Xinh Gái Có Gì Sai

chương 38: đắng lòng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạn trẻ Thời Vũ đã quyết định phải chăm chỉ học hành ngày ngày tiến lên.

Cho nên khi lên lớp cô đều đọc sách, và còn đọc chăm chú. Chỉ là thời gian chăm chú này, thông thường không vượt quá hai mươi phút.

Một khi cô chăm chú xong, thì lập tức cảm thấy mình nên nghỉ ngơi một lát, hoặc là chơi di động gì đó trước đã.

Ngày trước cô không thích lướt tin về các ngôi sao hoặc nghe Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi tám chuyện như thế, bây giờ vì việc học hành “cần” nghỉ ngơi, ngược lại cô khá có hứng thú với những thứ đó.

“Hai bà nói tiếp đi chứ?” Thời Vũ nhìn hai cô bạn thân với vẻ cực kì hứng thú. “Cặp đôi ngôi sao ly hôn kia rốt cuộc đằng nam cặn bã hay đằng nữ khốn nạn?”

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đều ôm tâm trạng phức tạp.

Ngôn Nhan: “Bạn Thời Vũ này, bạn nên đọc sách rồi.”

Liễu Phi Phi: “Đúng, phải tập trung sự chú ý, tám chuyện về sao này sao nọ cái gì.”

Thời Vũ không vui cho lắm. “Tôi học hành nỗ lực và vất vả như thế, nên nghỉ ngơi một lát, hai bà phải biết rằng cách học có kết hợp với nghỉ ngơi mới là tốt nhất.”

Ngôn Nhan trợn mắt, lớp / đến / ở trên tầng còn chẳng dám nói lời thế này, học mệt thì nghỉ ngơi cho tốt, đây mà là mệt gì, ôm sách nhìn mấy cái thì là mệt hả?

“Nói đi chứ, rốt cuộc bên nào khốn nạn hả, ngày trước tôi thật sự tưởng rằng đằng nữ khốn nạn, còn lên hẳn diễn đàn đọc, phát hiện vậy mà mẻ đó có fan, lúc ấy tôi cảm thấy thế giới này điên cuồng quá rồi, người như thế mà còn có fan. Cho đến lần này bùng nổ tin đằng nam tởm lợm như thế…”

Ngôn Nhan gõ bàn. “Bạn Thời Vũ à, hẳn là bạn nghỉ ngơi đủ rồi chứ?”

Thời Vũ nhìn thời gian, sao loáng cái đã qua hai mươi phút rồi, thời gian nghỉ ngơi trôi qua quá nhanh, thời gian học quá chậm, suy nghĩ cầm sách thì nhẹ nhàng, động tác đọc sách lại nặng nề như núi đè vậy.

Thời Vũ ngoan ngoãn tiếp tục đọc sách, vừa đọc vừa muốn lau nước mắt, học hành vất vả quá đi mất, thật sự vất vả quá đi mất, tâm trạng tệ như thế, đọc sách chắc chắn cũng vô ích, chi bằng hôm này cứ thả lỏng trước đã, ngày mai lại tiếp tục nỗ lực.

Thế là ba ngày liên tiếp đều như thế — Hôm nay mình cứ nghỉ ngơi trước đã, ngày mai lại nỗ lực.

Liễu Phi Phi thở dài. “Thời Vũ, bà là người muốn thi vào Đại học Trường Minh, bây giờ nên học rồi.”

Thời Vũ: “Nhưng tôi muốn để ngày mai rồi học.”

Ngôn Nhan: “Hôm qua bà nói thế, hôm kia cũng nói thế, hôm kìa vẫn nói thế… Ừm, ngày mai bà cũng định nói thế à?”

Thời Vũ ngẫm nghĩ, lắc đầu. “Ngày mai là thứ Sáu mà, ngày mai nghỉ ngơi đã, cộng thêm cuối tuần thì có thể nghỉ ngơi ba ngày. Sau đó sang thứ Hai lại xuất phát lại, thứ Hai đại diện cho bắt đầu của một tuần, giống như một nghi thức vậy, tôi muốn bắt đầu cố gắng học từ thứ Hai tuần sau.”

Ngôn Nhan nhìn Liễu Phi Phi, thôi vậy, chuyện này cũng giống như giảm béo, hôm nay ăn rồi mai bắt đầu giảm béo, rồi rất nhiều ngày hôm nay, và vô số ngày mai…

……

Ngày hôm sau, Thời Vũ mang bữa sáng cho Lâm Phong Dự. Cô cảm thấy bây giờ cô và Lâm Phong Dự chung đụng vô cùng hòa hợp, bởi vì anh sẽ ăn bữa sáng mà cô đưa.

