Xú Phi Mộ Tuyết

quyển 3 chương 129: thiên hạ phong vân (9)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong đại điện Liên Duyệt cung, Tiêu Mẫn vừa được sắc phong Hiền phi ngồi trên ghế quý phi, cổ tay đeo vòng ngọc do Tần công công phụng mệnh đem tới, ngọc thủ bưng chén trà từ từ phầm trà.

Tinh Nhi nhìn chủ tử, mặt mày tươi cười, từ khi Tần công công rời đi hơn một canh giờ tới nay, miệng nàng chưa từng khép lại. Lúc cung nữ bưng hoa quả tiến vào, nàng bước lên nhận rồi đưa tới trước mặt Tiêu Mẫn nói:

- Công chúa, người nếm thử đi, đây cũng là Hoàng Thượng ban cho, nghe nói tại cái hậu cung này, trừ Tần chiêu dung có hoàng tự, không có cung phi nào có thể thưởng thức mơ từ Tử Vân quốc tiến cống này.

Nói xong, bưng đĩa đầy những trái mơ chính ửng đỏ để bên cạnh nói:

- Công chúa, trên yến hội Hoàng thượng có thể nói những lời đó, giờ Tần chiêu dung có thai không thể hầu hạ đế vương, nói không chừng mấy ngày nữa, Hoàng Thượng sẽ sủng hạnh công chúa.

Tiêu Mẫn liếc nhìn đĩa quả trên bàn, khuôn mặt không có chút vui sướng, nàng cười khổ than nhẹ:

- Không ngờ tới, Tần chiêu dung được Hoàng thượng thiên sủng vạn ái, người hoàng tự lại không thăng cấp mà ta là hòa thân công chúa lại có thể vinh đăng phi vị

Dứt lời, buông chén trà, vịn bàn đứng dậy, nhẹ phất tay áo, đi ra đại điện.

Ngửa đầu, nhìn những tia hoàng hôn còn sót lại, nắm khăn lụa khẽ thở dài:

- Hoàng thượng trăm phương ngàn kế lập đủ tứ phi, khiến cho Tần chiêu dung không thể đăng phi vị. Sau này, hoàng tử ra đời, tất nhiên sẽ thành thái tử, mà mẫu phi của thái tử dù không thể thuận lợi trở thành Hoàng hậu, tương lai, cũng chắc chắn là Thái hậu.

Nói xong, Tiêu Mẫn nhắm mắt cười yếu ớt, hít sâu một hơi, thấp giọng nói:

- Hoàng thượng làm tất cả là vì Mộ Tuyết, hắn sớm chặt đứt đường lui của mọi người, mà ta, được phong làm Hiền phi cũng chỉ là kế nhất tiễn xạ song điêu của hắn thôi.

Tinh Nhi khiếp sợ, ý cười trên mặt biến mất, nàng kéo váy bước lên, sắc mặt hơi tái đi, lắp bắp nói:

- Ý của công chúa là Hoàng thượng sắc phong công chúa thành phi thứ nhất là trấn an Tử ngọc quốc, thứ hai là để đẩy Tần chiêu dung lên vị trí cao hơn.

Nói như vậy, công chúa và Tử Ngọc quốc chỉ là bậc thang để đế vương đưa Tần chiêu dung lên hậu vị sao?

Tiêu Mẫn mở to mắt, ánh mắt ánh đỏ theo mặt trời, nhìn toàn bộ Liên Duyệt cung chìm trong sắc đỏ, chớp mi, bỗng nhiên nhớ tới lời đế vương trên yến hội nói nàng giống Thần Đức Quý phi, trong lòng lại càng chua xót. Nay quốc gia đã không phải lo lắng nhưng cuộc đời nàng chỉ có thể làm bạn với cô độc

- Muội muội thật có nhã hứng.

Đột nhiên, cửa Liên Duyệt cung truyền đến tiếng nói nũng nịu. Tiêu Mẫn giật mình, nhìn lại đã thấy Khuynh Thành mặc váy đỏ tiến vào đại điện. Nhìn thấy thần sắc ngạc nhiên của Tiêu Mẫn thì cười, đi tới cạnh Tiêu Mẫ, nhìn nhẫn vàng ở tay út rồi nói:

- Chúc mừng hôm nay muội muội thăng cấp. Xem ra, ngày được sủng không xa.

