Cò súng đã buông, duy chỉ không có một tiếng vang nào.
Chỉ nghe thấy tiếng Quý Hào bật cười.
Y ngồi trên xe, dán vầng trán lên họng súng lạnh như băng, “Tiếp tục đi chứ, lại bắn thêm một phát súng nữa, xem xem tôi có thể chết hay không?”
Hàng mi dài của Thân Giác khẽ run, thanh âm lạnh tới cực điểm, “Anh cố ý.”
Quý Hào duỗi tay tóm được bàn tay đang cầm súng của Thân Giác, trên mặt còn treo ý cười, “Chỉ là tôi quên nạp mấy viên đạn cho khẩu súng này, nhưng không ngờ lại có người dùng chính khẩu súng này để giết tôi, xem ra là tôi mạng lớn.”
Y đoạt lại khẩu súng trong tay Thân Giác, ném xuống dưới gầm ghế. Một tích tắc sau đó, y nhổm người dậy, trực tiếp đè lên người Thân Giác.
Một người đàn ông trưởng thành thì nặng bao nhiêu? Ít nhất có thể ép Thân Giác trong một khoảng thời gian ngắn có chút thở không thông. Quý Hào trực tiếp đè trên bụng cậu.
Cậu duỗi tay đẩy đối phương ra, lại bị người nọ túm chặt lấy cổ tay.
“Khó chịu sao?” Quý Hào nói, “Cậu còn muốn giết tôi cơ mà, một chút khó chịu này thì tính là cái gì? Khi làm bất cứ chuyện gì thì đều phải nghĩ đến việc gánh vác hậu quả khi thất bại.”
Ánh mắt y lạnh như băng mà nhìn Thân Giác, tựa như một tên đao phủ.
Thân Giác vốn dĩ đã không thoải mái, bây giờ còn bị Quý Hào lăn lộn như vậy, cả người càng thêm khó chịu. Cơn buồn ngủ khó kiềm lại thêm suy yếu vô lực, dạ dày cũng cồn cào như sông cuộn biển gầm. Cậu hổn hển thở dốc, gian nan mà nói: "Anh muốn giết thì cứ giết đi.”
“Cậu muốn chết? Đâu có dễ dàng như vậy.” Quý Hào cúi đầu, kề sát vào cánh môi Thân Giác. Hai người cách nhau quá gần, hơi thở của y đều phả lên trên mặt Thân Giác. Lần này y không xịt nước hoa trên người, hương vị thật ra dễ ngửi hơn rất nhiều, ít nhất không còn quá nồng nặc.
Dứt lời, Quý Hào trực tiếp cắn lên môi Thân Giác, không mang theo một chút ôn tồn nào, hoàn toàn là gặm cắn. Giống như đôi môi Thân Giác là một miếng thịt ngon, còn y là một con sói đói bụng đã lâu ngày.
Y cắn vô cùng tàn nhẫn, Thân Giác đau đến nhíu mày, nhưng vẫn không đẩy người ra được. Đã vậy cậu còn cảm thấy có máu chảy dọc theo cằm lưu lạc xuống dưới.
Cái tên mất trí này!
Quý Hào nếm được huyết vị, dường như càng thêm hưng phấn, thế mà lại dịu dàng liếm láp theo đường máu chảy đi xuống. Bàn tay nóng bỏng của y khẽ vuốt ve sau cổ Thân Giác, một lúc lâu sau, tay y di chuyển ra trước cổ, buộc Thân Giác phải ngẩng đầu lên.
Máu trên cằm và trên cổ đã bị liếm sạch sẽ, y lại lần nữa tìm về đôi môi. Thân Giác chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen. Lúc nghe thấy tiếng cười đầy thỏa mãn của Quý Hào, cậu rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa mà hôn mê bất tỉnh.
Lúc cậu một lần nữa tỉnh lại, Thân Giác phát hiện mình đang nằm trên một cái giường. Đệm giường dường như mới vừa được thay xong, còn tản ra mùi nước giặt quần áo nhàn nhạt. Cậu giơ tay lên sờ soạng cánh môi của chính mình, lập tức hít hà một hơi, nơi bị cắn rách hình như là đã kết vảy rồi, nhưng vừa chạm vào là đã thấy đau.
Cái tên điên Quý Hào kia còn cắn rách không chỉ một chỗ.
Thân Giác đánh giá chung quanh, phát hiện bản thân lúc này đang ở một gian phòng, trang hoàng cực kỳ đơn giản, toàn bộ phòng chỉ có một cái giường và một cái cái bàn mà thôi, ngay cả ghế cũng không có.
Trên mặt bàn có để một khẩu súng.
Cậu nhìn chằm chằm khẩu súng kia một hồi, cuối cùng vẫn không cầm lấy, chỉ xốc chăn chuẩn bị xuống giường.
Vừa mới xốc chăn lên, Thân Giác đã cảm thấy hơi không thích hợp, chờ lúc cậu ngồi dậy mới biết, thế mà cậu lại đang mặc một bộ váy ngủ trắng tinh kiểu nữ.
Ánh mắt Thân Giác khẽ run lên, lập tức xốc làn váy lên, sau đó phát hiện ngay cả quần lót của cậu cũng bị đổi thành kiểu quần lót ren tam giác của nữ.
Đây hoàn toàn là phong cách của Quý Hào.
Thân Giác muốn cởi quần áo ra, nhưng cậu có xuống giường tìm khắp phòng này cũng không tìm được bất cứ kiểu quần áo nào khác, thậm chí ngay cả dép lê cậu đang mang cũng đều là mẫu của nữ giới.
Cậu đi đến cửa phòng, vừa mới mở cửa ra thì nhìn thấy Quý Hào.
Chẳng qua lúc cậu nhìn thấy Quý Hào có hơi sửng sốt một chút, bởi vì Quý Hào đã cắt phăng mái tóc dài của mình đi rồi.
Bây giờ Quý Hào cắt tóc ngắn, mặt mày nùng lệ kết hợp với mái tóc kia, tự dưng sinh ra một loại mỹ cảm cổ quái. Quần áo của y cũng đã đổi thành kiểu nam, lúc này y đang ngồi trên sô pha nạp đạn vào trong khẩu súng.
Nghe thấy động tĩnh, Quý Hào hơi hơi giương mắt, một đôi mắt hồ ly khi nhìn thấy Thân Giác thì khẽ cong cong, “Tỉnh rồi sao? Có đói bụng không?”
Nói xong, y hất đầu về phía phòng bếp, vừa lắp đạn vừa nói “Tôi có nấu ít cháo đó, em đi uống đi.”
Thân Giác nhìn chằm chằm Quý Hào một lúc rồi mới bước chân vào bếp. Trong nồi đích xác là có cháo nóng, nhưng Thân Giác chỉ mới uống một ngụm đã suýt chút nữa phun ra.
Quá khó uống rồi, Quý Hào không biết bỏ bao nhiêu muối vào đây, hơn nữa đáy nồi bị cháy thấy rõ.
Quý Hào dường như nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, rất nhanh đã đi vào, lúc nhìn thấy vẻ mặt khó tả của Thân Giác, y hơi nhướn mi, “Rất khó uống sao? Tôi cảm thấy cũng được lắm mà.”
Thân Giác không muốn nói chuyện với y, đổ toàn bộ cháo trong nồi đi, sau đó tự mình nấu đồ ăn. Cậu nhìn thấy trên bàn bếp vẫn còn một gói mì chưa mở. Cậu không biết bây giờ là mấy giờ, cũng không biết mình đã bao lâu chưa ăn gì vào bụng, nhưng cảm giác bỏng rát nơi dạ dày chứng minh cậu không thể nhịn đói thêm nữa.
Cậu cũng không nấu gì cầu kì, chỉ úp một bát mì với nước trong rồi bắt đầu ăn. Lúc ăn khó tránh khỏi sẽ đụng tới miệng vết thương trên môi, khiến Thân Giác khi ăn vẫn luôn nhíu chặt mày.
Lúc Thân Giác ăn mì, Quý Hào chỉ nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt thẳng băng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ăn hết tô mì xong, Thân Giác mới cảm thấy thân thể hơi thoải mái một chút, nhưng vẫn là có chút khó chịu. Cậu giương mắt nhìn Quý Hào phía đối diện, bình tĩnh lại giọng điệu, mới nói: “Quý Hào, anh đang suy nghĩ cái gì, không bằng cứ trực tiếp nói cho tôi nghe xem, chúng ta không cần vòng vo, được không?”
Cậu thật sự không muốn có bất cứ quan hệ gì dính dáng đến cái tên điên này.
Đáng tiếc cậu không có cách nào giết được Quý Hào.
Màu con ngươi của Quý Hào cực tối, gần như thuần màu đen đặc. Y nghe thấy Thân Giác nói thế, tròng mắt từ từ xoay chuyển, “Tôi không muốn làm cái gì cả.” Nói tới đây, y đột nhiên đứng dậy.
Thân Giác thấy y đứng dậy, vô thức lui về phía sau né tránh, đây là một loại phản ứng theo bản năng, mà loại phản ứng này khiến Thân Giác giật nảy mình.
Cậu thế mà lại sợ hãi kẻ điên trước mắt này.
Quý Hào dường như không nhìn thấy động tác tránh né của Thân Giác, trực tiếp đi đến bên cạnh Thân Giác ngồi xuống, đôi mắt rất sáng mà nhìn chằm chằm cậu, “Kỳ thật ngay từ đầu tôi chỉ muốn cùng em chơi đùa một chút thôi, nhưng hiện tại tôi cảm thấy em rất giống một người.” Biểu tình của y dần dần trở nên nghiêm túc, “Mẫu thân của tôi, bà ấy cũng nấu ăn ngon giống như em vậy. Thái độ của hai người đối với tôi cũng y như đúc, bà ấy luôn lộ ra vẻ mặt chán ghét tôi, nhưng mỗi một bữa cơm tôi ăn đều do một tay bà ấy đích thân nấu. Bà ấy hận tôi, nhưng lại yêu tôi, chán ghét tôi, nhưng lại thích tôi.”
Ánh mắt Thân Giác khẽ biến, cậu đột nhiên nghĩ đến chuyện Quý Hào giả gái có khả năng không phải bẩm sinh đã vậy, có lẽ là do một khoảng thời gian dài mà hình thành nên, có chăng còn có quan hệ với vị "mẫu thân" mà Quý Hào vừa mới nhắc tới kia.
Ở cái niên đại này, đại bộ phận người ta đều gọi là cha mẹ, rất ít người còn dùng từ “Mẫu thân” kính cẩn như vậy, điều này cũng vô tình làm lộ ra một góc quan hệ mới lạ giữa Quý Hào và mẹ của y.
Nghe Quý Hào hình dung, mẹ của y dường như đối xử với y có hơi kỳ quái.
Lúc Quý Hào nhắc tới mẹ của mình, biểu tình phá lệ nghiêm túc, thậm chí thân thể cũng không tự chủ được mà ngồi thẳng lên.
“Nhưng mẫu thân của tôi trước khi mạt thế ập đến đã qua đời rồi. Bà ấy tự sát, bởi vì tôi không được ưu tú như chị của tôi, tôi luôn luôn phản nghịch, không nghe lời bà nói, bà ấy cực kì tức giận, cho nên rời bỏ tôi.”
Thân Giác nghe thấy lời này, trong lòng dấy lên một tia không ổn, mà một chớp mắt sau, Quý Hào đột nhiên khom lưng, áp mặt lên trên bụng của cậu. Vẻ mặt Quý Hào có chút hoảng hốt, điềm nhiên nói ra lời nói khiến người ta sởn tóc gáy, “Tôi hy vọng đứa trẻ trong bụng em sẽ là một bé gái, tôi sẽ bồi dưỡng nó lớn lên giống như chị của tôi vậy. Đến lúc đó, ba người chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau.”
Y nghiêng đầu, hơi mỉm cười với Thân Giác, “Tôi vốn nghĩ là có nên giết Thiệu Qua hay không, nhưng sau đó tôi lại phát hiện tôi luyến tiếc giết hắn. Đồng thời, tôi cũng cảm thấy em hẳn là không muốn nhìn thấy tôi giết chóc đâu. Nếu tôi giết Thiệu Qua, em khẳng định sẽ cảm thấy rất thất vọng về tôi cho mà xem, thế nên tôi mới quyết định dẫn em rời khỏi căn cứ, đi tới một nơi không có Thiệu Qua.”
Thân Giác nghe vậy, trực tiếp đẩy Quý Hào ra, “Tôi là đàn ông, không có cách nào đóng giả làm mẫu thân của anh được, mà đứa trẻ trong bụng tôi dĩ nhiên cũng sẽ không giống như chị của anh.”
Thân Giác hành động như vậy khiến sắc mặt Quý Hào khẽ đổi, nhưng y không nổi giận. Y chỉ là đứng dậy đi lại tại chỗ, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Mà qua một hồi, y mới quay đầu lại nhìn Thân Giác, ánh mắt một lần nữa trở về dáng vẻ lúc ban đầu.
Y mị thanh mị khí mà nói: “Không sao cả, em có thể không đồng ý, chúng ta đổi một loại quan hệ khác. Năm tháng thai giống đã ổn định, chịu được lăn lộn rồi, nói không chừng em vừa mới sinh đứa nhỏ này ra, lại lập tức hoài thai của tôi.”
Quý Hào nói trắng ra khiến Thân Giác không có cách nào giả vờ không hiểu nữa, cậu mím môi, mới nói: “Anh muốn tôi giả làm mẫu thân của anh?”
Quý Hào không nói gì, chỉ là nhìn Thân Giác.
Thân Giác cúi đầu nhìn váy ngủ kiểu nữ trên người chính mình. Nói thật, dáng người của cậu tương đối cao, không biết Quý Hào từ nơi nào tìm ra cái váy vừa người như vậy. Giống như tất cả những chuyện Quý Hào đang làm này không phải là nhất thời nảy lòng tham, mà càng giống như ủ mưu đã lâu.
Loại bệnh trạng này của Quý Hào không nghi ngờ gì đã mang đến vô vàn khó khăn cho Thân Giác, nhưng cũng đâu còn cách nào khác, mấy đời trước cậu không quen biết Quý Hào, không biết Quý Hào lại có chấp niệm với mẫu thân mình như vậy. Cậu cũng không rõ mấy đời trước Quý Hào và Thiệu Qua ở chung như thế nào, Quý Hào có phải cũng coi Thiệu Qua trở thành thế thân của mẫu thân y hay không?
“Được, tôi đáp ứng với anh.” Bây giờ Thân Giác chỉ có thể thỏa hiệp.
Thỏa hiệp xong, Quý Hào rõ ràng trở nên vui vẻ, thậm chí y còn lấy ra một bộ tóc giả đội lên cho Thân Giác, còn ôn nhu chải đầu cho cậu, ánh mắt ôn nhu đó trước giờ Thân Giác chưa từng được thấy qua.
Quả thật là kẻ điên.
Mấy ngày kế tiếp, Quý Hào hầu như hoàn toàn dính lấy Thân Giác, vô luận Thân Giác đi đâu, y đều phải đi theo, ngay cả đi WC, y cũng phải đứng ở bên cạnh nhìn, có đuổi cũng không đi. Nếu Thân Giác tức giận, y sẽ dịu dàng nói: “Mẫu thân của tôi chính là canh lúc tôi không chú ý mà tự sát.”
Ngay từ đầu Thân Giác cho rằng Quý Hào chỉ là thông qua mình để hoài niệm mẫu thân của y thôi, nhưng thời gian dài, cậu phát hiện dường như không phải như thế.
Quý Hào không còn mặc quần áo của nữ giới nữa, thậm chí hành vi cử chỉ càng ngày càng giống đàn ông. Có đôi khi Thân Giác sẽ cố ý lấy giọng điệu trưởng bối ra để nói chuyện với Quý Hào, nhưng Quý Hào chưa từng nghe lọt tai. Thậm chí lúc Thân Giác dùng giọng điệu ấy để nói chuyện, ánh mắt của y sẽ vô cùng kỳ quái, như là đang nhìn thân nhân, lại như là đang nhìn kẻ thù.
Tuy rằng y đối với Thân Giác cẩn thận tỉ mỉ, nhưng càng như là quản chế. Y hạn chế tự do thân thể của Thân Giác, không cho phép Thân Giác bước chân ra khỏi cửa. Lúc Quý Hào đi ra ngoài, y sẽ trói Thân Giác lại, thậm chí còn bịt kín mắt, phong bế tầm nhìn của Thân Giác.
“Tại sao anh cứ phải trói tôi lại?” Thân Giác hỏi Quý Hào, “Anh cứ khóa trái cửa là được rồi, tôi sẽ không thể bỏ trốn được.”
Cánh môi Quý Hào khẽ run, tựa như có chút xuất thần, sau đó y vươn tay ra vuốt ve gương mặt Thân Giác, “Bởi vì mẫu thân của tôi cũng làm như vậy mà. Bà ấy trói chặt tôi lại, đến khi tôi lớn rồi, lúc tôi trói bà ấy, bà ấy lại tức giận, bây giờ em cũng tức giận sao?”
Ngón tay y sờ qua giữa mày Thân Giác, khóe mắt, cuối cùng là gương mặt.
“Em đừng học theo bà ấy nhé, bà ấy là một mẫu thân tồi. Em là người tốt đúng không? Em sẽ yêu quý đứa con của mình chứ?”