Triệu Hằng ngồi trong lớp tiểu học, xung quanh là bảy tám cái miệng. Sách giáo khoa bay qua đỉnh đầu cô, uỷ viên lao động và một bạn học cùng nhau xách một thùng nước khoáng vào cửa, đi theo phía sau là mấy bạn học cầm lòng nướng ăn, lớp trưởng ngăn bọn họ lại, nói lòng nướng nặng mùi, ở bên ngoài ăn xong mới có thể đi vào. Những người kia không làm theo, uỷ viên lao động nới lỏng tay, thùng nước khoáng nện xuống mặt đất, đám bạn học ăn lòng nướng sợ tới mức nhảy lên, cửa phòng học gà bay chó chạy.
Triệu Hằng lật sách Toán, nhưng không cách nào tập trung được, cô vốn tưởng rằng thứ lợi hại nhất trên thế giới này là vũ khí hạt nhân, thật ra không đúng, uy lực của mùi thơm lòng nướng mới là lợi hại nhất đấy.
Tiền tiêu vặt của cô quá ít, lần trước đã tiêu ba tệ mua bút và thước ở tiệm văn phòng phẩm. Cô chuyển sự chú ý của mình đi, bắt đầu nhớ lại “Big Pinwheel” xem tối hôm qua, mấy phút đồng hồ sau, cô cảm thấy trên thế giới này lợi hại nhất thật ra là cô ——
Bởi vì cô chống cự được uy lực của lòng nướng.
Triệu Hằng không ngẩng đầu lên nhìn trò khôi hài ở cửa phòng học nữa, chuông vào học vang lên, cô khép lại sách Toán, với vào ngăn kéo chuẩn bị cầm sách Ngữ văn.
Hai tay cô còn vịn mép ngăn kéo, bàn học màu xanh lá theo cô từ lớp một đến nay, trên mặt bàn còn khắc tên cô, ánh mắt cô như trước nhìn chằm chằm vào trong ngăn kéo, ngón tay sờ lên vết khắc.
Đúng vậy, là tên của cô.
Đây là cái bàn của cô.
Cô hoang mang nhìn một đống đồ ăn vặt xuất hiện vô cớ trong ngăn kéo.
Ngày hôm sau vẫn là một ngày đẹp trời, cô bỏ cặp sách xuống, với vào ngăn kéo, bên trong là một đống đồ ăn vặt mới.
Từ nay về sau mỗi ngày, trong ngăn kéo chiếc bàn học nhỏ phía đông phòng học, vào lúc ánh mặt trời dịu dàng nhất, cô luôn nghĩ tới những đồ ăn vặt mình chưa từng được ăn.
Ánh mặt trời kia thật ấm áp, ấm đến mức cô không muốn tỉnh lại, trán cô được người khẽ hôn.
Mí mắt Triệu Hằng khẽ run.
"Chào buổi sáng."
"... Mấy giờ rồi?" Giọng Triệu Hằng khàn khàn, điều hoà bật cả đêm, trong phòng hơi khô.
":." Chu Dương bưng cốc nước trên tủ đầu giường, Triệu Hằng cầm tay anh uống một ngụm.
"Sao anh dậy sớm vậy?" Cổ họng Triệu Hằng đã thông hỏi.
"Ngày hôm qua đã ngủ đủ rồi."
Lúc này Triệu Hằng mới nhớ tới ngày hôm qua anh vì chênh lệch múi giờ ngủ đến nửa đêm.
"Em ngủ thêm một lát nhé?" Chu Dương nói.
"Anh đói không?"
"Không đói, em thì sao?"
Triệu Hằng nhớ tới đống đồ ăn vặt kia, cô lắc đầu, nằm lại trong ngực Chu Dương.
Chu Dương thấy khoé miệng cô cong lên, hỏi cô: "Cười gì thế?"
"Không có gì." Suy nghĩ xong, Triệu Hằng vẫn nói, "Em không quá thích đồ ăn vặt."
"Hả?" Đề tài này tới đột ngột, anh gật đầu, "Anh biết." Anh dán lỗ tai gần hơn, dường như có thể nghe cô nói nhiều hơn.
"Nhưng khi còn bé em thật sự rất thèm, tiền tiêu vặt quá ít, em không nỡ mua."
"Trẻ con không có ai là không thèm ăn. Khi còn bé chưa từng ăn đồ ăn vặt?" Chu Dương hỏi.
"Đương nhiên từng ăn rồi, mẹ em cũng sẽ mua cho, nhưng bà mua ít, em cũng sẽ không chủ động xin. Có lẽ cũng bởi vì khi còn bé không thể ăn những thứ này, lớn lên mới không quá thích."
"Không phải càng thiếu thứ gì càng khát vọng có sao?"
Triệu Hằng suy nghĩ: "Có lẽ đồ ăn vặt là ngoại lệ?"
Chu Dương nở nụ cười, "Vậy làm sao đột nhiên lại nhắc tới đồ ăn vặt?"
"Vừa rồi nằm mơ."
"Mơ gì thế?"
Triệu Hằng nghĩ đến gì đó, cô không trả lời, ngược lại dán sát thêm vào ngực Chu Dương.
Chu Dương chạm vào miệng cô, buổi sáng này, anh cảm thấy cơ bắp xương cốt toàn thân đều thả lỏng, đến mức anh có thể lơ lửng trong không khí, trong ngực còn có thêm cả cô.
"Anh vừa xem tin tức." Chu Dương cười nhìn cô, miệng dán sát bên cô, "Trong tin tức nói, giao thừa vừa đúng lập xuân, một trăm năm mới có ba lần, cho nên ngày hôm qua là ngày tốt lành."
Anh còn nhớ cái này, "Ừ." Triệu Hằng đáp lại.
Chu Dương đột nhiên hỏi: "Còn muốn ngủ không?"
"Lại nằm thêm một lát." Triệu Hằng nói.
"Lại nằm thêm phút?"
"Làm sao vậy, anh có việc gì à?"
"Ngủ không được thì đi siêu thị."
"Ngày hôm qua em đã mua rất nhiều đồ ăn rồi."
"Hôm nay đi mua đồ ăn vặt cho em."
"... Em không muốn đồ ăn vặt."
Chu Dương ôm cô thoải mái nằm, giải quyết dứt khoát: "Lại chợp mắt thêm phút."
Ổ chăn quá ấm áp, như ánh mặt trời trong mộng, Triệu Hằng lười biếng không muốn dậy, Chu Dương lại nhớ kỹ thời gian, yên lặng kéo dài thêm phút cho cô, đến tám giờ đúng, anh xốc chăn lên.
Triệu Hằng ngồi ở trên giường, nhận lấy áo len anh đưa tới, vừa mặc đồ vừa hỏi: "Mùng một đầu năm siêu thị có mở cửa không?"
"Có."
Chu Dương đi xuống đất, kéo toàn bộ rèm cửa kéo ra, ánh mặt trời năm mới mạnh mẽ xông vào.
Ánh mặt trời này thật ấm áp.
Giấc mộng này đã thành hiện thực.