Tiêu Mẫn không khiêm tốn như ngày thường, nàng nhẹ cười, nhíu mày nói:

- Phải là muội muội chúc mừng Đức phi tỷ tỷ mới đúng, Lãnh Tiêu quốc quốc lực cường thịnh, tỷ tỷ dung mạo như thiên tiên, nếu nói đến Hoàng thượng yêu thương, chắc chắn là việc dễ dàng. Mà muội muội ta dù sắc phong Hiền phi cũng chỉ là vì nước gió sức thôi.

Nói xong, không để ý tới Đức phi, quay người đi vào đại điện, lại ngồi lên ghế quý phi.

Sắc mặt Khuynh Thành hơi biến, hai mắt mang theo hàn ý nhìn Tiêu Mẫn, mím môi bước tới trước bàn, ngồi xuống rồi miễn cưỡng cười nói:

- Muội muội nói gì vậy, chúng ta cùng gả một phu quân, nên tận tâm hầu hạ Hoàng Thượng mới đúng, nay Tần chiêu dung mang hoàng tự, không thể hầu hạ Hoàng thượng, mà hôm nay vừa khéo muội muội thăng cấp, không bằng muội muội đi cầu kiến Hoàng Thượng đi.

- Đức phi nương nương mời dùng trà.

Tinh Nhi đem trà đến cạnh Đức phi, sau đó nhìn sang Tiêu Mẫn, kéo kéo áo nàng ý bảo nàng đồng ý với Khuynh Thành. Nhưng Tiêu Mẫn lại mím môi đỏ mọng, đứng dậy nói:

- Đa tạ Đức phi tỷ tỷ yêu thương, muội muội ghi tạc trong lòng, nhưng chuyện này vẫn theo trình tự thì hơn. Lúc tỷ tỷ ở Huyền vũ môn không phải nói Tần chiêu dung nên đứng cạnh ta sao.

Nói xong, nắm khăn lụa đứng dậy, không hề nhìn Khuynh Thành một lần, đi vào phòng ngủ, lạnh nhạt nói:

- Hôm nay muội muội có chút mệt mỏi, sẽ không cùng tỷ tỷ hàn huyên. Tinh Nhi, tiễn Đức phi cho bản cung.

Sắc mặt Khuynh Thành tái nhợt hơn, ánh mắt phẫn nộ đứng dậy, ngọc thủ đập lên bàn, hai mắt hơi nheo lại, nhìn Tiêu Mẫn, ngực phập phồng nổi giận nói:

- Tiêu Mẫn, ngươi đừng rượu mời không uống, uống rượu phạt, ngươi thật sự nghĩ thăng thành tứ phi thì bản cung không dám làm gì ngươi sao?

Khóe miệng Tiêu Mẫn hơi cười, hai mắt nhẹ nhắm lại rồi lại mở ta. Sau đó quay lại nhìn sắc mặt vặn vẹo của Khuynh Thành, cười nói:

- Nếu để Hoàng thượng nhìn thấy tỷ tỷ như thế này sợ là cả đời cũng không thể thị tẩm. Muội muội nghe nói, Hoàng thượng thích nhất nữ tử trí tuệ đoan trang chứ không phải là ác phụ.

Nói xong, chớp mắt đẩy cửa vào phòng.

- Tiêu Mẫn, ngươi.

Đức phi tức giận đến nổi trận lôi đình, nhìn thấy cửa phòng đóng lại, nàng đẩy chán trà và đĩa quả trên bàn xuống, chỉ nghe rầm một tiếng, những trái mơ chín đỏ này đều rơi xuống đất.

- Công chúa.