Chỉ là hôm nay, lúc Thời Vũ muốn đi, Lâm Phong Dự gọi cô lại.

“Tình hình học hành của cậu thế nào rồi?”

Thời Vũ thấp thỏm trong lòng. “Vẫn ổn.”

Lâm Phong Dự cứ nhìn cô như thế, Thời Vũ từ đứng thẳng, biến thành cúi đầu, sau đó là xấu hổ.

Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Phong Dự mới chậm rãi nói: “Sắp thi cuối tháng rồi, thi rồi sẽ có thể kiểm tra ra tình hình học tập của cậu trong khoảng thời gian này.”

“Nền tảng của tôi kém, thành tích kém. Học tập không phải chuyện một sớm một chiều, không thể đột nhiên có tiến bộ được.”

“Nhưng chung quy cũng có tiến bộ, đúng không?”

……

Thi cuối tháng đến nhanh như thế, Thời Vũ cầm tờ phiếu thành tích của mình, mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi. Tổng điểm , không phải là cũng không phải là , dù là nhiều hơn một điểm thì cô cũng có thể không biết ngại mà nói mình không bị thụt lùi, nhưng lại là điểm thì quá đáng quá rồi.

Dù rằng cô nên tự hào về chuyện hai người Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan có tổng điểm mới khoảng , đó mới thật sự là học hành bết bát, so ra thì bản thân cô vô cùng xuất sắc.

Nhưng hôm qua Lâm Phong Dự bảo cô báo cáo điểm thi cuối tháng.

Thời Vũ rầu rĩ thở dài, nên làm thế nào đây, đều tại Lâm Phong Cẩn, tại sao phải hỏi cô thành tích thi cuối tháng chứ, nếu anh ta không hỏi thì Lâm Phong Dự sẽ không biết, mình cũng sẽ không buồn.

Khi ấy Lâm Phong Dự đã nghe thấy chưa?

Có không? Có không?

Hay là không có?

Thời Vũ đột nhiên có can đảm sống lại, đúng, Lâm Phong Dự chưa chắc đã nghe thấy.

……

Thế là, buổi trưa, khi Thời Vũ và Lâm Phong Dự cùng ăn cơm trong trường, Thời Vũ trở nên cực kỳ vui vẻ.

Lâm Phong Dự nhìn người đối diện. “Thi tốt lắm à?”

“Cũng ổn.”

Lâm Phong Dự nhướng mày. “Ồ?”

“Tôi tiến bộ nhiều lắm đấy! Thi cuối kỳ trước chỉ được điểm, lần này thi được điểm, tiến bộ một trăm điểm lận, chuyện học hành của tôi trong khoảng thời gian này quả nhiên có tiến bộ.”

Lâm Phong Dự: “…”

Thời Vũ: “Có phải cậu muốn nói sao lại là điểm mà không phải điểm không? Thực ra kỳ trước tôi chỉ được điểm thôi, nhưng sợ cậu cười tôi có thành tích kém nên tôi đã nói mình được điểm. Tôi biết như vậy không tốt, cho nên tôi nhất định sẽ sửa đổi, sau này nhất định sẽ không phù phiếm như vậy nữa.”

Lâm Phong Dự nhắm mắt, không nói chuyện, rồi cứ nhìn cô như thế, nhưng ánh mắt như có sức uy hiếp, khiến cô đột nhiên không nói được nên lời, len lén nhìn anh với vẻ sợ sệt.

Bàn tay Lâm Phong Dự không ngừng gõ trên bàn.

“Không cần thiết nữa.” Anh nói. “Nếu cậu đã không muốn thì cứ nói thẳng ra, việc gì phải vậy!”

Thời Vũ òa khóc, nước mắt trào ra, sau đó cô đưa tay lau nước mắt. “Tôi sai rồi… hu hu hu, tôi sai rồi…”

Động tác muốn đứng dậy của Lâm Phong Dự khựng lại, sau đó anh yên lặng nhìn người đối diện khóc.

Thời Vũ thật sự đau lòng, tuyệt vọng. “Cậu chẳng biết gì hết. Tôi xem không hiểu, đề bài bài thi tôi đều xem không hiểu, hoàn toàn không có hy vọng, cậu còn muốn người ta thi vào Đại học Trường Minh. Cậu tưởng ai ai cũng như cậu hả, thi đại cái cũng được điểm tối đa, tôi cũng muốn học, nhưng không hiểu, học rồi cũng không làm bài được… Tôi chẳng vui một tẹo nào, tôi căn bản không thể đỗ được Đại học Trường Minh, cậu cố ý làm khó tôi…”

“Khóc đủ chưa?”

“Chưa.” Thời Vũ gào lên với anh. “Tôi cần một chiếc ôm tình yêu.”

Lâm Phong Dự: “Người nói dối lại có thành tích kém không có tư cách đòi ôm.”

Thời Vũ trừng mắt, sau đó tiếp tục lau nước mắt, có đi học thôi mà sao lại khó khăn như vậy, không đúng, theo đuổi một người sao lại đau khổ như vậy.

“Khóc đi, khóc đủ rồi thì từ bỏ.”

—————————

Thời Vũ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, từ bỏ hay tiếp tục đây?

Cô sầu não bò ra bàn, hơn hai năm đã trôi qua như vậy, việc gì phải cố hắng học hành để thi đỗ đại học chứ?

Lâm Phong Dự tưởng mình là ai hả, dựa vào đâu mà bắt cô đánh đổi nhiều như thế, cô còn chưa nỗ lực như thế vì bố mẹ mình đây này, anh dựa vào đâu chứ!

Nhưng mà, cô tưởng tượng ra cảnh thi đại học xong.

Hàng năm nhà trường đều sẽ dán bảng vàng, nhiều người thi đỗ Đại học A Đại học B như thế, rất nhiều sinh viên trường top đầu, những ai không đỗ trường top đầu đều được coi là học sinh kém ở Trường Duệ, còn cô thì là học sinh kém trong kém. Sau khi thi đại học xong, tất cả mọi người đều sẽ bàn luận về điểm sổ, hàng xóm sẽ hỏi thi thế nào, họ hàng sẽ hỏi thành tích thi đại học, vừa ra khỏi nhà đã nghe thấy người ta đang bàn luận về điểm thi…

Khi ấy, cô chỉ có thể trốn trong phòng thì mới không mất mặt.

Thi vào Đại học Trường Minh, cũng không phải là vì Lâm Phong Dự nhỉ, phần nhiều hơn là vì chính bản thân cô.

Nghĩ mà xem, vừa thi cái là Đại học Trường Minh, nghe sướng nghe đỉnh biết mấy!

Trong cơ thể Thời Vũ nhen lên một ngọn lửa hừng hực, cô đứng bật dậy, sau đó ra khỏi lớp, xuất phát lên tầng bốn.

Thời Vũ đứng ở cửa lớp /, còn chưa đợi cô nói gì thì bạn ngồi hàng một đã xoay người gọi: “Lâm Phong Dự, có người tìm.”

Sự bừng bừng ý chí tràn ngập trong lòng Thời Vũ bị tiếng gào đột ngột đó làm cho hơi oải. “Tôi còn chưa nói gì cơ mà, cậu gọi làm gì, ngộ nhỡ tôi không tìm Lâm Phong Dự thì sao?”

“Thế cậu tìm ai.”

“Không tìm Lâm Phong Dự.”

Đối phương ngẩn người, thật sự không tìm Lâm Phong Dự hả, giờ thì lúng túng rồi.

Thời Vũ ho một tiếng. “Tôi tìm người đứng đầu lớp cậu.”

Đối phương: …

Đó không phải Lâm Phong Dự thì là ai?

……

Lâm Phong Dự chậm chạp đi ra, ánh mắt nhìn cô khá lãnh đạm. “Cậu nghĩ kĩ rồi à?”

“Không, tôi tới hỏi cậu đã nghĩ kĩ chưa.”

“?”

Thời Vũ hít sâu một hơi. “Tôi có thành tích kém, khả năng kiểm soát kém, cái gì cũng kém, muốn thi đỗ Đại học Trường Minh thì đúng là chuyện hão huyền. Nếu tôi thật sự có thể thi đỗ thì phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực hả, một mình tôi bỏ ra thì tôi không kiên trì được, cho nên tới hỏi cậu, cậu có bằng lòng dạy kèm cho tôi không? Cũng không tốn mấy thời gian đâu, chỉ là giảng bài cho tôi vào tiết tự học…”

“Đây là kết quả tự kiểm điểm của cậu à?”

Thời Vũ gật đầu. “Dù sao tôi cũng phải nỗ lực một lần vì bản thân.”

Lâm Phong Dự gật đầu. “Vậy được, có thể.”

————————-

Nhưng phát triển của chuyện này, vẫn không quá thuận lợi.

Lâm Phong Dự hoàn toàn không gánh vác được công việc làm thầy giáo. Anh bảo cô xem sách trước, chỉ là xem một vài thứ cơ bản, nhưng cô luôn không quá nghiêm túc, nhiệm vụ lần nào anh giao cũng không hoàn thành, song lúc anh giảng bài, Thời Vũ lại thật sự vô cùng chăm chú.

Lâm Phong Dự hết cách, chỉ đành vạch ra phạm phi đọc sách từng hôm cho Thời Vũ, bảo cô bắt buộc phải xem, xem rồi làm bài, dù có thể làm được hay không thì cũng phải làm thử, ngày hôm sau khi đến tiết tự học, anh sẽ giảng những bài đó cho cô.

……

Chỉ như vậy vẫn không được, Lâm Phong Dự đau đầu nhức óc lại một lần nữa vạch ra phạm vi cho cô, hơn nữa nghiêm khắc phê bình cô, không được chỉ đọc sách Hóa mà không đọc sách khác.

Thời Vũ vừa đọc sách thì đột nhiên cực kỳ si mê môn Hóa, cảm thấy Hóa học hữu dụng vãi chưởng, có ích với cuộc sống, giải thích bột giặt và xà phòng không được sử dụng chung với nhau…

Sau đó chẳng được mấy ngày, Thời Vũ lại có hứng thú với Sinh học. Sinh học quá đỉnh, giúp phụ nữ đòi lại công bằng, sinh con trai là do đàn ông tự quyết định chứ chẳng liên quan đến phụ nữ…

Cho nên, vấn đề đến rồi, có hai môn Hóa và Sinh là được rồi, việc gì phải học môn khác?

Lâm Phong Dự lại đau đầu một lần nữa, thật sự bắt Thời Vũ đọc sách theo yêu cầu của anh, vào tiết tự học anh sẽ giảng bài.

……

Chẳng mấy chốc học sinh lớp / đã phát hiện, thời gian họ tìm Lâm Phong Dự hỏi bài đã giảm mạnh, bởi vì anh luôn bị một người khác chiếm tất cả thời gian.

Lâm Phong Dự cũng thở dài: Vấn đề của cô nàng quá nhiều, tất cả đều là vấn đề…

……

Ngày nào Thời Vũ cũng chạy đến lớp / học tiết tự học, nghiễm nhiên trở thành một người ngoại tộc, ngay cả học sinh lớp / cũng đã quen với sự tồn tại của cô, quả thực là giống như lớp / có thêm một học sinh nữa vậy.

Ngay cả người ở các lớp khác cũng thảo luận về chuyện này, da mặt dày quá đi mất, vậy mà chạy đến lớp / học luôn.

Nhưng phần nhiều là mọi người vẫn hâm mộ, có thể làm ra chuyện như thế, còn có thể được chủ nhiệm lớp / chấp nhận, khiến Lâm Phong Dự cam tâm tình nguyện giảng bài, đó cũng là một bản lĩnh.

Cô Chu của lớp / bày tỏ, cô không hề chấp nhận.

Cô Chu chỉ đang nghĩ, một khi việc học hành của Lâm Phong Dự bị chậm trễ dù chỉ tí tẹo, cô sẽ dạy cho hai đứa học trò này một bài. Kết quả là không chỉ thành tích của Lâm Phong Dự chẳng mảy may suy suyển, mà thành tích của Thời Vũ còn tiến bộ. Chủ nhiệm lớp / đã nói rồi, bảo em Lâm Phong Dự thông cảm hơn, biết đâu thật sự có thể làm học sinh học hành bết bát đỗ Đại học Trường Minh thì đúng là truyền cảm hứng cho mọi người.

……

Hôm nay Thời Vũ hớn hở cầm bài thi tháng đi tìm Lâm Phong Dự. Cô đã không còn gọi người ở cửa nữa mà đi thẳng vào phòng học lớp /, mấu chốt nhất là, không ai cảm thấy có vấn đề, thói quen quả là sự tồn tại đáng sợ.

“Lâm Phong Dự, cậu mau nhìn xem môn Hóa tôi thi được bao nhiêu điểm.”

điểm, sự tồn tại đi vào lịch sử.

Lâm Phong Dự không nói gì, chỉ bày bài thi của anh ra, số điểm trên đó là điểm tối đa.

Thời Vũ: …

Cảm giác bị giết chết chỉ trong một giây đắng lòng vậy đấy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio