Ban đêm, trăng lên cao, là lúc thích hợp làm những chuyện xấu. Tại Nhan phủ xa hoa, gia chủ vẫn đang ở trong, ban đêm xuống làm cho bóng đen càng thêm quỷ dị như ẩn như hiện.
Nhan gia chính là thiên Trung Quốc, nối danh của một đại tộc, nếu như hỏi Nhan gia có bao nhiêu, có nhiều phú (?), thực thì không ai biết. Người bình thượng chỉ biết dùng “ Quan có thể văn võ, thương có thể thông quốc “. (Chữ bát (八) để hình dung).
Trong bóng tối, Long Cách Uyên một thân mang hắc cấm bào cực nhanh. Ánh mắt y chợt lóe sáng sắc bén trong bóng tối. Nhìn xem, kiến trúc ở Nhan phủ, thân là một vương gia, trong nội tâm y cũng không khỏi kinh ngạc cảm thán vài phần.
Nhan phủ to lớn, cao ngất, xinh đẹp như tranh vẽ, khắp nơi kinh tâm, khắp nơi ích thần (?).
Nước suối róc rách, dây leo bám đầy cột đình nghỉ mát, khắp nơi xin đẹp, khắp nơi tràn ngập xanh biếc.
Hồ nước trong xanh tĩnh lặng. Bên cạnh bờ là cây cỏ mọc lên và dây leo lâu năm, đèn nước đầy đủ nhà cửa xa hoa. Vật liệu đá xếp thành núi cảnh. Ven hồ, gặp đình nghỉ mát, sương mù mông lung, lầu các thấp thoáng ẩn hiện gần đó.
Tiếng đàn u nhã (?) lâu dài, tinh tế như tơ, giống như tiên cảnh Diệu Âm (?), âm thanh tiếng đàn chậm rãi tràn ra bên ngoài lầu các.
Nghe được tiếng đàn, Long Cách Uyên hướng lầu các phát ra thanh âm, có chút lộ ra sức quyến rũ mười phần dáng tươi cười. Dung nhan của y phải nói là tuyệt mỹ, tuyệt đối không có nhu nhược, nụ cười tà mị, lại không chính đáng gì. Thân hình y cao gầy, lại không chỉ… mà còn mỏng.
tóc đen dài và qua eo, sợi tóc mềm dẻo, xinh đẹp như gấm, ruy băng được tinh chế màu vàng và buộc tóc lên cao.
Hai hàng lông mày như nước sơn, tiệp (mi mắt) nhanh nồng đậm, đôi mắt phương, cho người ta có cảm xúc là “một tấc làn thu thủy” (chỉ ánh mắt long lanh của người con gái đẹp), nhưng cảm giác lại không nhiều.
Một thân mang hắc cẩm bào cao quý nghiêm nghị, đột nhiên vạt áo trước phiêu dật, càng phụ trợ cho y tuyệt hoa có tư thế.
Quay đầu quan sát bốn phía một phen, xác định là không có thủ vệ đi theo, bước chân nhẹ nhàng lặng lẽ tiếp cận lầu các khi nãy y hướng nhìn.
Những ngày gần đây bộn bề trong triều chính, trong nhà thê thiếp lại quấn lấy cảm thấy ngợp muốn chết, với lại gần đây Vạn Hoa lầu mới đứng tên đầu bảng. Đại mỹ nhân kia hứa tối nay hầu hạ, không biết trang phục mỹ nhân kia ra sao. Đã mấy tháng không cùng đại mỹ nhân đã có chồng này hung hăng yêu thương rồi.
Nghe tiếng đàn mỹ diệu kia, chính mình giống như có lẽ đã sờ được đôi tay trắng nõn tinh tế kia.
Long Cách Uyên nghĩ đến đây, trong tâm lại có luồng cảm giác cực kì ngứa ngáy khó nhịn. hận không thể đem mỹ nhân này áp xuống yêu thương một phen.
Rất nhanh Long Cách Uyên tiếp cận được lầu các. Xung quanh lầu các bị một mảnh màu đen ảm đạm vây quanh, nhưng bên trong lại có ngọn đèn dầu lắc lư.
Tiến tới trước cửa lầu các, trước khi bước vào trong còn không quên nhìn xung quanh xem xét một phen.
Bước vào trong phòng, Long Cách Uyên có một chút sửng sốt. Chỉ thấy Hứa đại mỹ nhân – Hứa Như Khói (giữ nguyên tên:v), thần thái thong dong, an ổn mà ngồi nhìn đàn.
Một thân lụa hồng nhạt, mỏng phủ thân, bên trong vậy mà không có xiêm mang, đem bộ dạng lồi lõm phơi bày ra. Đã thế còn có chút cố ý phơi bày, cái kia vốn là dáng người nóng bỏng (?), lại càng làm thêm xung quanh có phần nóng bức.
Hứa Như Khói dời ánh mắt ngước lên nhìn Long Cách Uyên, hai con ngươi nhộn nhạo không dấu vết, đôi môi đỏ tươi, có chút cười khẽ. Chậm rãi đứng dậy, lắc lư cái eo nhỏ, tiến đến Long Cách Uyên.
Long Cách Uyên một bộ dạng tuấn mỹ, cao quý uy phong, tư thế hiên ngang, có một không hai được trời ban cho. Như vậy, một nam tử tuấn mỹ cớ sao lại không thể để nàng si mê yêu say đắm chứ. Dù chính mình đã có phu quân, nàng vẫn không có cách nào kháng cự nam nhân này mị hoặc chính bản thân.
“Cách Uyên tiếu Vương gia! Ngươi thế nào giờ mới đến? Như Khói đều nhớ ngươi muốn chết!” Hứa Như Khói mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng thanh thoát êm tai.
Long Cách Uyên nhìn nàng đến gần mình mà dang hai tay ra ôm lấy, rồi miệng khẽ cười nói “Như Khói tối nay ăn mặc như vậy thật đúng là vũ mị đến cực điểm, thực mê người”.
Hứa Như Khói tiếp tục cười quyến rũ, duỗi tay ra ôm lấy cổ y, “Như Khói lần này biết cách ăn mặc còn không phải vì ngươi đi?”
Long Cách Uyên thoải mái cười lớn, “Chúng ta còn chờ gì nữa?”
Long cách uyên nói xong, nhấc chân xoải bước bước về phía Cầm đài. Đưa tay vung tay áo, liền đem đàn quý đẩy rơi xuống bàn. Sau đó đem đại mỹ nhân trong ngực áp xuống bàn. Hai bàn tay hướng tới nơi gồ lên rõ sờ nắn. Cách lụa mỏng hai ngọn núi, xúc cảm càng thêm trơn trượt. Chỉ là nhẹ nhàng vân vê nàng chợt ngâm lên tiếng. Toàn thân bắt đầu vặn vẹo không ngừng, tựa hồ là mời gọi y tiến tới.
Long Cách Uyên nghe thấy âm thanh hấp dẫn phát ra từ nàng thì thân thể rạo rực không yên. Lập tức hóa thành thú mà tiến nhanh về nàng “ăn” ngấu nghiến