Khuynh Thành đi rồi, Tinh Nhi mắt đỏ hồng đi vào phòng ngủ, đứng trước Tiêu Mẫn nửa nằm trên giường, ủy khuất nói:

- Công chúa, đức phi thật là khinh người quá đáng, chẳng lẽ người cứ chịu đựng sao? Tốt xấu gì người cũng là tứ phi, nàng làm như thế là sai với luật lệ hậu cung của Thục phi đã dạy.

Tiêu Mẫn nhắm mắt, cũng không thèm để ý, phất tay áo, chống trán nhẹ nói:

- Thục phi đã về phủ mấy ngày, theo pháp luật hậu cung, bất kể tần phi về phủ đều phải trở lại rồi, nàng là tần phi chấp pháp hậu cung, sao đem mấy việc này để vào mắt.

Nói xong, Tiêu Mẫn khoát tay áo, thở dài nói:

- Thôi, nếu Tinh Nhi cảm thấy ủy khuất thì tới Tẩm Tâm cung nhờ ngự tiền thị nữ đem việc này báo cho Tần chiêu dung đi.

- Tần chiêu dung?

Tinh Nhi giật mình, rồi sau đó nhíu mày khó xử nói:

- Công chúa, Tần chiêu dung đã mất trí nhớ, cho dù nàng biết việc này chỉ sợ cũng…

- Chỉ cần chiêu dung biết, còn sợ Hoàng Thượng không biết sao?

Tiêu Mẫn cắt đứt lời Tinh Nhi, sau đó hơi mệt mỏi nói:

- Ta mệt mỏi rồi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, không cần hầu hạ

Tinh Nhi há hốc miệng còn định nói gì nhưng thấy công chúa đã nghiêng người đi ngủ, đành vâng một tiếng, cúi đầu rời khỏi phòng ngủ.

Sau hoa viên, Minh Nguyệt ngồi ở Trường lí đình, khi một ngự tiền thị nữ vội vàng rời đi, môi hồng hơi cười yếu ớt. Nàng bưng chén trà nhấp một ngụm rồi đưa vào tay Tiêu Đồng nhẹ nói:

- Không ngờ trong hoàng cung lại có thêm một nữ tử trí tuệ như thế, Hoàng thượng thật có phúc.

Tiêu Đồng nhìn bát trà trong tay cũng nhíu mày quay đầu nhìn bóng dáng ngự tiền thị nữ kia đã khuất xa, hơi khó chịu nói:

- Tính tình vị công chúa này vốn tốt, nhưng không ngờ vừa thăng cấp lại trí tuệ như thế, biết có ủy khuất thì báo cho tiểu thư để tiểu thư chuyển cáo Hoàng Thượng.

Minh Nguyệt đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh, nàng liếc nhìn sắc trời cười yếu ớt nói:

- Nàng biết rõ việc này nhẫn nhịn là tự ủy khuất mình. Nhưng dù không đành lòng thì cũng không thể thấy Hoàng thượng nên mới để việc này rơi vào tay ta. Hay cho một nữ tử trí tuệ, không trách Hoàng thượng nói nàng giống Âu Dương Hồng Ngọc.

Nói xong, bước xuông bậc thang, mím môi nói:

- Tiêu Đồng, đã nhiều ngày rồi, ngươi không cần đi theo ta, có vị cố nhân vì muốn gặp ta đã chờ lâu rồi.

Cố nhân? Tiêu Đồng ngẩn ra, lập tức buông chén trà, kéo váy đi theo Minh Nguyệt, hơi khó hiểu nói:

- Cố nhân là..

Nói xong, Tiêu Đồng ý thức lại vội chuyển đề tài nói:

- Tiểu thư cẩn thận, Lãnh quốc chủ người này không phải tầm thường, đặc biệt lần này gặp lại, nô tỳ cảm thấy hắn càng khó đoán hơn truwocs.

Minh Nguyệt cười khẽ, nhẹ xoa xoa vòng tay bạch ngọc, mím môi nói:

- Ngày đó Khuynh Thành và Tiêu Mẫn thấy ta hồi cung thì đến Ngự thư phòng cầu kiến Hoàng Thượng, muốn gửi thư về cố quốc. Chắc hẳn các nàng đã báo cho huynh trưởng việc Mộ Tuyết chưa chết. Bởi vậy, lần này Lãnh Cô Vân đến có thể nói là đến thăm muội muội nhưng khả năng lớn nhất là nhằm vào ta.

