Mấy thứ này đều là thứ mà Đường Thính Nguyệt không thèm.
Trước khi xuất giá, đích mẫu gọi ta vào phòng rồi nói:
“ Theo tình hình lúc này, ngươi thay Thính Nguyệt xuất giá đáng lý ra chúng ta nên chuẩn bị thêm của hồi môn cho ngươi. Chỉ là lúc trước tiểu nương ngươi làm ra loại chuyện đáng ghê tởm như vậy, trong lòng phụ thân ngươi vẫn luôn khó chịu. Ta thân là đích mẫu tất nhiên phải tính toán thay ngươi.”
Ta không nói gì chỉ kính cẩn, cúi đầu nghe theo.
Đích mẫu gọi Đường Thính Nguyệt tới kêu nàng ta mở tráp trang sức ra chọn những món trang sức nàng ta không thích.
“Muội muội con phải xuất giá, con thân là tỷ tỷ vẫn nên thêm một hộp trang sức cho nàng.”
Cái này nào phải là thêm trang sức, rõ ràng là một lời cảnh cáo.
Cảnh cáo ta những thứ Đường Thính Nguyệt không thích, không cần thì mới đến lượt ta cho nên ta tốt nhất đừng sinh ra mơ tưởng hão huyền gì hết.
Ta chỉ là một thứ nữ của Đường gia, tiểu nương ta lại không được yêu chiều vì thế cha ta cũng không thích ta.
Đến tận khi ta mười tuổi đến cả khuê danh cũng không có.
Tiểu nương ta đành đặt tạm cho ta một nhũ danh gọi là Yến Yến.
Sau này tiểu nương ta bị bắt gặp “hồng hạnh xuất tường” (ngoại tình), bị phạt gậy đến chết, còn ta may mắn thoát được một kiếp.
Nhưng từ lúc đó ta không còn là tiểu thư của Đường gia nữa mà bị coi như một nô tì thô sử được nuôi trong hậu viện.
Nếu không phải lần này là do Cảnh Hành đột nhiên cầu hôn Đường Thính Nguyệt, mà nàng ta lại không muốn gả tới đây để chịu sự nhục nhã có lẽ người Đường gia đến chết cũng không nhớ trên đời lại còn có một người như ta.
Ta mải nghĩ ngợi một lúc, Tú Nhi lại lấy một chiếc hộp gỗ khác ra rồi mở hộp đưa đến trước mặt ta.
Ta lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn thấy một tráp đầy trang sức từ vàng, bạc cho đến ngọc thạch, ánh sáng của chúng suýt nữa đã loé mù mắt ta.
“Vương gia nói nhà mẹ đẻ của Vương Phi thanh liêm, ánh mắt của Vương Phi lại cao, những cái trang sức kia làm sao xứng với người, ngài ấy đã sai người đến tư khố chọn ra những món trang sức đẹp nhất. Nếu như người không hài lòng có thể đến tư khố của Vương gia tự mình lựa chọn”
Nhà mẹ đẻ thanh liêm, lời nói của hắn đúng là “ uyển chuyển”.
Thật ra hắn muốn ám chỉ Đường gia nghèo khó đi?
Nếu là Đường Thính Nguyệt thật sự nghe thấy Cảnh Hành đánh giá đống trang sức của nàng ta như vậy, nàng ta không tức chết mới lạ?
Ta nở nụ cười, từ trong tráp trang sức chọn ra một chiếc trâm vàng đính trân chân đưa cho Tú Nhi.
Nàng ta chải tóc ta rất đẹp, rất cẩn thận sau đó rời đi chuẩn bị bữa sáng.
Nhìn qua nàng ta không khác gì một nô tì bình thường.
Lúc nàng ta xoay người đi, lại cố gắng che dấu con dao găm được dắt ở bên hông.
Ta đẩy cửa bước ra ngoài, trong viện có hai gã sai vặt, lòng bàn tay và đốt ngón tay đều có vết chai sần, một người bên hông đeo một thanh kiếm dài, người còn lại bên hông lại đeo theo một cái roi.
Lúc nhìn về chỗ ta lại mang theo vẻ mặt hung ác.
Nghĩ đến hai người thê tử lúc trước của hắn đột ngột qua đời, ta cảm thấy ớn lạnh đến thấu xương.
Liệu có một ngày nào đó tâm trạng hắn không tốt sau đó lập tức ép chết ta.
Ta chìm đắm trong sự sợ hãi suốt mấy ngày nhưng vẫn không nhìn thấy hắn đâu, cuối cùng ta không nhịn nổi nữa bèn hỏi Tú Nhi:
“Đã mấy ngày ta không gặp phu quân, hắn có việc gì quan trọng cần làm sao?”
“Nếu biết Vương Phi quan tâm như thế chắc Vương gia sẽ vui lắm.”
Tú Nhi vừa nói vẻ mặt lại lộ rõ sự lo lắng.
“Chỉ là, Vương gia phụng mệnh phải đi khỏi kinh thành làm việc, bây giờ ngài ấy đã mất liên lạc hai ngày, nghe nói trước khi mất tích ngài ấy còn bị thương…”
Nghe nàng nói như vậy, vẻ mặt ta không kìm nén được lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhưng kết quả ta không ngờ được là chỉ trong chớp mắt ta nhìn thấy một người có thân hình cao lớn bước vào cửa, trên người hắn nồng nặc mùi máu tươi.
Nụ cười bên môi ta không kịp thu hồi đã vậy lại còn cứng đờ ở trên môi.
Cảnh Hành cởi xuống áo choàng đã thấm ướt nước mưa đi đến bên cạnh ta sau đó đưa tay nắm chặt cổ tay ta.
Ngón tay hắn lạnh như băng, sắc mặt hắn trắng bệch vì mất máu quá nhiều, ánh mắt hắn như bị một lớp sương mù bao phủ không cách nào thấy rõ ràng.
Hắn dùng một chút sức, đem cả người ta nhét vào trong lòng hắn, giọng nói hắn mang theo ý cười nhưng lời nói lại không như vậy:
“Đây là sao, nghe nói ta bị thương, có vẻ nàng rất vui mừng?”
.
Ta cảm thấy rất nghi ngờ có phải hắn đứng ngoài cửa nghe lén từ nãy đến giờ không?
Nếu không sao lại trùng hợp như vậy.
Mặt hắn vùi vào vai ta, khe khẽ thở dài:
“Ta ở bên ngoài làm việc, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ về nàng, ta đi suốt cả đêm cuối cùng có thể về đến vương phủ… phu nhân nàng lại đối với ta như vậy thật đúng là làm ta lạnh lòng.”
Có quỷ mới tin vào lời của hắn.
Trong giọng nói của hắn đến một tí đáng thương ta cũng không nghe ra được.
Ta ngẩng đầu ném cho Tú Nhi một ánh mắt, kêu nàng đưa giấy bút tới.
Ta không ngờ nàng lại hiểu nhầm ánh mắt của ta, vội vàng mở miệng nói:
“ Vương gia, ngài có điều không được biết, lúc Vương phi ở trong phủ cả ngày mặt ủ mày chau, lo lắng cho sự an nguy của ngài đến mức mất ăn mất ngủ. Bây giờ thấy ngài có thể bình an trở về mới nở nụ cười vui vẻ, cầu xin ngài ngàn vạn lần đừng hiểu nhầm một tấm chân tình của phu nhân”
Tú Nhi đúng là không phụ cái tên của nàng.
Nàng ta thật sự rất ưu tú.