''Mình là học trưởng Thanh Phong, mình có thể nói chuyện với bạn một lát được không?''''Ơ...''
Nó ngẩn hết cả người, là một soái ca chính hiệu đang ở ngay trước mắt nó: Áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đen thì...Ôi trời...Chắc nó gục mất thôi!
''Phong...''-Thiên Kỳ ngập ngừng
''Chuông vào lớp đã reo cách đây ' rồi đấy! Sao các bạn còn chưa vào để chuẩn bị cho mình điểm danh?''
''Tụi...tụi mình đang định vào lớp đây! Vào thôi chúng mày....
Nó ngán ngẩm trong bụng
Thanh Phong khẽ vuốt lấy mái tóc tơ dài ngang lưng của nó làm nó giật cả mình, quay lại hét:
''Ngươi làm gì mà làm ta lạnh cả sống lưng vậy hả?''
''Mình thắc mắc sao bạn vẫn còn đứng ở đây mà không chịu vào lớp?''
''Ta...''
Mỹ Nhi khẽ kéo lấy cánh tay của nó lôi vào lớp, nói với tên học trưởng:
''Tụi mình vào đây! Mau đi nào Nghi!''
''Ờ''-Nó đáp
Nó cố ngoảnh cổ nhìn lại phía sau...Học trưởng đang mỉm cười, một nụ cười đầy sự ẩn ý làm nó khắc sâu trong tâm trí mà có lẽ chẳng thể nào quên được
------VA-------
Cô chủ nhiệm bước vào lớp, nó và nhỏ Mỹ Nhi theo phía sau...Tên học trưởng nói rõ to:
''Cả lớp!''
Lập tức tất cả mọi người đứng dậy, tăm tắp:
''Chúng em chào cô ạ!''
''Ừm, các em ngồi xuống nào!''
Nó liền nghĩ:
Cô giáo dõng dạc:
''Hôm nay bạn Trần Phương Nghi sẽ bắt đầu đi học lại ở lớp chúng ta, bạn mới từ bệnh viện ra nên sức khỏe không được tốt như lúc đầu. Các em cố gắng giúp đỡ bạn nhé!''
''Vâng ạ!''- Cả lớp trả lời
''Còn về việc chỗ ngồi của em lúc trước do có một bạn mới chuyển tới lớp ta nên cô xếp vào chỗ của em mất rồi...Bây giờ em sẽ ngồi ở chỗ...''-Cô giáo e dè
Bỗng Thiên Kỳ giơ tay lên nói to:
''Cô ơi! Còn một chỗ trống ở dãy bàn cuối lớp ạ!''
Ngay lập tức mấy chục con mắt liền nhìn về phía chỗ chiếc bàn còn trống rồi lại nhìn nó một cách e ngại, một vài đứa còn có con mắt thương cảm nữa cơ....
Nó thở dài
''Thôi được rồi! Phương Nghi! Em cứ ngồi ở chỗ đó trước đi! Có việc gì để cô xếp lại sau!''
''Vâng ạ!''-Nó đáp
''Bồ...''-Nhỏ Mỹ Nhi níu tay nhìn nó
''Ngươi cứ yên tâm! Chỉ là chỗ ngồi thôi mà! Ngồi dưới đất cũng là chỗ mà...Miễn sao ở đây có nơi để ta hạ cái ''bàn tọa'' một cách an toàn là được rồi!''-Nó cười rồi khẽ gỡ cái tay của nhỏ...xách chiếc cặp về phía cái ghế rồi ngồi xuống một cách thoải mái. Nhưng bên cạnh nó còn có một chiếc ghế trống khác...Nó có linh cảm chẳng mấy lành...Không biết bản thân sắp đối mặt với chuyện kinh thiên động địa gì nữa đây...-_-
Hai canh giờ trôi qua một cách nhàm chán...Thấy mọi người trong phòng học đứng dậy cười nói vui vẻ, kẻ vươn vai ra khỏi lớp học. Nó ngạc nhiên liền hỏi nhỏ Nhi:
''Sao mọi người đi hết rồi vậy?''
''À...Đây đang là giờ nghỉ trưa phút...Sau phút thì quay lại phòng học để chuẩn bị học Ngoại Ngữ''-Nhỏ Nhi đáp-''Bồ có đói không?''
Nó gật đầu, bảo:
''Ta đói lắm rồi! Đói như con sói ấy!''
''Hihi...Xuống căn-tin với tui nè! Mua đồ rồi ăn luôn cho vui!''
''Cũng được nhưng cấm đi ''cái hộp'' hoa mắt chóng mặt đó nha!!!!''-Nó thận trọng căn dặn
''Biết rùi mà!''-Nhỏ Nhi nháy mắt
______Căn-Tin______
''Oa...oa...nhiều món quá đi mất!''-Nó chạy nhảy vừa nhìn từng cái bánh gato, từng cái kẹo một cách ngon lành
''Bồ chọn một cái bánh mỳ đi! Chỉ một thôi đó nha!''-Nhỏ Nhi nói khẽ
''Hai cái được không?''-Nó hỏi
''Một cái là một cái!''
''Hai cái đi mà...''-Nó nhõng nhẽo
''Một!!!!''-Nhỏ thẳng thừng
''Hai cái đi mà! Ta đói lắm! Một cái không đủ cho bao tử!''-Đáng thương vô bờ
''Rồi rồi...Thì hai cái...Chỉ lần này thôi đó nghen!''
''Đa tạ!''-Nó cười hớn hở
Nói là chọn hai cái bánh mỳ nhưng nó lại chạy sang gian hàng kem tươi...Nhỏ Mỹ Nhi nói:
''Sao lại ''bay'' sang đây rồi?''
''Ta thích cái này cơ!''-Nó vừa nói vừa chỉ tay vào cây kem tươi sô cô la. Nhỏ cũng phải bó tay trước độ ''nhìn'' thức ăn của nó
''Kem của em đây! tệ nhé...Cầm lấy này.''-Chị bán hàng đưa cây kem cho nó
Nó đón lấy rồi vừa liền quơ tay cầm kem vừa nói với nhỏ Mỹ Nhi:
''Nhìn cây kem ngon không này?''
Cây kem dính bét vào bộ đồng phục của một người khác...Nó tan nát cả cõi lòng còn nhỏ thì không nói lên lời...Nó xuýt xoa, vẻ tiếc nuối:
''Cây kem ngon của ta! aaaaaaaaaaaaaaa! Tan nát rồi còn đâu! huhuhu''
Người bị cây kem dính vào một cách ''không thương tiếc'' lên tiếng:
''Cô dám làm vậy?''
''Hử?''-Nó ngẩng đầu nhìn hắn-''Tại ngươi không có mắt mới đụng trúng cây kem của ta nè! Mau đền đi tên khốn nạn!''
''Cô còn nói vậy nữa hả??? Tiêu cái áo của tôi rồi đấy! Cô mới là người đáng ra phải đền bù cho tôi đấy cô nhóc ạ!''-Hắn hét
''Ngươi...''
Nó lấy hết sức bình sinh, dậm lấy chân hắn một phát:
''Ngươi đi Chết đi!!!''
''Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!''-Hắn la lên rõ to-''Cô là con gái thể loại gì vậy hả?????????''
Nó nắm lấy tay nhỏ kéo đi chỗ khác...Còn hắn thì chật vật với cái chân sưng
Vào lớp nó cười vẻ sảng khoái lắm:
'' He he he...Đã ghê! Có cái ''thùng rác'' để đổ hết nỗi tức giận hồi sáng rồi! Công nhận đã thiệt à nghen!''
''Bồ làm vậy người ta không thù bồ mới là lạ đó!''-Nhỏ Nhi lo lắng
''Kệ hắn ta chớ!''
''Thôi vào lớp rồi! Tui về chỗ đây...à mà cái người hồi nãy bị bồ đạp chân chính là....''
''Các em ngồi vào chỗ nào!''-Giọng cô giáo chủ nhiệm bất ngờ vang lên làm nó và nhỏ giật bắn cả mình
Hết cơ hội nói câu cuối cùng...Nhỏ đành im lặng
Nó đang ngán ngẩm với cái tiết học Ngoại ngữ này...Cô thì say sưa giảng đạo, trò cũng hết sức tập trung cho chuyện riêng của mình, mỗi người một việc...Bỗng dưng có một người bước vào lớp. Cô giáo ngưng giảng:
''Đã phút từ khi tiết học bắt đầu! Em đã đi đâu?''
''Em xin lỗi ạ!''
''Thôi vào chỗ ngồi đi!''
''Vâng ạ!''
Người đó bước xuống dãy bàn cuối...Tiến về phía nó...Nó chỉ kịp nhìn người đó muốn lòi cả hai con mắt
''Là anh/cô???????????''-Đồng thanh
SỰ TRÙNG HỢP ĐẾN NGẠC NHIÊN! PHƯƠNG NGHI PHẢI ỨNG PHÓ RA SAO? MỜI CÁC BẠN ĐÓN ĐỌC^^
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~THE END~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~