Tâm tư Lãnh Cô Vân khó dò, tâm tính càng khó đoán, tám chín phần tương tự Ngự Hạo Hiên nhưng chính khí lại thiếu mà âm ngoan lại thừa. Nếu thực sự vì nàng mà tới thì lần này nàng có trốn cũng không được.

Tiêu Đồng nghe Minh Nguyệt nói, cả người không khỏi run lên, vội nắm khăn lụa, lo lắng nói:

- Tiểu thư, không bằng đem việc này báo cho Hoàng thượng đi, miễn cho lại xảy ra chuyện gì, hơn nữa giờ tiểu thư mang hoàng tự, không nên động võ.

Nếu lần này hoàng tự lại xảy ra chuyện thì Hoàng thượng….

Minh Nguyệt chớp hạ mi, bàn tay trắng nõn nhẹ xoa bụng, vẻ lo lắng khi nãy cũng tan đi không ít nhưng trong lòng vẫn rất căng thẳng, lúc sau, nàng nhắm mắt nói nhỏ:

- Việc Lãnh quốc chủ, ta tự có chừng mực, ngươi bây giờ đem chuyện Đức phi thất đức phát tán ra ngoài, bức bách Thục phi hồi cung xử lý.

Nói xong, dừng lại một chút rồi tiếp:

- Mấy ngày Thục phi chưa về, để tránh đêm dài lắm mộng, bất lợi cho ta, ngươi phải cực cẩn thận.

Nói rồi bước về phía tẩm điện.

Trong Tẩm Tâm cung, đèn đuốc đã thắp lên, bóng dáng Minh Nguyệt lay động dưới ảnh nến lúc sáng lúc tối, nàng nhìn đại điện thâm u như không có điểm cuối, không khỏi hơi mất mát mà dừng chân, hít sâu một hơi, xoay người bước về phía Trường sinh điện đã thấy Tần công công chờ ở cửa điện như mọi khi, vừa thấy nàng liền cúi đầu nói:

- Chiêu dung nương nương, Hoàng Thượng chờ đã lâu..

Đôi mày thanh tú hơi động, Minh Nguyệt có chút nghi hoặc nhìn bóng dáng chiếu lên cánh cửa, mím môi như khó hiểu hòi:

- Hoàng thượng về sớm như thế? Không phải hai canh giờ trước vừa được Thừa tướng đại nhân mời đi trao đổi chính vụ sao?

Hôm nay cùng đế vương tới Ngự thư phòng một ngày, không ngờ khi hoàng hôn lại thấy Thừa tướng Âu Dương Trì vội vàng cầu kiến, nói là có chuyện quan trọng cầu kiến, vì tránh những lời đồn thổi không hay nên nàng lui xuống.

- Hồi chiêu dung nương, Hoàng thượng trở về được hơn hai nén nhang, nhưng thấy nương nương và Mộc tiểu chủ ở sau hoa viên thưởng mai, cho nên không tới quấy rầy.

Tần công công cười nói, rồi sau đó phất phất trần nói:

- Mời nương nương vào đi, đồ ăn đã dọn rồi.

Minh Nguyệt cười yếu ớt đáp lại, rồi sau đó đẩy cửa, bước từng bước vào. Nhưng lại thấy Ngự Hạo Hiên đứng trước cửa sổ, ánh mắt thâm thúy, nhưng môi mỏng lại hàm chứa ý cười nhìn nàng.

Đóng cửa lại, Minh Nguyệt cười đi vào trong điện, tới trước mặt đế vương mềm nhẹ nói:

- Hoàng thượng hôm nay có gì vui mà cao hứng như thế?

Ngự Hạo Hiên nhìn Minh Nguyệt đứng trước mình không nói gì chỉ cười nắm tay nàng, ôm nàng vào lòng rồi cởi áo cừu trên người nàng, hôn tóc nàng nói:

- Phải là trẫm hỏi Minh Nguyệt của trẫm, hôm nay có chuyện gì muốn nói cho trẫm không?

Minh Nguyệt nâng mắt nhìn đôi mắt sâu khó lường của đế vương, hơi động mi, mím môi, đẩy đế vương ra cười nói:

- Nô tỳ không biết thì ra Hoàng thượng cũng thích quan tâm chuyện hậu cung, hay là Hiền phi nhân lúc bản cung không có tới đây khóc lóc với Hoàng thượng.

Nói xong, quay người đi tới trước giường không hề để ý tới đế vương.

Ánh mắt Ngự Hạo Hiên càng thâm trầm, hắn cười đi tới trước giường, nhìn ánh mắt không gợn sóng của Minh Nguyệt, ngồi cạnh nàng cười nói:

- Minh Nguyệt tức giận trẫm sao? Hay là Minh Nguyệt ghen?

Nói xong, không đợi Minh Nguyệt phản bác thì ôm lấy nàng cười nhẹ nói:

- Không được phạt trẫm không chạm vào nàng, còn lại trẫm đều theo ý nàng.

Minh Nguyệt hơi ngây người rồi bưng miệng cười rộ lên, nhưng vẫn không muốn để ý tới hắn, lúc sau hơi lạnh lùng nói:

- Vậy phạt Hoàng thượng đêm nay ngủ ở trường kỉ, không được ngủ cùng nô tỳ.

Ý cười trên mặt Ngự Hạo Hiên đông lại, hắn mạnh mẽ kéo Minh Nguyệt lại, bắt nàng nhìn thẳng hắn, ánh mắt mang theo mấy phần lo lắng nói:

- Minh Nguyệt, chúng ta không có gì, không được làm thế, bất luận phạt gì cũng được nhưng không cho nàng phạt trẫm không được gặp nàng, không được động tới nàng, không được nói với nàng.

Minh Nguyệt hơi động dung, nhưng lập tức quay mặt sang một bên, mím môi nói:

- Vậy phạt Hoàng thượng phải thức đêm phê tấu chương…

Nói xong nhìn đế vương cười yếu ớt nói:

- Nô tỳ có thai, hẳn Hoàng thượng không để nô tỳ theo đi, như vậy không trái với ước định.

- Minh Nguyệt.

Ngự Hạo Hiên nhíu mày nhìn nữ tử trong lòng không khỏi mắt mắt lại, rồi ôm Minh Nguyệt ngồi lên đùi hắn ôm chặt nàng, trầm thấp thở dài nói:

- Minh Nguyệt của trẫm thật đúng là thương trẫm.

Minh Nguyệt rúc vào trong lòng đế vương, ngửi mùi Long diên hương trên người hắn, nhẹ cười nói:

- Hiền phi thật sự đến tố khổ với Hoàng thượng/

Ngự Hạo Hiên cười khẽ, rồi sau đó cúi đầu hôn trán Minh Nguyệt, càng ôm chặt nàng nói:

- Không có, là trẫm thấy ngự tiền thị nữ tìm Minh Nguyệt thì sai Tần công công ngăn nàng lại hỏi

Nói xong, Ngự Hạo Hiên cúi đầu nhìn giai nhân trong lòng cười nói:

- Minh Nguyệt định xử lý việc này thế nào.

Minh Nguyệt nằm trong lòng Ngự Hạo Hiên, ngẩng đầu nhìn hắn đang chăm chú nhìn mình, cười nói:

- Hoàng thượng đau lòng Hiền phi?

Nói xong, ôm cổ đế vương như làm nũng nói:

- Chấp pháp hậu cung là Thục phi, đứng đầu Tứ phi là Quý phi, nô tỳ tuy được coi là sủng phi nhưng chỉ là nhị phẩm, sao có thể đáp lời Hoàng thượng là “xử lý thế nào” được?

Ngự Hạo Hiên cười lớn, hắn trìu mến ôm Minh Nguyệt tới bàn ăn, đặt nàng trên đùi mình, cười nói:

- Minh Nguyệt là thê tử của trẫm lại là mẫu thân của hoàng tử, công chúa của thiên triều trong tương lai, sao lại không có quyền quản đám người lằng nhằng đó?

