Cuộc sống vẫn cứ thế mà tiếp tục, cô vẫn đi học bình thường, vẫn cố tỏ ra không có chuyện gì. Không có ai biết, trong lòng cô có bao nhiêu buồn, hình như đã rất lâu rồi cô chưa cười.
Người ta nói mang thai cười nhiều đứa trẻ sinh ra mới khỏe mạnh, nhưng tại sao một chút vui vẻ cũng chẳng có, cứ như xung quanh chẳng có chuyện gì đáng cười.
Hôm nay, Trần Hinh lại thêm một nỗi lo, tiết học thể dục đáng ghét. Tuần trước trước cô viện lí do đau chân, tuần trước nữa thì đau bụng, tuần rồi thì dì cả đến, bây giờ hết lý do rồi. Thầy thể dục cũng bắt đầu hoài nghi bạn học Trần giả bệnh, đúng là không còn cách nào nghỉ nữa rồi.
Nhưng cô mang thai chỉ mới ba tháng, đúng là cảm thấy sức khỏe rất tốt, nhưng chẳng phải không được chạy sao?
“Trần Hinh, vào hàng điểm danh. Em đứng ở đó ngây ngốc làm gì.” Thầy giáo nhìn thấy học trò đứng ngẩn ngơ suy nghĩ trong khi các bạn bắt đầu xếp hàng, bực mình nhíu mày.
Trần Hinh đành chấp nhận vào hàng ngũ, thôi kệ, từ từ rồi tính. Không chắc hôm nay sẽ chạy bộ, có thể nghỉ cũng không chừng. Mong là ông trời thương cô, cho qua tiết thể dục đáng sợ này.
“Bắt đầu điểm danh.” Thầy giáo đứng ở phía trước bắt đầu hét.
Học sinh nhìn thấy thầy khó chịu cũng không chậm trễ hô to số của mình.
“.”
“.”
“.”
...
“Báo cáo thầy, sỉ số bốn mươi, hiện diện ba lăm, vắng năm.” Lớp trưởng dõng dạc báo cáo. Chỉ thấy gương mặt vốn khó chịu lại từ từ đen hơn. Thầy giáo không khách khí tức giận quát.
"Là tự ý vắng mặt? Không xin phép?"
"Vâng." Lớp trưởng cảm thấy thầy giáo bắt đầu khó chịu, không dám bao che cho lớp nói sai sự thật.
“Anh chị mười hai rồi, năm sau là đại học lại không biết tự lo bản thân, học người ta trốn học. Hay lắm, lớp trưởng nói với năm em đó không cần đi học nữa. Cả lớp hôm nay không tốt, phạt chạy mười vòng sân.”
“Thầy...” Ngay lập tức từng giọng kháng nghị vang lên, nhưng ngay lập tức bị khí thế bừng bừng của thầy giáo dập tắt.
“Ai không chạy thì đi về, không cần học nữa.” Cả lớp âm thầm chửi rủa, thầy giáo hôm nay không biết bực mình chỗ nào lại phát tiết trên người bọn họ. Nhưng không thể không nghe, đành chán nản tập trung thành hàng, chuẩn bị chạy.
Trần Hinh trong lòng lo lắng, bây giờ cô xin không chạy chắc chắn sẽ bị mắng, nhưng cô lại lo ngại sức khỏe đứa bé. Thầy giáo à, mạng người đó!
Nhìn thấy hàng người bắt đầu di chuyển, cô chần chờ một chút rồi bắt đầu chạy. Được rồi, chạy chậm một chút, sẽ không sao đâu.
Hàng ngũ bắt đầu chạy nhanh hơn, Trần Hinh vốn chạy thứ ba đã bị ép xuống cuối, mệt mỏi lê từng bước. Phải không vậy, chỉ mới ba vòng cô đã run cầm cập, chân bắt đầu không vững. Mười vòng nha, đánh chết cô đi.
Bắt đầu vòng thứ năm, bạn học Trần bắt đầu cảm thấy đau bụng, cơ thể khó chịu run lên. Cô chầm chậm đứng lại, thầy giáo thấy vậy nhanh chóng đóng thúc.
“Này Trần Hinh, nhanh một chút. Muốn bị phạt à.”
Nghe thấy vậy, cô lập tức lấy nhanh tốc độ chạy thẳng về phía trước. Sân thể dục cả trăm mét, hàng người vẫn tiếp tục chạy, nhưng tốc độ đã suy giảm, trời biết bọn họ muốn ngay lập tức phanh thây ông thầy.
Cô cố gắng chạy, tự nói với bản thân chỉ còn một chút, cố lên một chút nữa.
Nhưng đến vòng thứ sáu, đầu cô đau nhức khác thường, tầm nhìn cũng trở nên mờ nhạt. Đi được vài bước nữa không thể chịu đựng nổi ngã xuống.
Ngay giây phút chuẩn bị mất đi ý thức, cô sợ hãi ôm bụng. Con của cô, không nên rời bỏ cô nữa. Trần Hinh biết bản thân chưa phải là người mẹ tốt, nhưng mà cô sẽ cố gắng, không cần như vậy mất đi lần nữa.
Cả lớp nhìn thấy bạn học ngã nhanh chóng tiến lại đỡ dậy, sắc mặt Trần Hinh chuyển sang trắng bệch, thầy giáo lo sợ nhanh chóng chạy đi gọi cấp cứu.
Trời ạ, chỉ là phạt chạy thôi, tại sao sự cố lại lớn như vậy.
Trần Hinh được một bạn nam cõng ra xe cứu thương, thầy giáo nhanh chóng lên xe đi theo. Cả lớp không biết đây là may hay xui, chỉ là bọn họ được nghỉ tiết thể dục, cũng không tồi. Vì vậy không ai quan tâm sức khỏe Trần Hinh ra sao, lần lượt tụm năm tụm bảy vui vẻ ra về. Mọi người trong lớp hầu như đều không thích cô, vì bạn học này ít nói, lúc nào cũng lạnh lùng, ngay cả trai đẹp tỏ tình cũng lạnh nhạt từ chối.
Cảm giác giữa các bạn học và Trần Hinh, thật sự rất tệ.
Cô được đưa đến bệnh viện gần trường, vì hôm nay phòng y tế đóng cửa, thầy giáo không còn cách nào khác đành đưa cô trực tiếp đến bệnh viện. Đoạn đường đi cũng không quên gọi cho chủ nhiệm báo cho ba mẹ cô.
Trong không gian yên tĩnh, Trần Hinh mở mắt, trước mặt là đồng cỏ bát ngát, rộng lớn bao la. Cô hít hít mũi, thật trong lành, đã bao lâu cô chưa được trải qua cuộc sống an bình như thế này, những bon chen của thành phố đông đúc dân cư đã làm cô quên đi hình ảnh đẹp ở quê. Nơi mà ngày xưa cô từng cùng đám bạn học rong đuổi, đáng tiếc, bây giờ có muốn cũng rất khó có được.
“Mẹ, mẹ.” Đột nhiên nghe thấy tiếng gọi trong trẻo phát tra từ đâu đó, cô giật mình, cố gắng tìm kiếm xung quanh. Quái lạ, ở đây không một bóng người, âm thanh đó phát ra từ đâu chứ?
Trần Hinh nhíu mày, lại nghe thấy giọng nói tiếp tục vang lên.
“Mẹ, con ở dưới đây.” Theo bản năng, cô cúi đầu nhìn. Ngoài ý muốn chỉ trong thấy cái bụng có phần lớn hơn trước một chút, ngoài ra chẳng có ai cả.
“Là con. Con đang ở trong bụng mẹ.” Âm thanh liên tục nói, cô lại nhẹ nhàng vuốt bụng mình, ngay lập tức liền cảm thấy bên trong có cái gì đang cử động, thật thần kì. Lần đầu tiên cô cảm nhận mình mang thai rõ ràng như vậy.
Trần Hinh lại vuốt bụng, đứa bé lại cử động một cái, như để đáp trả tình yêu của mẹ nó. Con lại có thể nói chuyện được, đây gọi là cái gì, cô đang mơ sao?
“Cục cưng...” Cô nhẹ nhàng gọi, ánh mắt tràn ngập như chứa đựng bao nhiêu cưng chiều của người mẹ. Cô biết mình không cho con được cái gì tốt, cả một người cha, một gia đình cũng không thể trọn vẹn. Năm đó, ba cô bỏ đi, tất cả tình thương đều chỉ nhận được từ mẹ, dù bà cho cô rất nhiều tình cảm, cho cô sự yêu thương, nhưng hình như nó vẫn thiếu thứ gì đó, không hoàn hảo.
Tất cả chỉ là Trần Hinh cố giấu trong lòng, vì cô biết, khi bất cứ ai nhắc đến ba, mẹ đều rất không vui. Cũng như đứa trẻ khác, cô cũng từng hỏi, tại sao ba không ở bên cạnh họ, nhưng khi nhìn thấy mẹ khóc, khóe mắt ướt đẫm không trả lời, từ đó cũng không dám hỏi nữa.
Nếu sau này, con hỏi ba ở đâu, cô nên trả lời sao đây?
Là mẹ từ chối tình cảm của ba, là mẹ cảm thấy không xứng với người đó nên quyết định buông tay. Haha, lí do thật buồn cười.
“Mẹ, mẹ sẽ không bao giờ bỏ con chứ?” Đứa bé trong bụng đột ngột hỏi kéo Trần Hinh vào suy nghĩ hiện tại.
“Con là con của mẹ. Mẹ sao lại bỏ con.” Cô còn trẻ, suy nghĩ có thể chưa chín chắn, nhưng cô cũng biết đứa bé là con của mình, lớn lên bằng máu của bản thân, làm sao nhẫn tâm vứt bỏ?
"Thật ạ? Nhưng nếu người khác không thích con thì sao?"
"Đứa ngốc, mẹ thích con được rồi. cần gì đến người khác."
“Con biết. Mẹ tốt nhất.” Đứa bé trong bụng động đậy vài cái như tỏ ra sự phấn khích của mình, khiến Trần Hinh khẽ nở nụ cười.
“Cục cưng. Có con thật tốt.” Nghe giọng nói, có vẻ con của cô là bé trai, nhưng cô không muốn hỏi, có lẽ chờ khi sinh biết thì tốt hơn.
Bỗng nhiên, xung quanh trở nên tối đen, cô sợ hãi kêu to, nhưng đứa bé lại không trả lời. Trần Hinh lo lắng ôm bụng, không thể nào, con cô vẫn ở đây, vẫn ở đây mà. Con cô không sao, con không thể rời bỏ cô.
“Trần Hinh, Trần Hinh. Tỉnh lại, tỉnh.” Tiếng nói bỗng nhiên vang lên, cô khó chịu mở nhẹ mắt. Ánh sáng lập tức tràn vào mắt, Trần Hinh hơi khó chịu chớp chớp mắt. Đây là đâu, tại sao lại trắng toát như vậy.
Cô mở căng mắt, ngay lập tức nhìn thấy gương mặt ba phóng đại, hình như không phải là phòng cô. Giường trắng, đèn trắng, tường trắng, còn có máy đo điện tim, đây chẳng phải là bệnh viện.
Trần Hinh lo sợ mở to mắt, xảy ra chuyện gì rồi?
Đúng nha, cô nhớ thầy giáo tức giận bắt cả lớp chạy mười vòng, nhưng mới chạy năm vòng, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu, sau đó là đau bụng rồi dần mất đi ý thức.
Không phải chứ, cô ngất xỉu, rồi bị đưa vào đây. Khoan đã, con của cô, con của cô có sao không? Trần Hinh gấp gáp đưa tay xuống bụng, hơi cộm lên một chút, vậy tức là con không sao? Nhưng cô không thể yên tâm, tự nhủ phải lập tức hỏi phải hỏi bác sĩ.
“Con không sao. Cả “nó” cũng không sao.” Ba nhìn từng hành động của cô, rồi lại nhớ đến kết quả bác sĩ vừa nói. Đáng giận, con gái ông khi nào mang thai rồi, chẳng phải trước giờ không có chuyện gì sao? Lại nghe bác sĩ bảo cẩn thận vì bệnh nhân từng sinh non một lần, ông càng hốt hoảng hơn. Lại kiểm tra kết quả một lần nữa, tên rõ ràng là trùng khớp, nhưng kết quả tại sao lại thành ra như vậy.
“Ba.” Cô hoảng sợ ngồi bật dậy. Chết rồi, đổ vỡ rồi sao? Không thể, không thể.
“Ta muốn nói chuyện với con.” Thở dài, chuyện này ông không thể nào tiếp nhận. Tại sao con ông lại làm ra những chuyện hồ đồ này.
“Ba, không phải...”
“Mày còn ngụy biện nữa sao? Tất cả bác sĩ đều đã nói rồi. Không cần giải thích nữa.” Ông đột ngột giận dữ, tát cô một cái thật mạnh. Trần Hinh vui vẻ trước kia đâu rồi, con gái ngoan ngoãn trước kia đâu rồi, tại sao lại thành cái bộ dạng đáng sợ này.
“Ba, con...” Vốn muốn giải thích, nhưng Trần Hinh lại cảm thấy mình không có gì để giải thích. Mọi chuyện rành rành ra rồi, cô còn có thể chối cãi nữa sao?
Trần Hinh hoảng sợ ôm mặt, bên má phải của cô rất đau. Chưa bao giờ cô thấy ba trở nên đáng sợ như vậy.
“Mày biết bác sĩ nói cái gì không? Đã từng phá thai, đang mang thai ba tháng.” Ông gằn từ chữ, đôi mắt đỏ ngầu hiện rõ từng đường tơ máu.
Cô ôm bụng, cố gắng bảo vệ con. Cô sợ ba xúc động, nếu như ông không khống chế được muốn mang bé con đi...
“Mày nói cho tao, tên đó là ai? Ba đứa bé là ai?” Ông hét to.
“Ba... không thể.” Người đó con không muốn tiếp tục liên quan nữa rồi.
Ba, con xin lỗi.
“Đứa bé là của ai hả? Tao nuôi mày lớn như vậy, cho mày ăn học đầy đủ, lại không ngờ mày dám làm ra chuyện tày đình như vậy. Đáng chết.” Thật ra, trước giờ Trần Hinh qua lại bao nhiêu người, cuộc sống riêng của nó thế nào, ông cũng thật không biết rõ.
“Ba có bao giờ quan tâm con sao? Ba có để ý đến con một chút không? Con biết, hai đứa kia là con trai ba thích nhất, nhưng mà, con cũng là con gái của ba mà. Có bao giờ ba thật lòng muốn ngồi xuống nghe con nói chuyện, có khi nào ba hỏi thăm ngày hôm nay con thế nào? Không có. Vốn dĩ thời gian ba đều dành cho người khác.” Cô lau khóe mắt, cố nén những giọt nước mắt đang nhẹ nhàng chảy xuống. Cô không muốn cái kết quả đau lòng này, không cần.
Trần ba sững người, trước đây ông luôn tin tưởng cách dạy con của mình. Ông cho rằng Trần Hinh đã đủ lớn để sống tự lập, con bé cũng không cần sự quan tâm nhiều của ông, nên tất cả quan tâm đều dành cho hai đứa con nhỏ, lại không ngờ đứa nhỏ này để ý như vậy. Chẳng lẽ ông cho nó tự do, cho con cuộc sống mà nó thích là sai sao?
“Tao nói với mẹ mày. Bà ấy biết cách dạy mày.” Trần Ba mệt mỏi nói. Có lẽ mẹ nó sẽ thích hợp hơn ông, người làm ba này thất bại rồi.
“Xin ba... đừng cho mẹ biết.” Bà sẽ đau lòng, cô không muốn mẹ tiếp tục khổ sở nữa.
Nhưng chuyện này, giấu được bao lâu?
“Con làm gì cũng được. Xin ba, không được nói cho mẹ.” Cô xuống giường, mặc thân thể đang yếu, nắm chặt tay ông cầu xin.
“Vậy phá thai đi. Tao sẽ coi như không có chuyện gì.” Đứa bé đó tuyệt đối không thể giữ lại. Ông biết làm vậy là giết người, nhưng tương lai con gái còn rất dài, không thể để đứa nhỏ này cản đường. Dù nó cũng là cháu ông, nhưng ngoài cách này vẫn không có cách gì tốt hơn.
“Không thể. Không thể.” Cô từ từ lùi ra xa, như sợ ông ấy sẽ biến thành người xấu mang con rời khỏi. Con là của cô, đứa bé là mạng sống của cô. Ngay từ giây phút biết con tồn tại trên thế giới này, cô đã tự hứa với mình, không để ai tiếp tục khiến con biến mất nữa. Trần Hinh nắm chặt bụng, liều chết bảo vệ đứa bé.
“Phá nó. Tao không nói với mẹ mày.” Trần ba cho cô hai lựa chọn, buộc Trần Hinh ra quyết định. Nếu muốn giữ con, chắc chắn mẹ sẽ biết. Ngược lại, nếu không nói với mẹ, đứa bé sẽ chết.
Không cần suy nghĩ, dù có mẹ buồn cô như thế nào, Trần Hinh vẫn lựa chọn con. Đó là một sinh mạng, không thể muốn bỏ là bỏ dễ dàng được.
“Con cần đứa bé.” Cô mạnh mẽ nói. Bàn tay lại càng siết chặt bụng, không ai có thể mang con đi nữa, không thể.
“Mày...” Ông hiểu đáp án , căm giận bỏ ra ngoài.
Trần Hinh nghe thấy tiếng bước chân ngày càng xa, mệt mỏi gục đầu xuống.
Nhanh quá, cô không thể nào tiếp nhận kịp. Tương lai nên làm sao, cô phải làm cái gì bây giờ? Mẹ sẽ biết chuyện, cô nên giải thích như thế nào? Vốn dĩ mẹ hi vọng cô đến thành phố T sẽ chăm chỉ học tập, nhưng lại mang về cái bụng to đùng, cảm giác sẽ thế nào?
Hoắc Thần Hy, anh đáng ghét lắm, để một mình em chịu vất vả nuôi con của anh. Còn mình thì sang Mĩ vui vẻ hưởng thụ.
Cô còn nhớ, có lần Thuần Thuần hỏi “ Cậu muốn sinh con trai hay con gái?”
Lúc đó thế nào nhỉ, đúng rồi, hình như bạn học Trần chỉ vui vẻ cười, còn chưa kịp trả lời, Thuần Thuần đã nói tiếp.
“Tớ không muốn sinh con. Như vậy thân hình sẽ rất xấu, khó coi chết đi được.”
“Tớ cảm thấy làm mẹ cũng không tồi nha. Tớ có một đứa bé của riêng mình, có thể ôm bé con mỗi ngày, tha hồ làm đẹp cho nó, khi con lớn sẽ nhìn con lấy vợ sinh con, như vậy chẳng phải rất tốt sao?” Trần Hinh mơ màng tưởng tượng. Đứa bé chắc sẽ rất dễ thương, trắng trẻo mập mạp. Nó sẽ gọi cô là mẹ, gọi Hoắc Thần Hy là ba, không có gì không tốt nha.
“Cậu mơ vừa thôi. Mà tớ hỏi cậu muốn con trai hay con gái mà. Trả lời nhiều như vậy, cũng không có cái nào hợp chủ đề.” Thuần Thuần lè lưỡi, vui vẻ truê chọc bạn tốt.
“Để tớ nghĩ xem. Con trai hay con gái sẽ đáng yêu hơn nhỉ? Hay là sinh cả hai. Cậu nói như vậy có tốt không?” Khoan đã, mà sinh cả hai hơi nhiều nha, chi phí đâu nuôi nổi?
“Cả hai? Cậu nghĩ mình là đại gia chắc. Nuôi một đứa tốn bao nhiêu tiền, tốn bao nhiêu tuổi trẻ? Bạn học Trần muốn nhiều con như vậy, chồng cậu chắc là mệt lắm nha.” Nói xong còn khuyến mãi cho nụ cười đầy mờ ám.
Trần Hinh cũng cười, lúc đó có lẽ là thời gian đẹp nhất. Cô có bạn trai thương yêu, có người bạn tốt bụng, cuộc sống thì suông sẻ. Mặc dù Thuần Thuần không biết khi ấy cô đang quen Hoắc Thần Hy, cô cũng có một chút cảm giác tội lỗi, nhưng nhìn thấy bạn thân cười vui vẻ, tội lỗi gì cũng xứng đáng.
Cô sợ, nếu lúc nói ra quan hệ của bọn họ, Thuần Thuần sẽ không cách nào tiếp nhận, vậy nên, cứ giấu được lúc nào thì hay tới lúc đó.
Không ngờ, đến lúc mất, Thuần Thuần vẫn ngây thơ không biết chuyện gì. Chỉ có Trần Hinh là người có lỗi nhiều nhất.
Cô không muốn nghĩ thêm, cũng không dám nghĩ thêm, bây giờ nên ngủ rồi. Cô phải chuẩn bị cho một tương lai khó khăn phía trước. Cô lại xoa bụng một lúc, rồi nằm xuống giường, an tĩnh nhắm mắt.
Ba tháng rồi, cục cưng đã xuất hiện ba tháng rồi. Đứa trẻ tội nghiệp, con đến lại không có ai biết, đến khi người ta biết thì muốn vứt bỏ con. Con có thấy giận khi là con của mẹ không? Giấc mơ đó, có phải là con báo cho mẹ tương lai không? Con biết chúng ta sẽ khó được người ta chấp nhận, nên muốn mẹ hứa sẽ không bỏ rơi con?
Đứa trẻ ngốc, con là con của mẹ, mẹ là sao nhẫn tâm bỏ mặc con. Cục cưng, con và mẹ cùng cố gắng nhé!