Hai mày Thân Giác giật giật. Dạo gần đây cậu vẫn luôn đề phòng Sư Chu cho nên lúc nào cũng mang theo chủy thủ bên người. Nhưng lúc ngâm suối nước nóng cậu lại lỡ đặt chủy thủy trên y phục để trên bờ. Cậu xoay người muốn lấy thì lại bị Sư Chu gắt gao ôm chặt, căn bản là không thể động đậy.
Các cung nhân đuổi tới nơi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lại lập tức xấu hổ lui ra đằng sau bình phong, tận lực khuyên bảo: "Phụng Quân làm ơn hãy ra đây đi."
Sư Chu làm như không nghe thấy, chỉ gắt gao ôm chặt lấy Thân Giác. Đã qua một tháng, đừng nói là ôm cậu, ngay cả gặp y cũng không gặp được Thân Giác, trong khi rõ ràng hai người đều ở cùng một nơi. Chiều nay y hay tin Ôn Ngọc Dung đến Nam Cung, thật sự là ngồi không yên.
Y tự nghĩ kiếp trước Thân Giác thích Ôn Ngọc Dung, tuy rằng kiếp này Ôn Ngọc Dung không có ký ức của kiếp trước giống như y nhưng cũng là đối tượng trọng điểm cần phòng bị.
Trời tối, xung quanh suối nước nóng đều thắp đèn lồng lên. Ánh nến không tính là sáng ngời lại cộng thêm sương mù lượn lờ chợt khiến gương mặt xưa nay vốn lạnh nhạt của Thân Giác nhiễm lên vài phần ấm áp, đặc biệt là cánh môi nhợt nhạt như lê hoa kia lúc này cũng hơi ửng đỏ, như từ hoa lê tháng tư biến thành hoa đào tháng ba, nở nang no đủ, tựa như lúc nào cũng sẵn sàng mặc người hái xuống.
Sư Chu chỉ nhìn thoáng qua đã không tự chủ mà nuốt một ngụm nước bọt. Kiếp trước y có một sở thích kì lạ, đó là thích hôn Thân Giác. Y thích nhất là hôn cánh môi trắng nhợt nhạt trước mắt đến khi đỏ lên, dày vò nó đến sưng mới thôi. Nhưng Thân Giác thì ngược lại, cậu rất chán ghét hôn môi. Mỗi lần y hôn Thân Giác đều cực kì tức giận, chỉ là Thân Giác đánh không lại y, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn bị y bắt ngửa đầu ra ngấu nghiến hôn môi.
Sư Chu nghĩ ngợi một hồi, lại nhớ lại cảnh tượng mình để lại từng dấu răng một trên người cậu...... Không được, không thể nghĩ tiếp nữa.
Y đột nhiên lắc lắc đầu, vừa lắc xong đã ăn một cái tát.
Cái tát này là Thân Giác đánh, cậu vất vả lắm mới rút tay ra được, lại thấy ánh mắt Sư Chu ngơ ngác nhìn chằm chằm môi mình, cậu cắn chặt răng, tức giận tát một cái vào mặt y.
Tiếng cái tát này vang rất to, kể cả các cung nhân đứng bên ngoài bình phong cũng nghe thấy cực kì rõ ràng, bọn họ đang băn khoăn có nên vào không thì chợt nghe thấy thiếu niên tướng quân danh chấn ngày xưa hiện đang là Phụng Quân dùng thanh âm cực kì nịnh nọt nói: "Tay người có đau hay không? Có muốn đổi tay đánh bên mặt còn lại của ta không?"
Chúng cung nhân: "......"
Thân Giác không ngờ Sư Chu có thể không biết xấu hổ đến như thế, trong chốc lát tức đến mức bật cười. Mà nụ cười này tự nhiên lại khiến Sư Chu an tĩnh lại.
Sư Chu nhìn chằm chằm Thân Giác, một lúc lâu mới nói: "Rốt cuộc ngươi cũng cười rồi, thật lâu rồi ngươi chưa mỉm cười." Y lại ôm chặt hơn một chút, còn mạnh mẽ dụi đầu vào vai Thân Giác, đè thấp thanh âm, "Ta biết ta đã làm sai rất nhiều chuyện, ngươi cũng rất chán ghét ta. Nhưng chính ngươi cũng từng muốn gϊếŧ ta đấy thôi. Nếu như ngươi là ta, ngươi sẽ làm như thế nào đây?"
Sư Chu biết người bình thường không thể được như y, nhưng trời cao cho y cơ hội được sống lại một lần nữa, còn không phải là để y vãn hồi tất cả sao? Bây giờ Thân Giác chưa gϊếŧ ca ca của y, y cũng chưa từng thương tổn Thân Giác, tất cả mọi chuyện đều trở về vạch xuất phát. Y sẽ đối với Thân Giác thật tốt.
Nhưng Thân Giác nghe xong lại không hề có phản ứng gì, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Sư Chu. Sư Chu thấy vậy, vòng tay ôm Thân Giác vừa mới lỏng ra lại lập tức siết chặt. Một lát sau, y đột nhiên cởϊ qυầи áo.
"Ngươi hận ta lúc trước làm vậy với ngươi đúng không? Vậy lần này tới phiên ngươi làm vậy với ta đi!" Sư Chu vừa nói vừa cởϊ qυầи áo. Thân Giác được tự do, xoay người lập tức lên bờ. Sư Chu nhìn thấy vội vàng kéo cậu lại, vùng vằng một hồi cả hai đều ngã vào trong nước.
Sư Chu vội nâng Thân Giác lên khỏi mặt nước, bàn tay to không ngừng lau bớt nước trên mặt Thân Giác đi "Có sao không? Bị sặc nước rồi à?"
Thân Giác tức đến run người, nhưng thực sự là hết cách với Sư Chu. Sư Chu không giống những người khác, da mặt y dày đến mức khiến người ta giận sôi gan, làm việc gì cũng không màng đến suy nghĩ của bất cứ ai. Thân Giác đã rúc mình trốn trong vỏ trai, không quan tâm gì bên ngoài nữa rồi, vậy mà Sư Chu không những dùng hai tay mạnh mẽ mở vỏ trai ra, lại còn thò đầu vào hỏi Thân Giác có thể yêu y hay không.
Kể cả có phạt Sư Chu, Thân Giác cũng cảm thấy nếu mình mà phạt y thì sẽ chỉ khiến Sư Chu càng vui vẻ hơn thôi. Lần trước cậu lấy hộp cờ bằng sứ đập lên đầu y, Sư Chu còn vui sướng bảo cậu đập thêm mấy cái nữa, thật sự là không biết xấu hổ đến cực điểm.
Sư Chu thấy Thân Giác bị mình chọc giận đến run người, xấu hổ cười hì hì, sau đó mới nói: "Đừng tức giận mà, có phải ngươi không thích làm ở chỗ này hay không? Nếu vậy...... vậy chúng ta lên giường?"
Thân Giác nhắm mắt, rốt cuộc cũng không nhịn xuống nổi, "Ngươi buông cô ra trước đã."
Sư Chu nghe thấy Thân Giác nói chuyện với mình, đôi mắt lập tức trợn tròn, còn chớp chớp vài cái mới buông Thân Giác ra. Thân Giác lập tức kêu cung nhân tiến vào, cậu nhìn cũng không thèm nhìn Sư Chu một cái, sau khi lên bờ tùy tiện khoác áo lông cáo lên người, quay gót đi tắm.
Một hồ ôn tuyền này đều bị Sư Chu phá hỏng.
Sau khi Thân Giác tắm gội xong trở lại tẩm điện, Sư Chu không biết lại từ nơi nào xông ra, bao nhiêu cung nhân cũng không ngăn nổi y, y cứ như xông vào chốn không người, hớn hở chạy tới bên mép giường của Thân Giác.
Thân Giác đã sớm nghe thấy âm thanh ầm ĩ ở bên ngoài, nhưng cậu chỉ lặng thing nằm dựa trên giường. Đến tận lúc nghe thấy tiếng bước chân mới hơi nâng mắt lên. Ấy vậy mà thứ đầu tiên cậu nhìn thấy không phải là gương mặt của Sư Chu, mà là một nhành mai hoa trong tay y.
Sư Chu cầm một cành hoa mai, nhẹ nhàng đặt trên mép giường của Thân Giác, ra vẻ ôn nhu dễ gần nói: "Bệ hạ nhớ nghỉ ngơi sớm một chút."
Hoa mai kia mới nhìn là biết vừa bẻ xuống, trên cánh hoa hãy còn đọng sương.
Màn đêm buông xuống, Sư Chu lĩnh phạt đại bản, tội danh là dĩ hạ phạm thượng, trộm trích ngự mai.
......
Giờ ngọ hôm sau, Thân Giác lại đến thiên điện nghe đọc tấu chương. Hôm nay Ôn Ngọc Dung vẫn mặc quan phục như hôm qua, lúc nhìn thấy Thân Giác đến thì lập tức hành lễ, không hề vượt quá quy củ. Thân Giác nhìn hắn vài lần mới ngồi xuống long ỷ "Đọc tiếp đi."
"Bẩm, vâng." Ôn Ngọc Dung cầm lấy tấu chương hôm qua chưa đọc xong.
Tuy hôm nay Thân Giác đã ngủ một giấc rồi mới qua nhưng cũng chỉ nghe được nửa canh giờ là đã bắt đầu buồn ngủ. Cậu xoa xoa ấn đường, đưa bình nước nóng đã nguội trong tay áo cho cung nhân hầu hạ kế bên.
Cung nhân cầm bình nước nóng đi rót nước ấm, trong khoảng thời gian ngắn chỉ còn lại mình Thân Giác và Ôn Ngọc Dung đơn độc ở trong điện.
Sau khi cung nhân rời đi, Ôn Ngọc Dung vẫn tiếp tục đọc tấu chương như bình thường, Thân Giác như có như không nhìn hắn vài lần. Lời nói ngày hôm qua của Ôn Ngọc Dung đại biểu hắn rõ ràng cũng trọng sinh, nhưng thế thì sao hắn lại không tỏ vẻ gì cả? Đời trước Ôn Ngọc Dung có hôn ước với Sư Chu, đời này Sư Chu cứ thế tiến cung, chẳng lẽ hắn không thấy tức giận sao?
Hoặc là nói, kỳ thật Ôn Ngọc Dung chẳng yêu ai, hắn một lòng chỉ muốn làm lương thần mà thôi?
Thân Giác nghĩ đến đây, lại ngước lên nhìn Ôn Ngọc Dung, ai ngờ lần này bắt gặp ánh mắt Ôn Ngọc Dung cũng đang nhìn mình.
Con ngươi Ôn Ngọc Dung thẳng băng khóa chặt Thân Giác, tiếng đọc tấu chương cũng ngừng.
"Vì sao bệ hạ cứ nhìn vi thần mãi thế? Chẳng lẽ trên mặt vi thần có dính gì sao?" Ôn Ngọc Dung nhẹ giọng nói, còn giơ tay xoa mặt.
Thân Giác dừng một chút, mới nói: "Không có, ngươi tiếp tục đi."
Ôn Ngọc Dung nghe thấy vậy thì tiếp tục, ngược lại là Thân Giác trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Ngày hôm qua ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Da?" Ôn Ngọc Dung mê mang nhìn Thân Giác, "Bệ hạ nói gì cơ?"
"Hôm qua ngươi nói trẫm vẫn dễ ngã như xưa, vì sao ngươi lại nói như vậy?" Thân Giác nhìn chằm chằm hai mắt đối phương.
Ôn Ngọc Dung nghe vậy, hình như hơi sửng sốt, "Vi thần...... Vi thần cũng không biết, là do câu nói kia đột nhiên xuất hiện ở trong đầu cho nên vi thần mới nói ra." Nói tới đây, hắn lập tức quỳ xuống, "Vi thần mạo phạm, mong bệ hạ thứ tội."
Đột nhiên xuất hiện ở trong đầu?
Vậy tức là Ôn Ngọc Dung không hề trọng sinh?
Trong nháy mắt, rất nhiều cảm xúc phức tạp xẹt qua đồng tử Thân Giác, đúng lúc này thì cung nhân đi đổi bình nước nóng tiến vào. Nhìn thấy Ôn Ngọc Dung đang quỳ, không khí trong điện cũng hơi khác thường thì nhanh nhạy đưa bình nước nóng cho Thân Giác, sau đó lui ra ngoài.
"Theo cô biết, ngươi coi như là lớn lên cùng với Sư Chu, từ nhỏ hai người các ngươi đã tình ý thâm hậu. Sau khi y tiến cung ngươi không muốn gặp lại y sao?" Thân Giác hỏi.
Cậu hỏi xong, Ôn Ngọc Dung lại trầm mặc một lúc lâu rồi mới lắc đầu, "Hình như bệ hạ đang hiểu lầm gì rồi, vi thần không hề quen biết Phụng Quân, cũng chưa từng có cơ hội gặp mặt chào hỏi."
Cái gì?
Nhưng rất nhanh Thân Giác đã nghĩ thông suốt. Nếu kiếp này chỉ có mình Sư Chu trọng sinh còn Ôn Ngọc Dung thì không, rất có thể là do Sư Chu thay đổi một số chuyện. Tỷ như Sư Chu không đi tìm Ôn Ngọc Dung nữa, hai người cũng không còn là thanh mai trúc mã của nhau.
Rốt cuộc thì trong mối quan hệ giữa Sư Chu và Ôn Ngọc Dung vẫn luôn là Sư Chu nhiệt tình hơn, trả giá cũng nhiều hơn. Nếu Sư Chu không tìm cách tiếp cận Ôn Ngọc Dung, dựa theo tính cách của Ôn Ngọc Dung phỏng chừng cũng sẽ không chủ động đến tìm Sư Chu.
Ra là như thế!
Cho nên kiếp này Ôn Ngọc Dung không hề để ý chuyện Sư Chu tiến cung, thậm chí còn an tâm làm tu soạn ở Hàn Lâm Viện. Cũng bởi Ôn Ngọc Dung căn bản không biết đời trước đã xảy ra những chuyện gì.
Nhưng Ôn Ngọc Dung không trọng sinh, người trọng sinh lại là Sư Chu, chẳng lẽ Kiếp chủ lần này không phải là Ôn Ngọc Dung mà là Sư Chu sao?
Vẫn còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, tỷ như câu nói kia của Ôn Ngọc Dung.
"Ôn Ngọc Dung, ngươi ngẩng đầu lên, nói cho cô nghe, bình thường trong đầu ngươi cũng xuất hiện mấy lời đó sao?" Thân Giác nhìn chằm chằm thiếu niên mặc thanh bào vô hại quỳ dưới đất.
Ôn Ngọc Dung nghe lời ngẩng đầu lên, hai mắt ôn nhuận như nước, thanh triệt thấy đáy, "Bẩm, đúng là vậy thưa bệ hạ."
"Mấy lời đó còn nói gì nữa không?"
Vừa hỏi xong, vẻ mặt Ôn Ngọc Dung tự dưng hơi hoảng loạn. Hắn chần chờ một lúc, mới ấp a ấp úng nói: "Vi thần...... Vi thần...... Vi thần......"
Hắn lắp bắp ba lần "Vi thần" liên tiếp cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
Thân Giác không khỏi nhíu mày, dứt khoát ghé sát vào Ôn Ngọc Dung, "Ngươi nói cho rõ ràng, đừng dông dài."
Ôn Ngọc Dung rũ mắt, gian nan nói: "Vi thần có thể không nói được không?"
"Không thể." Thân Giác nói, "Ôn Ngọc Dung, nếu ngươi dám khi quân võng thượng, chức tu soạn ở Hàn Lâm Viện này của ngươi cũng đừng mơ làm nữa."
Ôn Ngọc Dung nghe thấy vậy, cảm xúc trên mặt càng thêm phức tạp. Cuối cùng hắn cắn chặt răng nói: "Trong đầu vi thần thường xuyên có những lời liên quan đến bệ hạ, vi thần cũng không biết vì sao, bệ hạ muốn phạt vi thần thì cứ phạt đi."
"Ngươi nói xem là cái gì trước đã?" Lần đầu tiên Thân Giác cảm thấy nói chuyện với Ôn Ngọc Dung lại mệt như vậy. Rõ ràng chỉ là một chuyện rất đơn giản lại vòng vo một lúc lâu ơi là lâu, ngược lại còn không bằng tên Sư Chu thẳng tính kia.
Nhưng những lời kế tiếp của Ôn Ngọc Dung lại khiến vẻ mặt Thân Giác cứng đờ.
"Nếu bệ hạ sợ lạnh thì có thể rúc vào trong lồng ngực của vi thần." Ôn Ngọc Dung nói xong, lập tức cúi đầu.
Một lúc lâu sau Thân Giác mới lại nhìn về phía Ôn Ngọc Dung, "Ngươi muốn ôm cô? Thật to gan. Ngươi có biết chỉ với một câu này thôi là cô đã có thể ban ngươi tội chết rồi hay không?"
Giọng nói Ôn Ngọc Dung lúc này đã khôi phục vững vàng, hắn dửng dưng như thường nói: "Vi thần biết."
"Vậy sao ngươi còn nói ra?" Thân Giác hỏi.
Ôn Ngọc Dung khựng lại, trong giọng nói dường như có chút bất đắc dĩ, "Bệ hạ hỏi, vi thần không thể không đáp."
Thân Giác: "......"
Thân Giác: "Ngươi không biết nói dối à?"
Ôn Ngọc Dung lại trầm mặc một hồi, mới trầm giọng nói: "Vi thần không muốn lừa gạt bệ hạ."
Đúng lúc này, Thân Giác chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ giống hệt đêm qua. Tên Sư Chu kia nhanh như vậy mà đã có thể xuống giường rồi?
Thân Giác nhíu mi, sóng mắt hơi đổi, tầm mắt chợt va phải Ôn Ngọc Dung đang quỳ dưới đất. Ngón tay cậu tái nhợt nhẹ nhàng gõ trên mặt án kỉ, thình lình nói: "Ôn Ngọc Dung, ngươi lại đây."