Trong Phượng Tê cung, Hoàng hậu khóc đến lê mang hoa vũ, Âu Dương Hồng Ngọc an ủi mãi không dừng lại. Sau đó, Thái hậu đến thì mới dừng lại một chút nhưng vẻ mặt ủy khuất, nỉ non khóc.
Thái hậu mặc trường bào tơ vàng, ngực đeo chuỗii phật châu bằng phỉ thúy, Triệu Truyền đỡ bà ngồi trên phượng tháp, ánh mắt nhướng lên, vẻ mặt rất nghiêm túc, trâm cài phỉ thúy dưới ánh nến lóe ra quang mang lạnh lẽo.
- Thái hậu, người phải làm chủ cho Thanh Nhiên.
Hoàng hậu chật vật, tóc rối tung quỳ gối trước mặt Thái hậu, sự cao quý ngày thường không còn chút tăm hơi, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đầy nước mắt, uyển chuyển động lòng người, điềm đạm đáng yêu.
Thái hậu liếc nhìn hoàng hậu, hơi giận cầm chén trà trên bàn nhấp một ngụm rồi phịch một tiếng, nước trà sóng sánh đổ lên giày thêu mẫu đơn của Thái hậu.
Hoàng hậu bị tiếng này làm kinh sợ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thái hậu đang tức giận, nhất thời càng thấy ủy khuất, cắn chặt môi, hạ mi, ngừng bặt, nước mắt trong suốt rơi xuống sàn đất lạnh băng.
Âu Dương Hồng Ngọc thấy hoàng hậu như thế sốt ruột nói nhỏ vào tai:
- Hoàng hậu đừng khóc, thái hậu sẽ không vui.
Khi Thái hậu còn là Hoàng hậu, tính tình cực cương liệt, khi xử lí các chuyện trong cung ghét nhất là các phi tần sướt mướt khóc. Khi tiên hoàng còn sống, còn từng vì một cung nữ mà đem biếm lãnh cung.
Hoàng hậu nghe Âu Dương Hồng Ngọc nói xong vội tiếp nhận khăn lụa, lau khô nước mắt trên mặt, sửa sang lại trường bào, mím môi nói:
- Thái hậu, việc hôm nay xin người làm chủ cho thần thiếp, thần thiếp..
Nói xong, hoàng hậu không nhịn được lại khóc lên.
Thái hậu cuối cùng không kiên nhẫn mà đập bàn, nghiêm khắc nhìn hoàng hậu rồi đi lên phía trước, giong nói lạnh lùng:
- Thân là hoàng hậu nên biết thế nào là lễ hiếu. Uổng cho ngươi gả cho Hoàng thượng mười năm mà cũng không biết được tính nết Hoàng thượng.
Nói xong, Thái hậu tức giận không ngừng, liếc nhìn hoàng hậu đang quỳ trên mặt đất, ngực phập phồng thở.
Âu Dương Hồng Ngọc thấy thế bước lên đỡ lấy thái hậu, tay ngọc nhẽ vỗ nhực Thái hâu:
- Thái hậu bớt giận, thái hậu bớt giận, chuyện hôm nay ở Ngự thư phòng hoàng hậu chỉ là nhất thời nóng vội nên mới lộng xảo thành chuyên, hơn nữa…
Âu Dương Hồng Ngọc hơi nhương mi, trong mắt cũng đầy đau thương, nhẹ giọng nói:
- Hơn nữa, nô tì cũng không nghĩ Hoàng thượng lại phát hỏa lớn như thế.
Hoàng thượng luôn luôn bình tĩnh tự chế, đây là việc ai cũng biết. Nhưng hôm nay chỉ vì một câu của hoàng hậu mà tức giận ném hết tấu chương, nếu không có nàng bên cạnh chỉ sợ cũng không thể ngăn được những bản tấu chương kia cho Hoàng hậu.
Nghĩ đến thần sắc giận dữ của Hoàng thượng, Âu Dương Hồng Ngọc trong lòng lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt Thái hậu hơn rồi trong mắt có ánh lệ, cúi đầu nói:
- Thái hậu, tất cả đều là nô tì không khuyên can hoàng hậu kịp thời nhưng là Hoàng thượng…
Nói đến đây, trong lòng Âu Dương Hồng Ngọc như bị chế trụ, đau đớn khó chịu.
Thái hậu nghe Âu Dương Hồng Ngọc nói không khỏi nhíu mày, hơi suy nghĩ nhìn nàng, rồi sau đó mới bình ổn lại, giữ chặt tay Âu Dương Hồng Ngọc:
- Ai gia nghe nói Tử Thần bị thương, mau, lại đây cho ai gia nhìn xem nào.
Âu Dương Hồng Ngọc gật đầu, hốc mắt hồng lên, nàng hơi đau kéo tay áo lên, cánh tay có vài vết bầm tím. Thái hậu hít một hơi, cực kì đau lòng sai Triệu Truyền mời thái y nhưng bị Âu Dương Hồng Ngọc ngăn lại:
- Thái hậu, Tử Thần không sao. Chút vết thương này không cần kinh động thái y nếu không việc này sẽ lại ầm ĩ lên.
Thái hậu thở dài, gật gật đầu cầm tay Âu Dương Hồng Ngọc nói:
- Vẫn là Tử Thần chu đáo, nhưng sao hôm nay Hoàng thượng lại không biết nặng nhẹ?
Âu Dương Hồng Ngọc thoáng nhìn cánh tay bị thương, sắc mặt hơi tái nhợt, cúi đầu nói:
- Tạ Thái hậu quan tâm, nô tì không sao, qua mấy ngày là được rồi.
Nhưng sắc mặt Thái hậu lại cực khó coi, nàng an ủi nắm tay Âu Dương Hồng Ngọc hơi nhướng mi:
- Hôm nay Mộ Tuyết chịu ủy khuất như thế tất nhiên Hoàng thượng đi an ủi nàng một phen là đúng lí, nhưng Tử Thần thay hoàng hậu chịu thương cho nên ngay mai ai gia sẽ bảo Hoàng thượng đến Trùng Dương cung an ủi ngươi.
Dứt lời kéo tay Âu Dương Hồng Ngọc, đứng dậy gọi Triệu Truyền, bước ra khỏi Phượng Loan điện.
Thái hậu vừa đi, sắc mặt Âu Dương Hồng Ngọc hơi hồng nhuận, nàng đương nhiên biết hàm nghĩ trong lời Thái hậu nhưng trong lòng cũng có chút chua xót. Hoàng thượng lâu ngày chưa từng đến Trùng Dương cung, nay lại vì việc này…
Hoàng hậu quỳ trên mặt đất hơi hoảng hốt, nước mắt trên mặt chưa khô, nghe Thái hậu nói xong lại bi thống không chịu nối. Mà nay, Thái hậu lại muốn đi khuyên Hoàng thượng đến sủng hạnh Âu Dương Hồng Ngọc. Đôi mắt xinh đẹp của hoàng hậu mờ mịt nhìn Âu Dương Hồng Ngọc đang ngây ngốc. Trong lòng đột nhiên có cỗ hận ý dâng lên, giống như toàn bộ sự bất mãn nhưng năm qua nổi lên khiến nàng tức giận không chịu nổi.
Hoàng hậu tập tễnh đứng dậy, ngọc thủ gắt gao nắm lấy khăn lụa trong tay, Lý công công vội tiến lên đỡ Hoàng hậu. Lúc này, Âu Dương Hồng Ngọc mới hoàn hồn, vừa định khuyên giải, an ủi hoàng hậu thì đã thấy hoàng hậu mắt tràn hận ý nhìn nàng chằm chằm, ngón tay đột nhiên chỉ thẳng mặt Âu Dương Hồng Ngọc hét lớn:
- Ngươi cút đi cho ta, cút
Âu Dương Hồng Ngọc ngẩn ra, nàng bị khí thế của hoàng hậu dọa mà lui về sau hai bước, mặt không còn chút máu, tay nắm chặt khăn lụa, cắn môi nói:
- Tỷ tỷ.
- Ngươi không xứng gọi ta là tỷ tỷ.
Hoàng hậu đột nhiên xông lên tát Âu Dương Hồng Ngọc, hai mắt đỏ bừng, ngực phập phồng, bỗng nhiên khóc lớn, giọng nói khàn khàn rít gào:
- Ta biết ngươi trí tuệ hơn ta, được Hoàng thượng yêu thích hơn ta nhưng không ngờ hôm nay ngươi lợi dụng ta để cầu Thái hậu được sủng hanh. Âu Dương Hồng Ngọc, coi như ta nhìn nhầm ngươi.
Vẻ mặt hoàng hậu điên cuồng khiến Lý công công trở tay không kịp mà Âu Dương Hồng Ngọc khiếp sợ, trợn tròn mắt, không dám tin nhìn khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo của hoàng hậu, bưng miệng khóc, chạy ra Phượng Tê cung.
Thanh Lan đứng trước điện không kịp phản ứng, chỉ thấy chủ tử mình chạy trong mưa vào, suy nghĩ bối rối, vội gọi:
- Tiểu thư.
Rồi cũng đi theo sau.
Việc thái hậu đến Phượng tê cung tuy rằng đã ít người biết nhưng việc hoàng hậu ở trên điện lỡ lời khiến Hoàng thượng tức giận ném tấu chương đã lan truyền khắp hậu cung. Nhất thời, hậu cung như bị nổ tung. Bởi lẽ Hoàng thượng đăng cơ hơn năm, hậu cung sóng yên gió lặng, tuy Thục phi, Hiền phi và Âu Dương chiêu nghi ba người tranh chấp nhiều năm nhưng cũng chưa bao giờ phát sinh chuyện “tranh chồng” như thế này.
Trong Tư Mộ cung, Thượng Quan Uyển Nhi nửa nằm trên ghế quý phi, hơi nhắm mắt, vẻ mặt tự tại, khóe môi hàm chứa tia cười lạnh, giơ tay đón bát canh hạt sen từ Thanh Dung, uống một ngụm nói:
- Không ngờ Âu Dương Hồng Ngọc cũng có ngày hôm nay. Bản cung còn tưởng nàng có nhiều trí tuệ cơ.
Nói xong, Thượng Quan Uyển Nhi liếc nhìn Triệu Truyền đang trầm mặc không nói, giọng nói lạnh lùng:
- Triệu công công hôm nay lập công lớn rồi. Nếu không bản cung cũng không thể thuận lợi đem tin đồn này lan truyền khắp kinh thành.
Sắc mặt Triệu Truyền tối sầm lại nhưng vẫn trầm mặc, thân mình đứng thẳng hơi cứng ngắc, Thanh Dung liếc nhìn Triệu Truyền, cười lạnh, bưng trà đến trước mặt hắn nói:
- Việc hôm nay, Triệu công công có thể nói là lập công lớn. Nói như vậy, ngày mai, chuyện Hoàng hậu thất đức tranh giành tình cảm cùng muội muội tất sẽ trở thành truyện cười trong miệng dân chúng. Đến lúc đó, không biết Âu Dương thừa tướng sẽ kiêu ngạo thế nào đây.
Thượng Quan Uyển Nhi mím môi cười như đã nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Âu Dương thừa tướng. Nàng đứng dậy phủi phủi váy dài vàng nhạt, đi đến bên cạnh Triệu Truyền, bàn tay trắng nõn kéo cằm hắn lên, lạnh lùng cười, nói:
- Triệu công công tâm tình hôm nay sao lại không tốt thế. Nếu không cứ nói cho bản cung, bản cung sẽ trừ bỏ tiện nhân kia cho ngươi.
Triệu Truyền thấy Thượng Quan Uyển Nhi gần mình như thế không khỏi lui về sau vài bước, khuôn mặt lạnh như băng không có chút biểu cảm, cúi đầu nói:
- Nếu nương nương không còn gì phân phó, vậy nô tài về Khôn Trữ cung phục mệnh.
- Nga? Vội như thế!
Thượng Quan Uyển Nhi nhíu đôi mi thanh tú, thu hồi tay, không để ý nói:
- Cũng được, nếu Triệu công công có việc thì bản cung cũng không giữ. Nhưng công công nhớ cho kĩ, muốn là gia nô ba họ thì kết cục cũng chỉ có một thôi.
Triệu công công ngẩn người, sắc mặt thoạt nhìn rất khó coi mà Thanh Dung đứng bên lại trêu đùa:
- Nương Nương nói gì vậy, Triệu công công dù xuất thân bần hàn nhưng so với Lã Bố còn hơn nhiều.
Ánh mắt Triệu Truyền đờ ra sau đó cáo lui, vội vàng rời đi.
Thanh Dung nhìn bóng dáng Triệu Truyền gầy gò, hơi bĩu môi, căm giận nói:
- Tiểu thư, nếu người nghi ngờ Triệu công công sao còn lưu hắn lại đến nay?
Chuyện Triệu Truyền lén tham dự vào việc của Mộ Tuyết, trong hậu cung có mơ hồ nghe nói. Lúc này so với việc “gắp lửa bỏ tay người” thì nàng lại càng tin tưởng “Không có lửa sao có khói”.
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi trên tháp thượng, lười nhác nhìn vẻ mặt khó hiểu của Thanh Dung, hơi mỉm cười rồi thở dài một hơi, bàn tay trắng nõn đập lên bàn, mềm nhẹ nói:
- Bản cung lưu hắn lại là vì hắn là kẻ bên người Thái hậu, ít nhiều còn hữu dụng.
Nói xong mắt Thượng Quan Uyển Nhi thoáng qua tia âm độc.
Thanh Dung nhìn thần sắc Thượng Quan Uyển Nhi sự khó hiểu khi nãy biến mất không còn bóng dáng, môi anh đào cười đầy thâm ý, nhìn về bên ngoài mưa gió. Ngày mai, không biết cảnh tượng sẽ như thế nào.
Trong Ngưng Tuyết cung, Tiêu Đồng đi qua đi lại, buổi trưa hôm nay, lời đồn đại đã truyền đến khắp nơi. Khi nãy Lý công công đến đây báo việc Hoàng hậu tát Âu Dương chiêu dung đã khiến nàng sốt ruột đến nổi điên.
Hoàng hậu là người ra sao hậu cung không ai không biết, nàng ta nếu không nhờ Âu Dương Hồng Ngọc thì chỉ sợ vị trí Hoàng hậu sớm đã đổi chủ, nhưng nay lại ngu ngốc đến độ muốn cắt tình với Âu Dương Hồng Ngọc, căn bản là hành vi của ngu phụ (đàn bà ngu) cho nên những phi tần vốn không chịu được cảnh tịch mịch nay lại rục rịch lên.
Tiêu Đồng dừng bước nhìn về phía phòng ngủ, Hoàng thượng vẫn ở trong phòng tiểu thư nên nàng không thể báo lại, nghĩ đến đây trong lòng phiến chán. Chỉ sợ lúc này Thượng Quan Uyển Nhi đã động thủ, nếu lúc đó có chút sai sót thì Như Nguyệt tỷ tỷ…
Trái tim đau, Tiêu Đồng lại vội lắc đầu rồi nhìn về phía Tần công công đang nhìn mưa gió trước điện, đôi mắt vừa chuyện vội tiến lên gọi:
- Tần công công.
Tần công công quay đầu nhìn Tiêu Đồng gật đầu nói:
- Sao thế? Tiêu Đồng lại muốn ra ngoài tìm chuyện vui.
Tiêu Đồng ngẩn ra rồi mỉm cười, đôi mắt trong suốt như suối, sau đó ngưng cười, nhẹ giọng nói:
- Công công, nô tỳ vừa thấy Lí công công ngang qua nói Hoàng hậu trong Phượng tê cung đánh chiêu dung nương nương, muốn đoạn tuyệt tình tỷ muội.
Sau đó ngừng lại, ra vẻ kinh ngạc nói:
- Công công, việc này có cần báo lại cho Hoàng thượng? dù sao chuyện hôm nay cũng đều từ tiểu thư nhà ta mà ra, nếu truyền ra ngoài thì biết làm thế nào?
Tần công công hơi trố mắt, rồi không tin được mà nói:
- Hoàng hậu đánh chiêu dung nương nương.
Tiêu Đồng gật đầu, vẻ mặt thành thật. Tần công công nhướng mày, vội phất phất trần đến trước cửa phòng ngủ, hít sâu một hơi, giọng the thé:
- Hoàng thượng, nô tỳ có việc bẩm báo.
Trong phòng ngủ, dưới ánh nến, bóng người loang lổ in lên cửa sổ.
Trên giường, Minh Nguyệt một thân tố khiết nằm đó, đôi mắt khép lại, thở đều.
Ngự Hạo Hiên một thân áo vàng, ngồi trên mép giường nhìn dung nhan Minh Nguyệt trầm tĩnh, ngón tay thong dài nhẹ vuốt ve khuôn mặt nàng, hơi cúi đầu, môi mỏng lạnh như băng hôn lên mắt nàng. Sau đó, đứng dậy rời đi.
Cửa phòng ngủ, Tần công công nhướng mi chờ, đến khi thấy Hoàng thượng lập tức quỳ lạy, dập đầu nói:
- Hoàng thượng, trong cung đồn đại Hoàng hậu trong Phượng tê cung đánh chiêu dung nương nương, còn muốn đoạn tình tỷ muội.
Ánh mắt Ngự Hạo Hiên hơi động, liếc nhìn Tần An quỳ trên đất, phất tay áo đi ra phòng ngủ, đến trước Hướng Ân điện, đôi mắt nhìn mưa gió ngoài điện, không nói gì.
Tần công công không hiểu, vụng trộm nhìn Hoàng thượng lại không thấy được thần sắc của hắn vì thế lại cúi đầu, yên lặng quỳ trước phòng ngủ. Tiêu Đồng đứng trước điện, mắt hơi mất tự nhiên nhìn Ngự Hạo Hiên, đôi mi hơi nhướng không dám nói, cũng chỉ cúi đầu chờ Hoàng thượng nói.
Hồi lâu, chỉ thấy Ngự Hạo Hiên cười lạnh, bước ra Hướng Ân điện mà Tần công công cũng đi theo.
Tiêu Đồng đứng trước điện ngây ngốc nhìn đế vương đi trong mưa, trong lòng có cảm giác khó thở, đôi mắt đầy kinh ngạc và bối rối. Sau đó, hoảng hốt chạy vào phòng ngủ đã thấy Minh Nguyệt nửa nẳm trên gường, nhìn bước chân hỗn độn của nàng.
- Tiểu thư.
Tiêu Đồng thở hổn hển như là khi nãy bị Hoàng thượng làm hoảng sợ vô cùng, nàng kéo váy chạy đến trước gường Minh Nguyệt, vừa mở miệng đã thấy Minh Nguyệt cười yếu ớt:
- Hoàng hậu đánh Âu Dương Hồng Ngọc?
Tiêu đồng trố mắt, rồi sau đó dùng sức gật gật đầu.
Minh Nguyệt chậm rãi đứng dậy, đao giày thêu bách hoa, hơi suy nghĩ tiến đến trước gương, ngồi xuống nhìn nữ tử trong gương.
- Tiểu thư?
Tiêu Đồng hơi mất tự nhiên gọi khẽ, hôm nay Hoàng thượng cổ quái nhưng sao tiểu thư cũng…
Minh Nguyệt rũ mắt, bàn tay trắng nõn vỗ vỗ chiếc lược bằng ngà voi trên bàn, đôi mắt nhìn về cửa số nói:
- Không nghĩ tới Hiền phi lại nhanh tay như thế, chỉ trong nửa canh giờ đã lan truyền truyện này khắp nơi.
Tiêu Đồng sửng sốt, trợn to mắt, lắp bắp:
- Ý tiểu thư là việc này do Hiền phi gây nên.
Minh Nguyệt cười khẽ, bàn tay trắng nõn nhẹ đặt trên trán tựa như mệt mỏi nói:
- Trước khi Thái hậu đến Phượng Tê cung chắc hẳn không mang theo nhiều người, dù sao việc này truyền ra sẽ khiến cho danh tiếng của Âu Dương thị tổn hại không ít. Huống chi bây giờ Âu Dương thị hai mặt đều có đích, nhưng Thái hậu lại coi nhẹ Triệu Truyền. Phải biết rằng tính cách của Thượng Quan Uyển Nhi, khi Mộ thị và Âu Dương thị đều đang lao đao mà không thừa cơ bỏ đá xuống giống thì còn đợi đến bao giờ?
Đối với Hiền phi mà nói, đây là cơ hội tốt, ván cờ mà Minh Nguyệt cho nàng lần này rất có lợi với nàng. Lúc đó Thượng Quan Uyển Nhi chỉ việc làm chút chuyện châm ngòi, làm “ngư ông hưởng lợi”.
Tiêu Đồng trừng mắt nhìn, hơi thất thần gật đầu rồi như nghĩ tới điều gì nói nhỏ:
- Tiểu thư, hôm nay Hoàng thượng…
Minh Nguyệt nhắm mắt, thần sắc không thay đổi nhưng lộ ra vẻ mệt mỏi, nàng nhẹ động ngón tay, thấp giọng:
- Ta hơi mệt, ngươi ra ngoài trước đi.
Nếu Âu Dương Hồng Ngọc bị ủy khuất thì tối nay sẽ được sủng hạnh, như vậy nàng có thể an tâm nghỉ ngơi.
Tiêu Đồng nhìn thần sắc mệt mỏi của Minh Nguyệt, hơi ảm đạm cúi đầu đi ra phòng ngủ. tiểu thư dường như không còn tín nhiệm nàng như trước.
Tiêu Đồng đi rồi, Minh Nguyệt ngồi trước gương ngây ngốc hồi lâu, trong đầu hiện lên câu nói trong quá khứ của Ngự Hạo Hiên:
“Minh Nguyệt, đừng phản bội trẫm, nếu không trẫm không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Dường như hắn đã biết điều gì nên như đang cảnh cáo nàng. Minh Nguyệt nhắm mắt, hít sâu một hơi, thong thả bước đến trước cửa sổ, bàn tay trắng nõn khẽ vuốt cửa gỗ chạm phượng khắc hoa, nhẹ đẩy ra, một trận mưa gió ào tới, khiến váy Minh Nguyệt ẩm ướt, gió thổi mạnh những sợi tóc phân tán.
Vươn tay, lòng bàn tay đón lấy vài hạt mưa trong suốt mang theo mùi hương hải đường, trong lòng phức tạp dần bình tĩnh lại nhưng vừa định thu tay lại thì bị bàn tay to lớn khác nắm giữ.
Minh Nguyệt cả kinh, trợn to mắt nhìn đôi mắt đen lạnh như băng, trái tim run lên đã thấy Lãnh Cô Vân lạnh lùng cười:
- Khó có được thời gian bổn vương đến thăm cố nhân, tin rằng tiểu thư sẽ vui vẻ chứ?
Trố mắt, Minh Nguyệt nhìn nam tử ướt sũng ngoài cửa sổ, bàn tay trắng nõn nắm thành quyền, hai mắt hơi nheo lại, lạnh lùng nói:
- Gặp qua vài lần Lãnh quốc chủ đã coi bản cung là cố nhân không phải là quá đường đột sao.
Nói xong, Minh Nguyệt dùng sức rút tay lại nhưng không địch lại khí lực của hắn.
Môi mỏng hơi mím, khóe miệng đầy ý cười thản nhiên, mâu quang lạnh như băng gắt gao nhìn đôi mắt trong suốt nhưng ẩn giấu sự giận dữ của Minh Nguyệt. Sau đó hắn xoay người, nắm lấy thắt lưng Minh Nguyệt phi thân vào trong mưa gió.