Xú Phi Mộ Tuyết

quyển 3 chương 150: đại kết cục 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong Trường sinh điện, một đôi nến long phượng cắm trên giá nến phù điêu rồng vàng, trên bàn, lụa màu vàng được đổi thành màu đỏ tươi, hai chiếc chén kim bôi rót đầy rượu quế hoa, trên long sàng, lạu đỏ kết thành dải đồng tâm kết trước sa trường, trên đệm càng thêu long phượng rải đầy táo đỏ và những đóa hoa mai hồng nhạt, lư hương lượn lờ mùi khói thơm.

Ngoài đại điện, lụa đỏ trăm trượng trải dài đến cửa lớn Tẩm Tâm cung, trong đại điện kim bích huy hoàng, thị nữ thắp sáng nến khiến chi hoàng hôn, Tẩm Tâm cung như mộng như ảo, đắm chìm trong không khí vui mừng.

Trong Hàn nguyệt cung, Tiêu Đồng một thân trường bào đỏ thậm đứng trước gương cầm chiếc lược khắc phượng chải tóc cho Minh Nguyệt, khi búi mái tóc mây cho Minh Nguyệt thì trộm liếc Minh Nguyệt như đang có tâm sự qua gương. Nàng mím môi cười, búi tóc thành một đóa hoa hải đường, cười yếu ớt nói:

- Hôm nay là ngày vui của tiểu thư và Hoàng thượng, tân nương tử sao lại mặt mày như thế?

Nói xong đem trang sức mà Tử Lộ đem đến cài lên mái tóc Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt hơi động mi dài, hơi nhướng mắt nhìn lên chính mình khắp người là trang sức châu ngọc mà không khỏi thất thần. Nhưng ngay sau đó, lại định thần lại, thần sắc không có chút vui mừng mà lại thêm mấy phần cô đơn.

Tiêu Đồng nhìn thấy thần sắc Minh Nguyệt, đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó có chút lo lắng nhẹ giọng nói:

- Tiểu thư, người làm sao vậy? Người không phải là… không muốn bái đường chứ?

Hôm qua không biết vì sao đế vương lại muốn thiết hạ cao đường ở Trường sinh điện, nói là muốn bái thiên địa với tiểu thư. Quả thật, từ xưa đến nay, đế vương thành hôn, từ khi còn là thái tử cưới thái tử phi hay sau này phong hậu cũng chưa từng có phong tục dân gian này. Thiên triều từ khi khai quốc đến nay, sợ là chỉ có Thái tổ hoàng đế vì Minh Nguyệt quý phi mà làm điều này thôi.

Mi dài của Minh Nguyệt run lên như là bị nói trúng tâm sự mà hơi cúi đầu, nàng vươn tay cầm bút tự vẽ mi, sau đó nhìn hai hàng lông mày qua gương, từ từ nói:

- Dân gian sở dĩ muốn bái thiên địa là muốn phu thê trăm năm không rời, nhưng hắn là đế vương.

Từ cổ quân vương đa bạc tình. Nếu một ngày kia, hắn chán ghét dung nhan này, bỏ mặc lời thề kia thì nàng nên làm thế nào.

- Đế vương.

Tiêu Đồng nhẹ giọng lặp lại một câu, ánh mắt buồn bã, tất nhiên là hiểu ý Minh Nguyệt, cũng bĩu bĩu môi, nhíu mày nói:

- Tiểu thư, Hoàng thượng sẽ không, Hoàng Thượng đối với tiểu thư, có thể nói là “trên trời nguyện làm chim sát cánh, dưới đất nguyện làm lá liền cành”, người nếu còn chưa tin hắn, Hoàng thượng biết chắc chắn sẽ rất đau lòng.

Đã nhiều này quấn suýt si mê, nàng có thể nhìn ra sự si tình quyến luyến trong mắt đế vương. Mỗi lần tiểu thư rời đi trong chốc lát, đế vương đều phiền chán bất an, thậm chí tức giận, đó là sự si mê lưu luyến thuần túy của một nam nhân với nữ nhân, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận.

Tay Minh Nguyệt khẽ run, nhẹ buông bút, chớp mày, không nói nữa. những việc Ngự Hạo Hiên làm vì nàng nàng đều có thể cảm nhận rõ, nhưng là vì quá mức rõ ràng, quá mức ỷ lại mới muốn lùi bước. Nàng không thể ép mình tin tưởng, nam nhân tâm cơ khó lường đó lại không vì mục đích gì mà thích nàng.

Một năm trước, nàng cũng từng nghĩ tới đem trái tim giao cho nam tử này, nhưng đêm đó, trong Hắc thụ lâm, hắn lại đánh vỡ hy vọng của nàng. Một năm qua, mỗi ngày nàng đều nhận sự tra tấn đó, có cả nhớ mong, có cả lùi bước, và cả chút hận ý.

Tiêu Đồng nhìn thần sắc như do dự của Minh Nguyệt, trong lòng không khỏi hoảng hốt, nàng bước lên đưa chu đan và yên chi cho Minh Nguyệt nói:

- Tiểu thư, người đừng nghĩ nhiều, Hoàng thượng là thật tâm, trong cung tất cả mọi người đều thấy rõ Hoàng thượng là thật lòng, cho nên người đừng do dự nữa.

Tiêu Đồng nhíu mày, khi nhìn đến sự do dự trong mắt Minh Nguyệt thì trong lòng càng rối loạn.

Chi nha một tiếng, cửa bị đẩy ra, Tiêu Đồng giật mình quay đầu lại đã thấy Tử Lộ trường bào đỏ thẫm lấm lét chạy vào, sau đó nháy mắt với nàng như sáng nay trong Ôn tuyền biệt quán. Sau đó, quả nhiên là cảnh tượng tương tự tái diễn, chỉ thấy sau nàng, nam tử anh tuấn mặc hỷ bào bước vào

Trong lòng Tiêu Đồng ai oán nhưng lại kiên định không ít, nàng phúc thân với đế vương rồi liếc nhìn vẻ mặt Minh Nguyệt đang nhìn nam tử qua gương, cười yếu ớt cùng Tử Lộ đi ra, đóng cửa lại cho Đế hậu.

Bước ra khỏi phòng ngủ, Tiêu Đồng có chút trách cứ nhìn Tử Lộ nhẹ giọng nói:

- Theo quy củ, trước khi thành hôn, Đế hậu không thể gặp nhau, ta đã dặn ngươi như vậy, sao ngươi vẫn để Hoàng thượng chạy đến đây?

Nói xong, nhẹ phất tay áo, đi tới trước bàn giữa điện.

Tử Lộ cười hì hì, tựa như lấy lòng chuộc tội mà tới trước bàn, rót một ly trà cho Tiêu Đồng, cười yếu ớt nói:

- Mộc ngự nữ quá lời, việc này không liên quan đến nô tỳ, là khi nô tỳ mặc hỉ phục cho Hoàng thượng, Hoàng thượng lại rất muốn gặp Hoàng hậu nương nương.

Nói xong, cười khẽ nói nhỏ vào tai Tiêu Đồng:

- Thật ra, Hoàng Thượng là sợ Hoàng hậu hối hận, cho nên mới đến…

Tiêu đồng nao nao có chút chột dạ nhìn Tử Lộ thì lại thấy Tử Lộ đấm đấm vai, hết sức mệt mỏi nói:

- Nô tỳ bảy tuổi đã tiến cung, làm ngự tiền thị nữ cũng hơn sáu năm, nói thật, đây là lần đầu tiên thấy Hoàng thượng thích cái gì. Hoàng Thượng tính tình lạnh lùng, dù là sau khi đại hôn cũng từng nạp nhiều tần phi nhưng cũng vẫn rất lạnh lùng. Khi đó, Âu Dương Hoàng hậu từng đem những tần phi nhị phẩm lập bài tử để Hoàng thượng chọn. Cách ba ngày, đế vương đến lâm hạnh tần phi. Nhưng Hoàng thượng vẫn chỉ đến đó ngồi một chút, khi đó, được Hoàng thượng coi trọng là Âu Dương chiêu dung (Âu Dương Hồng Ngọc) vì nàng rất im lặng, luôn yên lặng chờ Hoàng thượng đến, yên lặng cùng Hoàng thượng chơi cờ.

Yên lặng như vậy khiến người cảm thấy thư thái, nàng từng nghĩ, đến cuối cùng chỉ có Âu Dương Hồng Ngọc có thể ở bên Hoàng thượng.

Tiêu đồng nghe xong những lời Tử Lộ nói thì thiếu chút nữa phun nước trà ra, nàng có chút ngây ngốc nhìn thần sắc như đắm chìm trong quá khứ của Tử Lộ, lắp bắp nói:

- Ngươi nói... Hoàng Thượng khi lâm hạnh phi tần chỉ là đến đó ngồi một lát hoặc chơi cờ?

Quả thực vớ vẩn

Tử Lộ hết sức thành thật mà gật đầu, chống tay lên căm, thở dài một tiếng, lại cười nói:

- Nếu nô tỳ không nhớ lầm, Hoàng Thượng chỉ sủng hạnh qua ba phi tử, mà cũng là vì bất đắc dĩ mới như thế. Một người là Hoàng hậu Âu Dương thị, một là Thần Đức Quý phi, còn một là Thục phi

Nhắc đến Thục phi, Tử Lộ đỏ bừng mặt, nàng nhỏ giọng nói:

- Nô tỳ nhớ rõ, đêm mà Hoàng Thượng sủng hạnh Thục phi, Thục phi đem tất cả những chiêu thức yêu mỵ vạn phần mà mê hoặc, nhưng mà, khi canh ba Hoàng thượng rời đi, về đến tẩm cung tắm rửa đến nửa canh giờ.

khi đó sắc mặt đế vương tức giận, như là gặp phải thứ gì dơ bẩn mà chà xát, cũng từ đêm đó không sủng hạnh bất kỳ phi tần nào nữa.

Có lẽ, là vì như thế, lúc trước Đức phi Mộ Tuyết tiến cung, mới có thể gây nên một cơn sóng gió trong hậu cung. Nàng vĩnh viễn nhớ rõ, sau khi đế vương sủng hạnh đức phi, trong cung tứ phía đều nổi lên lời đồn khiến người mặt đỏ tai hồng. Nghe đồn, trên người Đức phi đầu dấu răng và vết tím, lúc đó nàng hoàn toàn không tin, vì nàng đã từng hầu hạ những tần phi được ân sủng, chưa bao giờ có điều này.

Tiêu Đồng nắm chặt chén trà như là giật mình, há mồm còn định hỏi cái gì, đã thấy Tử Lộ mệt mỏi nằm dài trên bàn nhẹ nói:

- Mệt quá đi… Hôm nay chẳng biết Hoa Quỳnh chạy đi đâu, thật đúng là..

- Đúng là cái gì?

Đột nhiên, cửa đại điện truyền đến một tiếng nữ tử trong trẻo mà lạnh lùng khiến Tiêu Đồng và Tử Lộ đều giật mình, quay đầu lại đã thấy một nữ tử mặc y phục dạ hành bước vào, ánh mắt trong trẻo mà cao ngạo nhìn Tử Lộ nói:

- Về Tẩm Tâm cung trước, ta có lời nói với ngươi.

Nói xong, cũng chẳng thèm liếc Tiêu Đồng một lần, đi ra ngoài đại điện.

- A, ngươi đợi chút

Tử Lộ như là lập tức lấy lại tinh thần, nhảy dựng lên, quay đầu nói với Tiêu Đồng:

- Mộc ngự nữ, nô tỳ đi trước, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương làm phiền người rồi

Nói xong, chạy theo hướng hắc y nữ tử kia.

Tiêu Đồng hơi hơi thất thần nhìn ra ngoài đại điện, nhìn đến hai bóng dáng tương phản nhau, ánh mắt khẽ động, không khỏi bước lên nói:

- Ánh mắt người kia… rất quen

Nói xong, trong đầu hiện lên đôi mắt lạnh lùng ngạo nghễ ngày đó của Hồ chiêu nghi đã bị phế truất kia.

Trong phòng ngủ, hai mạt áo choàng đỏ thẫm lay động dưới ánh nến chiếu như phát sáng, đế vương đứng sau Minh Nguyệt, ánh mắt nhu hòa nhìn hai người qua gương, sau đó như là kìm lòng không đậu mà hôn lên tóc Minh Nguyệt, ngón tay thon dài nhẹ vỗ về gương mặt nàng, ôm lấy nàng, nhẹ nói:

- Minh Nguyệt, trẫm đợi ngày này đã bốn năm mười tháng hai mươi mốt ngày rồi.

Nhưng chờ nàng đã ba mươi năm.

Ánh mắt Minh Nguyệt khẽ động, như có chút không tự nhiên mà chớp mắt, nhưng đế vương như lại không cho phép nàng né tránh. Đột nhiên, Ngự Hạo Hiên nửa quỳ trên đất, đan mười ngón tay với nàng, ngẩng đầu nhìn đôi mắt có chút bối rối của Minh Nguyệt, trầm thấp nói:

- Minh Nguyệt, gả cho trẫm, ở lại bên trẫm, trẫm sẽ đối tốt với nàng, yêu nàng, sủng nàng, thương nàng, hiểu nàng.

Tim Minh Nguyệt đập nhanh, ánh mắt hơi loạn nhưng cằm nàng đã bị Ngự Hạo Hiên nắm lấy. Ánh mắt hắn thâm trầm nhưng không dấu được sự chờ mong và khẩn trương, mày kiếm nhíu chặt nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, trước khi nàng mở miệng thì lại nói:

- Nói cho trẫm đáp án cả đời, trẫm không cần đáp án tạm thời của nàng.

Lòng trong nháy mắt trở nên bối rối vô thố, tay Minh Nguyệt run lên, có chút quẫn bách muốn rời xa nam tử khiến nàng thấy có áp lực này. Nhưng Ngự Hạo Hiên như đã nhìn ra ý muốn của nàng mà đột nhiên đứng dậy ôm lấy nàng. Một lúc sau, chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, khàn khàn nói vào tai nàng:

- Trẫm đã biết... Trẫm... sẽ không hỏi

Dứt lời, hít sâu một hơi, rồi sau đó như muốn né tránh sự không muốn xa rời từ tận linh hồn, bỗng dưng buông Minh Nguyệt, xoay người đi ra cửa.

Thân mình Minh Nguyệt đột nhiên cứng đờ nơi đó mặc cho gió lạnh tràn vào, nàng ngây ngốc nhìn Ngự Hạo Hiên trước cửa, hắn cứng ngắc quay lưng lại phía nàng. Tim, không hiểu sao run lên, bước lên hai bước, định nói gì đó nhưng khi vừa mở miệng thì cổ họng như tắc nghẹn, ngay cả một chữ cũng không nói nên lời.

Ngự Hạo Hiên quay lưng về phía nàng, một khắc khi đưa tay mở cửa, sự đau xót trong mắt dần biến thành tuyệt vọng, hắn nhắm mắt lại, muốn giấu đi sự bất lực của mình, nhưng vết thương nóng cháy đó như tràn ngập trong lòng hắn mà tàn sát bừa bãi. Tay nắm chặt thành quyền đến nỗi gân xanh hằn rõ, hắn như phát tiến sự phẫn nộ mà mạnh mẽ mở cửa, sau đó hung hăng đóng lại.

Phanh một tiếng, tim Minh Nguyệt như bị đánh nhốt vào địa ngục, nàng đứng trong phòng ngây người nhìn cánh cửa đã ngăn cách bóng dáng của đế vương, khẽ run run tay, nhắm mắt lại, ngực nhói lên.

Bởi vì để ý, cho nên sợ mất đi, bởi vì sợ mất đi, cho nên sợ sau khi giao phó chân tình sẽ phải nhận lấy sự phản bội và chia ly, có lẽ nàng cho tới giờ chưa bao giờ kiên cười, chưa bao giờ có thói quen từ bóng đêm mà đi ra dưới ánh mặt trời.

- Tiểu thư

Khi đế vương vừa đi, Tiêu Đồng kích động đẩy cửa mà vào, khi nhìn thấy Minh Nguyệt vẫn hoàn hảo đứng trong phòng thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó, tim như lại vọt lên cổ họng, nàng nói nhỏ:

- Tiểu thư, Hoàng Thượng hắn... Làm sao vậy?

Vì sao đột nhiên tức giận như thế.

Minh Nguyệt hơi hơi ngẩng đầu nhìn ánh mắt kích động của Tiêu Đồng nhưng chỉ chớp hạ mắt, nhẹ lắc lắc đầu.

Giờ lành đến, kiệu hồng dừng trước Hàn Nguyệt cung. Một lúc sau, chỉ thấy Tần công công mặc triều phục màu đỏ dẫn theo tám ngự tiền thị nữ cùng một bà mối tươi cười đi vào cung điện. Sau đó, chỉ thấy Tần công công phất phất trần, xướng lên:

- Tân nương xuất giá.

Trong phòng ngủ, Tiêu Đồng nhìn Minh Nguyệt thất thần trước gương, lòng bỗng dưng hoảng hốt, rồi sau đó vội vàng đem khăn thêu song phượng nhẹ phủ lên đầu Minh Nguyệt, đỡ Minh Nguyệt dậy, nhẹ giọng nói:

- Tiểu thư, nên xuất giá, người cũng đừng nghĩ nhiều nữa.

Khi trước mắt bị một mảnh màu đỏ che kín, Minh Nguyệt giật mình rồi cứng rắn đứng dậy, theo Tiêu Đồng ra khỏi phòng ngủ.

Tần công công vừa thấy Minh Nguyệt che khăn đỏ, hỉ bào dài quét đất thì như là thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi sau đó vội vẫy bà mối tiến lên đỡ, lại xướng:

- Tân nương lên kiệu

Nói xong, khi bà mối đỡ Minh Nguyệt ra đại điện, Tần công công vội chạy đến trước người Tiêu Đồng, nhỏ giọng nói:

- Mộc ngự nữ không cần đi cùng Hoàng hậu, hôm nay Thái hậu thiết yến ở Khôn Trữ cung, mời các phi tử đến, ngươi cũng đi thôi

Sau đó, khi Tiêu Đồng giật mình, cũng không đợi nàng trả lời đã đi theo bà mối ra ngoài.

Tiêu Đồng đứng ở trong đại điện, nhìn bóng dáng Tần công công vội vàng rời đi, trong lòng đột nhiên dâng lên sự buồn bã. Khi còn chưa quyết định nên làm gì thì lại thấy thị nữ ở Khôn Trữ cung đến, nhìn thấy Tiêu Đồng thì bước lên cúi người nói:

- Ngự tiểu chủ, nô tỳ phụng mệnh Thái hậu, thỉnh tiểu chủ đến Khôn Trữ cung.

Tiêu Đồng nhíu mày, chỉ gật gật đầu đi theo.

Trước Tẩm Tâm cung, khi kiệu dừng lại, tiếng pháo vang lên, Tử Lộ cùng vài thị nữ khác mỉm cười bước lên, sau đó chỉ thấy bà mối xốc rèm kiệu, vui mừng nói:

- Hoàng hậu nương nương, lão nô đắc tội, xin Hoàng hậu nương nương đạp mái ngói, đi qua chậu than để lão nô cõng người vào đại điện.

Vừa dứt lời, Tử Lộ liếc hai thị nữ khác đem một chiếc mái ngói để dưới châm Minh Nguyệt, nhẹ giọng nói:

- Xin nương nương đạp ngói.

Sau đó, Minh Nguyệt bước nhẹ lên trước, nhấc chân đạp mái ngói, chỉ nghe rắc một tiếng, mái ngói vỡ ra, sau đó, Tử Lộ vui mừng cười nói:

- Ngói vỡ, vạn tử ngàn tôn (ý là con cháu đầy đàn)

Chung quanh mọi người vui mừng, mà bà mối cũng vui vẻ đỡ Minh Nguyệt đi qua chậu than, hớn hở nói:

- Tần phi gả vào hoàng cung này đều do lão nô tiếp vào, nhưng cũng chỉ có Đức phi nương nương Mộ thị trước kia cùng Hoàng hậu nương nương người có thể đạp vỡ ngói.

Nói xong, lại vui mừng cõng Minh Nguyệt vào đại điện.

Các tần phi từ nhị phẩm trở lên của đương kim Hoàng thượng đều do bà mối này tiếp vào hậu cung. Mà đạp ngói là phong tục hoàng cung cũng như dân gian, tượng trưng cho việc kéo dài hương khói, nếu phi tần có thể đạp vỡ ngói có nghĩ là có thể vì đế vương sinh con, mà nếu không phá vỡ được ngói thì là không thể. trong năm tần phi Hiên đế từng lấy, chỉ có Đức phi Mộ Tuyết và Hoàng hậu Tần thị có thể đạp vỡ ngói.

Bà mối đi vào đại điện, ngoài điện tiếng pháo lại vang lên, sau đó, Tử Lộ đi vào, đỡ Minh Nguyệt bước xuống, cười nói:

- Giờ lành đến, cung thỉnh Hoàng Thượng nghênh đón Hoàng hậu

Minh Nguyệt giật mình, tay nắm khăn lụa không khỏi run lên, nhưng còn chưa chuẩn bị tâm lý thì đã thấy một đôi hài đen xuất hiện trước mắt mình. Sau đó, toàn bộ thân thể bị nam tử ôm ngang lấy, thân thể cứng lại, lại nghe một tiếng trầm thấp:

- Là trẫm

Sau đó, Tần công công xướng lên:

- Giờ lành đã đến, cung thỉnh Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương bái đường.

Minh Nguyệt không biết Ngự Hạo Hiên ôm mình đi đâu, nhưng khi thân thể nàng chạm đất thì đã không nghe thấy bất kì tiếng người nào xung quanh, giống như cả đại điện chỉ còn lại hai người bọn họ. Một lúc, tay nàng được một bàn tay khắc nắm chặt, Ngự Hạo Hiên đỡ lấy nàng, nhẹ nói bên tai:

- Đã bái thiên địa, chúng ta thành phu thê chân chính.

Nói xong, ôm lấy eo Minh Nguyệt, cùng nàng quỳ gối xuống.

Một khắc quỳ gối xuống thảm hồng kia, trong lòng Minh Nguyệt có cảm xúc khó nói, nàng chớp mắt nhìn hồng bào trên người, bàn tay trắng nõn hơi động, vừa định nói gì thì đế vương thấp giọng nói:

- Trẫm đã thỉnh mẫu hậu an bài việc chung thân đại sự cho Tiêu Đồng, về sau, nàng sẽ do trẫm chăm sóc.

Minh Nguyệt lúc này đây thật sự giật mình, sau đó, nàng không màng lễ nghi, định xốc khăn hồng lên. Nhưng đúng lúc này, vai nàng bị Ngự Hạo Hiên nắm lấy, khi hai mắt nhìn nhau, chỉ thấy đế vương anh tuấn nhìn nàng, tựa như cố gắng khắc chế lửa giận. hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp không son phấn của nàng, khàn khàn nói:

- Trẫm hiểu rõ rồi, bất luận nàng có nguyện ý đem hết thảy giao phó cho trẫm không, trẫm cũng không ân hận… không chiếm được lòng nàng, nhưng chỉ cần nàng bên cạnh trẫm trẫm đã thỏa mãn.

Tim đập nhanh, Minh Nguyệt trợn to hai mắt, vừa định nói thì Ngự Hạo Hiên đã đặt tay lên môi nàng, trong mắt thoáng qua một tia đau đớn, nhìn dung nhan nàng, lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Nếu muốn nói những lời khiến trẫm đau lòng, hôm nay đừng nói

Sau đó kéo tay nàng, mười ngón tay đan chặt, quay đâì nhìn nến long phượng, kéo nàng lạy ba lạy, sau đó mạnh mẽ ôm lấy nàng, bước nhanh vào Trường sinh điện.

Trong phòng ngủ, ánh nến lay động, trước bàn, Ngự Hạo Hiên cầm chén kim bôi đưa tới trước mặt Minh Nguyệt, môi mỏng cười khổ nói:

- Đây là lần thứ hai trẫm cùng Minh Nguyệt động phòng, nến long phượng và rượu giao bôi đều đủ, Minh Nguyệt có phải cũng nên thành toàn trẫm một lần?

Nói xong, nhét chén rượu vào tay nàng, mạnh mẽ cũng nàng uống rượu giao bôi.

Một ly rượu mạnh uống xuống, miệng cay nồng, Minh Nguyệt buông chén, nhìn Ngự Hạo Hiên vẫn si ngốc nhìn nàng, mâu quanh cực mất tự nhiên mà né tránh. Sau đó, chỉ thấy Ngự Hạo Hiên cười đến lạc tịch, cầm bầu rượu, uống thêm bẩy tám chén.

Minh Nguyệt vươn tay ngăn trở, nhưng Ngự Hạo Hiên lại chỉ lặng lẽ nhìn nàng như chờ đợi nàng nói gì đó. Nhưng khi nhìn đến thần sắc trầm mặc của nàng thì lại cười khổ mà uống thêm chén nữa rồi mới lắc lư đứng dậy, đi đến sau Minh Nguyệt, gỡ trâm cài trên tóc nàng, khi tóc nàng xõa xuống thì cầm lấy chiếc kéo trên bàn, cắt đi một lọn tóc của nàng.

Minh Nguyệt giật mình, có chút khó hiểu nhìn Ngự Hạo Hiên đang tự cắt một lọn tóc của hắn, có chút men say mà quấn hai lọn tóc lại thành một mảnh đồng tâm kết cực tinh tế, sau đó, cẩn thận cất vào chiếc túi thơm màu phấn hồng thêu mẫu đơn.

Minh Nguyệt nhìn Ngự Hạo Hiên chuyên chú như thế, nhìn đến hắn nhét lọn tóc vào túi thơm rồi lại lắc lư đi tới bên giường, nhét túi gấm xuống gối, đột nhiên nhớ lại ngày đó thức dậy, khi mình vẫn còn là Mộ Tuyết, bên gối cũng có chiếc túi gấm hồng như thế. Nhất thời, những lời Tiêu Đồng nói lại vang vọng:

- Trong dân gian có một phong tục, chính là ngày thứ hai sau đêm tân hôn, thê tử sẽ đặt một chiếc túi gấm đã được chuẩn bị từ trước đặt dưới gối trượng phu

Nhưng, hắn là trượng phu của nàng, lại làm những điều này.

- Hiên.

Cuối cùng Minh Nguyệt cũng mở miệng, nàng hơi đứng dậy, khi nhìn bóng dáng Ngự Hạo Hiên quay lưng về phía mình, trong lòng có sự cảm động và chua xót nói không rõ, nhưng lại càng nhiều là sự áy náy và khổ sở, rồi sau đó khẽ run nói:

- Hiên, xin lỗi

Xin lỗi, nàng đã coi nhẹ những điều tốt của hắn đối với nàng, luôn tự vùi mình vào bế tắc mà tra tấn hắn, cũng tra tấn chính mình

Ngự Hạo Hiên đột nhiên cứng ngắc đứng dậy, hắn mạnh mẽ quay đầu, nhìn đôi mắt đầy áy náy và tự trách của Minh Nguyệt, vội vọt tới trước người Minh Nguyệt, nắm chặt vai nàng, kích động nói:

- Xin lỗi? … Vì sao, có phải nàng lại muốn rời đi? Trẫm không cần nàng xin lỗi, trẫm nói rồi, trẫm không ép nàng yêu trẫm, chỉ cần nàng ở lại bên trẫm là tốt rồi, như vậy là tốt rồi.

Ngự Hạo Hiên bắt đầu nói năng lộn xộn, nhưng hắn vấn gắt gao nắm chặt vai Minh Nguyệt, như sợ chỉ cần buông tay, hạnh phúc an ủi lừa mình dối người thật vất vả mới có được này sẽ tan thành mây khói.

Minh Nguyệt nhìn đôi mắt bối rối và đầy tình yêu say đắm của hắn, hốc mắt cay cay. Lúc sau, nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, như là lấy hết dũng khí, đột nhiên ôm lấy hắn, kiếng mũi chân, nhẹ hôn lên đôi môi lạnh băng của hắn.

Trong nháy mắt, như là trời đất đều yên lặng, thân mình Ngự Hạo Hiên cứng đờ nhìn người trong lòng mình, nhìn nữ tử kiều nhược kia, như là dùng hết dũng khí mà nhắm chặt mắt lại. Khi trên môi lạnh băng dần có độ ấm, sự khắc chế trong mắt tan rã, hắn mạnh mẽ tiếp nhận sự ấm áp ngọt ngào đó, hung hăng đòi lấy hương thơm ôn nhu mà hắn ngày nhớ đêm mong. Sau đó, khi cảm giác được người trong lòng đáp lại, không kìm lòng được mà ôm thân thể mềm mại kia lên giường.

Ngoài cửa sổ, một trận tuyết bay múa, đem trời đất nhuộm thành màu trắng, trận tuyết rét đậm đầu tiên. Giống như năm trước rơi xuống không ngừng, phủ lên hoàng cung ngập trong màu đỏ. Mà trong tẩm điện đế vương, một mảnh xuân tình, hương thơm tràn ngập

Nguyên tiêu năm thứ Hiên đế, Hoài nguyệt quốc, đế thiết yến quần thần, đem thị nữ Tiêu Đồng của Hoàng hậu tứ hôn cho Tướng quân trấn quốc Lãnh Hàn Nghi, đồng thời, cũng tứ hôn cho Ngự y Hàn Dư, dù thân phận tân nương không rõ nhưng nghe đồn mỹ mạo vô song

Mùa xuân, Hiên đế năm , Thừa tướng Âu Dương thị kết bè kéo đảng mưu phản bị bắt, Đỗ Thái phi và Hoa mỹ nhân đồng mưu, đế tuyên tội tử hình, năm ngày sau đem ra chợ xử trảm. Lại biếm Đỗ Thái phi thành thứ dân, lưu đày ngoài đế đô, Hoa mỹ nhân gả cho tướng lãnh biên quan, cả đời không thể hồi kinh.

Mùa hạ năm thứ Hiên đế, Thái hậu băng hà, quốc tang ba năm, nhập táng Đông giao hoàng lăng.

Mùa thu năm Hiên đế, Thục phi xin xuất gia, đế cho phép.

Mùa đông năm Hiên đế, hậu có thai, mùa thu năm sau sinh hạ nhị công chúa, đế vui mừng tự thân đến Hộ quốc tự cầu phúc cho tiểu công chúa, lại miễn thuế một năm.

Hiên đế tại vị ba mươi sáu năm rồi cùng hậu ẩn cư. Cả đời bình đình vô số bộ lạc, tiểu quốc ngoài biên quan, lại mở rộng bờ cõi Hoài Nguyệt, giảm miễn thuế má, ân trạch khắp nơi, trong ba mươi sáu năm tại vị, thiên hạ thái bình

Hoàng hậu Tần thị Minh Nguyệt, hiền lương thục đức, vì đế sinh hạ một nam ba nữ vì thân thế không rõ, ghi vào sử sách tên: Mộ Tuyết. Đời sau lưu truyền thành truyền kì, tục truyền là Xú phi, danh dương thiên hạ.

HẾT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio