Xuân Giang Hoa Nguyệt

chương 150

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bọn họ đã xa nhau quá lâu rồi, lâu đến mức giống như nước mênh mông trời xa xôi.

Lạc Thần đã từng nghĩ đến rất nhiều lần cảnh nàng và hắn gặp nhau. Tới ngày ấy rồi, nàng sẽ dùng ngọc bội để trang trí tai và tóc mai, lấy than xanh để vẽ hàng thúy mi, mặc một chiếc váy có hình phượng hoàng đôi, châu sáng ngọc lệ. Nàng muốn ánh mắt đầu tiên của hắn sẽ nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của mình.

Nàng chưa từng nghĩ rằng, vào lúc này, khi nàng đang bồi hồi ở bên bãi sông, trong lòng thầm oán hận vì núi sông xa cách khiến cho hai người cách trở, thì hắn lại xuất hiện ở nơi chân trời phía xa lao về phía nàng.

Thứ duy nhất ngăn cách hai người là bãi sông dài phủ đầy ánh hoàng hôn vàng.

Bóng dáng hắn thật uy nghiêm, bước đi thật mạnh mẽ, đôi mắt hắn nhìn nàng đầy kinh ngạc đến ngỡ ngàng khó tin, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú giống như ánh hoàng hôn bao phủ toàn thân hắn, mang theo một tia ấm áp, nhưng nó cũng có một sức mạnh vô cùng trực tiếp đánh vào lòng người.

Ngay giây phút này, Lạc Thần quên hết tất cả.

Nàng đứng bên bờ sông, yên lặng nhìn Lý Mục phóng ngựa xuyên qua bãi sông tiến về phía mình.

– A Di ơi!

Khi nghe tên mình thốt ra từ miệng hắn, cuối cùng nàng không kìm nén được nữa, nước mắt tuôn trào bờ mi.

Lang quân của nàng cuối cùng đã trở về rồi, và gặp nàng ở bên bờ Lạc Thủy đang đắm mình trong ánh hoàng hôn rực rỡ.

Nàng tuôn trào nước mắt, mỉm cười, cất bước chạy về phía hắn.

Lý Mục sải bước dài trên bãi sông, giang rộng hai tay ra tiếp lấy nàng, ôm nàng vào lòng.

Lạc Thần nhắm mắt lại, chôn khuôn mặt vào lồ ng ngực cứng cáp mạnh mã rộng lớn của hắn, không ngừng rơi lệ.

Người mà nàng ngày đêm thương nhớ cuối cùng đã trở về. Cơ thể nàng được vòng tay hắn ôm chặt, nàng nghe thấy hắn thấp giọng gọi mình là “A Di”, đồng thời nghe thấy tiếng máu trào ra kích động đến từ lồ ng ngực hắn. Trong hơi thở của mình, nàng còn ngửi thấy mùi máu tanh giống như rỉ sét còn sót lại trên người hắn.

Mọi thứ đều chân thật như vậy. Hắn thật sự đã về bên nàng rồi.

Khoảnh khắc này lẽ ra phải tràn ngập niềm vui, nàng lại không biết mình bị làm sao nữa, khi mà hắn thật sự đứng ở trước mặt, ôm nàng vào trong lồ ng ngực, vì sao nàng lại có nhiều nước mắt như vậy.

Nước mắt như vỡ đê không ngừng tuôn trào ra từ đôi mắt đang nhắm nghiền của nàng, phủ kín khuôn mặt nàng, thấm ướt vạt áo của hắn.

……

Để tránh thảm họa lũ lụt sắp xảy ra, Mộ Dung Thế đã đưa quân đội còn lại vượt sông Hoàng Hà về phía Bắc, toàn bộ rút lui về Tương Châu Ngụy quận.

Kế hoạch phải nói là vô cùng hoàn mỹ có được thiên thời và địa lợi vốn dĩ phải thành công cuối cùng lại thất bại thảm hại. Người Tiên Bi chẳng những chắp tay dâng ra phía Nam Hoàng Hà mà trên mặt chiến lược và quân tâm còn bị đả kích rất to lớn.

Tình hình nguy hiểm của Thượng Tân Khẩu được giải trừ, Lý Mục phái binh khống chế bến đò, lại tổ chức dân chúng tự phát canh giữ, biết trong khoảng thời gian kế tiếp, người Tiên Bi dù không cam lòng muốn đoạt lại Lạc Dương từng là thủ đô thứ hai nhưng có lòng mà không có sức. Lạc Dương tạm thời không có nguy hiểm gì, liền lập tức lên đường trở về.

Chia xa với nàng đã lâu lắm rồi. Thế cục cuối cùng cũng tạm thời hòa hoãn xuống. Mấy ngày trước, hắn nóng lòng về nhà, vốn tưởng rằng phải về đến Trường An thì mới có thể được gặp lại nàng, lại không ngờ được rằng ngay hôm nay khi mà đi tới Kháng Long quan thì lại được gặp nàng ở đây.

Không cách nào hình dung được một lát trước khi mà hắn từ xa trông thấy bãi sông đối diện được phủ kín sắc vàng rực rỡ kia có một bóng dáng bồi hồi ở bên bờ Lạc Thủy.

Giống như nhìn thấy thần Lạc Thủy ở trong truyền thuyết, áo váy bồng bềnh tung bay, trong khoảnh khắc tiếp theo nàng sẽ cuốn theo làn sóng hương gió mà đi.

Chưa cần nhìn rõ dung nhan, chỉ cần nhìn một cái, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bóng dáng kia, hắn đã nhận ra. Là thê tử của hắn, cô gái mà hắn yêu đã vô số lần bước vào giấc mơ của mình trong những trận chiến, nàng cũng rời Trường An, đến đây và gặp hắn ở bên bờ Lạc Thủy.

Niềm vui đoàn tụ ngay khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng đã khiến cho Lý Mục toàn thân bốc cháy. Trái tim hắn không còn trẻ nữa, nhưng giờ phút này, hắn như hóa thành một chàng trai lần đầu biết yêu, lần đầu rơi vào tương tư yêu say đắm, cô gái mà hắn mơ ước từ lâu đã hẹn gặp hắn tại đây. Hắn bất chấp tất cả chỉ để chạy đến bên nàng.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi… thậm chí hắn còn sinh ra ảo giác.

Dường như tất cả những gì hắn từng trải qua trong kiếp này, thậm chí đủ loại hỉ, giận, ai, nhạc ở kiếp trước xa xôi như một giấc mơ, tất cả yêu và hận của hắn chẳng qua chỉ để giành cho khoảnh khắc ngày hôm nay, cho cuộc gặp gỡ của hắn và nàng ở bên bờ Lạc Thủy mà thôi.

Hắn ôm chặt lấy nàng đang bật khóc nước mắt cuồn cuộn ở trong lồ ng ngực mình, vành mắt cũng đỏ hồng lên theo.

Hắn cúi đầu không ngừng dịu dàng dỗ dành nàng, nói với nàng rằng mình thực sự đã trở bên nàng rồi.

Thế nhưng nàng càng khóc dữ dội hơn, vùi đầu vào ngực hắn, hai tay túm chặt lấy áo hắn, khóc đến mức không không nói nên lời, bờ vai khẽ run lên bần bật.

Trên một ngọn đồi cao cách đó không xa, quân lính bận rộn ngừng dựng trại, kỵ binh trở về đóng ngựa ở phía sau bãi bùn.

Vô số cặp mắt từ xa đến gần đổ dồn về bên này.

Mấy tướng lãnh trong quân cũng không ngờ được sẽ gặp Lý Mục tại nơi này, trên mặt lộ rõ sự kích động chạy về bên này, nhưng khi nhìn thấy một màn như thế thì ngập ngừng, sau đó dừng hết cả lại.

Ô truy phía sau đạp lên hoàng hôn đi đến bên hai người, dừng ở bên bờ sông uống mấy ngụm nước Lạc Thủy, sau đó ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn nam nữ chủ nhân của mình.

Lý Mục bỗng nhiên bế bổng Lạc Thần lên, đặt nàng ngồi lên trên lưng ngựa, mình cũng nhảy lên theo, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể nàng vào lòng, quát khẽ một tiếng, ô truy mau chóng tung vó lao về phía trước nhẹ nhàng vững vàng mà đi, rất nhanh đã vòng qua một khúc quanh của dòng sông, ngăn cản ánh mắt của những người ở sau ngọn đồi đang chăm chú nhìn.

Lạc Thần quay người lại, ôm chặt người đàn ông phía sau bằng cả hai tay, ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, nhìn hắn với đôi mắt rưng rưng lệ, trong miệng mơ hồ gọi lang quân, trong giọng nói của nàng vẫn còn sót lại tiếng nức nở nhẹ nhàng.

Khoảnh khắc cánh tay và cơ thể mềm mại của nàng đến gần, Lý Mục cảm thấy toàn thân run rẩy. Dưới làn da, bên trong huyết quản có một cảm giác kích động quen thuộc khiến lông tóc toàn thân hắn dựng lên, trong chớp mắt con sư tử ngủ sâu trong cơ thể hắn đã bị đánh thức.

Lý Mục cảm thấy tim mình đập như sấm, cả người khô nóng.

Hắn khao khát được hôn nàng, chạm vào nàng, vì hắn nhớ nàng rất nhiều vô cùng, nhớ mọi thứ về nàng.

Không còn chút đắn đo cố kỵ gì nữa, hắn buông dây cương thả ngựa đi dọc bờ sông, một đôi cánh tay sắt nhẹ nhàng nhấc nàng lên khỏi yên ngựa, xoay nàng lại đối diện với mình, kề mặt mình tới, nụ hôn nóng cháy chứa đầy tương tư và tra tấn cùng với ngọt ngào rơi xuống môi nàng.

Lạc Thần nhắm mắt lại, lông mi run nhè nhẹ, bị nụ hôn nóng bỏng của hắn cướp đi hô hấp, quên đi hết thảy.

Xung quanh tĩnh lặng, Lạc Thủy êm đêm uốn lượn chảy xuôi dưới chân, không thấy đầu đuôi, bầu trời đầy mây hoàng hôn, mặt trời lặn lặng lẽ rơi ở cuối cánh đồng rộng lớn ở đầu bên kia con sông dài.

Ô truy dường như bị thu hút bởi ánh hoàng hôn trên dòng sông dài phía xa, nó đứng lại, xuất thần mà nhìn chăm chú, cái đuôi ngựa phất qua nhẹ nhàng.

Lý Mục ôm Lạc Thần xuống khỏi yên ngựa, cởi áo choàng trải trên một đám cỏ ven sông, bế nàng ngồi xuống, đối mặt với ánh hoàng hôn.

Cánh tay hắn vẫn ôm chặt nàng trong vòng tay, không buông ra một giây phút nào.

Lạc Thần đầu dựa trên vai hắn, nhìn hoàng hôn sắp lặn xuống phía đường chân trời, thì thầm nói:

– Lang quân ơi, chàng có biết ngọn nguồn cái tên của thiếp không?

Lý Mục cúi xuống nhìn nàng.

– Cha thiếp từng mơ được trở lại Lạc Thủy, lang thang bên sông và mừng như điên ca hát trong ngây ngất, khi tỉnh dậy thì lại càng sầu muộn hơn, bèn đặt tên thiếp là Lạc Thần, ý nghĩa muốn ký thác gửi gắm.

– Từ nhỏ thiếp đã nghĩ, nếu có một ngày nào đó thiếp có thể tận mắt được nhìn thấy Lạc Thủy mà đã khiến cho cha ngày đêm nhớ mong, đó sẽ là cảm giác hạnh phúc đến nhường nào…

Nàng ngửa mặt lên nhìn Lý Mục, nói:

– Ngày ấy trên đường thiếp đi từ Nghĩa Thành tới Trường An, vô ý rơi xuống nước, nhớ tới một vài chuyện mà thiếp đã từng hoàn toàn quên mất…

– Nghĩ lại, dường như thiếp đã sống hai cuộc đời. Ở cuộc đời thứ nhất, nguyện vọng này của thiếp cho đến giây phút cuối cùng khi chết ở trong con sông cũng chưa từng thực hiện được.

– Và…thật may mắn thay, thiếp còn có kiếp này. Bởi vì lang quân, cho nên ngày hôm nay cuối cùng thiếp đã thực hiện được ước nguyện đó.

Nàng ngừng lại một chút, nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu thẳm của Lý Mục, từ sâu trong mắt hắn dần tràn ra ánh sáng.

– Lang quân ơi, ở kiếp này, vì sao chàng cứ nhất quyết phải cưới thiếp để rồi bản thân phải chịu nhiều uất ức đến vậy ạ?

Nàng hỏi rõ ràng.

– Kiếp trước chính tay thiếp đã chôn vùi toàn bộ của chàng. Ở kiếp này, thiếp biết chàng mang theo thù hận kiếp trước mà đến. Nhưng mà vì sao chàng chưa từng báo thù những người đã từng làm hại chàng, như thiếp, như đường tỷ thiếp và cả triều đình này vậy?

– Nếu như chàng muốn, chàng có thể làm dễ như trở bàn tay.

Lý Mục nhìn nàng rất lâu, không chớp mắt.

Mặt trời lặn xuống đột nhiên rút đi tia sáng đỏ cuối cùng của ngày, đột ngột chìm xuống và biến mất dưới đường chân trời.

Ánh sáng chợt tối đi, ánh mắt Lý Mục cũng theo đó tối đi, hắn đột nhiên kéo nàng cô vào lòng, ôm thật chặt, không nhúc nhích.

– A Di ơi, ta thật sự không tốt như nàng tưởng đâu…

Hồi lâu sau, nàng nghe hắn khàn giọng nói ở bên tai mình.

– Trước đó sở dĩ ta nhất quyết cưới nàng làm vợ cho bằng được hoàn toàn không phải là bởi vì yêu nàng. Thật ra ta cũng có oán hận đối với nàng…

– Nhưng mà nàng lúc nào cũng luôn tốt với ta.

Lạc Thần nhướn khóe môi lên, cuối cùng nở nụ cười.

Nàng hơi nghiêng đầu đánh giá hắn.

Dưới ánh mắt đẹp đẽ sáng ngời của người trong lòng, Lý Mục rốt cuộc cũng ngừng né tránh.

Hắn nói:

– A Di, nếu như nàng đã nhớ chuyện cũ kiếp trước, hẳn nàng biết khi đó ta không nỡ giết nàng để báo thù như thế, huống chi là ở kiếp này?

– Nàng giống như tên của mình, cao thượng, xinh đẹp, tốt bụng và can đảm. Nàng tốt đẹp như thế, càng ở bên nàng nhiều hơn thì ta càng yêu nàng nhiều hơn. Nàng không biết gì cả, ta không đành lòng bởi vì sự báo thù của ta khiến cho nàng rơi vào khó xử và khổ sở. Tất cả những gì ta làm là để được xứng với nàng, hy vọng nàng sẽ yêu ta, không rời bỏ ta, cũng giống như ta yêu nàng, không rời bỏ nàng vậy.

Lòng bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt nàng đầy yêu thương.

– A Di ơi, – Hắn lại nói, – Từ ngày đầu tiên ta tỉnh lại từ trong cơn ác mộng tử vong kia, ta phát hiện mình đã quay lại quá khứ. Bên cạnh ta không có nàng. Nàng vẫn là con gái Cao thị cao quý xa vời vợi, ta chỉ là một võ quan hàn môn địa vị thấp kém ở trong quân. Ta không thể nào tiếp cận nàng được, chỉ cần nghĩ đến nàng một chút thôi là đã cảm thấy điều đó giống như khinh nhờn nàng. Ta vừa ôm lòng thù hận muốn báo thù lại đồng thời cảm thấy vô cùng cô độc. Dẫu cho có dâng cả thiên hạ đến trước mặt ta nó cũng không thay thế được sự cô độc đó. Ta cảm thấy trong lòng ta giống như có một thứ gì đó từng thuộc về ta đã bị đào đi mất, nó không còn nữa, đầy trống rỗng.

Hắn nhìn nàng chăm chú.

– Khi đó ta đã biết, ta hận nàng, nhưng lại càng muốn có nàng nhiều hơn.

– A Di ơi, nếu như nàng chưa từng gả cho ta, ở trong lòng Lý Mục ta, nàng mãi mãi cũng chỉ là một cô gái ở trên cao vời vợi dù ta có yêu đến mấy cũng không thể nào với tới.

– Nhưng chính bởi vì nàng đã từng gả cho ta, đã từng gọi ta là lang quân, dẫu cho chỉ là một đêm âm mưu, điều đó cũng đã cổ vũ tham vọng của ta đối với nàng.

– Ta luôn ghi nhớ câu nói “Từ nay về sau, cuộc đời còn lại của thiếp phó thác cho lang quân” của nàng. Ta muốn một lần nữa có được nàng, muốn được nghe nàng nói với ta câu đó một lần nữa. Không có nàng ở bên, dù ta có sống lại mười đời mười kiếp thì cũng chỉ là một kẻ cô độc, không có ý nghĩa gì cả.

Hắn không nói nữa, chỉ mỉm cười nhìn nàng.

Chiều hôm buông xuống, bao trùm bãi sông là vầng trăng lưỡi liềm từ trên trời mọc lên, treo lơ lửng trên đỉnh núi xa.

Chung quanh càng thêm an tĩnh. Ô truy đứng ở bên bờ sông lặng lẽ nhai một mảnh cỏ nước ngọt ngào trên bờ, một vài con chim nước làm tổ ở đây bay ra từ bãi cỏ khuất, đôi cánh lướt qua sông, hướng về bờ đối diện.

Cao Hoàn thấy tỷ phu và a tỷ mãi vẫn chưa về, lại thấy sắc trời đã tối xuống liền mang theo mấy binh lính đi tìm, từ xa đã nhìn thấy ô truy đứng bên bờ sông, xuyên qua đầm cỏ thoáng thấy Lý Mục và a tỷ của mình dựa sát vào nhau ngồi ở bên bờ, bóng dáng cả hai rất thân mật, thì không dám tới gần nữa, vội vã lui về sau một đoạn.

Lạc Thần thấy cổ họng như nghẹn đi, trong đôi mắt lại bắt đầu rưng rưng nước mắt.

Nàng chớp mắt một cái, một giọt nước mắt to tròn từ trong đôi mắt chảy xuống.

Lý Mục nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho nàng.

Lạc Thần nức nở nghẹn ngào:

– Lang quân ơi, từ nay về sau, chỉ cần thiếp làm được, thiếp sẽ làm bất cứ chuyện gì vì chàng.

Lý Mục nhìn nàng.

– Được.

Dường như có chút ánh lệ nào đó lóe lên trong mắt hắn, hắn trầm thấp đáp lại.

– A Di, ta muốn nàng giúp ta tắm. Giống như mùa hè năm đó ở phủ thứ sử Nghĩa Thành ấy, mỗi buổi chiều hôm, khi ta từ bên ngoài trở về, cả người đẫm mồ hôi, nàng sẽ tự tay tắm cho ta. Về sau trở lại Kiến Khang, mấy năm nay, nàng chưa tắm cho ta lần nào nữa cả.

Hắn còn nói thêm.

Lạc Thần xoa xoa đôi mắt, khẽ mỉm cười, gật đầu đáp vâng.

Lý Mục nhướng mày mỉm cười, cởi mũ chiến, thuận tay cởi y phục, chỉ còn lại quần xếp bên trong dành cho quân nhân tiện cưỡi ngựa chiến đấu, sau đó đứng lên lội xuống nước.

Lạc Thần mỉm cười, nhặt chiếc mũ đã phủ một lớp mồ hôi dày và sương muối lên, đến bên cạnh hắn, giống như trước kia đứng miệng giếng ở hậu viện phủ thứ sử, đứng trên một khối đá bên bờ sông, xắn ống tay áo lên, dùng mũ chiến múc nước sông trong vắt giơ cao lên rồi dội xuống.

Nước sông mát rượi vỗ lên bờ vai rộng rắn chắc của hắn, nước bắn tung tóe khắp nơi, ướt đẫm quần áo trên ngực nàng để rồi lặng lẽ vạch ra một đường ngực tuyệt đẹp. Nhưng mà nàng lại không chút phát hiện ra, vẫn múc nước và dội xuống, dùng bàn tay thanh mảnh mềm mại như không xương đặt lên trên làn da tr@n trụi của hắn, di chuyển qua lại.

Lý Mục theo mệnh lệnh của nàng mà quay người lại, ánh mắt rơi xuống trước ngực nàng, yết hầu vốn đã khô nóng của hắn càng thêm khẩn trương, trái cổ cử động một chút, ánh mắt rơi xuống trước ngực nàng và bị đóng đinh tại đó.

– Lang quân ơi, chàng là yêu thiếp kiếp trước hơn hay là thiếp hiện tại hơn ạ?

Hoàng hôn càng ngày càng tối, dòng sông lấp lánh, Lạc Thần vẫn chưa chú ý đến màu mắt của người đàn ông đối diện dần dần tối xuống, vừa hỏi vừa tiếp tục xoa ngực và bụng hắn.

Giọng điệu nàng mềm và nhẹ nhàng, rất thoải mái, thậm chí còn có chút nũng nịu, như thể đó chỉ là một câu vui đùa khi tâm huyết dâng trào lên mà thôi. Chỉ là chỉ có bản thân nàng biết, câu nói này đã quanh quẩn dưới lưỡi nàng từ nãy đến giờ, cuối cùng nàng phải lấy hết can đảm để hỏi như không có chuyện gì xảy ra.

Nàng không hận cô gái đã từng sống ở trong sâu thẳm ký ức của nàng. Cô ấy cũng đã từng là nàng. Là một bản thân từng sống và rất đáng thương rất thảm mà thôi.

Lạc Thần đồng cảm với bản thân mình trước đây, nhưng nàng tuyệt đối không hề thích.

Thậm chí, ngay như vừa rồi khi đã biết hắn nhớ nàng mãi không quên, cho nên ở kiếp này mới nhất quyết cưới mình cho bằng được, trong thâm tâm nàng thậm chí còn nảy sinh một tia ghen tị rất nhạt.

Nàng hỏi ra rồi nín thở chờ hắn trả lời. Thế nhưng lại không nghe thấy hắn nói gì cả.

Hắn như là đang thất thần

Lạc Thần lại hỏi lần nữa, lần này ngữ điệu bất giác trở nên trịnh trọng nghiêm túc hơn.

Lý Mục khẽ “à” một tiếng, như là cuối cùng cũng bừng tỉnh lại, ngước lên đè lên cái tay vẫn bận rộn không ngừng của nàng ở trên người mình, dừng một chút rồi mỉm cười.

– A Di ơi, kiếp trước ta thương nàng, xót nàng, cũng cảm kích nàng hoàn toàn tín nhiệm ta. Đêm tân hôn đó, khi đối mặt với nàng, điều ta nghĩ chính là ta sẽ bảo vệ nàng cho đến hết cuộc đời, để nàng không phải chịu bất cứ thương tổn gì nữa.

– Nhưng mà nàng hiện tại lại khác biệt hoàn toàn. Nàng là nàng, mà nàng cũng không phải là nàng….

Hắn yên lặng một lát, khi một lần nữa lên tiếng, ngữ khí trở nên trầm thấp hẳn.

– A Di, ngày đó lúc ta bị độc phát mà ngã xuống, nàng bị người ta mang đi đi qua ta. Nàng khóc, không ngừng quay đầu lại nhìn ta, trong mắt nàng là sự hối hận và không đành lòng. Ta nhìn thấy rất rõ ràng. Nhưng mà cuối cùng nếu như không phải ta đưa tay bắt lấy chân nàng, không cho phép nàng rời khỏi ta, ta nghĩ nàng cuối cùng sẽ vẫn rời bỏ ta mà đi…

– Nhưng ta biết, nàng thì không. A Di ơi, nếu như sự việc ngày hôm đó lại xảy ra một lần nữa, trong tình cảnh nàng cũng không biết gì đã làm ngộ thương đến ta, ta biết, bất kể thế nào, nàng cũng sẽ không rời bỏ ta, sẽ không đi qua ta như thế…

Sống mũi Lạc Thần cay xè.

“Bụp” một tiếng, mũ chiến trong tay nàng tuột xuống rơi vào trong nước, làm nước bắn tung tóe. Nàng nắm lấy bàn tay có nhiều vết sẹo trong lòng bàn tay hắn, đưa lên môi mình, hôn nhẹ lên chỗ vết sẹo đó rồi áp lòng bàn tay vào khuôn mặt mình.

– Lang quân ơi, thiếp không sợ, chết cũng không sợ.

– Kiếp trước thiếp gả cho Lục đại huynh, huynh ấy bất hạnh mất sớm, thiếp cam tâm tình nguyện thủ tiết cả đời vì huynh ấy.

– Nhưng hiện giờ, nếu như chàng không còn nữa, thiếp sẽ không thủ tiết vì chàng, mà thiếp sẽ đi theo chàng. Thời gian trước khi chàng đi tấn công Kháng Long quan, thiếp đã nghĩ xong rồi.

– Lý Mục còn, thiếp là thê tử của huynh ấy. Lý Mục không còn, thiếp sẽ đi theo huynh ấy, cùng sinh cùng tử…

Nàng nói xong, vùi đầu vào lồ ng ngực hắn, ôm chặt lấy cổ hắn, không chịu buông tay.

Lý Mục đứng trong Lạc Thủy, thân hình cứng ngắc trong giây lát rồi đột nhiên bế bổng nàng lội đi lên bờ, đặt nàng lên y phục đã được trải trên mặt cỏ, sau đó thì quỳ xuống bên nàng, nhìn đắm đuối vào khuôn mặt mỹ lệ dưới ánh trăng sáng kia, cúi người xuống phủ cơ thể mình lên người nàng, ép nàng vào giữa mình và mặt đất mênh mông.

– Lang quân ơi…lang quân…

Lạc Thần nhắm mắt lại, dưới nụ hôn, những vuốt v e rực lửa và mãnh liệt của hắn, toàn thân nàng run lên, từ cổ họng mơ hồ phát ra một tiếng gọi nghẹn ngào, giọng nói này tràn đầy háo hức và vui sướng, tràn đầy khao khát khiến nhiệt huyết trong người hắn càng sôi sục.

Hắn thở hổn hển, mồ hôi nóng cuồn cuộn đầm đìa, cuối cùng khi hắn kết nối sâu sắc với nàng không còn kẽ hở, hai người cùng đồng loạt thở ra một hơi mãn nguyện.

Ô truy trước sau một tấc không rời, đứng ở bên cạnh nhấm nháp cỏ non, thỉnh thoảng quay đầu lại như là tò mò đánh giá nam nữ chủ nhân của mình.

Những giọt mồ hôi mỏng thấm ra từ dưới làn da trắng mịn của Lạc Thần hòa quyện với mồ hôi nóng hổi của hắn.

Đến cuối cùng, mọi thứ dần an tĩnh xuống.

Hắn luyến tiếc buông nàng ra, dùng y phục bọc lấy cơ thể nàng, tiếp tục ôm nàng vào lòng, để nàng nghe được tiếng trái tim vẫn đập như trống của mình, chậm rãi hôn môi nàng.

Đột nhiên, nàng đẩy hắn ra, xoay người ngồi khóa ở trên bụng hắn.

Lý Mục thuận theo để mặc nàng ngồi lên trên người mình, mở mắt ra, đôi tay đặt lên vòng eo của nàng, dùng giọng khàn khàn vừa chưa được thỏa mãn mà trầm thấp gọi tên nàng.

Lạc Thần ở trên cao nhìn xuống hắn, cuối cùng nghe theo hắn từ từ nằm bò xuống dán vào phía trên ngực hắn, bưng lấy mặt hắn hôn môi hắn.

Lý Mục cảm thấy mỹ mãn mà nhắm mắt lại, cảm nhận được sự nhiệt tình nóng bỏng đến từ nàng, đột nhiên, nghe nàng nói nhỏ ở bên tai mình:

– Lang quân ơi, A Di chẳng những phải làm thê tử của chàng, còn muốn làm người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ.

Lý Mục khựng lại, mở mắt ra.

Vầng trăng và ánh sao trên trời lộng lẫy cực độ.

Bộ y phục đã tuột khỏi đôi vai trần bóng mượt của nàng, nàng bán khỏa thân ngồi trên người hắn, mái tóc dài buông xuống vai như sa tanh đen, tung bay trong gió.

Nàng ở trên cao nhìn hắn, đôi mắt sáng rực trong đêm, như thể là vì sao rơi vào muôn vàn vì sao vô tận.

Lúc này, nàng đẹp đến mức nghẹt thở.

Lý Mục nhìn lên nàng, trái tim bỗng nhiên lại đập nhanh hơn.

– Lang quân ơi, thiếp muốn làm hoàng hậu của thiên hạ này. Thiếp muốn chàng thực hiện tâm nguyện này cho thiếp.

Nàng từ từ ngồi thẳng dậy, ngồi trên hông bụng của người đàn ông bên dưới, đối mặt với hai ánh mắt hắn hướng về mình, không hề có chút né tránh.

Lý Mục cùng nàng nhìn nhau một lát, hô hấp dần dần trở nên nặng lên.

Đột nhiên, hắn xoay người một cái, lại lần nữa ép nàng ở dưới cơ thể của mình.

– Lý Mục xin tuân lệnh!

Trên trán hắn nổi gân xanh, cắn chặt răng, trong tiếng kêu r3n trầm thấp của nàng mà thúc đi vào mạnh mẽ, rồi sau đó nói từng chữ này vào bên tai nàng.

Hết chương 150

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio