Mặt trời lặn dần về phía tây, một vệt đỏ đậm lưu lại ở phía chân trời. Mây lững lờ mà tim cũng lững lờ.
Minh Nguyệt mặc quần áo mỏng manh đứng trước cửa điện, nàng ngửa đầu nhìn rặng mây đỏ trên bầu trời làm nổi bật ngói vàng chốn hoàng cung. Tất cả trở thành màu máu.
Tiêu Đồng cầm hồ cừu vội vàng đi tới khoác lên người Minh Nguyệt, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Minh Nguyệt vừa định nói gì đó lại thôi.
Một kiếp hôm nay có phải là đặt nhầm tiền đặt cược? Nàng dù không biết vì sao không có kết quả rõ ràng nhưng từ khi tiểu thư cùng Hoàng thượng nói mấy câu sau khi tỉnh lại thì lúc nào cũng trầm mặc, hay là lại nảy sinh ra chuyện gì nữa? Nên biết rằng vị chủ tử Tư Mộ cung kia vốn chẳng phải là người lương thiện.
- Tiêu Đồng muốn nói gì?
Giọng Minh Nguyệt sâu kín, tuy rằng rất yếu ớt nhưng lại nặng nề khác thường. Nàng nhấc chân bước lên, nhìn về gốc hàn mai phía sườn tây Hướng Ân điện, trong mắt có một tia cô tịch. Từ lúc nào hoa mai lại tiêu điều thế kia, hoa thơm rụng hết chỉ còn lại một gốc cây khô.
Tiêu Đồng cúi đầu nhưng nhịn không được, lại nhìn theo Minh Nguyệt rồi mềm mỏng nói:
- Tiểu thư, đã làm như vậy mà Hiền phi nương nương cũng chỉ bị Thái hậu giam giữ trong Khôn Trữ cung. Hoàng thượng đến giờ một câu cũng không nhắc đến. Chuyện giấu thạch tín vào Tư Mộ cung sợ cũng chẳng để làm gì.
Vừa nói Tiêu Đồng vừa phiền muộn nhìn Minh Nguyệt nhưng cũng chỉ thấy Minh Nguyệt khẽ cười, bàn tay trắng nõn nâng phượng bội bên hông lên nhìn ngắm, nhẹ thở dài:
- Đế vương vốn đa tình, huống chi Hiền phi hiểu rõ tâm tư của hắn hơn cả. Nghĩ mà xem, làm một phu quân sao có thể qua loa chặt đứt tình nghĩa kết tóc. Huống chi, Ngự Hạo Hiên sao có thể tin người trí tuệ tuyệt đỉnh như Thượng Quan Uyển Nhi lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy
Có lẽ trong hậu cung, đại đa số phi tần đều nghĩ là do Hiền phi hạ độc. Nhưng những kẻ mắt tinh sẽ thấy đây chỉ là giả mà thôi. Nhưng vì sao lại phải đặt chuyện này lên đầu Thượng Quan Uyển Nhi, nhất định là vì nàng không có bè có phái.
Nhất phẩm tần phi có bốn người. Hoàng hậu không bàn gia thế thì còn có Âu Dương Hồng Ngọc trí tuệ giúp nàng ngồi vững trên hậu vị kia. Mà Mộ Tuyết dù không có mỹ mạo nhưng Mộ Từ cũng được Hoàng thượng thiên ân vạn sủng. Chỉ có Hiền phi bất luận là gia thế hay nhân duyên đều là kém nhất trong bốn người.
Tiêu Đồng thấy Minh Nguyệt giải thích rõ ràng cũng có chút yên tâm. Nhưng vẫn không rõ Minh Nguyệt vì sao lại chắc chắn như vậy. Trong thiên hạ cũng như hậu cung này ai cũng biết rõ Hiền phi hiền đức, lại hiểu thánh tâm, tương lai nhất định là đứng đầu tứ phi.
- Tiểu thư, nếu nói như vậy sao vẫn còn buồn phiền?
Tiêu Đồng thiếu kiên nhẫn. Đây là một thế cờ hiểm. Huống chi nàng cùng Mộ Tuyết vốn là quân cờ của người khác nay ngược lại lại thành kẻ chơi cờ. Mạo hiểm như vậy sao có thể khiến nàng yên tâm
Minh Nguyệt lắc đầu, vươn bàn tay trắng nõn kẽ vuốt lọn tóc trước ngực, cười nhẹ nói:
- Chiêu này quả thực rất hiểm, nhưng về sau cũng không cần chúng ta nhúng tay, Hoàng hậu tự nhiên sẽ làm rất thỏa đáng.
Nói rồi nàng hơi nhếch môi cười rồi nói tiếp:
- Ta chỉ là có chút chờ mong, không biết Âu Dương Hồng Ngọc có biện pháp gì để giúp Hoàng hậu.
Muốn trừ bỏ Hiền phi thì dễ như trở bàn tay. Nhưng nghĩ đến việc qua cửa Ngự Hạo Hiên chắc chắn tốn không ít tâm tư. Ngày sau trong triều, nhất định Âu Dương thừa tướng sẽ nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, áp lực của triều đình cùng với lời đồn đại chốn hậu cung sẽ như liên châu tiễn đánh đổ bức tường. Cho dù Ngự Hạo Hiên muốn bảo vệ Thượng Quan Uyển Nhi cũng sẽ phải lùi bước.
Đến lúc đó Thái hậu giận dữ nhưng sẽ là ai cũng không cản được chuyện này. Có điều, ánh mắt Minh Nguyệt hơi tối lại, thở dài nói:
- Hiền phi có dã tâm lại có trí tuệ, cũng coi là một nhân vật lớn đi.
Tiêu Đồng ngẩn ra, về sau cũng dần dần gỡ bỏ tảng đá trong lòng, che miệng cười nói:
- Nếu tiểu thư cho nàng là một nhân tài, vì sao lại không giữ lại để dùng.
Hiện tại nàng đã thật sự tin tưởng tiểu thư.
Minh Nguyệt cười khẽ, quay đầu nhéo mũi Tiêu Đồng nói:
- Quỷ linh tinh, ngươi đang cười ta không thu phục được nữ nhân này chứ gì?
Nói xong lại cười tự giễu nói:
- Có điều Thượng Quan Uyển Nhi thật sự không tầm thường, muốn thu phục nàng không dễ chỉ sợ đến lúc đó lại quay lại tính kế với ta.
Tiêu Đồng gật đầu, điều ấy nàng cực tin tưởng. Nhưng một lúc sau chợt nhớ ra một điều, xoay người nói nhỏ:
- Tiểu thư, ta nghe nói gia tộc Thượng Quan có một vật truyền gia chi bảo, vang danh giang hồ.
- Từ khi nào ngươi lại có hứng thú với mấy thứ đồ cổ kia.
Minh Nguyệt không thèm để ý, truyền gia chi bảo tám phần là những đồ cổ quái, cho dù là trân quý nàng cũng không thèm (đi trộm mộ bao nhiêu năm mà:)
- Không phải đồ cổ đâu tiểu thư, ta nghe nói là một quyển bí tịch là “Giá y thần công” nhưng đến nay không ai có thể luyện thành cho dù là Thượng Quan đại nhân. Bởi vì đó là một loại văn tự đặc biệt ai cũng không hiểu. Nhưng Thượng Quan đại nhân coi đó như bảo bối luôn mang theo bên người. Hơn nữa lúc đại hôn của Hiền phi còn mang theo một bản viết tay làm của hồi môn hiến cho Hoàng Thượng. Nhưng hình như Hoàng thượng cũng không hiểu.
- “Giá y thần công”?
Minh Nguyệt hơi nhướng mày, quay đầu nhìn Tiêu Đồng hơi kinh ngạc nói:
- Ngươi nói cái gì giá y thần công?
Tiêu Đồng cũng nghi hoặc chỉ nói:
- Tục truyền thần công đó nếu có thể luyện thành sẽ xưng bá thiên hạ
Minh Nguyệt rùng mình trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ một điều. Thì ra việc Ngự Hạo Hiên che chở cho Thượng Quan Uyển Nhi bất luận là chân tâm hay giả ý thì quyển bí tịch này cũng có chiếm công lao không nhỏ.
Nghĩ đến đây, tâm tình Minh Nguyệt lại tốt hơn, nàng cười rộ lên, rồi xoay người đi vào phòng ngủ. Sự buồn bực trong lòng cũng tiêu biến không ít, cả người thanh sảng. Thật ra nên cảm ơn những lời vừa nãy của Tiêu Đồng, dù chỉ là suy đoán nhưng cũng coi như gỡ được nút thắt trong lòng nàng.
Nhìn Minh Nguyệt đột nhiên hớn hở, Tiêu Đồng cũng thất kinh khó hiểu. Nàng đi theo Minh Nguyệt vào phòng ngủ, nhu thuận đóng cửa rồi vội vàng hỏi:
- Tiểu thư, người không sao chứ?
Minh Nguyệt đứng trước cửa sổ, khóe môi vẫn tươi cười, đôi mắt trong suốt mang theo sự vui vẻ khiến lòng người say mê. Bàn tay trắng nõn vuốt ve lọn tóc, bỗng nhiên nói:
- Tiêu Đồng, ngày mai cùng ta đến chỗ Thái hậu cầu tình cho Hiền phi.
Tiêu Đồng kinh ngạc nhưng Minh Nguyệt chỉ vươn tay thở dài một tiếng, sau đó lộn một cái về giường nhắm mắt lại.