Xuân Giang Hoa Nguyệt

chương 65

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Còn ở ngoài mấy dặm, một nhóm xe ngựa bị vọng gác ngăn lại.

Trên đỉnh núi nhỏ ở hai bên đường nương theo địa thế đột nhiên xuất hiện bỗng có thêm hai hàng cung thủ, ai nấy đều giương cung oai nghiêm, sẵn sàng xuất trận. Một thám báo xuất hiện trên đỉnh núi quát xuống phía dưới:

– Phía trước là trọng địa, không cho phép không được vào. Người tới là ai? Hãy xưng tên ra!

Cao Hoàn hét to:

– Phía trước có phải là thành Nghĩa Thành không? Lý thứ sử ở đó phải không? Huynh ấy là tỷ phu của tôi.

Thám báo kia sửng sốt, ánh mắt chuyển từ trên người Cao Hoàn về phía xe ngựa, nhìn qua một cái, nói câu “chờ một chút” rồi vẫy cờ tín hiệu về phía dưới núi.

Ngay sau đó một người một con ngựa không biết từ đâu xuất hiện, người nọ phóng ngựa phi nhanh về hướng cửa thành. Một lúc sau, cửa thành mở ra, mấy kỵ sĩ đi ra, rất nhanh đã đi tới gần. Lạc Thần nhận ra, người đi đằng trước chính là Tưởng Thao. Biết Tưởng Thao không biết Cao Hoàn, nàng thò đầu từ cửa sổ xe ra nói:

– Tưởng nhị huynh, là tôi tới!

Lý Mục tới đây với binh lính không đến hai ngàn. Ngoài những người lính được giữ lại tại một trận ở Ba quận tình nguyện đi theo thì còn có ba trăm tùy chúng ở Kinh Khẩu. Lúc mới tới, thành trì giống như một vùng đất hoang vu, những bức tường sụp đổ và những con đường gần như chìm trong cỏ dại. Trong một thành trì lớn như vậy, những cư dân còn lại trong thành thực sự không quá một trăm hộ gia đình, tất cả đều là người đã già hoặc không có nơi nào để đi.

Sau khi đến nơi, những việc quan trọng nhất ngoài khai thông đường sá và khai khẩn đất hoang thì công sự phòng ngự là ưu tiên hàng đầu.

Để tăng cường khả năng phòng thủ của tường thành, khi xây dựng lại công sự, không chỉ đơn giản là sửa chữa tường thành, mà căn cứ vào phạm vi tầm bắn cung nỏ của từng binh lính, ở hai sườn của bốn cổng cách mỗi một mũi tên đất đã xây dựng một cao đôn hình chữ nhật nhô ra bên ngoài tường thành, cấu trúc tương tự như Ủng thành. Bằng cách này, trong trường hợp bị bao vây thành, có thể từ ba mặt hình thành sự công kích giao nhau đối phó với sự tấn công của kẻ địch, năng lực phòng ngự tăng mạnh gấp ba lần.

Trong những ngày này, Tưởng Thao lãnh đạo các công binh xây dựng tường thành, bận rộn chẳng phân biệt ngày đêm, cuối cùng đã đạt được kết quả ban đầu.

Hơn nữa bởi vì có tin tức, gần đây có thám tử của người Yết và Tiên Bi đến đây mai phục do thám, vừa rồi anh ta đang bố trí thám báo ở gần cổng thành tăng cường tuần tra ban đêm thì nghe tin có một người tự xưng là em vợ của Lý thứ sử đến, bị chặn ở đường núi cách đó vài dặm thì cực kỳ kinh ngạc, lập tức đuổi đến đây. Thế nhưng khi thật sự nhìn thấy Lạc Thần thò đầu ra khỏi xe thì ngỡ ngàng tột độ, xuống ngựa chạy vội tới gần, chào hỏi nàng.

Lạc Thần nói:

– Tôi biết tôi đến quá đường đột. Nếu có quấy rầy, mong các huynh thứ lỗi cho.

Tưởng Thao vội nói:

– Sao phu nhân lại nói vậy chứ. Phu nhân ngàn dặm xa xôi không ngại gian khổ đích thân tới đây, đó chính là khích lệ lớn với binh lính. Mời phu nhân vào thành.

Lạc Thần mỉm cười nói cảm ơn, lại giới thiệu Cao Hoàn và Phàn Thành với anh ta.

Lần trước chính bởi vị công tử Cao thị này mới có nhân duyên của Lý Mục cùng với con gái Cao thị, Tưởng Thao lẽ nào không biết đến cái tên Cao Hoàn được cơ chứ? Hôm nay lần đầu gặp, thấy cậu mặt mày tuấn tú, dáng vẻ nho nhã, vùng da sau tai và cổ bị nắng thiêu đốt vẫn có nền trắng rõ ràng, nhưng phần còn lại của khuôn mặt và cánh tay đã rám nắng, so với màu da ở cổ đối lập cực kỳ rõ ràng hơn từ trên xuống dưới, trông có vẻ hơi buồn cười. Bản thân cậu hiển nhiên cũng không thèm để ý, hai mắt sáng lên, chào hỏi xong liền không ngừng nhìn về phía trước, vẻ mặt sốt sắng mong chờ.

Tưởng Thao lại chào hỏi với Phàn Thành, sau đó dẫn người đi vào trong thành.

Lý Mục từ sáng sớm đã ra khỏi thành thăm dò địa thế. Tưởng Thao vừa đi vào thành đã cho người đi thông tri cho Lý thứ sử, lại báo lại một tiếng với Lạc Thần, dẫn nàng đi đến phủ thứ sử ở bắc thành.

Ngay khi vừa bước vào cổng thành, cảm giác hùng vĩ mới vừa rồi ở bên ngoài bởi lần đầu tiên nhìn thấy tường thành đã biến mất. Con đường từ cổng thành đến phủ thứ sử đã được tu sửa, nhưng mặt đường vẫn chưa bằng phẳng, một cơn gió thổi qua, bụi vàng tung bay mù mịt.

Hầu hết các ngôi nhà hai bên đường đều bị hư hỏng, mất cửa sổ, hoặc mái hiên và tường bị sập, đâu đâu cũng thấy dấu vết của chiến tranh, các góc nhà, mái hiên, ven đường cỏ mọc um tùm chưa kịp thu dọn. Một số loại cỏ dại mọc um tùm, điên cuồng leo lên và gần như bao trùm vùi lấp toàn bộ khu di tích.

Đập vào mắt là từng khung cảnh đổ nát.

Khu vực xung quanh cổng thành vắng tanh, không có bóng dáng của bất kỳ cư dân nào, cho đến khi sắp đến phủ thứ sử mới nhìn thấy ven đường có một số phụ nữ và trẻ em, tất cả đều ăn mặc rách rưới, lôi thôi lếch thếch. Một người phụ nữ đang phơi quần áo, mấy đứa trẻ gầy gò, mặt mũi vàng vọt đang tụ tập bên đường chơi ném đá, cười nói ầm ĩ, chợt nghe sau lưng có động tĩnh, quay đầu lại liền thấy một chiếc xe ngựa xa lạ đi tới thì chạy ào đi trốn, từng đứa núp sau cửa sổ, thò nửa cái đầu ra, rụt rè sợ hãi nhìn nhau không dám lại gần.

Tới phủ thứ sử rồi, nằm ở ngay cuối con đường đằng trước.

Mười mấy năm trước, nơi này bị chiến tranh tàn phá, trước khi thành trì bị phá hủy, đã có hơn mười vạn cư dân sinh sống, phủ thứ sử này từng được dùng làm trung tâm quân sự và chính trị của thành, cũng rất to lớn và tráng lệ. Nhưng bây giờ, nơi này cũng đổ nát, bức tường đã sụp đổ một nửa, cửa đá vẫn còn vết cháy đen, thậm chí cánh cổng cũng chỉ được sửa chữa tạm bợ bằng hàng rào tre.

Lạc Thần xuống xe, được Tưởng Thao dẫn vào trong.

Một đường đi vào, chỉ thấy phòng ốc sụp đổ, hành lang vỡ nát, hồ nước khô cạn, phía trước chỉ có một đại đường, có lẽ là phòng nghị sự của Lý Mục.

Qua tiền đường đi vào hậu trạch, đập vào mắt thậm chí còn tồi tàn hơn.

Đi qua một cánh cửa thuỳ hoa gần như đã bị lửa thiêu rụi, Tưởng Thao chỉ vào bên trong, nói nơi đó chính là chỗ ở của Lý Mục. Đình viện này trước kia chắc là cũng rất tao nhã, nhưng hiện giờ trong viện cỏ dại mọc đầy, gạch vụn rải rác khắp nơi, ở góc phía tây nam có một đình bằng đá đổ nát bên trên nó mọc đầy rêu và ngõa tùng, bên cạnh đình là một khóm trúc đã chết khô. Trên mặt đất có vết tích do côn trùng và động vật hoang dã để lại, cửa mái hiên góc phòng đâu đâu cũng có mạng nhện giăng tứ tung.

Từ trong đám cỏ dại trong góc, đột nhiên chui ra một đám vật đen bóng nhờn giống như sóc chồn, kêu chít chít, chạy chui qua Lạc Thần và qua chân A Cúc, nhanh chóng chui vào một cái lỗ trong góc tường rồi biến mất, làm cho A Cúc giật mình hoảng sợ.

Tưởng Thao bước nhanh đến trước cánh cửa kia dùng tay áo quét hết mạng nhện trên khung cửa, vừa quay đầu cười ái ngại với Lạc Thần.

– Từ sau khi bọn tôi tới đây, Lý thứ sử chỉ mải lo công việc. Mấy tháng nay đệ ấy cũng chẳng mấy khi ngủ ở bên này. Thời gian trước khi mà đang tập trung xây công sự thì đều ăn ngủ ngoài trời qua đêm cùng binh lính cả, sinh hoạt hơi rối loạn một chút. Cũng tại tôi không chu toàn, không nghĩ nên cho người thu dọn nơi này. Mong phu nhân chớ trách. Để ý dưới chân một chút.

Vừa nói vừa sai người lấy chổi tới rồi tự mình quét hết đá vụn gạch vụn sỏi đá trên đường đi.

Lạc Thần kêu anh ta không cần vội, mình thì tới cửa, đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bụi bặm ra.

Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa được đẩy ra.

Gian phòng không nhỏ, nhưng bên trong trống rỗng, ngoại trừ một cái giường, một cái rương hành lý cùng với mấy cái bàn cùng ghế dựa sát vách ra thì không có một thứ gì khác. Giường đều đã cũ, nền nhà chắc chắn hơn nền bùn, lúc đầu lát gạch vuông, nhưng bây giờ mặt gạch nứt nẻ, bám đầy bụi, rêu mọc giữa các kẽ gạch. Trên bức tường ở góc tây nam thậm chí còn có một mảng vết nước mưa ố vàng, trên đó có mọc những mảng lốm đốm và nấm mốc.

Người đứng ở cửa, gần như chẳng có chỗ đặt chân, trong không khí còn thoáng mùi ẩm mốc nhạt.

Tưởng Thao rất bất an, cứ mãi tạ lỗi với Lạc Thần.

Lạc Thần thu ánh mắt quan sát về, mỉm cười nói:

– Không sao đâu. Nếu Tưởng nhị huynh có việc thì cứ đi làm đi ạ. Bên này để bọn tôi tự thu dọn là được.

Nàng nhấc tà váy đi vào trong.

A Cúc cùng chỉ huy tùy tùng đặt đồ đạc mang theo xuống bắt đầu thu dọn.

Nơi này dù có dọn dẹp như nào đi chăng nữa thì cũng khó mà khá lên ngay được.

Tưởng Thao biết rõ mình ở lại cũng vô dụng, lúc này chỉ muốn Lý Mục mau mau trở về để ném lại mọi chuyện cho hắn, chỉ cho A Cúc chỗ nhà bếp xong là vội vã đi ngay.

Cao Hoàn thì ở đâu cũng được, gọi người tìm bừa một gian phòng trống, để đồ đạc của mình vào đó rồi nhanh chóng đi theo.

Tưởng Thao vừa đi, A Cúc lại nhìn quanh phòng, thở dài một hơi, nhưng không nói gì, lập tức chỉ huy những người đi theo đi làm việc. Nấu nước nấu cơm, quét rác, nhổ cỏ, lau trần nhà, phủi bụi, mở cửa sổ thông thoáng, thắp ngải cứu để đuổi côn trùng, khử mùi ở bốn góc nhà. Kế đó lại cùng với Quỳnh Thụ cuốn hết chăn đệm ở trên chiếc giường kia đi, thay bằng chăn bông ga gối mà mình mang theo.

Sau một hồi bận rộn, khi trời tối, cuối cùng cũng đã dọn dẹp được căn phòng để nó có thể tạm ở được.

Bên nhà bếp cũng đã làm xong cơm canh, đã có nước nóng.

Tưởng Thao trước khi rời đi có cho người mang cơm, rau và mì trái cây đến, đây là đồ ăn ngon nhất mà anh ta có thể lấy được. Ở trong mắt A Cúc thì đó đều là những thứ kém cỏi, nhưng cũng biết nơi này điều kiện có hạn nên không dám phàn nàn gì. Cũng may lúc rời khỏi Kiến Khang, bà ấy vẫn còn một số đồ khô, liền kêu nữ đầu bếp đi cùng lấy ra nấu với bữa ăn.

Ban ngày đi đường vất vả, Lạc Thần giờ đã đói lắm rồi, ăn uống qua quýt xong lại lau người thay bộ quần áo sạch sẽ, mới cảm thấy cả người tinh thần sảng khoái hơn một chút, kêu mọi người đi nghỉ ngơi, mình thì chờ Lý Mục trở về.

Đêm dần dần sâu.

Bên tai dường như có tiếng ngáy của vú già ở phòng bên cạnh bởi vì ban ngày đi đường quá mệt nhọc ngủ thiếp đi mà phát ra.

Lạc Thần cũng rất mệt mỏi, nhưng nằm trên chiếc giường xa lạ này lại không hề buồn ngủ chút nào.

Cuối cùng nàng khoác áo vào, mở cửa đi tới trong viện.

Đêm nay nhìn trăng, trăng sáng như nước, nhưng ở trong thành trì toàn bộ lại tối om, không có lấy một ánh đèn dầu nào.

Chung quanh yên tĩnh đến mức giống như Quỷ Vực.

May mà trong một góc nào đó tại đình đá trúc khô, thỉnh thoảng có vài tiếng kêu chít chít truyền đến, mới khiến người ta có cảm giác có sự sống và chân thực.

Đêm càng lúc càng sâu, cũng càng lúc càng yên tĩnh, tiếng chít chít kia cũng dần dần mà ngừng, bên tai chỉ có tiếng xào xạc bởi cơn gió đêm thổi qua trúc tùng phát ra.

Lạc Thần ngồi dựa vào lan can đá đổ nát bên trong đình kia, ôm đầu gối, ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng ở trên cao.

Trăng càng lúc càng cao, nàng ngẩn ngơ, bóng người cùng bóng đình viện hòa làm một, đúng vào lúc này, bên ngoài cửa thùy hoa mà lúc chiều nàng đi qua bỗng nhiên vang lên những tiếng bước chân gấp gáp.

Lạc Thần quay phắt qua đó, nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở dưới ánh trăng.

Lý Mục đã về rồi.

Hắn đi vào trong đình, không hề dừng lại, đi thẳng về phía cánh cửa có ánh đèn sáng đằng trước, gần như là chạy đi qua, một bước thành ba bước sải bước lên bâc thang, đưa tay lên muốn đẩy cửa đi vào, nhưng rồi cánh tay kia lại dừng ở giữa không trung.

Hắn dường như cảm giác được gì đó, đột ngột quay ngoắt đầu lại, hai ánh mắt chuẩn xác quét về phương hướng nơi có Lạc Thần.

Ngay ánh mắt đầu tiên đã bắt giữ được bóng dáng của nàng.

Lý Mục thân hình sững sờ, cứ như vậy quay đầu nhìn về hướng nàng.

Lạc Thần từ trên thềm đá chậm rãi đứng lên.

Nàng vừa mới cử động một cái, hắn đã đột nhiên xoay người một bước vượt xuống bậc thang bước nhanh về phía nàng.

Ánh trăng chiếu ra khuôn mặt hắn.

Hai mắt hắn sáng lên.

Lạc Thần nhìn thấy hắn nở nụ cười với mình.

Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện trước mặt.

Lạc Thần bị hắn ôm lấy.

Hắn dùng hai tay vòng lấy thân mình của nàng, ôm chặt nàng vào trong lòng.

Qua lớp quần áo, làn da mát lạnh và sạch sẽ của nàng cảm nhận rõ ràng hơi ẩm và hơi nóng từ cơ thể hắn. Trong hơi thở ngập tràn hương vị mồ hôi của người đàn ông mà nàng đã rất thân thuộc. Tinh thần nàng hơi hoảng hốt, trên trán chợt nóng lên. Hắn cúi xuống đặt môi hôn lên giữa mày của nàng.

– A Di, sao nàng lại đột nhiên đến đây! Khi họ nói với ta, ta còn không dám tin…

Lời nói của hắn đột ngột dừng lại.

Lạc Thần còn chưa kịp trả lời thì đôi môi đã bị hắn ngậm lấy. Nàng bắt đầu giãy giụa ở trong lòng hắn. Nhưng không biết có phải sức lực nàng quá mỏng manh, hoặc là cảm xúc của hắn quá mức mừng như điên, sự giãy giụa của nàng trở nên nho bé dưới đôi cánh tay cứng như sắt của hắn. Bị giữ chặt lấy, bị ép buộc, Lạc Thần và hắn cùng trao nhau nụ hôn sâu giữa môi và lưỡi quấn quýt, dần dần đầu óc choáng váng, hơi thở không đều, dưới chân như trống không, cả người nàng đã bị hắn ôm lên, đưa vào trong phòng.

Nàng thấy mình được hắn đặt ở trên giường.

Nàng mở mắt ra, thấy bóng đen trước giường định đè lên người mình thì tức khắc tỉnh táo lại, vội vàng bò dậy.

– Đừng…

Còn chưa nói hết đã bị hắn đẩy nhẹ, cả người liền ngã ngửa ra sau, lại lần nữa ngã xuống giường.

Vạn sự khởi đầu nan.

Đến nơi này mới chỉ mấy tháng, Lý Mục ban ngày bận rộn việc xây dựng tường thành, thăm dò địa thế, huấn luyện binh lính, khai khẩn đất đai, trấn an cư dân phụ cận giống như chim sợ cung tên…

Mọi việc phức tạp, nặng nề và gian khổ, ban ngày không còn thời gian để nghĩ đến nàng, nhưng ban đêm, cho dù là cùng binh lính cùng ăn cùng ngủ ở ngoài trời hoang dã, hắn vẫn thường bị giấc mơ về nàng đánh thức.

Cho dù chân tay có mỏi đến đâu, nghĩ đến mái tóc dài thoang thoảng hương hoa của nàng, làn da mịn màngbóng loáng không thể rời mắt của nàng, và hơi thở ấm áp từ hàm răng và chiếc lưỡi thơm tho đều có thể dễ dàng khiến tóc gáy cả người hắn dựng đứng, huyết mạch sôi sục.

Trong giấc mơ, hắn không chỉ một lần cùng nàng lặp đi lặp lại màn ân ái da thịt quấn quýt của đêm hôm đó. Nhưng lại chưa từng mơ, cũng chưa từng nghĩ xa vời, rằng sau khi hắn gặp và thừa nhận với Cao Kiệu cùng trưởng công chúa thì nàng còn đuổi theo hắn, còn đến bên hắn.

Đêm nay, một cảnh không thể hơn cả một giấc mơ đã xảy ra.

Giai nhân trong ngực, thử hỏi hắn làm sao có thể nhịn được?

Lý Mục lên giường, hai đầu gối quỳ hai bên sườn chân của nàng, áp xuống.

– Không được!

– Huynh cách xa muội ra một chút!

Lạc Thần hoàn toàn tỉnh táo, dùng cả tay lẫn chân để đẩy hắn.

Lần này dùng hết toàn lực, giọng điệu cũng mang theo sự tức giận.

Cơ thể hắn vốn bị sung huyết đang khẩn cấp cần được giải tỏa do hưng phấn, cuối cùng cũng cảm nhận được sự phản kháng từ nàng. Hắn chần chờ, dừng lại, nhìn nàng.

Nhìn thấy nàng dựa vào chăn, thở gấp gáp, lồ ng ngực phập phồng, nhưng lại cau mày nhìn chằm chằm mình, thì đột nhiên như hiểu ra.

– Nàng chê ta bẩn phải không?

Hắn cười, ánh mắt tức khắc trở nên dịu dàng vô cùng.

Hắn biết A Di của mình rất ưa sạch sẽ

Hắn nhìn quanh căn phòng đã trở nên ngăn nắp hơn rất nhiều kể từ khi nàng đến, cúi người hôn nhẹ lên chóp mũi nàng, sau đó buông nàng ra, từ trên giường xoay người đi xuống.

– Ta chạy ở bên ngoài cả một ngày, biết được nàng đến chỉ muốn mau chóng trở về, cả người toàn mồ hôi

Hắn cười giải thích, cởi áo ngoài ra, chuẩn bị đi ra ngoài.

– Nàng chờ ta, ta đi tắm rửa rồi quay lại ngay thôi.

Lạc Thần thở hổn hển vì tức, bò lên, quỳ gối ở trên giường, gọi với ra ngoài với người đàn ông trẻ tuổi kia:

– Lý Mục, huynh hiểu lầm rồi. Muội tới là có chuyện muốn hai mặt nói rõ ràng với huynh.

Lý Mục dừng lại, quay đầu lại, trên mặt vẫn còn mang ý cười.

Lạc Thần lấy lại bình tĩnh, từ trên giường bước xuống, quay lưng lại sửa sang lại quần áo xong mới quay người lại, ánh mắt né tránh tấm lưng trần của hắn, chỉ vào chiếc áo bẩn mà hắn vừa mới cởi ra.

– Huynh mặc áo lại vào đi đã.

Nụ cười trên mặt Lý Mục dần dần biến mất, nhìn nàng một cái đi trở về, cầm áo lên mặc lại, sau đó bước về phía nàng.

– A Di…

– Huynh đừng tới dây, cứ đứng ở đó đi.

Lạc Thần chỉ vào chân hắn, hét lên.

Lý Mục lộ vẻ bất đắc dĩ, đứng lại, nhìn nàng ôn tồn nói:

– A Di, nàng không muốn ta chạm vào nàng, ta sẽ không chạm vào nàng, nàng đừng sợ. Chặng đường đi này chắc nàng cũng đã chịu không ít cực khổ rồi. Nàng tới đây là muốn hỏi ta chuyện gì?

Lạc Thần ngước lên nhìn vào mắt hắn.

– Cha muội nói huynh bỏ gần tìm xa tự xin đến nơi này, chính là mang lòng không phục, tương lai chắc chắn sẽ trở thành loạn thần của Đại Ngu ta, có phải thế không?

Chút dịu dàng kiều diễm còn sót nơi khóe mắt của Lý Mục dần dần biến mất.

– Mẹ muội nói, vào cái đêm mà trước khi huynh đi có đến Bạch Lộ Châu, mẹ gặp huynh và khuyên huynh hồi tâm. Nhưng huynh lại tình nguyện từ bỏ muội cũng nhất quyết không chịu từ bỏ dị tâm của mình, có phải thế không?

Cuối cùng thì Lạc Thần cũng đã hỏi thẳng người đàn ông trẻ tuổi này những nghi vấn đã giày vò và dằn vặt nàng bao nhiêu ngày đêm.

Đôi mắt nàng nóng rát, theo thói quen mà hếch cằm lên, nhìn hắn, chờ hắn trả lời.

Hắn lại nhìn nàng, sau một lúc lâu cũng không nói gì.

– Lý Mục, huynh nói chuyện với muội đi.

Đôi mắt Lạc Thần bắt đầu đỏ lên, chiếc cằm nhỏ lại nhếch cao hơn một chút.

– Huynh cho rằng muội từ Kiến Khang đi một chặng đường dài đến đây chỉ là để thân mật với huynh thôi ư?

– Muội cần phải chính tai nghe được câu trả lời của huynh.

Bả vai Lý Mục khẽ động, như là muốn đi tới gần nàng.

– Huynh nói cho muội đi.

Lý Mục dừng lại, cuối cùng mở miệng.

– A Di, Bắc phạt Trung Nguyên, khôi phục Lưỡng Đô là chí nguyện cả đời này của Lý Mục ta. Phụ thân nàng năm xưa cũng từng có chí nguyện giống như ta, ông ấy thậm chí từng có một lần đã phá được Lạc Dương. Nhưng mà kết cục như thế nào nàng chắc cũng biết. Lúc ông ấy hưng binh Bắc phạt là sau khi Đại Ngu dời xuống phía Nam, là thời điểm quốc lực hưng thịnh nhất. Hai lần xuất binh, thế nuốt vạt vật, nhưng vì sao khi sắp thành công thì lại bị thất bại? Lực cản của phương Bắc tuyệt đối không phải là nguyên do khiến cho phụ thân nàng phải lui binh, mà chính là triều đình phía sau ông ấy, trên từ hoàng đế cho tới môn phiệt, không ai muốn phụ thân nàng giành được công lao lớn mạnh. Họ tình nguyện núp ở Nam Triều, vương nghiệp an phận cũng không muốn phụ thân nàng bởi vì công lớn có thể sáng chói muôn đời mà uy hiếp địa vị của mình. Đã như vậy rồi, bởi vì lợi ích môn hộ mà họ còn liên hợp lại với nhau, ép bức phụ thân nàng phải lui binh ngưng chiến, Đại Ngu đã phải để mất thời cơ tốt, từ đó mà không còn lực để Bắc phạt nữa

– Ta không biết nàng có hiểu được hay không. Ta chỉ muốn nàng biết, ta hôm nay cũng có chí nguyện to lớn giống như phụ thân nàng năm đó, nhưng với địa vị của Lý Mục ta, so với phụ thân của nàng thì chính là khác nhau một trời một vực! Việc mà ông ấy không làm được, nếu như ta cứ theo khuôn phép cũ, cả đời này dù có chết già chỉ sợ cũng không thể đạt thành tâm nguyện.

– A Di, đây là nguồn gốc dị tâm của ta. Nếu như chỉ có không phù hợp quy tắc mới đạt được chí nguyện của mình, thì dù cho thế nhân coi ta là tặc, tại sao ta phải sợ mà không làm?

Lạc Thần bình tĩnh nhìn hắn.

– Lý Mục, muội biết triều đình trầm kha cố tật, phụ thân muội cũng căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng chẳng phải đến tận bây giờ cha muội vẫn đang nỗ lực đó sao? Ông ấy khô gan lịch huyết, dốc hết sức lực chẳng phải cũng đều cố gắng cứu vớt thiên hạ đó sao? Trước khi muội đi cha đã kêu muội chuyển lời với huynh, nói rằng ông ấy vốn kỳ vọng rất cao vào huynh, mong có được sự đồng tâm của huynh sau này trợ giúp ông ấy cùng nhau nâng đỡ triều đình, tạo phúc cho thứ dân…

Nàng dừng một chút.

– Huynh có thể nể mặt muội mà suy xét một chút có được không?

Khi nói ra câu này, giọng của nàng run nhè nhẹ.

Khi giọng nói rơi xuống, căn phòng trở nên yên lặng.

Bên tai im ắng.

Lạc Thần chỉ nghe được tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của mình, như thể nó đang chậm rãi trôi nổi giữa không trung.

Trong mắt nàng, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê cuối cùng cũng từ từ trào ra.

– Huynh không cần nói nữa. Muội biết rồi.

Những giọt nước mắt không thể kìm được nữa mà trào ra.

– Lý Mục, là huynh tình nguyện không cần muội cũng muốn làm nghịch thần của Đại Ngu đúng không?

– Huynh rõ ràng biết, mẫu thân muội là trưởng công chúa, phụ thân muội là gia chủ Cao thị, dù cho huynh có lý do vĩ đại thế nào thì họ cũng sẽ không dung thứ cho một nghịch thần đâu. Nếu như huynh từ lâu đã có dị tâm đó, thế vì sao còn cứ nhất quyết ép cưới muội bằng được?

– Ở trong lòng huynh Cao Lạc Thần chính là kẻ thù của huynh có đúng không?

– Vì sao huynh lại đối xử với muội như thế?

Lý Mục nhìn Lạc Thần nức nở nghẹn ngào mà cứng đờ cả người.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sự ích kỷ và đen tối ẩn sâu trong trái tim mình, điều mà ngay cả bản thân hắn cũng không biết.

Hắn vẫn luôn tự nhủ nàng của kiếp trước là vô tội, là bị người khác lợi dụng, cho nên mới ra tay gi3t chết hắn, chôn vùi hoàn toàn hoài bão và thành tựu to lớn của hắn.

Hắn yêu nàng, nhớ mãi nàng, càng nhớ đến câu nói mà đêm đó nàng đã từng nói với mình “Phần đời còn lại của thiếp phó thác hết cho lang quân.”

Cho nên kiếp này, hắn muốn cưới nàng sớm hơn, bảo vệ nàng dưới cánh chim của mình, không cho nàng tiếp tục phải trải qua nỗi đau nhân sinh mất đi trượng phu, cha mẹ, bị gia tộc thao túng như quân cờ, bị bắt phải liên hôn với người khác nữa.

Hắn đã hoạch định con đường tương lai của mình, vì nàng, hắn từ bỏ con đường thăng tiến ban đầu của mình và đi theo con đường hiện tại, tuy trực tiếp hơn nhưng rõ ràng là khó khăn hơn gấp bội.

Mục đích của mọi việc chỉ là để cho mình mau chóng thượng vị càng sớm càng tốt, không chỉ vì đại nghĩa Bắc phạt, mà còn muốn nắm giữ quyền lực đủ để bảo vệ nàng càng sớm càng tốt.

Hắn thậm chí còn đã suy xét kỹ càng, chờ hắn lấy được Tây Kinh – đều này cũng có nghĩa là hắn nắm giữ Lũng Tây trong tay, hắn có thể dùng quả cân to lớn này để đi đàm phán với Cao Kiệu – tới lúc đó, ngay cả khi Cao Kiệu đã nhận ra dã tâm của hắn thì cũng không thể không suy xét tầm quan trọng của Lũng Tây đối với Nam Triều, tương ứng, hắn có thể thay mặt nàng giải quyết áp lực mà nàng phải gánh chịu.

Hắn đã vì nàng mà suy tính hết mọi thứ, đối với nàng thâm tình như thế, thế nhưng vào lúc này, Lý Mục bỗng nhiên đã hiểu ra. Bởi vì Cao Kiệu đã phát hiện ra ý đồ của hắn từ trước, quấy nhiễu kế hoạch của hắn, làm cho mạng lưới tình cảm ấm áp mà hắn đã xây dựng trước đây bị phá vỡ.

Hắn cũng không thể nào che giấu được nữa

Và điều cuối cùng hắn biết, thực ra hắn vẫn còn trách nàng.

Hắn dựa vào chấp niệm mà cưới nàng, ngoại trừ muốn cho ba nhà môn phiệt ngăn cách sâu hơn mà còn muốn giữ nàng lại ở bên mình.

Nàng là người phụ nữ của Lý Mục hắn.

Kiếp này, dù cho địa vị hiện tại của hắn hèn mọn, không còn là Đại Tư Mã quyền cao chức trọng của kiếp trước nữa thì hắn cũng không muốn nàng gả cho người đàn ông khác.

Hắn muốn cô gái cao quý này, muốn nàng tận mắt nhìn thấy Lý Mục hắn từng bước một thượng vị như thế nào, giành lại Thần Châu, sau đó phá nát thế giới kia của nàng, giẫm đạp tất cả những người đó ở dưới chân.

Trong lòng hắn thậm chí còn nghĩ tới, nếu như hắn và những người phía sau lưng nàng lại lần nữa phát sinh xung đột, nếu như một màn động phòng của kiếp trước lại diễn ra một lần nữa, khi nàng cũng không còn là người vô tội chẳng hay biết gì mà là người đã biết ly rượu mình cầm trong tay có độc, vậy thì kiếp này, thân là thê tử của hắn, nàng sẽ lựa chọn như thế nào?

Hắn chính là một người vừa có lòng tham lại vừa u tối như thế đó.

Hiện giờ hắn đã cưới được nàng.

Đối mặt với câu chất vấn rưng rưng của nàng, Lý Mục phát hiện, hắn lại không thể nói nên lời.

Một câu cũng không nói được.

Hết chương 65

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio