Xinh Gái Có Gì Sai

chương 20: câu chữ được thêm vào

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời Vũ nhìn Lâm Phong Dự bằng đôi mắt sáng lấp lánh, chờ đợi được anh khen.

Từ nhỏ cô đã thích người khác khen cô thông minh, đáng tiếc là từ nhỏ đến lớn cô chỉ được người ta khen đáng yêu, sau đó dưới sự cố gắng của mình, cô mới hơi được người ta khen trở thành cô gái tài mạo song toàn. Nhưng những lời khen như thế cũng chỉ sơ sơ đến cấp Ba.

Khi cô thở dài bày tỏ mình thi cấp Ba không tốt, người khác đều an ủi cô là không sao đâu. Khi những người an ủi cô phát hiện vậy mà cô thi đỗ vào Trung học Trường Duệ, dáng vẻ khó tin của đối phương khiến cô vô cùng hưởng thụ.

Thi không tốt, nhưng vẫn đỗ Trung học Trường Duệ, vậy thì thành tích phải tốt đến mức nào chứ, thi chẳng ra sao mà đã có thể đỗ Trường Duệ rồi.

Thời Vũ cực kỳ hưởng thụ ánh mắt phức tạp và lời khen ngợi của người khác.

Nhưng lên cấp Ba, cô chưa từng được hưởng thụ tiếp, chuyện xưa nghĩ lại mà đau đớn lòng, quay đầu lại chỉ còn hai hàng nước mắt chảy ròng ròng.

Nhưng, vào lúc này, đúng vào thời khắc này, chính ở hiện tại, Thời Vũ phát hiện một con đường rộng lớn khác. Cô hoàn toàn không cần tự ti, cho dù thành tích của cô chẳng ra sao, nhưng có khả năng là sự thông minh tài trí của cô đã đến chỗ khác rồi, phát sáng tỏa nhiệt ở nơi khác, chẳng hạn như làm thám tử!

Cho nên lời khen này của Lâm Phong Dự vô cùng quan trọng, có ý nghĩa mở ra một thời đại mới.

Một câu khen ngợi quan trọng như thế, sắp ra đời.

Thời Vũ rất kích động, cảm thấy cuộc đời mình sắp bước sang một nấc thang khác. Tâm trạng cô hiện giờ có lẽ chính là trạng thái phá vỡ chướng ngại sắp đạt đến cảnh giới khác trong tiểu thuyết tu chân.

Nhưng dáng vẻ Lâm Phong Dự nhìn cô, anh thật sự không khen được thành lời.

Lâm Phong Dự vươn ta, chỉ vào bức tường tỏ tình. “Ở đó hình như có biến…”

Câu này cuối cùng đã khiến Thời Vũ hồi hồn, không còn lăn tăn chuyện muốn được khen nữa.

Chỉ thấy một bạn nữ thậm thụt xuất hiện bên bức tường tỏ tình, cô nàng ngó dọc ngó ngang một lúc, có vẻ đang nhìn xem có ai phát hiện ra mình hay không. Khi thấy không có ai, cô nàng mới lấy bút ra, viết gì đó trên bức tường tỏ tình. Cô nàng viết rất nhanh, rời đi cũng như bay.

Thời Vũ vừa quan sát vừa phân tích với Lâm Phong Dự: “Bạn đó không cao không thấp, không béo không gầy, không xinh không xấu, giống kiểu tướng mạo của kẻ phạm tội tốt nhất, bởi vì sẽ không có ai nghi ngờ một người bình thường như thế, cậu ta cũng có thể ẩn náu giữa người bình thường.”

Lâm Phong Dự nhìn cô một cái sâu xa, đã không còn kích động muốn nói chuyện nữa, dứt khoát giữ im lặng.

Thời Vũ vỗ vai Lâm Phong Dự một cách an ủi. “Đừng ghen tị, tôi học theo Conan cả đấy…”

Lâm Phong Dự vẫn không lên tiếng, nhưng ánh mắt đó, lành lạnh một cách khó hiểu.

Conan biết cu cậu được học theo như vậy không? Không biết nếu biết thì cu cậu có muốn từ chối hay không…

“Tôi cảm thấy khả năng rất cao là người này.” Thời Vũ phán đoán, sau đó đi ra, muốn qua đó nghiên cứu xem rốt cuộc đối phương đã viết những gì.

Lúc này đã có thể phát hiện chỗ vốn viết dòng “dự báo giết người” vừa không thêm một chữ, cũng không bớt đi một chữ nào, cũng có thể chứng tỏ cô bạn vừa nãy không liên quan đến chuyện này.

Nhưng Thời Vũ chăm chú quan sát một lượt, đưa ra quyết định. “Chúng ta không thể bỏ qua bất cứ khả năng nào, tôi nhớ cậu ta viết chữ ở đây, phải tìm ra nội dung cậu ta viết.”

Sau đó Thời Vũ và Lâm Phong Dự đứng cùng nhau, trên bức tường chi chít chữ, phải nhìn thế nào?

Mấu chốt nhất là tên của hai người họ xuất hiện không ít.

Nhưng Thời Vũ có cách, đó chính là bức ảnh, ảnh đã chụp xong xuôi, cô có thể tiến hành so sánh.

Lâm Phong Dự day thái dương mình. “Tôi cảm thấy, chuyện này dừng lại tại đây đi!”

Thời Vũ kiên quyết không đồng ý, đôi mắt trong veo nhìn anh. “Lâm Phong Dự, cậu vẫn còn trẻ như thế…”

Cho nên…

“Sao cậu có thể từ bỏ tính mạng của mình? Như thế là không đúng, cậu có xứng với bố mẹ cậu, có xứng với ông bà cậu, có xứng với thầy cô bạn bè cậu… có xứng với chỗ gạo và thức ăn cậu đã ăn mười mấy năm nay hay không?”

“…”

“Còn nữa, cậu có xứng với người vẫn một mực giúp cậu là tôi không?” Thời Vũ lắc đầu. “Thế này rõ ràng là có lỗi với tôi, cậu xem tôi bận tới bận lui như thế mà không có kết quả gì, thế thì gọi là gì?”

“Giày vò vớ vẩn?”

Thời Vũ bị nghẹn. “Cô bạn vừa nãy có quan hệ gì với cậu? Chẳng lẽ vì cậu yêu thầm bạn ấy, cho nên không nỡ lòng truy tìm chân tướng? Bởi vì ngay từ đầu cậu đã biết chuyện này có liên quan đến cô ấy, đây là một cuộc tình sát thật sự…”

“Bạn học Thời Vũ.” Lâm Phong Dự ngẫm nghĩ. “Cậu cứ tiếp tục điều tra đi!”

“Thế mới đúng chứ.”

Sau đó Thời Vũ bắt đầu nghiêm túc so những điểm khác giữa bức ảnh và bức tường, nhìn sơ qua thì tất cả vẫn thế, vậy thì phải so sánh từng li từng tí. Thời Vũ so đến mức mỏi mắt, nước mắt chảy ra, thậm chí đã vào tiết tự học buổi tối rồi mà cô vẫn còn quan sát…

Sau đó, cô phản ứng lại, tại sao không chụp ảnh lại rồi tiến hành so sánh chứ?

“Lâm Phong Dự, sao cậu không nhắc nhở…” Thời Vũ xoay người nhìn, đâu còn bóng dáng Lâm Phong Dự nữa, chỉ còn lại một mình cô, đứng trơ vơ nơi bức tường tỏ tình này, ngốc nghếch so sánh xem bức tường và bức ảnh có khác biệt gì.

Thời Vũ khụt khịt mũi, tự nói với mình, không sao hết, đây chỉ là thử thách thôi, không cần để bụng.

Nhưng…

Hu hu hu, cô muốn khóc quá đi mất, hình như mình bị bỏ rơi rồi.

—————————-

Thời Vũ chụp lại bức tường một lần nữa, sau đó về lớp. Cô dùng chút thời gian quay về lớp này để thuyết phục mình, nhất định phải tha thứ cho Lâm Phong Dự, anh cũng chẳng dễ dàng gì, lúc nào cũng ở trong tình trạng hoảng hốt lo bị giết, nhất định phải tha thứ cho anh.

Thời Vũ không ở trong phòng học, Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đương nhiên sẽ tìm cớ lừa gạt hộ cô.

Thời Vũ chẳng nói chẳng rằng, chỉ yêu cầu Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi tìm chỗ khác nhau, tìm câu mà bạn nữ kia đã viết giúp cô.

Đáng sợ là Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đều vô cùng hứng thú. Đi học thực sự quá chán, xem tin tức về các minh tinh cũng phát ngán rồi, những chương trình giải trí không khó coi cũng xem cả rồi, thực sự không có việc gì làm. Học sinh ngoan không có đủ thời gian để dùng, học sinh thành tích kém chỉ cảm thấy cuộc sống này quá đỗi dề dà.

Dưới sự đồng tâm hiệp lực của ba người, họ thật sự tìm ra câu được thêm vào kia.

Câu đó là – Tiện nhân Thời Vũ sao cậu không chết đi!

Thời Vũ phân tích câu này mười phút, cái tên “Thời Vũ” thể hiện đối tượng, “tiện nhân” là hình dung từ, bày tỏ thứ cảm xúc căm phẫn của nhân vật, “chết đi” là mục đích, hai chữ “sao không” làm đậm thêm sự oán hận với đối phương…

Thời Vũ lắc đầu nguầy nguậy phân tích, khiến Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đều muốn cách xa cô ra, nghe sao mà kinh khủng thế.

Tiết tự học buổi tối kết thúc, Thời Vũ chạy như bay, sau đó đến cửa lớp / đón Lâm Phong Dự.

Lâm Phong Dự nhìn các bạn lớp mình và lớp khác đều xem trò ở xung quanh, thở dài một hơi. Mấy ngày gần đây, anh đã nghe thấy rất nhiều tin đồn, đó là Thời Vũ đang theo đuổi anh.

“Lâm Phong Dự, tôi nói cậu hay, tôi tìm ra câu đó rồi…”

“Đợi lát nữa hẵng nói.”

“Tại sao?”

Sợ cậu bị người ta coi là đồ điên.

Anh ngẫm nghĩ, có lẽ giữa kẻ điên và kẻ ngốc phải để người nghe tự chọn một cái.

Thời Vũ quả nhiên mím chặt miệng, luôn luôn quan sát xung quanh, ánh mắt cảnh giác đó…

Lâm Phong Dự lại một lần nữa thở dài. “Cậu có biết dạo này có rất nhiều tin đồn về chúng ta không?”

“Tin đồn gì?”

“Có bạn nghi ngờ, cậu chăm tới tìm tôi như thế, là vì cậu… có tình cảm sâu đậm với tôi.”

Giọng điệu của anh khi nói chuyện đều đều, hoàn toàn không giống đang nói về thứ liên quan đến tình cảm, khiến người nghe phải sau hồi lâu mới hồi hồn.

Cô hơi sốc và kinh ngạc, cô vừa mới bắt đầu thực hành, sao người khác đã nhìn ra mục đích của cô rồi? Quả nhiên đều là thánh học cả, ngay cả chuyện này cũng có thể nhìn ra. Sau đó, cô lại rất thắc mắc. “Không phải bọn cậu nên một lòng muốn học suốt hai tư giờ sao, sao có thể tham gia trò tám chuyện này chứ? Lâm Phong Dự, cậu nên dạy dỗ họ, làm thánh học thì phải có dáng vẻ của thánh học, hóng chuyện là việc của hội học kém bọn tôi, không được tranh giành với bọn tôi.”

Đây là trọng tâm sao?

Lâm Phong Dự mệt lòng không muốn thảo luận sâu với cô về đề tài này nữa.

“À, cậu phát hiện là câu gì rồi?” Lâm Phong Dự chủ động đổi đề tài.

“Chuyện này, tôi phải khen cậu, bắt buộc phải khen cậu, cậu cũng không cần ngại đâu, tôi thật sự bắt buộc, bắt buộc phải khen cậu…”

“Cậu có thể nói thẳng đi.”

“Nhưng tôi cảm thấy vẫn phải khen cậu đã.”

“…”

Thời Vũ: “Tôi cảm thấy cậu thật sự khá thông minh đấy nhé, vậy mà có thể nhìn rõ bản chất thông qua hiện tượng. Trước đó cậu đã nói, mục đích của hung thủ kia là tôi, cậu chỉ là thủ thuật che mắt, thế mà đoán đúng thật… Cậu nhìn xem, đây là gì? Câu mà tôi đã khoanh ra, chính là nội dung mới, cậu nhìn xem – Tiện nhân Thời Vũ sao cậu không chết đi. Cậu xem nhé, có cả dấu chấm than luôn, giáo viên Ngữ Văn đã nói rồi, dấu chấm than có thể tăng thêm ngữ khí, đối phương không chỉ muốn tôi chết mà còn nhấn mạnh là muốn tôi chết. Với lại dấu chấm than này chứng tỏ một chuyện, đầu óc đối phương tỉnh táo, không phải là kích động giết người, cậu ta muốn thực hiện chuyện giết người trong trạng thái tinh thần bình thường…”

“Cho nên… cuối cùng tôi không phải là đối tượng bị giết nữa rồi à?”

“Đúng, từ nay về sau, cậu không cần kinh hồn bạt vía nơm nớp lo sợ hoảng hốt rối bời…”

Lâm Phong Dự: Tôi đâu có!

Thời Vũ lại một lần nữa an ủi anh: “Cậu đừng sợ, cho dù mục tiêu của người đó là tôi, tôi cũng không liên lụy đến cậu đâu, tôi sẽ giữ khoảng cách với cậu, để cậu hoàn toàn an toàn…”

Thời Vũ nhìn Lâm Phong Dự với vẻ đáng thương. “Cậu… có bị cảm động không?”

“Ừm. cảm động lắm. Chỉ là bây giờ muộn lắm rồi. Tôi cảm thấy cậu đừng đi theo tôi nữa thì hơn.”

Thời Vũ ngẫm nghĩ. “Tôi về nhà một mình… Hôm nay là tối thứ Tư… Bạn học Lâm, sau này cậu không cần áy náy đâu, cũng không cần đọc tin tức ngày mai, càng không cần cảm thấy tôi bị giết là do cậu không đưa tôi về nhà, sau khi chết tôi tuyệt đối sẽ không biến thành ma tới tìm cậu đâu, cậu nhất định đừng có áy náy…”

……

Sau đó Lâm Phong Dự bị đánh bại, cùng Thời Vũ ngồi trên một chiếc xe nhìn không tệ.

“Lâm Phong Dự, đã nói là không để cậu đưa tôi về nhà rồi, sao cậu cứ đòi đưa tôi như thế chứ? Tôi thật sự có thể tự về nhà mà.” Thời Vũ còn rầu rĩ thở dài một hơi.

Khóe miệng Lâm Phong Dự giần giật.

Còn tài xế kia, nghe thấy lời Thời Vũ nói thì nhìn vào gương chiếu hậu với vẻ khó hiểu, trông thấy nét mặt nhẫn nhịn của cậu chủ nhà mình thì bất giác cười nhẹ, đây là lần đầu tiên trông thấy cậu chủ đi cùng bạn, dù rằng hình như là một cô bé hơi ồn ào.

Cả đường đi Lâm Phong Dự đều không nói gì.

Lúc xuống xe, Thời Vũ lại bày tỏ sự cảm kích với Lâm Phong Dự nhiều lần, sau đó khen chú tài xế: “Cháu không biết là gọi xe DiDi lại có chất lượng phục vụ tốt như thế đấy, lần sau cháu sẽ còn tìm chú, chiếu cố đến chuyện làm ăn của chú.”

Chú tài xế: …

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio