Xuân Giang Hoa Nguyệt

chương 67

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lạc Thần nhìn lòng bàn tay mở ra của Lý Mục một lát mới ngước mặt lên.

– Thiếu niên ngày đó thật sự là huynh?

Nàng hỏi.

Lý Mục gật đầu.

– Là ta.

– A Di, khi đó nàng thương hại cứu ta, ngần ấy năm, ta chưa từng quên nàng…

Ánh trăng như mộng, người đàn ông trẻ tuổi trước mặt nàng mặt mày tựa như xưa nói cho nàng biết hắn nhớ nhung cùng biết ơn nàng bao nhiêu.

Lạc Thần cũng đã nhớ ra toàn bộ rồi.

Khi đó, hai tay của thiếu niên bên đường bị đóng đinh vào cột, cảnh tượng máu chảy ra từ lòng bàn tay khiến nàng vô cùng nhức mắt. Vì vậy, sau lần đầu tiên bị từ chối, khi đi được một đoạn rồi nàng lại cầu xin a tỷ, còn suýt khóc nữa thì mới có một màn chiếc xe trâu quay lại.

Bầu không khí dần dần tựa như mông lung.

Bàn tay đã từng phải chịu đựng sự tra tấn khủng khiếp cũng từ từ duỗi ra, cuối cùng nắm lấy vai nàng. Vào lúc hắn chuẩn bị ôm nàng vào lòng, Lạc Thần đột nhiên giơ tay lên, lòng bàn tay ấn lên ngực và bụng hắn, hết sức đẩy một cái.

Người đàn ông trẻ tuổi không chút đề phòng bị cô gái trước mặt đột ngột dùng hết lực đẩy lui một bước, giẫm phải một viên sỏi tròn ven mép nước, nhất thời không thể đứng vững.

“Thịch” một tiếng.

Hắn ngã vào trong nước, giọt nước bắn lên.

Bầu không khí mơ hồ tràn ngập khi nhớ lại quá khứ mà hai người họ đã trải qua cùng nhau vừa rồi đã biến mất không một dấu vết.

– A Di ——

Lý Mục cười khổ, lau nước bắn lên trên mặt, gọi tên Lạc Thần.

– Lý Mục, ngày đó muội không nên thương hại huynh! Sao trên đời này lại có người xấu xa như huynh vậy chứ!

Lạc Thần vẫn chưa nguôi cơn tức, cúi xuống nhặt viên đá cuội ở bên chân lên, ném bừa bãi vào hắn, nghe được tiếng “bịch” một tiếng, cũng không biết là ném trúng vào đâu trên người hắn, nhưng nàng cũng không thèm để ý xoay người bỏ đi.

Lý Mục vội vàng từ trong nước lên bờ, đi mấy bước liền đuổi kịp nàng, từ phía sau ôm lấy nàng.

Lạc Thần càng tức, giãy giụa thật mạnh.

– A Di, họ đang nhìn mình kìa…

Lạc Thần nghe hắn thì thầm vào tai, bất giác mà quay qua nhìn. Cách đó không xa ngay bên cạnh cửa doanh trại quả nhiên có mấy bóng dáng thị vệ đứng đó.

Mấy người đó dường như đang nhìn về bên này, có vẻ muốn đi qua rồi lại do dự.

Nàng ngừng giãy giụa, ra lệnh cho hắn buông ra, hạ thấp giọng, tức giận nói:

– Lý Mục, khi còn bé muội từng giúp huynh, nên giờ huynh đối xử với muội thế phải không?

Lý Mục trực tiếp bế nàng lên, đi đến bên tảng đá bằng ngay bên bờ, đặt nàng ngồi lên trên đó.

Lạc Thần muốn đứng lên, nhưng trên vai bị đ è xuống, đã bị hắn ấn ngồi trở lại.

Lạc Thần nhìn hắn ngồi xổm xuống bên chân mình, hơi ngửa mặt lên chăm chú nhìn nàng.

– A Di, chẳng phải nàng hỏi ta vì sao nhất định phải cưới nàng à? Chính vì bắt đầu từ khi đó ta không quên được nàng.

Lạc Thần ngoảnh mặt đi, vẫn không nhìn hắn.

Hắn lại tự nói chuyện, thanh âm chui vào trong tai nàng.

– Trước tối hôm qua nàng chất vấn ta, ta vẫn luôn tự cho mình là si tình. Nhưng mà giờ ta mới biết được, nàng mắng ta vô sỉ là mắng rất đúng. Ta đúng là một kẻ ích kỷ một kẻ vô sỉ.

Lạc Thần ngẩn ra.

– Chính bởi chuyện cũ này nên mới có một cuộc gặp gỡ khác. A Di, cả đời này dù cho ta biết ta vẫn hèn mọn như bùn đất, còn xa mới xứng với nàng, nhưng điều này cũng không ngăn được chấp niệm có được nàng của ta.

– Nàng là người phụ nữ duy nhất mà Lý Mục ta muốn có được.

Lạc Thần cắn cắn môi. Chiếc cằm nhỏ vẫn hơi hếch lên, không muốn đối diện trực tiếp với hắn.

Lại nghe hắn tiếp tục nói:

– Ở trong lòng ta đã nhận định nàng là của ta rồi, ta không muốn nàng gả cho người đàn ông khác, cho nên mới trăm phương ngàn kế phải có được nàng, để nàng trở thành thê tử của Lý Mục ta.

– Ta là kẻ vô sỉ, khi đó cưới nàng mục đích cũng xuất phát từ sự ích kỷ.

– Nhưng mà sau khi thật sự cưới nàng rồi, ta mới biết nàng là một cô gái hoạt bát đáng yêu thiện lương như thế nào, và ta cũng biết cưới nàng làm thê tử là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời này của ta.

– Ta chỉ ước ngày đêm được ở bên nàng, nghe tiếng nàng gọi ta là lang quân, thì trên đời dẫu có muôn ngàn hạnh phúc của đàn ông cũng làm sao sánh được với ta?

Lạc Thần nghe mà mặt đỏ đến tận mang tai, che vành tai nóng rực lại, kêu lên:

– Huynh đừng có nói nữa. Huynh đúng là đồ vô sỉ mặt dày!

Lý Mục mỉm cười, ngừng lại.

Hắn không nói nữa

Bên tai Lạc Thần chỉ còn lại tiếng xào xạc nhẹ của gió đêm lướt qua bụi lau sậy. Sau một lát, nàng rốt cuộc không nhịn được, quay mặt qua nhìn vào hắn.

Hắn vẫn ngồi xổm dưới chân nàng như trước, nhưng ánh mắt không còn rơi trên người nàng nữa, mà lại hướng về dòng sông nhỏ tràn ngập ánh trăng bên cạnh, như lâm vào trầm tư.

– Nhưng con người sống trên đời này đâu chỉ có tình yêu.

Ngay lúc Lạc Thần đang âm thầm nghi hoặc lại đột nhiên nghe được hắn nói chuyện. Ngữ khí không còn mềm mại như vừa rồi nữa mà trở nên nghiêm trang nặng trĩu.

Lạc Thần sửng sốt. Thấy hắn cũng quay lại.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Hắn nói:

– A Di ơi, ta sinh ra ở phương Bắc, từ lúc mình bắt đầu nhớ được thì mảnh thổ địa bị triều đình Đại Ngu từ bỏ này liên tục gặp chiến tranh. Trong người Hồ tộc tất nhiên cũng có người tốt, nhưng phần nhiều là những kẻ hung hãn, không bằng cầm thú. Những người đó từng uống máu ăn tươi nuốt sống ở vùng biên cương, một khi đắc thế, không chuyện ác nào không làm. Ta đi theo phụ tổ đã bắt gặp quá nhiều máu và nước mắt. Khi nàng chứng kiến ta bị ác nô đóng đinh vào tay thì cho rằng đó làm thảm kịch của nhân gian rồi. Nhưng không hề, ở bắc địa hay là nơi này, ngay trên vùng đất mà nàng đang đứng đã từng phát sinh những thảm kịch vượt xa cảnh ngộ mà ta gặp phải ngày đó. Hôm qua nàng vào thành, mỗi một đống phế tích mà nàng nhìn thấy đều là kết quả của sự dày vò của những người dân vô tội gặp phải. Hồ Liêu không coi người Hán ta là người, chúng tàn sát giết mổ chúng ta, lấy gan người làm thịt, chỗ nào cũng có. Hiện giờ Bắc Hạ sụp đổ, các thế lực khác nhau đang lợi dụng tình hình để tái khởi, quấy rối khắp nơi, gây ra những tình trạng thảm thiết, so với trước kia chỉ có hơn chứ không kém.

– Phương Bắc thì hỗn loạn Nam Triều thì nội đấu, triều đình mà Cao tướng công khổ tâm muốn duy trì lại không thể tồn tại mãi mãi. Ngày hôm nay sở dĩ ta muốn tới nơi này ngoài để chuẩn bị cho nghiệp lớn Bắc phạt, mà còn vì có thể sớm ngày tự lập.

– Chỉ có nắm được trong tay binh mã của mình càng sớm, ta mới có thể mở ra khát vọng của mình và bảo vệ nàng dưới đôi cánh của mình. Bằng không thì, nếu ngay cả bản thân ta cũng bị xiềng xích trói buộc, loạn thế này đừng nói là bình định Trung Nguyên, dù là muốn bảo vệ nàng, chỉ sợ cũng không thể làm được

– A Di ơi.

Hắn gọi nàng.

– Tối hôm qua nàng chất vấn ta, ta biết ta mắc nợ nàng. Nàng khi còn bé đã cứu ta, cho nên ta còn sống đến hôm nay. Nhưng ta vì tư tâm mà mạnh mẽ bắt ép nàng phải gả cho ta, để nàng phải chịu đủ sự uất ức thiệt thòi từ ta. Ở trước mặt nàng, ta thật sự không còn gì để nói, càng không chỗ dung thân. Nhưng mà với địa vị hiện giờ của ta càng không thể nào cho nàng sự an ổn được. Cho nên sáng nay nàng muốn đi, ta thật sự không còn mặt mũi nào mà giữ nàng lại. Nhưng mà A Cúc…

Hắn dừng một chút, đưa tay lên theo bản năng mà sờ trán mình.

– Sáng nay bà ấy đi rồi lại quay lại, mắng chửi ta, cho ta biết tấm lòng của nàng đối với ta.

Lạc Thần ngớ người, yên lặng nhìn Lý Mục chậm rãi đứng lên.

Toàn thân hắn gần như ướt sũng, giữa khóe tóc và lông mày có vết nước, trông rất nhếch nhác. Thế nhưng đứng trước mặt nàng như thế lại trông thật thẳng thắn, lỗi lạc và uy nghiêm.

– A Di ơi.

Hắn lại nói.

– Đêm đó phụ thân nàng tới Kinh Khẩu chất vấn ta, ta đã từng lập một hẹn ước với ông ấy. Ta nói rằng một năm sau ta sẽ lấy Tây Kinh làm sính lễ rồi lại đi nghênh đón nàng. Nếu nàng bằng lòng cho ta cơ hội này, nàng hãy cho ta chút thời gian, hãy chờ ta. Đợi ta lấy được Tây Kinh rồi, đến lúc đó thời cuộc như cờ, thiên hạ có khả năng có biến hóa lớn, triều đình cũng chưa chắc còn dáng vẻ như hiện tại nữa.

– Nơi này đúng là rất gian khổ, ta cũng không muốn nàng theo ta chịu khổ. Nàng đi về trước đi, nhớ kỹ lời ta nói, chỉ cần nàng còn muốn ta, ngày sau ta sẽ không bao giờ phụ nàng.

Nàng cúi đầu im lặng, không nói lời nào.

Lý Mục đợi một lát, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm.

Các ngón tay của hắn chụm lại, dần dần siết lại thành quyền.

– A Di, nếu như nàng thật sự coi hai ta là đạo bất đồng, coi ta là hồng thủy mãnh thú, không muốn tiếp tục làm thê tử của ta nữa, vậy thì cũng không cần quá khó xử. Ta tuy rằng không thể vì có được nàng mà làm trái nguyện vọng của lương tâm, nhưng vẫn câu nói đó, sau này, nếu ta may mắn thực hiện được tâm nguyện của mình, thì dù toàn bộ người trong thiên hạ coi ta là địch, ta cũng sẽ không làm tổn hại đến nàng và cha mẹ nàng.

Hắn nói xong thì yên lặng.

Gió đêm thổi tới làm tà váy của Lạc Thần xòe ra trên mặt tảng đá, phá vỡ bóng trăng trên mặt nước, làm lòng nàng xao động.

Giờ khắc này, nàng biết hắn đang nhìn mình, chờ nàng trả lời.

Nhưng nàng không biết nên đáp lại như thế nào.

Cán cân trong trái tim nàng đang đung đưa trái và phải, tràn ngập dịu dàng và cũng ngàn kết đắng chát trong lòng.

Nàng giằng xé hồi lâu, đột nhiên có chút hận người đàn ông trước mặt này.

Hận vì sao hắn lại đặt nàng vào hoàn cảnh khó xử đôi bên như thế.

Lẽ ra nàng đã hạ quyết tâm không có chút liên quan gì đến hắn nữa. Thế mà hắn lại đuổi theo, lại làm lòng nàng nhiễu loạn. Hắn nói hắn là người ích kỷ, trước kia đã thế, hôm nay vào lúc này cũng vẫn thế.

Lạc Thần ôm đầu gối mà ngồi, vẫn không nhúc nhích, hai mắt lại từ từ nóng lên.

Nàng chỉ đành chôn mặt vào đầu gối, không muốn nhìn cái người đang nhẫn tâm ép bức nàng nữa.

Lý Mục nhìn thấy hành động lảng tránh của nàng như một cô bé bất lực, trái tim vốn nên cứng cỏi trong nháy mắt lại mềm nhũn ra. Hắn rất muốn ôm nàng vào lòng, dùng mọi cách để yêu thương nhưng rồi lại sợ làm nàng phản kháng lớn hơn nữa, đành phải một lần nữa ngồi xuống trước mặt nàng, tay vỗ nhẹ vào lưng nàng, dịu dàng nói:

– A Di, ta sẽ không ép nàng, nàng cứ từ từ nghĩ, nghĩ bao lâu cũng được. Dù là cả đời, ta cũng chờ nàng.

Lạc Thần ngẩng lên đẩy tay hắn ra.

– Huynh còn nói không ép muội. Rõ ràng là huynh đang ép muội!

Nàng hét lên, nước mắt ấm ức theo đó mà tuôn ra.

Lý Mục không kìm nén được nữa ôm lấy nàng vào lòng, hôn lên gò má dính nước mắt của nàng.

Lạc Thần vặn vẹo thân thể không cho hắn hôn. Đang lúc giằng co, bỗng nhiên cảm thấy hắn ngừng lại, ôm lấy nàng, cả người cũng nhanh chóng đứng lên.

Cả người nàng đột nhiên bị treo lơ lửng, nàng hoảng sợ, theo bản năng mà bám chặt hai tay của hắn, khi kịp phản ứng trong lòng vừa xấu hổ vừa buồn bực, đang định mắng hắn thì cả ngơời chợt cứng lại.

Nàng nhìn thấy bên kia dòng sông cạn, trong màn đêm đen kịt cách đó không xa xuất hiện một hàng đốm sáng đỏ mờ, giống như những chiếc đèn lồ ng nhỏ được thắp sáng lơ lửng giữa không trung. Những chiếc đèn lồ ng nhỏ đó dày đặc đến mức chúng thực sự đang di chuyển, tiến về hướng doanh trại.

Con ô truy vốn đang nhàn nhãn ăn cỏ gần đó dường như đã cảm nhận được điều gì đó vào lúc này, gãi móng một cách khó chịu, phát ra những tiếng phì phì trong mũi.

Hàng đèn lồ ng nhỏ màu đỏ càng lúc càng gần.

Nương theo ánh trăng, Lạc Thần cuối cùng đã nhận ra hàng đèn lồ ng nhỏ này lại là đôi mắt của một bầy hổ báo.

Xem số lượng, ít nhất có mấy chục con.

Lạc Thần hoảng sợ đến đơ người.

Còn chưa kịp phản ứng thì Lý Mục đã dùng mũi chân hất thanh kiếm dưới đất lên bắt lấy, sau đó ôm lấy nàng chạy về hướng cửa doanh, huýt sáo lên một tiếng.

Thủ vệ rất cảnh giác, doanh địa lập tức được báo động.

Xa xa, theo gió cũng truyền đến tiếng huýt sáo đáp lại của trạm gác ngầm.

Bầy thú lập tức phân tán ra, có vẻ như muốn tạo thế bao vây.

Phàn Thành dẫn người chạy tới, thấy rõ đó là đám hổ báo đột kích thì không khỏi sợ hãi. Cả chặng đường đi này đoàn người cũng đã từng gặp phải dã thú, thế nhưng với số lượng dã thú tấn công nhiều như thế này thì chưa từng có. Với kinh nghiệm và sự từng trải của mình, anh ta ngay lập tức nhận ra, bầy hổ báo tấn công có trật tự như thế này rõ ràng là có người huấn luyện điều khiển.

Tuy rằng anh ta từng kinh qua chiến trường, thủ hạ thị vệ cũng là binh lính được tuyển chọn, cho dù gặp địch nhân gấp mấy lần anh ta cũng sẽ không kinh hãi như vậy.

Nhưng đối mặt với số lượng bầy thú dữ bao vây như thế thì đây vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời.

Anh ta nhanh chóng ổn định lại, ra hiệu lệnh một tiếng, thị vệ huấn luyện có tố chất lập bình tĩnh xuống chia ra làm hai tốp. Một tốp phụ trách bảo vệ Lạc Thần, một tốp khác ở bên ngoài doanh trại bố trí trận thế phòng thủ, lên cung đáp nỏ, sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Phàn Thành chạy tới:

– Lý thứ sử, ngài có biết là do kẻ nào tập kích không ạ?

– A tỷ ơi!

Phía sau cũng truyền đến tiếng gọi nôn nóng.

Cao Hoàn tay cầm kiếm quần áo xốc xếch chạy như bay tới, đột nhiên trông thấy Lý Mục thì sửng sốt, sau đó hai mắt trợn tròn lộ rõ vẻ mừng như điên.

– Ớ tỷ phu, sao huynh lại đến đây thế?

Lý Mục kề bên tai dặn bảo Lạc Thần đừng sợ, sau đó buông nàng từ trong ngực xuống, lại ra lệnh cho Cao Hoàn nhanh chóng đưa nàng về doanh trại gia tăng bảo vệ, bấy giờ mới nói:

– Ta tới đây đã mấy tháng có nghe nói Hầu thị Cừu Trì có một người rất tinh thông thuần dưỡng thú, nuôi dưỡng mãnh thú để tác chiến trợ trận. Trận đột kích tốt nay chắc là người Hầu thị rồi.

Hầu thị cũng thuộc người Yết, từng đi theo Bắc Hạ và cùng là kẻ địch của Đại Ngu.

Phàn Thành nhìn quanh doanh trại một lượt, một vòng là từng đôi mắt đỏ ngầu, có thể nghe được tiếng gầm gừ trầm thấp của đàn thú phát ra, biết tối nay thể nào cũng có một trận đánh ác liệt khó mà tránh được, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.

– Thú vật sợ lửa, dù có nghe theo hiệu lệnh của người thuần thú đến mấy chăng nữa thì gặp lửa cũng sẽ không dám manh động. Lập tức cho người đốt lửa lên.

Phàn Thành được nhắc nhở lập tức hạ lệnh cho binh lính dỡ lều trại đốt lửa lên.

Rất nhanh, những cụm lửa trại được thắp sáng xung quanh doanh trại.

Bầy thú vốn đang bao vây tới gần đột nihên nhìn thấy phía trước toàn là ánh lửa thì đứng yên tại chỗ, bất an đi đi lại lại, phát ra tiếng gầm gào.

Có một tiếng còi như mang theo sự tức giận đột ngột vút lên.

Bầy thú dường như rất sợ hãi, dần dần xúm lại rít gào, tiếp tục tới gần doanh trại. Khi nó chỉ còn cách mười thước, bởi vì kị lửa mà mặc cho tiếng còi có thúc giục thế nào cũng không dám xông vào mà chỉ bồn chồn xao động, không ngừng gầm gào.

Thị vệ ở bên ngoài đã có thể ngửi được mùi tanh theo gió thoảng qua, sắc mặt người nào cũng nghiêm trọng như lâm đại địch, chậm rãi tập hợp lại với nhau, để khi bầy thú xông vào có thể thực hiện đòn phản kích hiệu quả nhất.

Lý Mục quay đầu nhìn về phương hướng phía xa nơi phát ra tiếng còi kia, một lát sau dùng thổ ngữ người Yết nói:

– Ta là Thứ sử Nghĩa Thành Lý Mục! Ngươi là người nào của Hầu Định? Từ sau khi ta tới nơi này vẫn cùng Hầu Định nước giếng không phạm nước sông, vì sao các ngươi lại đuổi thú đến tấn công bọn ta?

Giọng của hắn mạnh mẽ và hùng hậu, theo gió đêm truyền tống đi thật xa.

Tiếng còi ngừng lại.

Một lát sau, cùng với tiếng vó ngựa xa xa chấn động cả mặt đất, nơi cuối bóng tối của vùng hoang dã mấy trăm con Yết kỵ như thủy triều lao ra, đi đầu là một người đàn ông tuổi tác tầm 25-26, tóc thắt bím mặc áo lông, ngồi trên lưng ngựa, hai mắt mở to như đang nhìn về phía trước, mượn ánh lửa thấy một thanh niên người Hán trẻ tuổi đứng trên mảnh ruộng dốc ở giữa có hổ báo vây quanh, biết hắn chính là người vừa lên tiếng, bèn cao giọng đáp lại:

– Ngươi là Lý Mục? Không phải giả mạo đấy chứ?

Lý Mục nói:

– Đại trượng phu đi không đổi tên ngồi không đổi họ. Ta là Lý Mục, còn ngươi là ai?

Người này tên Hầu Ly, trưởng tử của Cừu Trì Vương Hầu Định.

Mấy tháng trước, từ khi Lý Mục dẫn hai vạn binh mã đến đây theo ý chỉ của hoàng đế Nam Triều bắt đầu nhậm chức thứ sử Nghĩa Thành, Hầu Ly đã liên tục phái người đến do thám. Y từ lâu đã muốn xuất binh nhân lúc đối thủ còn chưa đứng vững gót chân mà hạ gục đối thủ, có điều là Hầu Định đã ra lệnh cho nên không dám tùy tiến tấn công.

Ngày hôm nay nhận được tin báo của thám báo nói có một đội nhân mã ăn mặc giống người Nam Triều ra khỏi Nghĩa Thành, hình như là muốn về phía Nam, binh lính khôi giáp sáng choang, hành trang đầy đủ, che chở cho mấy chiếc xe ngựa đi giữa, bên trong xe hình như là phụ nữ, y làm sao mà nhẫn nhịn được nữa, bèn bày ra kế hoạch tấn công ngay trong đêm, một là đoạt được chiến lợi phẩm cùng tù binh, thứ hai là muốn nhân cơ hội này khiêu khích Lý Mục.

Tên tuổi và danh tiếng của Lý Mục từ một trận chiến tại Ba quận làm cho thiên hạ đều biết. Hầu Ly đã muốn gặp hắn từ lâu rồi, không ngờ rằng tối nay vừa khéo đánh bậy đánh bạ lại khiến cho y gặp Lý Mục ở nơi này.

Nghĩ nếu như mình có thể bắt được Lý Mục hoặc là gi3t chết hắn, mình danh dương thiên hạ là cái chắc chắn rồi, tức thì mừng húm, cười khà khà:

– Lý Mục! Người Hán các ngươi có câu nói đi mòn gót giày chẳng thấy, đến khi có được chẳng tốn công. Tối nay tự ngươi dâng mình tới, đừng trách ta không khách sáo.

Nói xong, ra lệnh cho người điều khiển thú dùng toàn lực xua đuổi bầy hổ báo xông vào trong doanh trại, lại ra lệnh cho hàng trăm binh sĩ đi theo đàn thú bao vây trại.

Lại ra lệnh một tiếng, mũi tên đồng loạt bắn lên.

Phàn Thành ra lệnh cho thủ hạ xếp hàng lá chắn ngăn chặn lại trận mũi tên của địch.

Một nhóm binh lính tinh nhuệ được huấn luyện bài bản đồng tâm hiệp lực, cuối cùng đã ngăn chặn được thế tấn công của người Yết. Có điều ngày vui ngắn chẳng tày gang, tường lửa xung quanh dần bắt đầu yếu đi, lều trại có thể đốt cháy cũng gần như bị phá hủy hoàn toàn.

Đội hình mũi tên trận của cả hai bên ngừng nghỉ, người điều khiển thú lại xua hổ báo tấn công.

Thị vệ bắn tên ngăn cản, tuy có hổ báo bị trúng tên nhưng với thân hình khổng lồ, da dày gân guốc mà nói, trừ phi bắn trúng mệnh môn bằng không dù là bị trúng tên thì cũng không tạo nên lực sát thương gì lớn, đau đớn trên người chỉ càng làm chúng bộc phát thú tính hơn mà thôi.

Không tới một lát đã có một con báo bị thương đã nổi điên lao vào qua lỗ hổng trên bức tường lửa đã được dập tắt.

Phàn Thành nổi giận gầm lên một tiếng, rút đao tiến lên, cùng binh lính bao vây con báo kia, hợp lực gi3t chết.

Bên này vừa mới giải quyết xong, tiếng còi ở bên kia lại vang lên sắc bén, hổ báo còn lại con nào con nấy cũng đỏ ngầu hai mắt, chạy tới chạy lui bên ngoài bức tường lửa nơi ngọn lửa ngày càng nhỏ dần, gầm rú liên hồi.

Một khi tường lửa tắt, dù cho không suy xét thế tấn công của mấy trăm người Yết kia, chỉ cần mấy chục con dã thú điên cuồng này xông vào thôi, tối nay chỉ sợ cũng khó mà toàn thân mà lui được.

Phàn Thành cắn răng, quay sang Lý Mục nói:

– Lý thứ sử, tối nay chỉ sợ là không có kết cục tốt đẹp. Tôi cùng với các huynh đệ yểm hộ cắt đường cho ngài, làm phiền ngài đưa tiểu nương tử đi. Nếu như cô ấy có tổn thương gì, chúng tôi dù muôn lần chết cũng khó mà thoát tội được.

Lý Mục lại như không nghe thấy, hai ánh mắt chăm chú nhìn về phương hướng Hầu Ly ở bên ngoài vòng bao vây của bầy thú, một lát sau, quay đầu lại huýt sáo lên.

Con ô truy của hắn phóng như bay đến.

Lý Mục quay sang nói với Phàn Thành đang đầy vẻ hoang mang:

– Ngươi cần phải bảo vệ phu nhân cho ta. Chờ ta ra ngoài thì dùng trận hình mũi tên yểm hộ ta thoát khỏi bầy thú. Ta đi bắt người Yết kia tới.

Phàn Thành kinh hãi không thôi.

Nếu có thể khống chế được Hầu Ly, vậy thì khốn cảnh này đương nhiên là sẽ được hóa giải.

Nhưng mà một người một ngựa trước tiên không nói làm thế nào mà bắt được người đang ở trong vòng bảo vệ của mấy trăm người, dù là lao ra thoát khỏi sự bao vây của bầy thú này cũng đã cực kỳ khó khăn rồi.

– Lý thứ sử ——

Phàn Thành còn chần chừ.

– Cứ nghe theo phân phó của ta.

Lý Mục nói một câu.

Ngữ khí của hắn không mấy lộ vẻ uy nghiêm nhưng biểu cảm cùng với lời nói lại mang đến một cảm giác tin tưởng khó diễn tả được. Phàn Thành lập tức nhớ tới đời đồn rằng, Lý Mục từng đơn phương độc mã xông vào thiên quân vạn mã của phản quân Lâm Xuyên Vương cứu được Cao Hoàn trở về.

Y lập tức gật đầu tuân lệnh.

Lý Mục đeo kiếm bên hông, lại lấy một cây thiết côn thục đồng từ trong tay một thị vệ sau đó đi đến bên con ô truy, thân mật xoa lỗ tai nó, sau đó xé góc áo xuống, che hai mắt con ô truy lại, nhảy lên lưng nó, quát một tiếng phi ngựa vượt qua bức tường lửa lao về hướng bầy thú.

Phàn Thành biết rằng hành động thành công hay thất bại của hắn đều có liên quan đến tính mạng của mình cùng với mấy trăm thủ hạ ở đây đêm nay, cho nên anh ta không dám lơ là một chút nào, lập tức triệu tập cung tiễn thủ xong xuôi, chỉ chờ hắn thúc ngựa xông về phía bầy thú là ra lệnh một tiếng, binh lính đồng loạt bắn tên về phía bầy thú.

Lý Mục ngồi vững vàng trên lưng ngựa, dùng lực hai chân thúc con ô truy tiến thẳng về phía trước.

Khi tới gần bầy thú, một con hổ một con báo gầm gào từ trái và phải xông tới đã bị hắn dùng một côn quét sạch. Kèm theo hai tiếng r3n rỉ đau đớn, hổ báo bay ra ngoài, lăn lộn trên mặt đất hơn chục lần mới dừng lại.

Vừa mới quét mở được hai con đầu tiên, lại có hai con khác lao tới cũng bị hắn đánh bay, thúc ngựa xông phi nước đại về phía một con dốc thoai thoải.

Trong tiếng vó ngựa, cả chục con hổ báo nhanh chóng đuổi theo, tiếng rống rung trời.

Lý Mục kẹp chặt bụng ngựa, dùng tốc độ cao nhất xông l3n đỉnh sườn núi, ngay khi lên đến đỉnh, hắn đột ngột nâng dây cương lên, thét dài một tiếng, tận dụng động lực tối đa vừa rồi và địa hình cao, kéo con ô truy tung bốn vó lên trời, giống như một con thiên mã chở hắn bay qua đỉnh đầu những con thú đang lao tới trước mặt, bay ra hơn mười trượng, bấy giờ mới rơi xuống đất.

Đến lúc này, đàn thú đã bị bỏ lại phía sau.

Mà khoảng cách này cách Hầu Ly cũng chỉ cón hơn mấy trượng mà thôi.

Ngay khoảnh khắc ô truy hí vang bốn vó rơi xuống đất, Lý Mục phi thân thuận thế từ trên đầu ngựa lăn xuống dưới đất.

Một màn vừa rồi kia làm cho Hầu Ly cùng với những người bên cạnh y đều trợn mắt há hốc mồm, còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần lại thấy một cái bóng đen lao về phía mình nhanh như chớp.

Cuối cùng anh ta cũng phản ứng lại, run lên vì sợ hãi nhưng đã quá muộn.

Lý Mục đã đến trước ngựa của Hầu Ly, trường kiếm sau lưng đã ra khỏi vỏ.

Một luồng ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua, lưỡi kiếm chém đứt hai móng ngựa trước của Hầu Ly.

Vó ngựa bị chém đứt khỏi đầu gối, nó hí vang lên đổ gục xuống đất.

Hầu Ly từ trên lưng ngựa rơi xuống đất, ngã xuống lăn một cái, vừa định quát gọi hộ vệ thì trên cổ đột nhiên lạnh buốt, tóc gáy dựng đứng lên.

Trường kiếm lạnh như băng đã đặt lên trên cổ y.

Mà y vẫn còn duy trì tư thế quỳ xuống đất vừa rồi.

– Ngươi là Hầu Ly con trai của Hầu Định đúng không?

Y nghe được người Hán kia dùng chính ngôn ngữ của mình nói ra tên của mình

…..

Lạc Thần cũng hiểu ngôn ngữ người Yết.

Trong lớp học dành cho con cháu gia tộc Cao thị có một môn học, chính là buộc con cháu phải học tập ngôn ngữ người Hồ.

Thầy dạy học cũng là người Hồ đến cậy nhờ Nam Triều.

Khi Lý Mục ngay từ đầu dùng ngôn ngữ người Yết nói chuyện với đối phương, Lạc Thần đã vô cùng thấp thỏm rồi. Nàng cùng với A Cúc và mấy thị nữ đều cùng đợi ở trong lều. A Cúc cầm đao bảo về ở cửa trướng, nàng thì nôn nóng chờ đợi, lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.

Tiếng gầm gào của hổ báo, tiếng đánh nhau của binh lính, còn có tiếng rít u u xé rách không khí của mũi tên thỉnh thoảng bay qua ở bên ngoài trướng.

Sau đó, tiếng binh lính đánh nhau cùng với những âm thanh khác dần dần biến mất.

Nàng nghe được bên ngoài lều của mình hình như có thêm nhiều lính gác, tiếng hiệu lệnh chỉ huy của Phàn Thành rống đến mức như sắp phá cổ họng.

Nàng không chịu đựng nổi nữa, không quan tâm A Cúc ngăn cản vén rèm trướng lên chạy ra ngoài.

Điều nàng không thể ngờ được chính là mình lại trông thấy Lý Mục đơn kỵ nhảy vào trong bầy thú, phóng ngựa như bay mà qua, lại xâm nhập vào đám người Yết kia.

Khoảng cách có hơi xa, hơn nữa lại là ban đêm, lúc hắn phóng ngựa xuống sườn dốc thì nàng đã không nhìn thấy rõ nữa. Trong giây phút chờ đợi dày vò, nàng chỉ thoáng nghe được đầu bên kia có nhiều tiếng la hét hỗn loạn phát ra.

Nàng như nín thở, hai tay nắm chặt, căng thẳng lo lắng đến mức móng tay như c ắm vào trong lòng bàn tay.

May mà sự chờ đợi cũng không phải quá lâu.

Rất nhanh. Nhanh đến mức khiến cho nàng không thể tin được hai mắt của mình.

Người Yết không ngờ lại đuổi hổ báo vào trong lồng, mấy trăm người vây quanh doanh địa cũng lui xuống.

Kế đó, nàng nhìn thấy Lý Mục phóng ngựa trở về, còn kéo theo một người trở lại doanh khẩu, ném người nọ xuống đất.

Hắn một mình xuất trận bắt được thủ lĩnh người Yết tối nay, ép lui toán kẻ địch thế tới ào ạt này.

Lạc Thần từng nghe Cao Hoàn không chỉ một lần miêu tả cảnh tượng Lý Mục ngày đó đơn thương độc mã ở trong thiên quân vạn mã cứu mình về như thế nào. Nhưng mà nàng vẫn luôn thấy mơ hồ khó tin.

Nàng còn cho rằng Cao Hoàn đã quá phóng đại võ công cùng sự dũng cảm lòng gan dạ của hắn lên. Nhưng mà tối nay, nàng đã thật sự tận mắt chứng kiến hắn đã dựa vào lực lượng bản thân xoay chuyển cục diện như thế nào.

Nói là chấn động cũng không khoa trương chút nào.

Bên tai là tiếng hoan hô vang trời của đám thị vệ gần như chấn động lỗ tai nàng.

Lạc Thần lại chẳng mảy may cảm giác.

Nàng đứng ở bên ngoài lều trại, nhìn Phàn Thành lộ biểu cảm mừng rỡ như điên không quan tâm đ ến cả mình chạy về phương hướng kia. Từ xa, nàng lại nhìn thấy Lý Mục được các thị vệ bao quanh lấy.

Người nào cũng đều rất kích động.

Trên mặt hắn cũng lộ ra nụ cười, không biết nói mấy câu gì với mấy thị vệ, đột nhiên quay mặt qua, hai ánh mắt hình như nhìn về phía mình.

Tim Lạc Thần đánh thót một cái, tựa như chột dạ mà cuống quýt xoay người muốn trốn vào trong lều trại. Đúng lúc này lại nghe tiếng phía sau có tiếng hò hét mừng như điên truyền đến. Nàng quay đầu lại, thấy là Cao Hoàn chạy tới.

– A tỷ ơi, tỷ phu bắt được thủ lĩnh người Yết rồi! Không có chuyện gì nữa rồi.

Cậu phấn khởi tới mức hai mắt sáng rực, chạy đến trước mặt Lạc Thần khoa tay múa chân, hò hét vài tiếng lại chạy ào đi.

Ánh mắt Lạc Thần không tự chủ được mà rơi vào người cậu ta.

Để rồi sau đó sợ mất mật.

Trên mông cậu em ấy thế mà lại bị trúng một mũi tên.

Có lẽ là vừa rồi cậu cùng với thị vệ cùng đánh nhau với người Yết thì bị tên lạc bắn trúng. Chỉ là cảm xúc phấn khích dâng trào quá mức mà không cảm thấy đau đớn, cho nên mới không phát giác ra.

– Lục lang quân, trên mông cậu bị trúng tên kìa!

Quỳnh Thụ cũng đi ra nhìn thấy thì hoảng sợ hét lên thất thanh.

Cao Hoàn như bị điểm huyệt đột ngột dừng lại, đơ người tại chỗ.

Cậu từ từ quay lại sờ sờ vào mông của mình, sau đó giơ tay lên, thấy lòng bàn tay đầy máu thì hai mắt mở tròn xoe, sợ hãi kêu lên một tiếng, cái mông mang theo cả mũi tên kia ngồi bệt xuống đất.

– A đệ, cẩn thận!

Lạc Thần hoảng hốt không thôi.

Cùng với tiếng kêu la đau đớn như giết heo của Cao Hoàn, nàng chạy ào qua chỗ cậu, cẩn thận lật người cậu lại. Mũi tên đã bị cậu ngồi xuống mà gãy đôi, mũi tên đâm sâu vào trong, gần như không nhìn thấy phần đầu.

Cao Hoàn quỳ dưới đất, đau đớn làm cho khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó, miệng r3n rỉ:

– Áu áu a tỷ ơi đệ đau quá, tỷ mau kêu tỷ phu tới cứu đệ đi…

Hết chương 67

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio