Phong cảnh non xanh nước biếc hấp dẫn, bầu trời như một miếng ngọc bích lớn, từng dãy núi nối tiếp nhau, tắm mình dưới ánh mặt trời, dòng nước từ khe suối chảy xuống bao quanh sơn cốc, tiếng nước đổ vang dội cả một khu rừng, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng chim chóc líu lo, có lúc lại bay lượn tự do trên trời, cảnh đẹp như thế thật khiến người ta quyến luyến khó lòng mà quên được.
Nhưng chính ở nơi này, sáu bảy ngày trước, Lưu Vân đường của thần giáo Ma Nha đã bị tập kích, hơn bảy trăm người bỏ mạng và nhiều người trọng thương, đường trưởng lão Lưu Vân đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, một trận mưa lớn qua đi, rửa sạch hết mùi máu tanh trên đường, bây giờ mặt trời trên cao chiếu rọi, cảnh đẹp ở đây lại được tái sinh thêm một lần nữa, chẳng ai còn nhớ rõ nó từng là một nơi đẫm máu.
Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong sóng vai đi vào vùng đất xinh đẹp kia, hai bên đều là núi, cách đó không xa là khe nước, từ chỗ này có thể nghe rõ âm thanh nước chảy. Trước sau có một con đường nhỏ nối thẳng đến chỗ đó, từ nơi này đi ra ngoài, vòng qua một ngọn núi, chính là một trấn nhỏ, lúc ấy Lưu Vân đường hẳn là đi qua con đường này chạy tới trấn nhỏ kia, thế nhưng lại xảy ra chuyện.
“Trận mưa lớn đã làm mất hết vết tích, chẳng còn cái gì, sao có thể điều tra tiếp đây.” Sở Lương Âm bất mãn nói, thật ra đối với ông trời lại càng bất mãn hơn, trận mưa này đã giúp cho kẻ đứng sau gây ra mọi chuyện, chẳng lẽ ông trời cũng không vừa mắt với thần giáo Ma Nha?
Nguyệt Ly Phong mặc trường bào màu mực trang nhã, áo khoác ngoài màu trắng dài đến đầu gối, tóc đen dài được buộc cẩn thận sau ót, gương mặt tuấn tú, đặc biệt đứng ở nơi sơn thủy như thế, thật giống trích tiên giáng trần.
“Có lẽ chúng ta sẽ không có nhiều manh mối, nhưng không có nghĩa là không có, có khi Lưu Vân đường chỉ xui xẻo gặp phải, đối phương không cố ý nhắm vào bọn họ, vô tình gặp được thì sao.” Nguyệt Ly Phong thản nhiên nói, không giống như Sở Lương Âm cẩn thận tìm kiếm từng manh mối có thể sót lại, hơn nữa còn chuyên tâm nhìn xung quanh phong cảnh như tranh vẽ này.
Sở Lương Âm nhướng này quét nhìn hắn một cái, “Có tin tức à?”
Nguyệt Ly Phong thu hồi ánh mắt đang nhìn Sở Lương Âm, khóe môi hơi cong lên, thoạt nhìn phong cảnh, tâm trạng của hắn cũng không tệ lắm.
“Biết được một chút, nhưng không có giá trị mấy, tra được tung tích đám người thần bí kia, nhưng đã bị mất dấu ở một làng chài ven biển Tương Châu.” Hai người xem như là lần đầu tiên bĩnh tĩnh nói chuyện với nhau, không còn đối chọi gay gắt nữa, trái lại thật khiến người ta cảm thấy thế giới này bỗng nhiên tốt đẹp biết bao.
Sở Lương Âm sáng tỏ nhướng mày nói, “Xem ra bà đây không thể giúp Ninh Chiêu Nhiên, vậy để bọn họ tự đi làm đi.” Nàng không tìm hiểu nguyên nhân, ngược lại khá thoải mái, hai tay để trước ngực, ôm bảo kiếm đi về phía trước, bước qua đồng cỏ xanh mướt, đi vào trong rừng.
Nguyệt Ly Phong nhìn bóng lưng nàng, con ngươi xẹt qua một tia ngờ vực, sau đó nhanh chân đuổi theo bước chân nàng, hai người đi vào trong rừng, dựa theo tiếng nước chảy đến chỗ khe suối.
Khe suối rất sâu, dòng nước chảy siết, bởi vì trận mưa hai ngày trước, cho nên nước có hơi đục, nhưng không vì vậy mà làm mất khí thế của nó, không ngừng cuồn cuộn chạy quanh ngọn núi.
Đứng ở bên dòng suối, hai người nhìn chằm chằm nước chảy xiết phía dưới, thời gian như dừng lại, nếu như không phải Hoành Hạ và Nhĩ Tương đứng ở bìa rừng nhìn bóng dáng hai người đến nửa canh giờ, thật đúng sẽ làm người ta nghĩ kim đồng hồ chỉ thời gian đã dừng hoạt động.
“Ngươi nói hai người bọn họ đang làm gì? Có phải lại định ở đây đánh nhau không nhỉ?” Hoành Hạ đi tới đi lui hỏi, hai người cũng không dám đến gần xem, chỉ có thể đứng ở ngoài mà suy đoán.
Nhĩ Tương lắc đầu, “Hai người bọn họ đâu có xích mích mà đánh nhau, có thể đang tính toán hoặc quan sát gì đó thôi.” Biểu hiện trên mặt hắn có hơi kiềm nén, không biết trong đầu hắn lại đang nghĩ cái gì.
Hoành Hạ không phúc hậu bĩu môi, “Có trời mới biết, dù sao chỉ cần hai người đó đừng ném đối phương xuống sông là được rồi.” Tuy hắn nói vậy, nhưng thật ra hắn rất lo lắng công tử sẽ bị thất sư thúc ném xuống sông, võ công của Thất sư thúc không phải để trưng, Đại sư bá trong môn chưa chắc đã là đối thủ của nàng.
Nhĩ Tương lơ đãng trợn mắt, tỏ vẻ không nghe Hoành Hạ nói gì.
Nếu đã không tìm được dấu vết, Sở Lương Âm sao còn hao tốn tâm tư ở nơi này, đến xế chiều, một hàng bốn người đi ra khỏi đường nhỏ, vòng qua ngọn núi, đi vào trong trấn phía trước nghỉ ngơi.
Không thu hoạch được gì, Sở Lương Âm cũng tính mặc kệ chuyện này, cho nên nàng muốn rời khỏi đây. Rời đi tất nhiên sẽ không đi cùng với Nguyệt Ly Phong, mấy hôm nay đồng hành với hắn, tưởng nàng không nhàm chán à?
Nơi này chỉ là một trấn nhỏ bình thường, nhưng trong trấn cũng khá náo nhiệt và phát triển, có thể bởi vì có nhiều người qua lại, cho nên ở đây có đến vài khách điếm.
Hoành Hạ dừng lại trước một khách điếm bề ngoài thoạt nhìn không tệ, chạy vào hỏi thử xem có phòng không, hơn nữa điều kiện khá ổn, cho nên, quyết định đêm nay sẽ nghỉ ngơi ở đây.
Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong vừa xuống xe ngựa liền lập tức đi lên lầu khách điếm, Hoành Hạ và Nhĩ Tương tự mình khuân vác hành lý, hai cái rương lớn, còn có một chậu hắc mẫu đơn sắp tàn.
Mỗi lần Hoành Hạ nhìn thấy chậu mẫu đơn này đều cười nhạo, thật ra rất có khả năng là hắn ghen tị, bởi vì vật này có giá trị đến nghìn vàng, lúc này lại sắp tàn, trái lại đáng giá được bao nhiêu.
Nhưng chậu mẫu đơn này do Sở Lương Âm đưa cho Nhĩ Tương, nàng cũng không có ý đòi lại, thậm chí mỗi ngày ngồi trên xe nàng lười đến nỗi không thèm liếc nhìn, hiện tại chậu hoa này đã trở thành đồ vật riêng của Nhĩ Tương.
Nhĩ Tương vẫn thờ ơ trước việc Hoành Hạ cười nhạo mình, xem chậu hoa như bảo bối, thật ra hắn rất thích chăm chút những thứ này, chỉ là mỗi ngày theo Nguyệt Ly Phong chạy ngược chạy xuôi, làm sao còn thời gian làm việc này chứ.
Khách điếm không tính là người đến người đi, nhưng ở trọ không ít.
Nhĩ Tương đang ôm chậu hoa đi lên lầu, vừa vặn từ trên lầu có đám người đi xuống, hắn theo thói quen đứng sang một góc cầu thang, nhường đường cho đối phương đi trước, khẽ ngẩng đầu nhìn, đám người kia khiến hắn nổi lên nghi ngờ, bởi vì người dẫn đầu nhìn hơi quen mắt, nhưng hắn không biết người này.
Người kia vóc dáng vạm vỡ, quan trong hơn là toàn thân toát ra hơi thở ngồng cuồng tùy tiện, khiến người ta không dám thở mạnh. Hắn mặc trường bào màu xanh, tóc dài bay trong gió, đường nét trên gương mặt rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt, dường như vạn vật trên thế gian đều không nằm trong đôi mắt đó.
Nhĩ Tương thấy quen mắt là vì người này có vài phần tương tự Ninh Chiêu Nhiên, Nhĩ Tương nhìn đoàn người bọn họ đi xuống, nhìn cách ăn mặc của đám người phía sau, trong lòng sáng tỏa, xem như đã đoán được người này là ai, nếu hắn đoán không sai, người thoạt nhìn không dễ trêu chọc này, ắt hẳn là giáo chủ thần giáo Ma Nha, ca ca của Ninh Chiêu Nhiên.
Ninh Tùy Phong bước xuống lầu, ban đầu hắn không chú ý đến Nhĩ Tương đang nhường đường, đột nhiên, khóe mắt liếc nhìn chậu hắc mẫu đơn sắp tàn trong tay Nhĩ Tương, tầm mắt vừa di chuyển, ngược lại dọa Nhĩ Tương giật mình.
Nhĩ Tương nhìn ánh mắt Ninh Tùy Phong, không khỏi kiêng kị mấy phần, sau đó rụt cổ, cả người dựa sát vào lan can, sợ hãi nhìn chằm chằm Ninh Tùy Phong đang chú ý đến chậu hắc mẫu đơn trong tay mình, chật vật nuốt từng ngụm nước miếng.
Lúc Ninh Tùy Phong sắp đi qua, còn không quên quét mắt nhìn Nhĩ Tương một cái, không rõ có ý tứ gì, Nhĩ Tương chỉ cảm thấy cả người dựng tóc gáy, nhìn đám người nọ như gió lướt qua mình sau đó nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mình, hắn mới dám thở lại.
Lấy lại tinh thần, tiếp tục đi lên lầu, cúi đầu nhìn chậu hoa trong tay, vừa rồi Ninh Tùy Phong chú ý đến chậu hoa này? Chợt nhớ tới trước đây Nguyệt Ly Phong có nói, đừng bởi vì chậu hoa này mà gây phiền toái, sau ót hắn tê rần, chẳng lẽ, lời công tử đã thành sự thật, bởi vì chậu hoa hắn gặp rắc rối???