Đồ ăn rất là phong phú, một mâm dưa muối trộn dầu mè, một chén lớn cải trắng hầm thịt gà, một rổ màn thầu bạch diện, mỗi người một chén cháo bắp.
Thức ăn như vậy, ở nông gia không phải vào ngày mùa hay ăn tết, bình thường là không thấy được.
( “bạch diện” ở đây nói về thức ăn được làm từ bột mỳ trắng hoặc gạo trắng)Trong lúc ăn cơm, Dịch Tuân trầm mặc không lên tiếng, hắn xưa nay không nói nhiều, nhưng trong trí nhớ của Tần Xuân Kiều, hắn cũng không có yên lặng như vậy.Dịch Tôn ngược lại không ngừng gắp đồ ăn cho nàng, một đôi mắt cười vòng quanh nàng, chuyển tới chuyển lui.
Ánh mắt như vậy, làm Tần Xuân Kiều nhớ tới khi còn nhỏ, hắn ngẫu nhiên có được cái đồ vật yêu thích gì, cũng là cao hứng như này.Cái này làm cho nàng rất không được tự nhiên, đặc biệt là trước mặt Dịch Tuân, càng là xấu hổ nói không nên lời.Nàng nhỏ giọng nói: “Nhị thiếu gia, ta tự chính mình gắp là được.”Dịch Tôn bị xưng hô này làm cho có chút kinh ngạc, hắn mở to hai mắt, cười hỏi: “Muội làm sao vậy, như thế nào lại kêu ta như vậy?”Tần Xuân Kiều cắn răng, cúi đầu nhìn chén cháo bắp, nói: “Đại…… Đại thiếu gia tiêu tiền mua ta, đây là quy củ.”Dịch Tôn mờ mịt, nhìn Dịch Tuân: “Này…… Ca ca……”Dịch Tuân dừng đũa trong tay, nhìn về phía Tần Xuân Kiều, ánh mắt sắc bén rồi lại lộ ra lãnh đạm, thật lâu sau, hắn nói: “Tùy nàng.” Nói xong, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, không còn nói thêm câu thứ hai.Tần Xuân Kiều bị ánh mắt hắn làm cho đứng ngồi không yên, tuy rằng khó chịu, nhưng kia cũng sự thật, nói rõ cũng tốt, còn hơn không rõ ràng mà đi vào Dịch gia.Dịch Tôn nhìn nhìn huynh trưởng nhà mình, lại nhìn nhìn Tần Xuân Kiều, khẽ thở dài một cái.Đang ăn cơm, Tần Xuân Kiều đem nghi hoặc hỏi ra tới: “Nhị thiếu gia, lão phu nhân đâu?”Dịch Tôn chần chờ một chút, mới nói: “Nương vào năm kia đã qua đời.”Tần Xuân Kiều nhất thời không biết nói cái gì cho thỏa đáng, chỉ là có một chút khổ sở.
Trong ấn tượng của nàng, Dịch mẫu là một nữ tử ôn nhu đoan trang, cũng là nữ nhân hiếm hoi biết chữ trong thôn.
Dịch phụ cũng là người xứ khác tới.
Nghe cha mẹ nói, là từ 20 năm trước liền đến Hạ Hà thôn định cư.
Đôi phu thê hai người làm người cực tốt.
Nam nhân có một thân võ nghệ, phụ nhân lại tri thư đạt lý.Người trong thôn không ít lần được bọn họ chiếu cố giúp đỡ, cho nên Dịch gia tại Hạ Hà thôn cũng là nhân gia cực kỳ có thể diện.Chính mình khi còn nhỏ, khi trong nhà không có cơm ăn, cũng thường xuyên được Dịch mẫu tiếp tế, ngay cả chính mình biết đọc biết chữ, cũng là do Dịch mẫu dạy cho nàng.
Rời nhà ba năm, trở về liền nghe nói vị bá mẫu từng chăm sóc chính mình nhiều năm đã mất, trong lòng nàng liền thập phần chua xót thương cảm.Bất quá nàng cũng hiểu được, huynh đệ hai người này đều còn đang ở trong hiếu kỳ, tự nhiên là không thể thành thân.Ăn qua cơm, ban đêm trong nhà nông gia không có việc gì, vì tiết kiệm dầu thắp, cũng chính là đi ngủ sớm.Dịch Tuân đưa nàng tới một gian sương phòng phía tây, nói: “Nơi này trước kia là phòng của nương ta ngủ, về sau nàng liền ở nơi này đi.”Tần Xuân Kiều đi vào trong phòng, xem thấy giường đất dựa tường ở phía tây, đối diện là tủ quần áo cùng hòm xiểng gỗ hoàng dương, một bên lại vẫn có một cái bàn trang điểm nho nhỏ, mặt trên đặt một cái tráp kính trang điểm.Dịch Tuân còn nói thêm: “Không kịp đặt mua xiêm y cho nàng, tủ quần áo có chút xiêm y của nương lúc sinh thời mặc qua, nàng tạm chấp nhận trước đi.”Tần Xuân Kiều gật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mặt bỗng nhiên trướng đến đỏ bừng, hai tay nhỏ lộn xộn.Dịch Tuân nhìn nàng, nàng còn đang mặc xiêm y ban ngày, nửa cũ nửa mới lẫn lộn, dưới ánh đèn, dáng người được phác hoạ ra tới, đường cong nữ tính nhu mỹ bị ánh nến chiếu ở trên tường.
Nàng so với ba năm trước đây đã trổ mã càng thêm duyên dáng yêu kiều, nhu mị động lòng người.
Hắn chỉ cảm thấy trước ngực có cái gì đó rất khô nóng, ồn ào náo động, hắn muốn đi tới ôm lấy nàng, chất vấn nàng, thậm chí…… Có được nàng.Nàng là nữ nhân hắn mua trở về, hắn đối với nàng làm cái gì cũng đều có thể, không phải sao?Dịch Tuân hít một hơi thật sâu, áp xuống xúc động, ném xuống một câu: “Nàng sớm chút ngủ đi.” Liền sau đó đóng cửa đi ra ngoài.Tần Xuân Kiều nhìn cửa đã đóng lại, trong chốc lát liền giật mình.
Nàng đi đến trước bàn trang điểm, mở tráp kính trang điểm, mặt gương hiện ra gương mặt nàng như hoa.
Người trong gương, da bạch như bạch ngọc, môi hồng thắm tươi, khóe mắt có nốt ruồi nhỏ, càng làm cho khuôn mặt nàng càng thêm có vẻ quyến rũ vũ mị.
Đầu tóc đen mượt như thác nước.
Không biết có bao nhiêu người đã tán thưởng qua dung mạo này của nàng, nhưng dung mạo như vậy đi ra từ trong nhà nghèo, lại không phải cái chuyện gì tốt.Nếu không phải có một khuôn mặt như vậy, nếu không phải nàng có một người phụ thân yêu đánh bạc như mạng, nàng cũng sẽ không phải xa rời quê hương, bị bán vào tướng phủ, nàng cùng Dịch Tuân cũng sẽ không đi đến tình trạng hiện giờ..