Xin Trả Cặp Sách Lại Cho Tôi

chương 45

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quý Khoan hít sâu một hơi, khiến cho mình tỉnh táo lại.

“Lúc nào thuyền đến?” Anh hỏi.

Hai ngày nay mưa lớn nên thuyền từ Nam Uyển đến đảo Lư đều ngừng chạy, bờ biển đảo Lư trước mặt trống không không có bóng dáng của một chiếc thuyền.

Tần Tổ Nguyên nhìn Quý Khoan một cái, tằng hắng nói: “Đã liên lạc với bến tàu ở bên Nam Uyển, nhưng mà mưa quá lớn, bọn họ không xác định được khi nào có thể đến.”

Quý Khoan chống hông, le lưỡi liếm răng nanh một cái, hỏi tiếp: “Thuyền máy ở đâu, lần trước cháu xuống biển không phải có thuyền máy sao?”

Tiểu Hắc đứng một bên nói: “Thuyền máy đều để trong kho hàng, nhưng chìa khóa lại nằm trong tay tiểu thôn trưởng.”

Quý Khoan không nói gì nữa, anh buồn bực nhìn mặt đất, qua một lúc lâu sau thì quay đầu rời đi.

Trương Lương đứng phía sau gọi anh: “Quý công, cháu đi đâu vậy?”

Quý Khoan chỉ bước nhanh đi không trả lời lại ông ấy.

Kỳ Kỳ hoảng hốt hô lên: “Chẳng lẽ Quý công định leo núi sao?”

Ở núi Bắc vừa mới xảy ra sạt lở, tình hình trên núi hiện giờ rất nguy hiểm, lúc này đi leo núi chẳng khác nào đi tìm đường chết.

Một câu nói của Kỳ Kỳ khiến mọi người trên bến tàu loạn cào cào cả lên.

Mọi người mồm năm miệng mười, tay chân luống cuống.

Trương Lương là người dẫn đầu chạy theo Quý Khoan, kéo anh lại nói: “Quý công, cháu bình tĩnh chút đi, bây giờ cháu đi leo núi không những không tìm được tiểu thôn trưởng mà ngay cả cái mạng nhỏ của cháu cũng tiêu đời đó.”

Sắc mặt Quý Khoan vô cùng nặng nề, anh lạnh lùng nói: “Không leo núi thì còn biện pháp nào khác à?”

Trương Lương nghẹn lời, “Vậy chú cũng không thể để cháu mạo hiểm được!”

Hai người giằng co trên đường.

Sau đó Tần Tổ Nguyên cũng chạy tới, ông ấy nói với Quý Khoan: “Đi, chú đi với cháu.”

Trương Lương kinh ngạc mở to mắt, thêm vào một người cũng không để cho người ta bớt lo được!

Ông ấy bóp sống mũi một cái, thành khẩn nói lời khuyên nhủ: “Hai người bình tĩnh chút đi, bây giờ chúng ta còn chưa rõ tình huống của tiểu thôn trưởng ra sao, hai người cứ tùy tiện leo núi nhỡ tiểu thôn trưởng không gặp nguy hiểm gì, tìm được một nơi an toàn để nắp đến lúc đó hai người lại xảy ra tai nạn thì chằng phải là mất nhiều hơn được sao?”

Quý Khoan xoa xoa trán, sắc mặt hòa hoãn hơn một ít, anh nói với Tần Tổ Nguyên: “Chú Tần, chú ở đây cùng với mấy người họ chờ thuyền đến đi, cháu đi tìm Niên Niên, khi thuyền đến thì chú đến đón bọn cháu.”

Vẻ mặt anh trịnh trọng bổ sung thêm một câu: “Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ mang cô ấy trở về.”

Hốc mắt Tần Tổ Nguyên nóng lên, âm thanh nghẹn ngào từ trong cổ họng phát ra.

Quý Khoan cười với Trương Lương, vỗ vai ông ấy một cái mạnh, nhẹ giọng giao phó: “Giúp cháu trông chừng chú Tần, xin nhờ chú.”

Nụ cười đó của anh khiến cho Trương Lương căng thẳng trong lòng, không biết tại sao ông ấy lại cảm nhận được một ít sinh ly tử biệt.

Trương Lương còn muốn khuyên nữa, chỉ nghe Quý Khoan nói: “Cô ấy là bạn gái của cháu, cháu phải đi tìm cô ấy.”

Trương Lương bị tin tức đột nhiên xuất hiện làm kinh hoàng cả buổi không nói nên lời.

Quý Khoan không dám trễ nãi một phút giây nào, làm việc nghĩa không được chùn bước hướng về phía núi lớn.

Mưa lớn vẫn không ngừng rơi, đường đi dưới chân in từng dấu chân của anh, sau đó lại bị mưa to rửa sạch.

Mọi người nhìn bóng lưng kiên định của anh cho đến khi dần dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Đường lên núi rất khó đi, đất dưới chân trơn trợt, bùn đất lẫn vào nước mưa không ngừng chảy ngược xuống.

Trong núi thỉnh thoảng còn rung động, mang theo âm thành ầm ầm vang lên rất lớn.

Quý Khoan dùng một tay lau nước trên mặt, một tay bám vào thân cây leo lên.

Không lâu sau rốt cuộc anh đã leo lên đỉnh núi.

Anh đứng trên đỉnh núi nhìn xuống bên dưới, một mảng đất bên núi phía Bắc đã trống một khoảng lớn, vốn là sườn núi xanh um cây cỏ ấy vậy mà chỉ sau một cơn sạt lở chỉ còn lại màu nâu đen của bùn đất, giống như một khối bánh ngọt bị chia cắt ra.

Vùng bằng phẳng phía đông gần bở biển, hiển nhiên ở đó không có ai ở.

Vì vậy Quý Khoan đi theo lối về phía tây của dãy núi. Đất núi chỗ này vô cùng tơi xốp, không cẩn thận có thể bị lún vào. Chỗ bị sạt lở bởi vì núi vẫn còn chấn động nên không tránh khỏi rơi ra vài cục đá vụn.

Quý Khoan nhíu mày, bước đi nhanh hơn.

Anh vừa đi vừa gọi tên Tần Gia Niên, nhưng từ đấu tới cuối không có ai trả lời anh.

Hơn một tiếng sau, đường đi hoàn toàn bị đất đá bao phủ lấy.

Ở trước mặt có một tảng đá lớn bị bùn đất bao quanh và một thân cây bị cuốn trôi.

Quý Khoan tìm kiếm Tần Gia Niên trong khoảng đất mênh mong nơi núi rừng, ở trên tảng đá bên cạnh cũng không có, ngay cả trên cành cây cũng không thấy ai.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, anh thật sự trở nên bực bội, vừa đi vừa điên cuồng kéo những nhành cây.

Đôi mắt anh đỏ ngầu, căng giọng lên gọi Tần Gia Niên, bên cạnh tiếng đất cá vụn lăn xuống là tiếng gọi Tần Gia Niên vang vọng.

Quý Khoan mất sức ngồi trên một tảng đá, anh phiền não cào cào tóc mình.

Anh hận mình đã không bảo vệ tốt cho cô, càng hận chính mình không chịu đoạt cô về sớm hơn.

Nếu như…

Anh không dám nghĩ tiếp nữa.

Ánh mắt của anh mất đi tiêu cự nhìn thẳng vè phía trước.

Ở cách đó không có một vật màu hồng mắc trên một nhành cây, bên cạnh có một hòn đá lăn xuống làm nhành cây cũng lung lay theo đồng thời vật nhỏ màu hồng cũng lắc lư.

Quý Khoan híp mắt đi lên phía trước.

Anh nhặt vật nhỏ màu hồng đó lên, cẩn thận quan sát kỹ lưỡng, là một chuỗi chìa khóa, bùn đất đã làm bẩn chìa khóa, cái móc chìa khóa màu hồng vẫn còn khá sạch sẽ.

Đó là một hình người tròn vo, đang làm động tác chu môi hôn.

Tim Quý Khoan co chặc lại, anh nhanh chóng dùng vạt áo để chùi đi bùn đất bẩn, quả nhiên giống y như đúc với cái móc khóa mà anh đã đưa cho Tần Gia Niên vào năm đó.

Anh khẩn trưởng quên cả thở, nhanh chóng dời từng cây và từng hòn đá ra.

Chợt có một cánh tay dính đầy bùn đất lộ ta từ một đám nhánh cây.

Quý Khoan lấy nhánh cây đó ra, anh thấy được cả người Tần Gia Niên dính đầy bùn đất đăng nằm ở đó.

Anh tiến lên ôm cô vào trong lòng.

Tần Gia Niên đã mất hết ý thức, trên trán của cô rỉ chút máu, cả người bẩn không còn nhìn ra dáng vẻ gì.

Quý Khoan ôm cô đi đến một hang động đá cách đó không xa rồi vào trong ngồi, anh dùng áo của mình để lau sạch mặt và tay của cô, sau đó dịu dàng gọi cô: “Niên Niên, tỉnh lại đi…”

Tần Gia Niên vẫn không có phản ứng gì.

Quý Khoan gọi cô lần nữa vẫn như cũ.

Quý Khoan siết chặc tay thành quả đấm, anh giống như tự an ủi mình, ôm chặt Tần Gia Niên vào trong ngực.

Bỗng nhiên người trong ngực ho khan một tiếng.

Quý Khoan vội buông cô ra.

Chỉ thấy Tần Gia Niên chậm rãi mở mắt ra.

Quý Khoan mừng như điên, hai tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, cười nói: “Niên Niên, anh đây anh đây, đừng sợ.”

Tần Gia Niên nhìn rõ người trước mắt mình là ai thì ôm cổ anh khóc không thành tiếng.

Quý Khoan nhẹ vỗ về lưng cô, an ủi cô: “Không sao, không sao…”

Chờ cô khóc đủ rồi, Quý Khoan kéo cô ra khỏi lòng ngực mình, anh cởi áo mưa trên người mình ra mặc vào cho cô, sau đó hỏi nhỏ: “Trừ trán ra còn có chỗ nào bị thương nữa không? Có chỗ nào thấy không thoải mái không?”

Tần Gia Niên bị anh bao trong cái áo mưa lớn, cô nhúc nhích một chút rồi nói: “Đùi phải hình như đã bị cái gì đó đạp trúng, rất đau.”

Cô nhẹ nhàng cử động đùi phải thì than đau một tiếng.

Quý Khoan giúp cô kiểm tra đùi phải, chắc đã bị thương tổn đến xương, anh tìm hai cành cây, lại rút thắng lưng của mình ra, giúp cô cố định chân lại.

Sau khi làm xong tất cả, anh hỏi Tần Gia Niên: “Nơi này trừ em ra thì còn những ai khác không?”

Tần Gia Niên lắc đầu nói: “Đã di dời tất cả người dân rồi, em…em chỉ giúp bà cụ Hoa về lấy gà của bà ấy thôi…không ngờ…bị…”

Quý Khoan lại đau lòng vô cùng, anh xoa xoa tóc cô nói: “Không trách em.”

Anh nhìn dưới núi rồi nói: “Không thể cầm gà được rồi, bên dưới núi quá nguy hiểm, đất đá có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào, chúng ta cứ đi theo hướng này lên đỉnh núi đi.”

Tần Gia Niên nhìn chân mình một lúc có hơi do dự.

Quý Khoan không nói hai lời ngồi xổm xuống trước mặt cô, “Leo lên.”

Tần Gia Niên vẫn còn do dự, Quý Khoan thúc giục cô: “Không đi nữa thì cả hai chúng ta đều gặp nguy hiểm đó.”

Trên người Quý Khoan bị ướt mưa, quần áo dính sát vào người anh, xuyên qua tầng vải vóc mỏng manh Tần Gia Niên có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh.

Cô một tay cởi áo mưa ra rồi che lên đầu hai người, một tay khác ôm cổ Quý Khoan.

Quý Khoan cõng Tần Gia Niên từng bước đi lên núi, anh vừa sợ cô ngã lại vừa sợ đụng vào đùi phải đang bị thương của cô, cho đến khi lên đến đỉnh núi bầu trời đã tối đen như mực.

Mưa vẫn không có khuynh hướng suy giảm, trên đỉnh núi cỏ dại mọc um tùm.

Quý Khoan tìm một cái cây đại thụ to đặt Tần Gia Niên dưới tàng cây.

Anh lại đi xung quanh nhạt một ít nhành cây, sau đó dựng lên xung quanh thân cây đại thụ đển che mưa chắn gió.

Hai người ngồi dưới tàng cây, xung quanh là một mảnh đen nhánh.

Quý Khoan nói: “Tối nay chúng ta chắc phải qua đêm ở đây, anh đã nói với chú Tần rồi, chờ khi có thuyền bọn họ sẽ vòng qua đây đón chúng ta.”

Tần Gia Niên nhỏ giọng ừ một tiếng.

Quý Khoan vòng tay ra sau lưng nhẹ nhàng ôm Tần Gia Niên vào trong ngực hỏi: “Có lạnh không?”

Tần Gia Niên đỏ mặt lắc đầu, nhớ ra xung quanh tối đen có thể anh không thấy nên trả lời: “Không lạnh.”

ANh hình như cười khẽ một tiếng, giọng nói vừa vui vẻ vừa gợi cảm.

Tần Gia Niên cắn môi.

Quý Khoan hỏi: “Chân sao rồi, đau lắm không?”

Thật ra là rất đau nhưng Tần Gia Niên chỉ nói một câu: “Không sao cả.”

Quý Khoan duỗi cánh tay mình ra trước mặt cô, trêu ghẹo cô: “Đau thì cắn anh.”

Tần Gia Niên chê bai vỗ cánh tay anh một cái, bật cười thành tiếng.

Cô khẽ động cởi áo mưa ra, sau đó đắp lên người hai người, vây bọn họ vào chung một chỗ.

Bên ngoài mưa gió vô cùng lớn cùng với bầu trời tối đen, bên trong là hơi thở ấm áp và mập mờ của hai người.

Không lâu sau Tần Gia Niên nghe anh nói: “Vẫn còn lạnh.”

Cô lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Quý Khoan dường như hơi cúi người về phía cô ngồi, anh nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên trên môi Tần Gia Niên mềm nhũn.

Thân thể cô cứng đờ.

Chỉ nghe thấy tiếng nói của Quý Khoan phát ra giữa răng môi quấn quít: “Giúp anh sưởi ấm.”

Tần Gia Niên mờ mịt, cô chậm rãi nhắm mắt lại, khẩn trương nắm chặc quần áo của anh, để mặc cho anh công thành đoạt đất.

Quý Khoan ôm cô vào trong ngực, quyến luyến quấn quýt mãi với môi cô, cho đến khi hởi thở của hai người rối loạn mới thôi.

Anh vùi đầu làm ổ bên cổ cô, giọng nói khàn khàn gọi cô: “Niên Niên.”

Tần Gia Niên hơi nghiêng đầu nhìn anh.

Lúc lâu sau, Quý Khoan chậm rãi mở miệng: “Anh có chuyện muốn nói rõ với em.”

Anh nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh sáng ngời của cô nói: “Kỳ Kỳ đó chẳng qua chỉ là trợ lý của anh mà thôi.”

Tần Gia Niên không ngờ anh muốn nói điều này, cô ngượng ngùng cúi đầu.

Quý Khoan lại gọi cô: “Niên Niên?”

Tần Gia Niên nhỏ giọng lầm bầm: “Nói với em cái này làm gì?”

Quý Khoan ôm lấy cô, cả người đều vui vẻ nói: “Không có gì, chỉ báo cáo với vợ chút thôi.”

Nói xong, anh dùng ngón tay khẽ nâng cằm cô lên, rồi hôn lên môi cô một cái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio