Trong Hán ngự thư các tản ra mùi sách cũ, không khí ngưng kết nhè nhẹ lạnh, sự do dự và thần thái sợ hãi của Minh Nguyệt khiến sự ôn nhu, sủng nịnh của Ngự Hạo Hiên thoáng chống ngưng kết thành băng. Hắn cúi đầu nhìn Minh Nguyệt đang kéo tay áo mình run rẩy. Hô hấp trở nên ngưng trọng….
Tần công công đứng bên cảm giác không khí hơi lạ, hắn vụng trộm liếc nhìn hai vị chủ tử. Lúc này mới phát hiện mặt rồng giận dữ, trong lòng cả kinh lại không biết là đã xảy ra chuyện gì, lại thấy Đức phi nương nương sắc mặt tái nhợt như đang sợ hãi điều gì..
Không khí xung quanh tất cả như ngưng lại, ngay cả gió cũng lặng đi. Hồi lâu, không khí sắp đè nén khiến người ta thở dốc mới nghe Ngự Hạo Hiên lạnh lùng nói:
- Ái phi mang long tự của trẫm không vui sao?
Hô hấp của Minh Nguyệt cứng lại, ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm thúy của Ngự Hạo Hiên, đột nhiên có cảm giác đau đến khó thở. Đôi mắt nàng trong suốt, mím môi, nàng nhắm mắt, bàn tay mềm đặt lên người đế vương, tựa đầu vào ngực hắn, suy yếu nói nhẹ:
- Nô tỳ…rất vui!
Lời nói ủy khuất, thanh âm mềm nhẹ khiến Tần công công đứng bên nghe được cảm giác như cõi lòng tan nát. Tần công công cúi đầu rồi từ từ lặng lẽ lui ra khỏi cửa, đóng cửa lại.
Trong thư các (phòng sách), xung quanh yên tĩnh, Minh Nguyệt ôm lấy người Ngự Hạo Hiên, tựa đầu vào ngực hắn, nhẹ thở, sau một lúc nàng mới bình ổn được sự chua xót, sợ hãi trong lòng. Nhưng nàng vẫn khó có thể thừa nhận chuyện mình có hoàng tự. Suy nghĩ lưu chuyển, hồi tưởng lại những bát thuốc chua xót một tháng trước, trong lòng hơi động, sự thống hận khi bị người đùa cợt không khống chế mà tàn sát lòng nàng…
Hít sâu một hơi, cảm nhận được quanh mình lạnh lẽo, hơi đầy đi vòng ôm mà mình quyến luyến đến không thể rời đi suốt mấy ngày nay. Cúi đầu nhìn lồng ngực Ngự Hạo Hiên, có chút ngây ngốc buông tay, khẽ vuốt bụng bằng phẳng, nhưng vừa chạm đến, tay nàng như bị tổn thương. Nơi đó có đứa nhỏ của người mà mình luôn tính kế…..
Châm chọc, buồn cười, bi ai.... Minh Nguyệt lại nhắm mắt, cố gắng ổn định sự chua xót trong ngực, mở mắt đã thấy Ngự Hạo Hiên đang vuốt bụng nàng rất ôn nhu. Nhìn về phía hắn lại vừa vặn bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt sâu như bóng đêm giống như hút lấy linh hồn nàng, làm nàng đui mù….
- Minh Nguyệt
Ngự Hạo Hiên nhẹ gọi tên nàng rồi nghiêng người hôn lên mắt nàng, nhẹ giọng nói:
- Về sau đừng làm trẫm tức giận…
Minh Nguyệt trố mắt vừa định phản bác lại thì hắn lại ôm chặt nàng vào lòng, như có như không nói:
- Trẫm muốn là phụ thân….
Trở lại ‘Tẩm tâm cung’, Tần công công vội mang Tiêu Đồng đến, vừa thấy Minh Nguyệt đang dựa trên giường nghỉ ngơi liền dẫn Tiêu Đồng vào điện, nhẹ giọng nói:
- Nương nương, Hoàng thượng sai nô tài đưa Tiêu Đồng đến hầu hạ ngài…
Sau buổi trưa ở Hán ngự thư các, Hoàng thượng sai hắn đem nha hoàn hầu hạ bên người Đức phi nương nương đến Tẩm tâm cung chăm sóc nương nương, vì thế, Tần công công lĩnh chỉ rồi vội vàng đưa Tiêu Đồng đến Dưỡng sinh điện…
Tiêu đồng vừa thấy Minh Nguyệt thì còn để ý gì đến lễ nghi, vội quỳ gối trước giường Minh Nguyệt, cầm tay Minh Nguyệt, lo lắng mà lại kích động nói:
- Tiểu thư, nô tỳ nghe nói ngài...
Lúc này, Minh Nguyệt nắm lại tay nàng, Tiêu Đồng dừng lại rồi lại khóc nức nở.
Tần công công thấy thế cũng chỉ nghĩ hai nàng là chủ tớ tình thâm nên cũng không quấy rầy chỉ nói một tiếng cáo lui rồi vội vàng rời đi, trước khi đi cũng đóng cửa điện lại.
Tiêu Đồng thấy Tần công công rời đi, khó mà khắc chế sự chua xót và áp lực trong lòng, nước mắt ào ạt tuôn rơi, nức nở:
- Tiểu thư, chuyện người sai nô tỳ, tất cả nô tỳ đã làm. Ba ngày trước, Thượng Quan Trung đã bị Âu Dương thừa tướng cắt chức điều tra. Bây giờ, cho dù là vô tội thì Thừa tướng cũng không dễ dàng buông tha….
Trong lòng Minh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, tuy rằng ngày ấy ở trong Vị Ương điện nghe được đoạn đối thoại của Ngự Hạo Hiên và Âu Dương Trì nhưng trong lòng khó mà buông lỏng. Nàng cười khẽ cầm khăn lau nước mắt cho Tiêu Đồng, ôn nhu nói:
- Đừng khóc, tiểu thư nhà ngươi không phải vẫn rất tốt sao?
Tiêu Đồng ngừng khóc nhưng vẫn nức nở, cầm khăn tự lau mặt mình rồi nói:
- Tiểu thư, nô tỳ nghe nói người mang hoàng tự, hơn nữa đã hơn một tháng mà hồn bị dọa rớt. Mấy ngày đó, tiểu thư rõ ràng đều uống thuốc, sao lại.
Những ngày đó, thuốc là do Tần công công tự mình giao cho nàng mà nàng cũng không rời tay, sao tiểu thư lại…
Mâu quang Minh Nguyệt lạnh lùng, nhíu mày nhìn Tiêu Đồng, hơi thở hỗn loạn nói:
- Ngươi nói là trong hoàng thành mọi người đều đã biết?
Tiêu Đồng gật đầu nói:
- Ba ngày trước, Tần công công mang thánh chỉ của Hoàng thượng đến tuyên đọc ở từng cung điện. Hơn nữa, nô tỳ còn nghe nói, Hoàng thượng cũng tuyên bố việc này trên triều đình, nói là nếu tiểu thư sinh hạ hoàng tử thì đó sẽ là thái tử Thiên triều ta.
Nói xong, tiêu đồng đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng đứng dậy, nói nhỏ vào tai Minh Nguyệt:
- Tiểu thư, Như Nguyệt tỷ tỷ đêm qua tìm đến nô tỳ, nàng nói…
Tiêu Đồng nhìn ra cửa lớn rồi mới nói:
- Nói tiểu thư muốn tìm đến những thứ kia thì có thể tìm trong Hán thư ngự các. Còn về phần ngọc bội, nghe Như Nguyệt tỷ tỷ nói hình như là giấu trong lăng mộ đế vương.
Hán ngự thư các?
Trong lòng Minh Nguyệt lạnh lùng, đó không phải là nơi nàng đã đến hôm nay sao?
Lòng Minh Nguyệt dần hỗn loạn tựa như thập phần phiền chán, nàng nhắm mắt, hít sâu rồi mới bình tĩnh mở mắt, không nói gì về chuyện Như Nguyệt. Đột nhiên, nàng cầm tay Tiêu Đồng, lạnh lùng nói:
- Hoàng thượng tuyên cáo khắp nơi chuyện ta mang long tự khắp nơi đơn giản là muốn chuyện Âu Dương thị trong hậu cung náo loạn xấu mặt dịu đi. Mà nay Mộ Từ lại thay thế hoàng hậu chấp pháp, tra rõ án ám sát trong Ngưng Tuyết cung, có thể nói Hoàng thượng đã xoay chuyển thế cục một cách xuất thần nhập hóa.
Tiêu Đồng ngây ra, nước mắt còn chưa khô, mắt hạnh mở to như bị kinh sợ rồi mới bối rối nói:
- Tiểu thư có đối sách chăng?
(hình như thiếu chữ)
Tiêu Đồng gật đầu, chần chừ nói:
- Tiểu thư, nếu chiêu nghi nương nương đã biết được đó là Hiền phi… thì nàng tất nhiên sẽ ra tay. Đến lúc đó, cho dù Hiền phi nương nương địa vị vẫn củng cố nhưng ấn tượng của triều thần với nàng sẽ suy giảm đi nhiều.
Minh Nguyệt cười khẽ, liếc nhìn màn gấm bị gió nhẹ lay, như có chút suy nghĩ nói:
- Tiêu Đồng, trước mắt chúng ta không thể mạo hiểm như thế, nếu muốn hạ bỏ đi phi vị của Thượng Quan Uyển Nhi thì sẽ bị hoài nghi. Mà việc này, nếu để Âu Dương Hồng Ngọc làm thì lại vô cùng thích hợp. Nhưng như thế, chẳng phải là thoát một người?
Thoát một người?
Tiêu Đồng nghi hoặc rồi mới như tỉnh mộng:
- Ý tiểu thư là Hoàng hậu?
Minh Nguyệt thở dài, sủng nịnh điểm mũi Tiêu Đồng cười nói:
- Tiêu Đồng càng ngày càng thông minh, nhưng việc này cũng không vội, nếu nóng nảy sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Minh Nguyệt hơi day day trán:
- Trước mắt, có lẽ trong ba ngày, Âu Dương Trì sẽ chấm dứt việc Thượng Quan Trung. Đến lúc đó, ngươi sai vài kẻ tung tin nói Thượng Quang Trung giết hại dân chúng, tội không thể tha phải tru di cửu tộc…
Tiêu đồng sợ tới mức mở to mắt, có chút giật mình nói:
- Tiểu thư, đến lúc đó Thượng Quan Trung sẽ rơi vào tuyệt lộ…
Tuy nói người tranh hơi thở, phật tranh nén nhanh nhưng đuổi tận giết tuyệt như thế để làm gì?
Minh Nguyệt rũ mắt, hạ mi không nhìn Tiêu Đồng. Lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn cửa sổ gió nhẹ thổi, thần sắc đạm mạc nói:
- Ta muốn hắn cùng đường, bắt buộc phải trà trộn vào cung đình đến tìm Thượng Quan Uyển Nhi…
- Tiểu thư nói là… bức bách Thượng Quan Trung ẩn trong Hoàng cung tìm Hiền phi thương lượng đối sách, sau đó lấy chuyện này để định tội Hiền phi?
Ánh mắt Tiêu Đồng chần chừ nhìn Minh Nguyệt. Nhưng kế này căn bản không thông. Nếu Thượng Quan Uyển Nhi lật lọng, áp giải phụ thân đến Hình bộ thì không chỉ không rơi vào thảm cảnh mà còn có thể lan truyền mỹ danh, như thế chẳng phải là ngược lại hoàn toàn?
- Sai rồi…
Đang suy nghĩ thì Tiêu Đồng nghe Minh Nguyệt lạnh lùng nói:
- Tiêu Đồng, ngươi phải phát hiện hắn trước khi hắn tìm được Hiền phi, lấy toàn bộ những thứ trên người hắn rồi diệt khẩu….
- Ách…ý tiểu thư là?
Tiêu Đồng càng kinh ngạc, không hiểu tiểu thư đang nghĩ gì?
Minh Nguyệt im lặng cười, trong mắt dâng lên mấy phần hàn ý, bàn tay trắng nõn xoa bụng mình, mím môi nói:
- Những lời ta nói ngươi nhất định phải nhớ kĩ, nếu không… ta sợ ta còn chưa kịp đưa ngươi ra khỏi hoàng cung thì thân đã hãm vòng vây
Rồi nói tiếp:
- Thứ nhất, ngươi báo cho Lí Vinh, phải bắt được Thượng Quan Trung trước khi hắn gặp Thượng Quan Uyển Nhi, lấy tất cả những thứ trên người hắn mang đến cho ta, sau đó diệt khẩu, thi thể giấu trong Phượng Tê cung?
- Thứ hai, lúc Âu Dương Hồng Ngọc tra xét Tư Mộ cung, nhắc nhở Lí Vinh để nhanh chóng tìm ra bản Thánh tổ gia huấn bị xé bỏ, để cho Âu Dương Hồng Ngọc nói với Thái hậu.
- Thứ ba, sau khi Thượng Quan Uyển Nhi bị bỏ tù, tìm người chuyển lời cho nàng, chuyện quyển sách là do Hoàng hậu làm, hơn nữa phụ thân nàng cũng bị Hoàng hậu giết chết.
- Thứ tư, sau khi ngươi làm xong chuyện này lập tức an bài một chiếc xe ngựa, ta muốn đến thăm phủ Thừa Tướng....
Tiêu đồng nhất nhất ghi nhớ, nhưng càng nghe càng hoảng sợ, nghe đến câu cuối cùng của Minh Nguyệt mới hoàn hồn, run sợ nói:
- Tiểu thư, ngài.. Ngài muốn đến thăm phủ Thừa Tướng?
Đây không phải đi chết sao? Âu Dương thừa tướng ghen ghét tiểu thư như thế, nàng không ngờ gì chuyện Âu Dương Trì vừa thấy tiểu thư sẽ ra tay đoạt mạng.
Nhưng Minh Nguyệt lại xốc chăn bông, chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh đi về cửa sổ gỗ đào, nhìn bầu trời xanh ngắt, sâu kín nói:
- Rốt cục cũng xong…
Rồi sau đó nhắm mắt lại, mềm nhẹ nói:
- Chỉ cần tin Thượng Quan Trung chết truyền ra, Lãnh Cô Vân chắc chắn sẽ đến Ngưng Tuyết cung, Tiêu Đồng, ngươi giúp ta đón tiếp cho tốt…
Tiêu Đồng nhìn thân ảnh nhỏ nhắn, yểu điệu của Minh Nguyệt dưới ánh mặt trời, trong lòng bế tắc nhưng vẫn gật đầu, chua xót nói:
- Tiểu thư yên tâm, nô tỳ…nhất định không phụ sự kì vọng của tiểu thư
Dứt lời đôi mắt mờ mịt, thế là xong sao? Như Nguyệt tỷ tỷ có thể lên ngôi Quý phi? Nhưng… vì sao nàng cảm giác thế giới sắp sụp đổ…
Canh ba Minh Nguyệt một thân trường bào tố khiết ngồi ngay ngắn trong Trường sinh điện, bàn tay trắng nõn nhẹ mài mực.
Ngự hạo hiên cúi đầu phê tấu chương, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt, khóe miệng luôn mang theo ý cười lạnh nhat. Lúc sau, Tần công công bưng hai chén canh vào hắn mới dừng bút, kéo tay Minh Nguyệt, vuốt ve, nhẹ nhàng hói:
- Minh Nguyệt lúc này muốn coi chừng trẫm hay thật tâm quan tâm trẫm?
Sự trêu tức trong lời nói rất rõ ràng, rồi đến bên cạnh Minh Nguyệt, bưng một bát canh cười nói:
- Đến, trẫm bón cho nàng....
Minh Nguyệt đỏ mặt, hơi mất tự nhiên đẩy tay Ngự Hạo Hiên nói nhỏ:
- Hoàng thượng, tự ta…
Nói rồi bưng bát canh còn lại, nhẹ cầm thìa nhấp một ngụm. Từ ngày đó dùng bữa không tốt, Ngự Hạo Hiên phát hiện khi nàng ăn loại canh này sẽ không nôn nên mỗi ngày khi nàng cùng hắn phê tấu chương thì sai Ngự thiện phòng chuẩn bị đến.
Ý cười trên mặt Ngự Hạo Hiên dần biến mất, buông bát trong tay xuống, lạnh lùng nói:
- Trẫm không đói bụng
Mặt không thay đổi lại cúi xuống phê tấu chương, không nhìn Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt cúi đầu, nhẹ nhàng buông bát canh, lại không muốn đi quan tâm hắn, nàng không rõ, vì sao hắn không chút lưu tình lợi dụng nàng lại có thể trân trọng nàng như thế. Những lời ngon tiếng ngọt nhẹ như uống nước vậy.
Trong lòng dâng lên chút tuyệt vọng, chua xót nhưng khóe môi nàng lại nhẹ cười, bàn tay trắng nõn lắc lắc tay áo hắn. khi Ngự Hạo Hiên nghiêm túc nhìn nàng thì nàng lại làm nững cúi đầu, ủy khất nói:
- Hiên.. Ta.. Ta đói bụng...”
Tay Ngự Hạo Hiên cầm tấu chương bị hãm lại, hơi nhướng mày chỉ vì hắn phát hiện Minh Nguyệt không gọi hắn là Hoàng thượng, lại càng không xưng mình là thần thiếp. Hắn quay đầu, đôi mắt thâm trầm nóng rực nhìn thoáng qua nàng, nhìn nàng khẽ vuốt bụng. Hắn tiến đến bên Minh Nguyệt, bưng bát canh của mình, múc một thìa, nhẹ thổi rồi đưa về phía Minh Nguyệt, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng, trong trẻo như sự tức giận khi nãy chưa tan.
Minh Nguyệt ăn, rồi sau đó học theo Ngự Hạo Hiên, nhẹ thổi thổi rồi đưa tới bên môi Ngự Hạo Hiên, mắt đầy chờ mong.
Ngự hạo hiên mới đầu hơi sửng sốt, trong mắt có chút phức tạp rồi mới miễn cưỡng ăn. Hắn nhìn nụ cười yếu ớt của nàng cùng với đôi mắt trong suốt ẩn chứa sự tổn thương nhe, bỗng dưng nhắm mắt lại. Dường như, nếu cứ nhìn mắt nàng hắn sẽ không chịu nổi…