Nói xong, hắn nắm tay nàng, chân thành nhìn đôi mắt trong suốt của nàng nói:

- Minh Nguyệt, nàng là thê tử của trẫm, cho nên tất cả những người trong cung này đều phải nghe lời nàng.

Minh Nguyệt nhìn đôi mắt thâm trầm lại kiên định của Ngự Hạo Hiên, trong lòng hơi động, bàn tay trắng nõn đặt trước ngực hắn. Lúc sau, mặt hơi đỏ bừng cúi đầu nhưng môi lại bị đế vương hôn lấy.

Đức phi ở Liên duyệt cung giận dữ ném mâm trái cây Hoàng thượng ban cho Hiền phi, qua một đêm đã như gió thổi càn quét toàn bộ hoàng cung, thậm trí ngay cả các đại thần sáng sớm thượng triều cũng đều bàn tán. Thậm chí có người còn nói, Lãnh quốc chủ vừa tới, khí thế của Quận chúa tăng vọt, thất đức như thế chắc chắn phải có người sai bảo. Nếu không có hậu thuẫn, sao tiến cung nửa năm giờ mới gây nhiễu loạn hậu cung.

Lời đồn vừa tung ra, ý triều thần đương nhiên không đồng nhất, suy nghĩ kĩ lại thấy không thể mạo muội mà tham tấu. Dù sao, Lãnh Tiêu quốc là nước mạnh nhất trong mười sáu nước, nghe nói có trăm vạn quân tinh nhuệ, có thể nói là “hùng sư”. Vì thế, sau khi mọi người tranh luận tới lui thì chỉ có thể đem việc đổ lên đầu Thục phi, nói Thục phi là người chấp pháp hậu cung nhưng lại tự hủy đi pháp luật hậu cung nên nghiêm trị.

Vì thế sáng sớm đó, Thục phi liền bị cấp tốc triệu hồi hậu cung, không chỉ bị Thái hậu quở trách phạt bổng lộc ba tháng, cấm chừng ba ngày răn đe. Mà Đức phi có liên quan cũng bị phạt bổng lộc, lại lấy tội thất đức mà cấm chừng một tháng để cảnh cáo tần phi hậu cung.

Qua mấy ngày điều dưỡng, nghe tin Minh Nguyệt có thai, bệnh tình của Thái hậu lại tốt hơn rất nhiều. Sau khi phạt Đức phi và thục phi, Thái hậu tuyên triệu Minh Nguyệt tới Khôn Trữ cung gặp mặt. Sau đó đích thân tới ngự thư phòng triệu kiến bách quan, lấy việc chiêu dung có thai mà sắc phong Minh Nguyệt thăng cấp. Nhưng vì Tứ phi đã đủ người nên cùng triều thần thương lượng, giống như Tông Đế khi trước, phong Minh Nguyệt thành Hoàng quý phi, lấy danh nghĩa như Hoàng hậu nhưng lại không có thực quyền của Hoàng hậu.

Hoàng quý phi trong hậu cung Thiên triều là chưa từng có. Trước chỉ có một quý phi Dung Khâm của Tông đế chuẩn bị lên làm Hoàng hậu lại bị gian phi hại chết, khi chết đi rồi Tông đế sắc phong là Hoàng quý phi, lấy danh chính thê hạ táng trong phượng lăng của Hoàng hậu, tang lễ trong nước ba ngày.

Vì đã có tiền lệ như thế nên triều thần cũng không dám dị nghị nhiều, nên ngay đó Hoàng thượng hạ chỉ sắc phong Mộ thị Minh Nguyệt thăng cấp Hoàng quý phi, dưới Hoàng hậu, trên Tứ phi dán lên bảng vàng, bố cáo thiên hạ và đại xá thiên hạ, đặc xá tội nhẹ, tử tù hoãn một năm, lại mở quốc khố chia cho dân nghèo, miễn thuế một năm để cầu phúc cho hoàng tự.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio