích lời mẹ.
Cơn tức trong lòng Độc Cô Ngạn càng bốc lớn, Phỉ Mặc, Phỉ Mặc, nàng rất quan tâm đến y sao? Hết gọi ca ca lại đến đun thuốc bổ…
“Ơ, đó chẳng phải Huyền Phong ca ca sao? Vừa lúc có thể đưa canh bổ cho huynh ấy…” Lời còn chưa dứt đã bị Độc Cô Ngạn nắm lấy cổ tay, kéo vào trong lòng, bật thẳng lên không trung, nhảy lên nhảy xuống mấy cái đã rời khỏi hậu viện Lăng Vân Minh, thẳng về ngọn núi phía sau.
Tới bên bờ hồ sau núi, Độc Cô Ngạn mới đáp từ trên cành cây xuống mặt đất, nhẹ nhàng buông Hề Hề ra, khoanh cân ngồi trên mặt cỏ, mở hộp lấy ra bát canh, liếc nhìn Hề Hề có chút đắc ý, dưới ánh mắt ngẩn ngơ của nàng uống cạn bát canh, mặc kệ thịt bồ câu, nhân sâm gì đó, lung tung nhai vài cái rồi nuốt hết vào bụng. Ăn uống xong còn vẫy vẫy cái bát trước mặt nàng, ra vẻ hết rồi.
Hề Hề ngây ra như phỗng nhìn một loạt động tác của hắn, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, giật lấy cái bát lắc lắc, ngay cả bã cũng không còn…
Lòng đầy căm phẫn chỉ vào hắn lớn tiếng kêu: “A Ngạn uống hết canh của Mặc ca ca! Sao huynh có thể như vậy! Mặc ca ca đang bị bệnh mà!” Tranh đồ ăn của bệnh nhân là hành vi vô cùng không tốt!
“Ta cần bồi bổ!” Độc Cô Ngạn hừ lạnh.
“A Ngạn gạt người, huynh không bị bệnh!” Hề Hề lên án chẳng có chút khí thế.
“Dù sao hiện giờ canh cũng không còn, hắn muốn uống đương nhiên sẽ có người khác đun cho hắn, nàng quan tâm làm gì?” Độc Cô Ngạn ngang ngược ngụy biện, vừa tức giận vừa khinh bỉ loại hành động ngây thơ này, nhưng thấy nàng vì một bát canh mà cãi nhau với hắn, nghe nàng bênh vực nam nhân khác như vậy, hắn lại không khống chế được bản thân.
“Nhưng mà…” Hề Hề còn muốn nói gì đó nhưng đã bị hắn kéo xuống ngồi trong lòng, nhéo da mặt nàng một cái, tuyên bố như cường hào ác bá: “Sau này không được đun canh cho nam nhân khác.” Trong lòng đang ghĩ, thì ra nguyên nhân Phong Lăng Ba thích nhéo mặt Hề Hề là vì thế này, sờ vào thật sự không tệ.
“A a… huynh xấu…” [A Ngạn… huynh thành xấu xa rồi]. Hề Hề lúng búng nói trong khi đang bị người nào đó ngược đãi.
Mặt trời như lửa ẩn sau đám mây, lá cây sàn sạt, gió khe khẽ thoảng quanh hai người ôm nhau bên bờ hồ, yên tĩnh hòa hợp.
Hề Hề rúc trong lòng Độc Cô Ngạn, muốn dùng cỏ tết thành một con châu chấu, bất đắc dĩ tay nghề quá kém, nhìn thế nào cũng giống một con sâu xấu xí.
“A Ngạn, huynh biết tết châu chấu không?” Hề Hề ngẩng đầu xin giúp đỡ.
Độc Cô Ngạn lại nhíu mày, sắc mặt có chút kỳ quái.
“A Ngạn, huynh sao vậy?”
“Không có gì.” Hắn nhàn nhạt nói, cố gắng đè nén phần bụng dưới đang gây rối. Chuyện gì thế này? Lẽ nào canh vừa uống quá bổ, bốc hỏa nhanh như vậy sao?
“Mặt huynh đỏ lắm.” Hề Hề sờ sờ mặt hắn, trong nháy mắt Độc Cô Ngạn cảm thấy trên mặt thấm lạnh, trong lòng đột nhiên khát vọng nàng tiếp xúc càng nhiều. Vì vậy, khi nàng định rụt tay về, hắn nắm lấy cổ tay nàng. Hề Hề còn chưa kịp phản ứng, cổ tay đã bị hắn dùng sức nắm lấy, thân mình cũng lập tức bị hắn nhẹ nhàng đẩy ngã lên mặt cỏ.
Tay hắn chống hai bên cạnh nàng, đè lên những sợi tóc dài của nàng, đôi mắt lóe lên ánh sáng sâu thẳm nhưng không có động tác gì tiếp.
Trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng luôn mang theo hờ hững xa cách lúc này đang dâng lên từng rặng mây đỏ, ánh mắt cũng trở nên nóng rực và… nguy hiểm.
“A Ngạn muốn hôn à?” Hề Hề tưởng rằng đến lúc hôn nhẹ ngọt ngào, vui sướng chu đôi môi nhỏ, chủ động chạm lên môi hắn một cái.
Hắn vốn còn muốn cố gắng kiềm chế kích động ngày càng cuồng loạn trong lòng, cuối cùng… bại trận dưới hành động vô tình của nàng. Hắn tỉnh táo biết bản thân nhất định có vấn đề gì đó, nhưng không cách nào điều khiển hành động của mình, môi hắn, tay hắn, cơ thể hắn, hoàn toàn không nghe sai khiến.
Hề Hề đợi lúc lâu cũng không thấy nụ hôn hắn đáp lại, có chút kỳ quái nhẹ giọng gọi: “A Ngạn…” Nàng muốn hôn.
Một giây sau đã bị hắn quyến luyến chặn đôi môi.
Hắn buông thả bừa bãi cướp đoạt đôi môi nàng, giống như vứt bỏ tất cả cố kỵ, hoàn toàn khác với những nụ hôn nhẹ nhàng dịu dàng mấy ngày nay. Lúc này, Hề Hề hoàn toàn không thở nổi, cảm thấy toàn thân như bị hắn cắn xé ăn vào bụng, hòa vào trong cơ thể.
“A Ngạn…” Hề Hề bất an gọi tên hắn trong những lúc ngứt quãng, đây không phải A Ngạn bình thường.
Độc Cô Ngạn nghe được, hắn dùng toàn lực xoay ngày sang một bên, quỳ rạp trên mặt đất, thở hổn hển, hai nắm tay siết chặt, thậm chí có thể nhìn rõ gân xanh nổi trên mu bàn tay.
“Đi… Đi mau.” Hắn khàn giọng nói, mồ hôi nhỏ từ trên trán xuống mặt cổ xanh mượt. Không thể, bây giờ hắn chưa thể…
“A Ngạn, huynh làm sao vậy?” Hề Hề ngồi dậy bên cạnh hắn, vươn tay đặt lên vai hắn khẽ lay, cúi đầu xuống xem rốt cuộc hắn bị làm sao. Có phải đau bụng không?
Hương thơm sâu kín trên người thiếu nữ tràn vào mũi hắn, cảm giác hai tay nàng đặt lên vai hắn xuyên qua lớp y phục bị phóng đại vô số lần, trong lòng giống như có hàng ngàn con bướm đang vỗ cánh, khiến hắn phiền chán đến mức muốn… phá hủy tất cả.
“Đừng chạm vào ta… Đi mau.” Hắn lớn tiếng gào thét, cố gắng tập trung tinh thần điều hòa hơi thở, nhưng phát hiện khí tức bị cản trở, tứ chi giống như bị điều khiển, trong đầu chỉ muốn giao hoan, đây là phản ứng khi trúng… xuân độc.
Tay Hề Hề khẽ rụt lại một chút, một giây sau lại kiên quyết ôm lấy vai hắn, cố gắng muốn dìu hắn đứng lên. A Ngạn nhất định đã bị bệnh rồi, nàng phải dẫn hắn về để thần y tỷ tỷ chữa bệnh cho hắn.
“A Ngạn ngoan, đừng sợ, lát nữa sẽ ổn thôi.” Hề Hề hoàn toàn không hiểu lúc này Độc Cô Ngạn đang đau đớn vì dục vọng giày vò, cho rằng hắn quá mức khó chịu vì sinh bệnh, liền cúi đầu hôn nhẹ lên trán hắn, dịu dàng an ủi, giống như mẹ từng làm khi nàng ăn nhầm quả độc.
Mà ngay khi đôi môi nàng chạm vào trán Độc Cô Ngạn, trước mắt hắn đột nhiên nổi lên một màn sương đỏ, không còn thấy gì nữa, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, lần thứ hai không khống chế được mà đặt nàng dưới thân.
Nhìn vào đôi mắt to tròn ngây thơ của người phía dưới, tay hắn run run khó kiềm chế, giọng nói cũng thêm vài phần khàn khàn: “Nàng… thêm thứ gì đó vào trong canh?”
“Đúng vậy, muội có bỏ thêm…” Hì hì, nàng bỏ thêm quả Dương Mai, không biết hắn có nhận ra không.
“Huynh nhận ra à? Thế nào?” Hề Hề chờ mong hỏi tiếp.
Độc Cô Ngạn cố gắng kìm nén huyết khí đang dâng lên, dịu dàng vén những sợi tóc rối của nàng, vuốt lên gương mặt non mềm của nàng, nhẹ nhàng vỗ về nói: “Hề Hề, bây giờ còn chưa thể…” Âm thanh ngày một trầm thấp, giống như nhẫn nhịn vô cùng khổ sở.
Nàng còn nhỏ, chưa hiểu thế sự, vô cùng ngây thơ, không hiểu rõ ý nghĩa của việc gắn kết. Hơn nữa, Thuần Dương kiếm pháp của hắn còn chưa luyện thành, một khi phá đồng thân rất dễ tẩu hỏa nhập ma, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Chưa thể cái gì?” Hề Hề đau lòng giúp hắn lau mồ hôi trên trán, sau đó kề sát trán mình lên trán hắn, thì thầm nói: “A Ngạn, huynh nóng quá…”
Nhưng động tác vô cùng thân thiết như vậy khiến Độc Cô Ngạn vốn đã tới cực hạn không thể nhịn được nữa.
“A Ngạn, có phải huynh…” sinh bệnh không. Ba chữ này còn chưa nói ra khỏi miệng thì tiếng y phục bị xé rách đã khiến nàng hoảng sợ, còn lại chỉ là tiếng thở hổn hển của hắn và tiếng rên khẽ của nàng.
Như thưở hồng hoang không bờ bến, chỉ còn nơi này. Ngang ngược và dịu dàng, cùng nặng nề khó có thể tiếp nhận.
Hồ nước sau buổi trưa thêm chút ấm áp, hắn dùng quần áo đã rách thấm nước nhẹ nhàng lau cơ thể tràn ngập vết bầm tím của nàng, dịu dàng giúp nàng sửa sang lại xiêm y, thắt đai lưng. Nhưng vẻ mặt luôn có chút phiền muộn. Cuối cùng… hắn vẫn không thể nhẫn nại, hủy đi sự thuần khiết của nàng, cũng hủy đi tu vi của chính mình.
“A Ngạn, huynh làm sao vậy…” Hề Hề mơ màng tỉnh lại, đầu óc mờ mịt hoàn toàn không phản ứng kịp với những gì vừa xảy ra.
“Không có gì.” Độc Cô Ngạn dịu dàng nhìn nàng chăm chú, trong lòng dần dần thư thái. Võ công không còn thì mặc không còn, sau này có thể luyện lại.
“Đau quá… A Ngạn, có phải huynh cũng rất đau không?” Hề Hề vô thức lẩm bẩm: “À, về nhờ dì Lưu giúp đun canh, mỗi người chúng ta một bát lớn, uống xong sẽ không sao…”
Đuôi lông mày của Độc Cô Ngạn không nhịn được giật giật, nha đầu này, sau khi ân ái chuyện đầu tiên nghĩ đến lại là canh… Đột nhiên hắn nhớ tới đoạn đối thoại trước đó:
“Vâng, Mặc ca ca bị bệnh, muội nhờ dì Lưu giúp nấu canh bổ dưỡng cho huynh ấy…”
“A Ngạn uống hết canh của Mặc ca ca! Sao huynh có thể như vậy!…”
Nếu hắn không tranh bát canh này, nếu bát canh này được đưa vào tay Phỉ Mặc…
“Hề Hề, bát canh này, thật sự cho Phỉ Mặc sao?” Hắn cúi xuống khẽ hỏi, nhìn thật sâu vào đôi mắt mơ màng của Hề Hề, lúc này trong đôi mắt đó phản chiếu một bóng người, là hắn.
“Đúng vậy. Bát canh này đặc biệt dành cho huynh ấy, A Ngạn uống cũng vô dụng.” Hề Hề tiếc nuối trả lời. Dù sao Mặc ca ca đang bị bệnh, bệnh nhân lớn nhất.
“Nếu vậy, đây là lý do nàng cố ý muốn đưa canh cho hắn?” Giọng nói Độc Cô Ngạn bỗng nhiên trầm xuống, thấp đến mức gần như không nghe thấy.
Hề Hề còn đang buồn ngủ, đương nhiên không nghe rõ câu thì thầm của hắn, nhưng vẫn cố gắng mở mắt nhìn hắn đáp lại một tiếng: “Vâng?”
Vì mệt mỏi, câu hỏi của nàng tới tai hắn đã thành thừa nhận.
Thì ra, tất cả chính là như vậy. Còn hắn, lại vì sai lầm buồn cười đến tột cùng này mà trả giá tất cả.
Hề Hề thật vất vả mới tỉnh táo hơn một chút, khẽ động thân mình, cuối cùng cũng phát hiện tình trạng lạ lẫm của bản thân, nàng hé mở đôi môi định hỏi Độc Cô Ngạn những chuyện vừa xảy ra, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy hắn dịu dàng nói nhỏ:
“Nàng đi đi.”
Tuy ngữ khí dịu dàng không gì sánh được nhưng khi nghe rõ lời hắn nói Hề Hề cảm thấy tim thoáng ngừng đập.
“A Ngạn…” Hề Hề rụt rè gọi tên hắn, đôi mắt to tràn ngập hoảng hốt. Tất cả những gì hắn vừa làm với nàng đều vượt quá phạm vi nhận thức của nàng, nàng vừa không hiểu chuyện gì xảy ra, vừa không hiểu vì sao hắn muốn làm vậy.
“Nàng đi đi.” Độc Cô Ngạn nhắm mắt lại, giống như chưa từng có chuyện gì, nhàn nhạt nói.
“A Ngạn…”Nàng chậm rãi vươn tay, kéo tay áo hắn nhẹ nhàng lắc lắc như thường ngày.
“Cút!” Độc Cô Ngạn hất tay nàng ra, gào thét như một con mãnh thú bị thương.
Tay nàng bị hất ngược lại, vô lực chạm xuống đất. Dù nàng có ngốc đến đâu chăng nữa cũng hiểu lời này có ý gì.
“A Ngạn, huynh làm sao vậy? Muội không đi.” Vì sao muốn đuổi nàng đi?
“Ngươi nghe không hiểu sao? Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, lập tức, ngay lập tức biến mất trước mắt ta!” Độc Cô Ngạn tuyệt tình xoay người, không muốn đối mặt với nàng.
Cơ thể nàng đau đớn như vừa bị ngựa giẫm lên, vừa đau vừa mỏi, nhưng tất cả đau đớn trên thân thể cũng không sánh bằng một ánh mắt trước khi hắn xoay người.
Ánh mắt lạnh lẽo đến thấu xương như vậy, cả đời nàng chưa từng gặp, cũng là cả đời không thể quên.
Nàng luôn luôn không chịu bỏ cuộc, nàng luôn luôn không để bụng, nàng luôn luôn tiến thẳng về trước, nàng luôn luôn chỉ biết quấn lấy hắn… bị một ánh mắt lạnh lùng tuyệt vọng như vậy đuổi ra thật xa.
Tất cả lời nói đều không thể thoát ra khỏi miệng.
Nàng đứng dậy, cố gắng đi vài bước, mỗi một bước đều giống như đang bị người ta xé rách, gương mặt nhỏ nhắn vô cảm chìm trong buồn rầu trong chớp mắt quay đầu nhìn hắn.
Nàng và A Ngạn, bị một thứ gì đó mà nàng không biết ngăn cách rất xa.
Cho đến khi không còn nghe thấy bước chân của nàng, Độc Cô Ngạn phun ra một ngụm máu vẫn cố kìm nén trong cổ họng. Hắn mất hết sức lực, dang rộng hai tay ngã trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn thảm cỏ xanh còn vương dấu vết ân ái của bọn họ, chậm rãi nhắm mắt lại, cố nén một cơn tanh nóng nữa đang bốc lên.
Hết rồi, tất cả… đều hết rồi.
P/s: Các chú cứ bình tĩnh, chuyện đâu sẽ có đó.
Sau đây sẽ là quá trình ngược nam chính. Ngu thì chết. Các cụ nói cấm có sai, giận quá mất khôn. Dù ngay sau đó anh ấy khôn lại ngay nhưng muộn rồi cưng ạ. Cứ phải bị ngược cho vài phát thế mới nhớ đời.
Mấy anh nam chính khác dù có bị ngược thì cũng chỉ đau da thịt tí thôi, không chết được, vẫn còn giữ được thể diện, có khi lại thành anh hùng cứu mỹ nhân. Riêng có bạn Ngạn đây thì mất hết mặt mũi. Hô Hô Hô. Cứ nghĩ đến lại thấy sướng mới chết chứ lại =))