Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!

chương 17: phát hiện kinh hoàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trở về nhà Thúy Kiều cũng thôi không hỏi ép Thúy Vân nữa, cuộc sống cứ thế mà trôi qua. Thúy Vân không còn buồn rầu khi nghĩ đến tương lai sắp tới, ngược lại nàng khá có lòng tin, cứ vui vẻ mà sống, cho dù có sầu lo cũng không thể làm gì được!

Mọi việc vẫn như thường lệ của nó, Thúy Kiều ngày ngày tập luyện cầm nghệ, còn Thúy Vân càng lúc càng giống con sâu lười, cả ngày ở y quán bốc thuốc, tối lại ôm một chồng sách về nhà nghiên cứu. Nàng có hứng thú bởi vì mỗi một loại thảo dược đều có tên gọi riêng mang sau lưng một câu chuyện dài dằng dặc về sự tích của mình, toàn là những câu chuyện tình yêu đẫm nước mắt hay vô cùng lâm li bi đát! Chưa kể, y thuật có cái hay của nó, một loại thảo dược có khả năng chữa rất nhiều bệnh, đặc biệt hơn nữa, tùy vào cách ghi đơn thuốc mà có thể chữa được nhiều thứ bệnh khác nhau, không hiểu sao càng học lại càng thấy hứng thú.

Nhớ tới lần ở trên chùa Hổ Bào kia, ngay cả mê dược cùng mị dược nàng cũng không phân biệt được, trong lòng lại càng xác định mình phải phấn đấu, thật sự Thúy Vân còn kém xa lắm, aiz nha!

Lại nói tới, hiện giờ tiết trời đã vào thu, bên ngoài gió se lạnh, Thúy Vân phải trùm nguyên cái áo bông bên ngoài mới miễn cưỡng ngồi thẳng được, mắt liếc nhìn sang lão sư phụ Trương Tử Huyền đang giã giã thứ thảo dược đen sì trong chén, âm thầm thở dài…

“Sư phụ, người không thấy lạnh à?”

Trương Tử Huyền dừng tay, ngẩng đầu lên, lấy tay quẹt ngang chóp mũi, cười sung sướng trả lời: “Nha đầu, sư phụ nhà ngươi sức khỏe tràn trề thế này há có thể để bị nhiễm lạnh sao?”

Ông lão vừa tự hào ưỡn ngực nói xong thì ắt xì mấy tiếng liên tục, Thúy Vân nhếch môi cười chế giễu.

Này thì sức khỏe tràn trề, he he!

Trương Tử Huyền vừa kết thúc mấy tiếng ắt xì của mình thì Nhị thúc đi vào, trên tay mang theo một cái áo bông lông sói đen tuyền, vừa nhìn sơ qua đã biết là đồ quý giá. Thúy Vân trợn mắt nhìn nó, một cái áo này đem bán được bộn tiền đó nha! Nhị thúc đi đến bên cạnh lão sư phụ, choàng áo lên người ông ấy, sau đó cười nhẹ một tiếng, dùng tay áo lau đi vệt đen dính trên mũi Trương Tử Huyền.

Thúy Vân chớp chớp mắt nhìn, cổ rụt sâu vào áo, trong đầu lại rối tung lên. Trời ơi không phải nàng nhìn lầm đi… á @@

Nhị thúc nhìn sư phụ…

Nhị thúc nhìn sư phụ bằng ánh mắt…

Ánh mắt… có vẻ cưng chiều? Sủng nịch? …

Yêu thương?

“Á!!!”

Thúy Vân lăn từ trên ghế xuống, mặt dính sát đất, chân còn vắt trên ghế, tư thế trông thảm hại vô cùng. Nhị thúc đang giúp sư phụ cột dây áo choàng thấy thế thì cười nhẹ, lấy tay túm nàng thả lại trên ghế trong khi lão sư phụ Trương Tử Huyền ác ôn cười châm chọc:

“Nha đầu, cho dù có thích cũng không được phản ứng như vậy chứ!”

Thúy Vân cúi đầu thấp hết mức có thể, cố che đi vẻ mặt như vừa ăn phải một cân Hoàng Liên của mình. (Hoàng Liên rất đắng!)

“Vâng…”

Thảo nào… thảo nào trong cái y quán này chỉ có mỗi Nhị thúc cùng sư phụ sinh sống, ban ngày thì còn có nàng chứ ban đêm…

Nghĩ tới đây, Thúy Vân lại té ghế một lần nữa, tư thế còn thảm hại hơn lần trước.

Nhị thúc vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên mặt nhưng đã bắt đầu mất kiên nhẫn, nhíu mi: “Nha đầu, hôm nay xương sống của con có vấn đề à?”

Thúy Vân đau khổ bị Nhị thúc túm như như xách chó con sau đó quẳng lên ghế, lại tiếp tục cuối đầu, miệng không dám mở. Không phải xương cốt của nàng có vấn đề, chỉ là… nàng vừa mới phát hiện ra một bí mật quá mức kinh thiên động địa đi…

Lai lịch của Nhị thúc là người trong giang hồ, rõ ràng ông ấy biết võ công, là một người cực thích mặc đồ đen, mang ủng đen, ngay cả vỏ kiếm đeo bên hông cũng mày đen. Thúy Vân thầm nghĩ, nàng có nên tặng ông ấy một con chó mực cùng một con mèo mun hay không! Tặng để lấy lòng đó mà!

Gương mặt ông ấy khá góc cạnh tinh tế, đường nét mạnh mẽ dứt khoát, khí thế ngút trời, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh như tiền, hoàn toàn khác với lão sư phụ lúc nào cũng cười nói hòa nhã với người xung quanh. Ừm, nếu xét về phần nhan sắc, có một sự thật là… sư phụ nhà nàng xấu quá đi T>T

Chưa kể sắc đẹp không bằng mà dáng vóc ốm ốm yếu yếu có đến bảy phần ủy mị của nữ nhân. Sư phụ, ngài không phải là mấy tên biến chất thích giả nữ nhân đó chứ?

Nhưng dù ông ấy có kì quặc như thế nào đi nữa thì Thúy Vân cũng phải công nhận, ông ấy là một vị sư phụ tốt. Chẳng hạn như hôm qua, chỉ bằng vài lời mà ông ấy đã khiến cho Thúy Vân nàng thông suốt rất nhiều chuyện…

“Nha đầu, con nói xem, nếu gặp một người đang bị những triệu chứng lạ như trong người bứt rứt khó chịu, có cảm giác nóng ran sau xương ức, ngột ngạt khó thở, khò khè ngứa cổ họng, họng có vị tanh của máu máu ho ra đỏ tươi, con sẽ làm như thế nào?”

“Tang bạch bì, thiên môn, hoa cúc, mạch môn, sinh địa, trắc bách diệp, mỗi vị một nắm, ngày uống một thang!”

“Ừm, không tệ! Vậy con nghĩ xem, đối với một người đại phu, thứ gì quan trọng nhất?”

Thúy Vân đắn đo suy nghĩ một hồi, mắt đảo lên đảo xuống mấy lần mới trả lời: “Cái mũi!”

Ha ha, nàng vô cùng tự tin với câu trả lời này của mình, nhìn cái cách mà sư phụ dạy nàng xem, đến tận bây giờ nàng vẫn phải dùng mũi mà lựa thuốc, không chỉ trộn lẫn mười loại mà có khi lên đến hơn ba mươi loại, lại phải nhặt trong một khoảng thời gian nhất định. Nàng có thể tự tin ưỡn ngực mà nói rằng, nếu có con chó nào mũi thính hơn nàng, hai chữ Thúy Vân này xin ghi ngược lại!

Ừm, Vân Thúy, nghe cũng không tệ!

Nhị thúc ở bên quầy phì cười, tay vẫn tay tay lưỡi kiếm trong khi vẻ mặt Trương Tử Huyền rất quái gở, vừa mới đỏ hồng đã chuyển sang màu xanh tím, hai mắt trợn ngược lên quát Nhị thúc: “Trương Kỳ Phong, ngươi cười cái gì?”

Nhị thúc Trương Kỳ Phong phẩy phẩy tay, cười bảo: “Hai người cứ tiếp tục, coi như không có ta đi!”

“Hừ”

Trương Tử Huyền hẩy hẩy mũi bất mãn nhìn Thúy Vân trước mặt, Thúy Vân chột dạ vội co người lại, gì vậy, nàng trả lời sai cái gì à? Sư phụ vuốt ngực mấy cái, gương mặt dần bình tĩnh lại:

“Nha đầu! Ta cho con nói lại!”

“Ơ, không dùng mũi ngửi thuốc thì làm sao mà bốc thuốc ạ?”

Sư phụ dùng tay ấn mạnh lên lồng ngực mấy cái… “Người đại phu chỉ cần kê đơn thuốc mà thôi...”

“Kì quái, rõ ràng cái mũi quan trọng nhất, sư phụ, bình thường người toàn bắt con dùng mũi nhận thuốc mà?”

Sư phụ dùng tay đập đập lồng ngực già yếu… “ Vi sư làm vậy giúp con nhận biết được từng loại thảo dược thôi! Đại phu mà không biết một thứ thảo dược nào hết sao có thể chẩn trị cho người khác được?”

Thúy Vân nhìn thấy bộ dáng nghiến răng ken két đáng sợ của sư phụ nhà mình thì co người lại, mặt cúi gằm xuống. Trương Tử Huyền cười ôn hòa trong khi hai mắt trợn trắng dã: “Con nói cho ta nghe, thứ gì quan trọng nhất?”

“…Con không biết…”

Dường như không cần phải kiềm nén nữa, Trương Tử Huyền tức giận đứng dậy đập bàn thật mạnh: “Đại phu đi chữa bệnh chứ có phải chó săn đâu mà ngươi dùng mũi mãi? Thứ quan trọng nhất chính là lương tâm của ngươi a, trời ơi….”

Ông lão nói xong thì ngồi phịch xuống ghế, lồng ngực phập phồng lên xuống, mặt đỏ phừng phừng. Thúy Vân ra vẻ biết lỗi, đầu cúi xuống: “Sư phụ, con biết rồi, là lương tâm quan trọng nhất!”

“Hừ, còn gì nữa?”

Đến lúc này Thúy Vân mới nghệt mặt ra, đầu ngẩng lên, hai mắt mở lớn trừng sư phụ nhà mình. Cái này là nàng nói theo sư phụ mà @@

“Ạch, là… tay nghề!”

“Tay nghề?”, đến lượt Trương Tử Huyền nghệt mặt. “Ngươi nói tay nghề gì?”

“Ạch… Là… Bốc thuốc mãi quen tay… ==”

Lão đại phu ngã ngồi ra ghế, giọng điệu bất lực nhìn về phía Nhị thúc Trương Kỳ Phong mà kêu: “Kỳ Phong, ngươi thủ tiêu con bé hộ ta…”

“Sư phụ, đệ tử rất hiếu thuận với người cùng Nhị thúc… Sao lại thủ tiêu?”

Thúy Vân lắp bắp nói, tay đã sớm ném sách cổ sang một bên, túm chặt gấu áo của Trương Tử Huyền, ánh mắt khổ sở nhìn sang phía Nhị thúc. Sư phụ túm lấy hai vai nàng mà dùng sức lắc khiến Thúy Vân hoa cả mắt lên: “Thiên hạ mà biết ngươi là đệ tử của ta thì mất mặt không biết bao nhiêu mà nói, sau này không được lên tiếng nhận ta là sư phụ của ngươi, nghe rõ không?”

Trương Tử Huyền đập trán, giọng điệu đau khổ hỏi câu cuối cùng: “Trong lúc chẩn bệnh cho người bệnh, nguyên tắc quan trọng nhất là gì?”

“Là tận tâm cứu chữa! Dùng hết sức mình!”

Lúc này vẻ mặt cùng thái độ của Trương Tử Huyền mới hòa hoãn đôi chút, mắt vẫn cứ trừng nàng khiến Thúy Vân rụt tay lại, hai tay nhỏ bé cứ bấu víu vào nhau.

“Nếu người bệnh là em trai ngươi cùng một người khách qua đường nào đó, ngươi sẽ chẩn trị cho ai kĩ lưỡng hơn?”

“Sư phụ hỏi lạ, đương nhiên là cho tiểu đệ của con rồi!”

Sư phụ cười khẽ, xoa xoa đầu nàng, vẻ mặt yêu thương cười nhẹ: “Tại sao lại như thế? Cả hai đều mắc bệnh, đều cần con ra tay giúp đỡ, tại sao con lại có ý nghĩ người này quan trọng hơn người kia? Sinh mạng của mỗi con người đều quý giá như nhau, do đó, chỉ cần đã là bệnh nhân thì phải dùng mọi sức lực để cứu chữa, như người đó là một người thân trong gia đình, phải dùng mọi cách để giữ mạng sống của người đó lại, có biết không?”

Thúy Vân gật gù, đúng vậy, mạng sống của con người có giá trị ngang nhau cơ mà! Quả nhiên nhờ sư phụ nói mình mới nghiệm ra điều này. Trương Tử Huyền lại nói tiếp: “Mất đi người thân là vô cùng đau khổ, nghĩa vụ của đại phu chúng ta là khiến cho sự đau khổ đó biến mất, nói nôm na dễ hiểu là vậy!”

“Con đã biết!”

Thúy Vân lại tiếp tục giở trang sách, ánh mắt đã sớm nhìn thấy vẻ mất mát khổ sở trong mắt sư phụ nhưng nàng ngại hỏi, đành giả vờ không biết. Nhị thúc im lặng đến bên cạnh sư phụ, chỉ nghe sư phụ nhẹ giọng nói: “Năm xưa khi cha ta hỏi ta những câu này, ta đều trả lời y hệt như nha đầu vậy!”

Giọng sư phụ rất nhỏ thế nhưng nàng vẫn nghe được, sống mũi bỗng cay cay lại cố giấu nhẹm đi không muốn để sư phụ cùng Nhị thúc nhìn thấy. Đúng vậy, nàng đã xác định sống một cuộc sống của đại phu thì phải sống cho tánh mạng của thiên hạ trước, không thể lo cho bản thân mình được. Chưa kể, dường như sư phụ… cũng đã từng có một quá khứ không mấy tốt đẹp.

Bỗng nhiên cảm thấy, sư phụ yếu đuối như thế, có Nhị thúc mạnh mẽ bên cạnh che chở bảo vệ, trông lại có vẻ… hòa hợp.

Thế nên, không khí đang khiến người xem xúc động vô cùng lại bị nha đầu Thúy Vân phá nát. =.=

Thúy Vân gãi gãi chóp mũi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn nóc nhà, từ nóc nhà lại nhìn tới hai vị đại hiệp lẫy lừng giang hồ một thời đang hồi tưởng về tương lai huy hoàng của mình, mắt hạnh chớp chớp vài cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi một bên tiếp tục đọc sách.

Nàng lười, chỉ thích đọc sách, những việc khác đều không muốn động tay động chân làm!

Nghĩ nghĩ mới nhận ra, nàng lười như vậy, không giống phụ thân không giống mẫu thân càng không giống đại tỉ, thế mà lại giống lão sư phụ Trương Tử Huyền quái gở của mình. Chính vì chuyện đó nên mới có người hiểu lầm, mà không phải hiểu lầm nho nhỏ, chính là hiểu lầm to tổ chảng!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio