Khoảng một giờ năm mươi phút, cô Chu Chu ra khỏi bệnh viện.
Cô ta ở trong đó gần một tiếng đồng hồ.
Xuân Hòa nhớ lại vẻ mặt của giáo viên Đỗ Hành lúc nãy, có lẽ trong thời gian ngắn cũng không thể khá hơn, cô Chu Chu đi làm gì vậy?
Quên đồ ở đó? Có lẽ không phải, lúc họ mới bước vào cũng chỉ ngồi một lúc rồi ra, cô Chu Chu chỉ cầm theo một cái túi xách nhỏ và một cái điện thoại.
Xuân Hòa cố nhớ kỹ từng chi tiết, cái túi xách đó cô Chu Chu cầm trên tay cả thời gian, điện thoại cũng nắm chặt trong tay. Cái điện thoại màu vàng, kiểu dáng mới nhất của một hãng vừa tung ra thị trường, Xuân Hòa để ý nhìn nó một lúc khi ra khỏi nhà, nên nhớ rất rõ.
Không thể có tình huống để quên đồ được.
Lúc cô Chu Chu lái xe ra khỏi cổng, Xuân Hòa đang ngồi trong quán bánh ốc, nhìn ra bên ngoài qua tấm kính dán đầy .
Chiếc ô tô Audi lái về hướng trường học.
Xuân Hòa không khỏi suy nghĩ về vấn đề khác, một phụ nữ hóa học chưa đầy ba mươi tuổi, có xe Audi, điện thoại mới nhất, sao lại nghĩ ra đi làm giáo viên trung học ở một thị trấn nhỏ.
Xuân Hòa ngồi đó một lúc, quán ngày càng đông khách, cô sợ làm phiền mọi người nên ra ngoài, đứng ở trên đường ngắm người qua lại, vừa suy nghĩ.
Tiếng động xung quanh là trò chuyện của người đi đường, tiếng còi xe, tiếng rao của những gian hàng nhỏ, tất cả những âm thanh đó khiến cô bình tĩnh lại.
Đại khái hai giờ rưỡi, bà Đỗ thủng thỉnh cầm hộp cơm từ bệnh viện đi ra, có lẽ là mang cơm vào cho chồng.
Xuân Hòa đi theo, chào hỏi, thấy cô bà Đỗ giật mình: “Sao cháu còn ở đây vậy!”
Xuân Hòa cười đáp: “Vô ý ngồi nhầm tuyến xe buýt, quay trở lại vị trí cũ, nên ghé qua ăn cái gì rồi trì hoãn đến giờ.”
Bà Đỗ gật gù, Xuân Hòa lại hỏi: “Thầy Đỗ có khá hơn không ạ?”
“Tốt hơn một chút, nhưng vẫn còn hôn mê, căn bệnh này, không thể vội vàng.” Trên mặt bà là sự bất lực sâu sắc.
Xuân Hòa gật đầu đồng tình: “Mới nãy thấy cô Chu Chu lại tới bệnh viện nữa, em cứ tưởng là thầy Đỗ tốt hơn rồi chứ!”
Bà Đỗ nhìn Xuân Hòa nghi ngờ: “Cô Chu quay lại à?”
“Có chứ?” Xuân Hòa càng nghi ngờ.
“Không có đâu! Cô ở luôn trong phòng bệnh mà! Chắc cháu nhìn nhầm rồi!”
"Cũng có thể đấy!" Xuân Hòa gật gật đầu có vẻ suy nghĩ, nhưng trong lòng hoàn toàn không thừa nhận mình nhìn nhầm biển số xe, cũng như bóng dáng quen thuộc trong cửa kính xe, Xuân Hòa cảm thấy bản thân hoàn toàn không thể nhận nhầm.
Thật kỳ lạ.
Khi Xuân Hòa đến hẻm sau, cô tự động viên bản thân một hồi lâu mới có thể gõ cửa nhà Tưởng Lệ, con trai Tưởng Lệ đi học rồi, nhà chỉ có một mình bà ta, bà ta mời Xuân Hòa vào trong nhà nói chuyện. Lần này Xuân Hòa muốn tìm hiểu rất nhiều chi tiết nên không từ chối.
Nhà Tưởng Lệ và nhà họ Trình bên cạnh gần như giống hệt nhau, sân nhỏ xíu, cách vài bước là phòng khách, phòng khách nối liền hai phòng ngủ, một phòng của vợ chồng họ Lục, một phòng của Tri Hạ và em trai, phòng của Tri Hạ và em trai chỉ ngăn bằng một tấm rèm, Xuân Hòa yêu cầu vào xem phòng Tri Hạ, chỉ thấy một đống đồ đạc đã hoàn toàn biến dạng, em trai đã chiếm làm của riêng cả căn phòng, đồ đạc Tri Hạ từng dùng, một nửa bị vứt, một nửa bị em trai thu về.
Có cảm giác vật thay người đổi, đây là lần thứ hai Xuân Hòa bước vào đây.
Lần đầu là trong đám tang.
Xuân Hòa không còn tâm trạng nhìn ngắm thêm, ra ngồi ở phòng khách, trực tiếp nói ra ý định: "Tôi nghe nói ngày Tri Hạ chết, em ấy cầm theo điện thoại, tôi muốn tìm hiểu xem chiếc điện thoại đó như thế nào, em ấy khi nào có điện thoại?"
Hiện tại điện thoại của Triệu Ngọc Hàm và Tri Hạ đều biến mất, Xuân Hòa biết đây là manh mối tồi tệ, nhưng cô vẫn muốn hỏi thử. Trong thư Tri Hạ gửi Xuân Hòa hoàn toàn không đề cập đến việc cô có điện thoại, điều này không hợp lý, Tri Hạ trước đây vô số lần nói nếu cô có điện thoại riêng thì tốt biết mấy, có thể thường xuyên gọi điện cho Xuân Hòa, Xuân Hòa cũng từng nghĩ tặng cô ấy, nhưng Tri Hạ nói mẹ cô ấy còn không có điện thoại đàng hoàng, cô ấy cầm theo không đúng chỗ, nên Xuân Hòa thôi.
"Có một cái, nhặt được, từ rất lâu rồi, tôi không có tiền nạp tiền cho cô ta dùng, cô ta hầu như không bao giờ dùng".
"Bên thi thể cô ấy không tìm thấy điện thoại, sao Dì không nói với cảnh sát?"
"Tôi không nhớ ra!" Tưởng Lệ có vẻ hơi bực bội, "Còn gì muốn hỏi nữa không?"
"Dì nói hôm đó hai người cãi nhau, tôi muốn biết nguyên nhân! Cô ấy không phải kiểu người cãi lại người lớn đâu".
"Những gì nên nói tôi đã kể hết với cảnh sát rồi, không có nguyên nhân gì đặc biệt cả, chỉ là cô ta không nghe lời, sáng sớm trốn trong phòng không chịu ra ăn cơm, tôi dạy dỗ một chút thôi, có thể hôm đó nói nặng lời, cô ta cãi lại, rồi cãi nhau."
"Không thể có chuyện đó!" Xuân Hòa gần như phản ứng tự nhiên, "Cô ấy không phải kiểu trẻ con đó".
"Cô hiểu cô ta hơn hay tôi hiểu cô ta hơn? Tôi nuôi cô ta mười mấy năm, bề ngoài ngoan ngoãn, bụng dạ đầy mưu mô, tôi là mẹ mà không được dạy dỗ sao? Tôi đâu ngờ cô ta tự tử, nhìn kìa, tính xấu xa của cô ta, chết cũng kéo tôi theo, bây giờ ra đường người ta chỉ vào lưng tôi chửi, chửi tôi tàn nhẫn, bắt con gái tự sát, tôi đắc tội với ai." Bà chỉ vào mũi Xuân Hòa mắng: "Cô tưởng cô là ai, đứa con gái còn hôi sữa mà dám chạy đến hỏi tôi? Cô là chị cô ta thì sao, cô trông nom cô ta một ngày được không? Vẫn là tôi vất vả nuôi cô ta..."
Xuân Hòa nhìn Tưởng Lệ nói tới nói lui với dáng vẻ lãnh đạm, cuối cùng chỉ trả lại cô một câu: “Nếu bà tốt với em ấy chút, em ấy chết đi mọi người sẽ thương cảm chứ không mắng bà. Tôi không trông nom em ấy chu đáo thì phải, nếu tôi chỉ có chút mống khả năng trông nom em ấy, tôi đã không gửi em ấy cho người như bà rồi.”
Tưởng Lệ tức giận chộp lấy cánh tay cô dậy: “Đi đi, ngoan như cô đâu có nổi, tôi không chào đón trẻ con vô phép như cô đâu.”
Xuân Hòa giật tay khỏi cô, tự đi mất.
Đây là cuộc gặp không mấy vui vẻ, nhưng Xuân Hòa thấy cô vẫn có thu hoạch, điện thoại của Tri Hạ không thể sử dụng, hoặc không sử dụng thường xuyên, điện thoại không dùng thường xuyên thì cũng không để làm liên lạc đúng không?
Vậy cuộc gọi đó, cuối cùng là trùng hợp hay là sao?
Sau khi rời nhà mẹ nuôi của Tri Hạ, Xuân Hòa tới tiệm tạp hóa dùng điện thoại công cộng để gọi cho Diêm Đông, hỏi thăm tình hình Trình Cảnh Minh.
Diêm Đông cho biết đã thả vì không có chứng cứ, đồng thời dặn dò Xuân Hòa tránh xa Trình Cảnh Minh, người này tâm cơ thâm sâu.
Xuân Hòa ừ hử vâng lời, chân vẫn đứng lại đó, dự tính đợi Trình Cảnh Minh quay lại. Cô muốn gặp mặt hắn.
“Anh mang thư về nhà cho bà nội em rồi, về nhớ nhận lấy.” Diêm Đông nói.
Xuân Hòa vẫn đáp: "Vâng."
Chờ đến gần một giờ đồng hồ, vẫn không thấy ai quay lại, Xuân Hòa gõ cửa nhà Trình Cảnh Minh nhưng không có ai trả lời, không biết hắn đã trực tiếp về trường hay chưa, đành bất lực bỏ đi.
Tới đâu, cô không biết, cũng không muốn về trường, cũng không muốn về nhà.
Cuối cùng quyết định dạo quanh thành phố, vẫn đi dọc theo ngõ hẻm, lần này không đi phố Vĩnh Minh, mà vòng thẳng ra đường Vĩnh Minh, cuối cùng dừng lại ở ngã tư Tri Hạ và Triệu Ngọc Hàm đã đi qua.
Con đường chữ thập này, hướng bắc nam là đường hẹp, xuôi nam tới khu ổ chuột, phía bắc thông ra ngoại ô, chiều đông tây là đường lớn, đông đi đến Thành Quan, hướng tây là về phía trường học.
Trong hình chụp được, Triệu Ngọc Hàm và Lục Tri Hạ đều rẽ từ phía nam sang phía tây đi về trường.
Từ phía nam tới, ban đầu đoán là đi từ đường nhỏ vòng tới.
Nhưng đi vòng từ hẻm bên kia đến sẽ gần hơn nhiều nếu đi luôn phố Vĩnh Minh, không có lý do gì phải vòng đường xa như vậy, nếu là người ngoại tỉnh có thể do không rành đường, nhưng Triệu Ngọc Hàm và Lục Tri Hạ đều là người quê huyện Giang, không thể không biết đường xá.
Từ phía nam qua, thật sự họ từ đâu tới vậy?
Xuân Hòa suy nghĩ một lúc rồi đi xuôi về nam, quyết định đi xem kỹ khu vực đó.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Trình Cảnh Minh được đưa lên một chiếc xe, mắt bị bịt kín, khoảng nửa tiếng sau chuyển sang một xe khác, rồi lại di chuyển thêm khoảng hai mươi phút nữa xe mới dừng hẳn.
Có người tử tế chỉ đường bên tai hắn, dường như là trong một căn sân, quanh co bước đi khoảng bảy tám phút mới tới nơi, có người nói: "Xin lỗi!", đẩy cửa ra, đỡ cánh tay hắn bước vào, rồi mới tháo khăn bịt mắt cho hắn.
“Đến nơi rồi, đại ca Minh.”
Mở mắt ra ánh sáng hơi chói, đang ở trong một đại sảnh, trang trí xa hoa lộng lẫy, Tần Trạch Khải đứng ngay trước mặt, mỉm cười rộng vòng tay đón hắn: “Cảnh Minh, cậu thật đẹp trai đấy.”
“Chuyện nhỏ thôi!” Trình Cảnh Minh tránh vòng tay đó, kéo khóe miệng cười lười biếng: “Xin lỗi anh Khải, tôi cả đời chỉ ôm đàn bà.”
“Cô bạn gái nhỏ của cậu à?” Tần Trạch Khải cười vang: “Cô ta biết cậu là người thế nào, chắc sẽ bị dọa chạy mất, hay là tôi tìm vài em búp bê cho cậu chơi. Cậu còn trẻ, nên trải nghiệm thêm đi, sẽ không còn thích những đứa con nít nữa đâu.” Hắn ta lúc này nói thêm: “Tuy nhiên, cô bé khá thú vị, hôm nay tới bệnh viện tâm thần, mắt cứ dán vào Chu Nhiên suốt, không lẽ là tin tức cậu rò rỉ ra ngoài hả?”
“Nói vậy thì quá đáng rồi đấy, tôi nói ra những điều đó với cô ấy là muốn cô ấy chết nhanh hơn à?” Hắn ngậm điếu thuốc, đưa tay châm lửa của Tần Trạch Khải rồi khum tay hút một hơi, mắt nhắm hờ: “Đừng động tới cô ấy! Cô ấy chỉ là một đứa con nít.”
Tần Trạch Khải vỗ vai hắn: “Tôi có làm gì động tới cô ta đâu, miễn là cậu theo tôi, không ai dám đụng tới cô ta một sợi tóc.”
Trình Cảnh Minh cười khẽ không nói gì, biết ý của hắn ta là: Bạn gái cậu, chúng tôi canh chừng đấy!
Tần Trạch Khải biết hắn là người có chính kiến, không nói thêm, chỉ mời hắn ngồi xuống, hai người tán gẫu thoải mái: “Lần này cảm ơn cậu giải quyết xong vụ cô gái kia, đúng là kín kẽ khéo léo, nghe nói cả đám cảnh sát đến giờ vẫn lúng túng không biết chết thế nào. Cậu thật là nhân tài. Ông chủ chúng tôi rất ưa thích cậu, đã nói vài lần muốn gặp cậu, cậu thấy thế nào...?” Hắn ta suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng vẫn quyết định giới thiệu người này cho cấp trên.
Trình Cảnh Minh dập thuốc xuống, lấy một quả táo trên bàn gặm: “Thế cũng được! Tôi cảm thấy theo sau anh Khải rất ổn.”
Lời nịnh hót khiến lòng người khoan khoái, Tần Trạch Khải nhắm mắt cười, càng xem càng thích, thanh niên trước mặt còn trẻ, ban đầu hắn ta vẫn nghi ngờ thân phận của hắn, sạch sẽ không tì vết quá, nhưng thời gian qua phát hiện hắn thực sự là nhân tài khó tìm, tay chân độc ác, làm việc gọn gàng lẹ làng, tương lai vô hạn.
“Chỉ là cậu phải nghĩ kỹ đấy, một khi bắt đầu sẽ không có con đường quay lại, tôi cũng sẽ không cho cậu cơ hội hối hận.”
Trình Cảnh Minh thờ ơ cười nói: “Trình Cảnh Minh tôi, cả đời chưa từng quen hai chữ hối hận.”
Tần Trạch Khải liên tiếp gật đầu: “Tôi thích cái khí phách ngông cuồng của cậu!”
Có khuyết điểm, là có điểm yếu, có thể nắm chặt trong tay.
“Chỉ là có một điều, tôi đến giờ vẫn không biết các anh làm gì, thế không ổn lắm chứ?” Trình Cảnh Minh nhìn hắn ta.
Tần Trạch Khải cúi người về phía trước, đối diện với hắn, mỉm cười nói: “Chúng tôi làm mọi thứ, nhưng có một thứ, làm tốt nhất, làm lớn nhất, cả vùng phía bắc này không ai dám cạnh tranh với chúng tôi!”
Trình Cảnh Minh nhướng mày.
“M@ túy, cậu sợ không?”
“Trời ạ!” Trình Cảnh Minh vẻ mặt bất ngờ: “Nghề này không dễ làm đâu…”
“Tất nhiên không dễ rồi, nhưng cũng tùy người.” Thái độ tự hào hiện rõ nét trên mặt.
Trình Cảnh Minh cụp mắt, có vẻ đang suy nghĩ, Tần Trạch Khải vỗ mạnh vào lưng hắn: “Nếu cậu do dự, thì thôi đi, tôi không thích cưỡng ép ai hết.”
“Anh Khải nói cái gì?” Trình Cảnh Minh nhếch môi cười khẩy: “Tôi còn có đường lui sao?”
Tần Trạch Khải cười giòn lên: “Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
....
Hai người nói chuyện thêm một lúc, rồi có người vào, thì thầm vài câu vào tai Tần Trạch Khải, sắc mặt hắn ta dần tối sầm lại.
“Cảnh Minh, tôi khuyên cậu kiểm soát cô bạn gái mình cho tốt đi, tay đang nhắm tới khu ổ chuột rồi đấy. Nếu cô ta còn tiến xa hơn nữa, đừng trách tôi hành xử thô bạo đấy.”
Trình Cảnh Minh cau mày, Tần Trạch Khải nghĩ hắn không tin, liền đưa điện thoại cho hắn xem, là một đoạn video, Xuân Hòa đứng ở phía ngoài khu ổ chuột, chăm chú nhìn về một hướng.
“Lần trước tôi cũng nói với cậu rồi, cô ta là một người thông minh, nhưng tốt nhất đừng quá thông minh mà tự hại mình." Tần Trạch Khải sa sầm mặt, cảnh sát còn chưa phát hiện nhanh thế, một cô gái mười bảy tuổi, gần như nắm được điểm then chốt rồi, dù có thể cô hoàn toàn không biết mình tìm ra điều gì, nhưng bọn hắn không thể chịu rủi ro.
Trình Cảnh Minh suy nghĩ một lát, đứng phắt dậy: “Đưa tôi đi, ngay bây giờ!”
Tần Trạch Khải hơi bất ngờ: “Tôi có hẹn với ông chủ, cậu không muốn gặp mặt à?”
“Tao bảo ngay bây giờ!” Trình Cảnh Minh giật mạnh cổ áo hắn ta, ánh mắt hung dữ.
Tần Trạch Khải giơ tay lên: “Được rồi, tôi sắp xếp người đưa cậu, bình tĩnh đi!”
Người vừa đi, bên cạnh có người nói: “Anh Khải, thằng nhóc này quá càn rỡ rồi, anh cứ nhân nhượng nó hoài vậy?”
“Mày biết cái gì, tao thích kiểu có cái tính khí đấy.” Tần Trạch Khải cười, ánh mắt vẫn không rời hướng Trình Cảnh Minh bỏ đi: “Thằng nhóc đó, tốt từ mọi thứ, chỉ có một điểm, quá chuộng tình cảm. Nhưng này, đó không phải chuyện xấu.”
Hắn ta gọi điện thoại: “Cô gái ở phía ngoài khu ổ chuột kia, canh chừng chặt cho tao, cô ta có chút động tĩnh gì, tao cho ngươi xử luôn nhé.”
Người bên cạnh do dự: “Anh Khải, anh không phải muốn lôi kéo Trình Cảnh Minh sao? Sao lại...”
Tần Trạch Khải kéo khóe miệng: “Vậy phải xem cậu ta có kiểm soát được bạn gái mình hay không thôi, nếu không trông chừng nổi, đừng trách chúng ta giúp cậu ta canh chừng.”