Trong bóng đêm thấp thoáng, trong phường Dương Liễu ở thanh lâu nổi tiếng tại Phượng đô, ca hát múa thoát y, nam nhân tìm vui đang say sưa trong nữ sắc, lưu luyến trong làn hương dịu dàng mà quên đường về.
Dương Liễu phường tuy là thanh lâu nhưng các phòng được trang trí lịch sự tao nhã, Tiêu Nhữ Xương đang cùng với một người có thế lực khuynh triều Đại Hy An vương gia uống rượu nghe hát.
"Khúc hay, người đẹp, tốt! tốt!" Một khúc kết thúc, An vương vỗ tay than thở. Tiêu Nhữ Xương nháy mắt ra dấu, Dao Quang hai mắt quyến rũ nhẹ nhàng chuyển động, nhìn An vương khẽ mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, eo nhỏ nhắn lắc nhẹ, tay áo váy nhẹ nhàng theo từng bước chân đi về phía An vương. . . . . .
Tiêu Nhữ Xương nhẹ nhàng hướng ra ngoài cửa thối lui, lặng lẽ mang cửa phòng đóng lại, đem một màn thân mật hương diễn đóng lại.
Diệu Âm các xây ở giữa hồ nước, hoa sen theo sóng xanh dập dờn, trong hồ hoa sen dầy đặc trùng trùng điệp điệp như lông chim đang chập chờn nhiều vẻ, bên cạnh ao liễu rủ lắc lư theo làn gió nhẹ, phong cảnh tự nhiên mà đẹp động lòng người. Cảnh sắc trước mắt thanh nhã, khiến tâm tình Tiêu Nhữ Xương càng thêm phiền não.
Một lúc trước tâm tình của Tiêu Nhữ Xương vẫn còn rất tốt, lúc ngủ thiếp đi nằm mơ cũng mỉn cười.
Cầu Thế Trinh đuổi mười mấy mỹ nhân trong nội viên ra ngoài, dáng vẻ của họ đều là nhất đẳng, xinh đẹp thùy mị, ở trong chốn tình trường cũng có chút danh tiếng, những mỹ nhân này vốn trong lòng mang oán hận với Cầu Thế Trinh, hắn lại tốn thêm một chút bạc nữa, họ liền thêm ra sức tuyên truyền chuyện Cầu Thế Trinh bị bất lực. Mọi người đều tò mò chuyện Cầu Thế Trinh bị mất năng lực nam nhân, đối với chuyện Tiêu Nguyệt Mị ghen tuông độc ác chặt đôi tay của nha hoàn cũng không chú ý nữa.
Chuyện như vậy. tại sao lại không thể khiến cho Tiêu Nhữ Xương vui vẻ đây?
Tiêu Nhữ Xương dù bận vẫn ung dung mà chuẩn bị xem kịch hay nhìn Cầu Thế Trinh xấu hổ, đã âm thầm ở trong lòng nghĩ tới lúc cùng Cầu Thế Trinh gặp mặt sẽ dùng những câu nói hung hăng nhạo báng cười nhạo Cầu Thế Trinh một phen.
Hắn vạn lần không nghĩ tới, người buồn cười nhất lại chính là hắn. Hắn tỉ mỉ bày kế, muốn dùng hôn sự cùng Thẩm Thanh Lạc khiến Cầu Thế Trinh không thoải mái, lại lấy cớ mình là người si tình để vãn hồi hình tượng cùng uy tín, không ngờ kết quả còn chưa thấy, lại tự bày ra cục trói mình lại.
Hôm đó, Thẩm Hựu Đường lại tới tìm hắn, há mồm đòi hắn một triệu năm trăm ngàn lượng.
"Cầu Thế Trinh đã hứa cho ta một triệu lượng để ta hủy hôn ước, nếu ngươi còn muốn lấy con gái ta thì phải trả giá cao hơn mới được."
Thẩm Hựu Đường nói thật nhẹ nhàng, giống như một triệu năm trăm ngàn lượng bạc là ba hay năm lượng bạc vụn, Tiêu Nhữ Xương hối hận muốn chết, mới hiểu Cầu Thế Trinh tại sao thích Thẩm Thanh Lạc, lại muốn che giấu không dám cho Thẩm Hựu Đường biết.
Cho hay là không cho đây! Tiêu Nhữ Xương sau khi cân nhắc kĩ cuối cùng vẫn quyết định cho. Đuổi Thẩm Hựu Đường đi, hắn phân phó Tiêu Nghĩa, gia tăng tìm kiếm nơi ở của Thẩm Thanh Lạc, chỉ cần tìm được người, dù có phải bắt cũng phải đưa được người về phủ thành thân, bái đường thành thân rồi, hắn một đồng cũng sẽ không cho thêm Thẩm Hựu Đường nữa.
Cùng An vương kết giao, Tiêu Nhữ Xương đúng là bất đắc dĩ.
Nhan Tử Khải không đợi đến ngày hành quyết, ở trong đại lao gặp trở ngại đã tự sát rồi, còn để lại một phong huyết thư, trong huyết thư tố cáo hắn bán Cấm di nương lại sợ mình phiền phức, đã hãm hại hắn giết Cấm di nương còn giết vợ của hắn. Dương Tích Minh không muốn mình lật lại bản án Nhan Tử Khải giết Ngô Cẩm Lam, nhưng lại không giám bỏ mặc chuyện Nhan Thị bị giết theo lời trong huyết thư mà Nhan Tử Khải để lại, phái người đến Nhan gia điều tra, Nhan Thị chính xác đã mất tích được một thời gian, vì vậy đã cho gọi Tiêu Nhữ Xương đến nha phủ để tra hỏi.
Tiêu Nguyệt Mị cái gì cũng không hiểu không biết phải làm gì, may mắn còn có Ngụy Long lo lắng chu toàn mọi việc, thông qua quan hệ quanh co tìm đến An vương, tặng đại lễ, mời An vương gia ra mặt, cộng thêm không tìm được thi thể của Nhan Thị, nguyên cáo là Nhan Tử Khải lại đã chết rồi, Dương Tích Minh mới đem Tiêu Nhữ Xương từ trong nhà lao thả ra.
Tiêu Nhữ Xương dừng lại ở dưới gốc cây liễu, nhìn sóng gợn lăn tăn mặt hồ than thở. An vương ở trong triều có quyền thế lớn, lại là cái đinh trong mắt của cửu ngũ chí tôn (hoàng đế), cùng An vương kết giao, chính là đứng ở mặt đối lập với cửu ngũ chí tôn, chuyện như vậy, người hơi lưu ý đến chuyện quan trường liền rõ ràng, Ngụy Long đầu óc thiếu căn cốt (hiểu biết), mới đi nhờ An vương tới cứu hắn.
Tính mệnh đã do người ta cứu, giờ có muốn phủi sạch cũng không kịp nữa rồi, Tiêu Nhữ Xương chỉ có thể mong đợi, An vương vẫn thế lớn, cùng Hoàng đế đấu tranh giành thắng lợi.
Hắn không có giết Nhan Thị, Nhan Thị lại mất tích một cách ly kỳ, dĩ nhiên là do Cầu Thế Trinh dở trò, Tiêu Nhữ Xương hận đến nghiến răng nhưng lại không thể làm gì .
Nhan Thị là do Cầu Thế Trinh phái người đưa đi, chắc chắn đã dặn Nhan Thị lặng lẽ ra đi, nàng không có đợi đến ngày Nhan Tử khải bị hành quyết, ra đi cũng không nói lời từ biệt với Nhan Tử Khải, cũng không cho hàng xóm biết. Nàng cố ý không để cho ai biết, lẳng lặng từ sáng sớm đã ngồi xe ngựa của Cầu phủ rời đi, hàng xóm lại không có người nào biết được. Nhan Tử Khải đợi không thấy nàng tới thăm, cho rằng nàng đã bị Tiêu Nhữ Xương giết, tự cảm giác lật lại bản án là vô vọng, muốn lúc chết phải kéo được Tiêu Nhữ Xương theo làm đệm lưng, vì vậy đã tự sát trong lao.
Tiêu Nhữ Xương thời gian này thu hoạch duy nhất là Dao Quang. Dao Quang khi đó hãm hại Thẩm Thanh Lạc cùng Yến Ninh, bị Cầu Thế Trinh mệnh cho Tần Minh Trí bán vào kỹ viện hạ đẳng nhất, nàng ở trong kỹ viện chịu nhiều đau khổ, nhiều lần trắc trở sai người báo tin cho hắn. Hắn cũng không tiếc mấy trăm lượng bạc, lúc ấy liền mệnh Tiêu nghĩa đem Dao Quang chuộc ra ngoài, vốn là cấp cho Dao Quang một khoản bạc để cho nàng chọn một người để gả, nhưng Dao Quang lại hận Cầu Thế Trinh vô cùng, quyết ý muốn vào nhất đẳng thanh lâu, làm quen quan lại quyền quý cùng các thương nhân giàu có, đợi lúc thời cơ đến thì dồn Cầu Thế Trinh vào chỗ chết.
Dao Quang vốn đã xinh đẹp, mấy ngày nay chịu nhiều đau khổ, tính tình trở nên liều lĩnh, cũng tăng vài phần mảnh mai phong vận động lòng người, cộng thêm Tiêu Nhữ Xương xức bạc phủng tràng, rất nhanh nàng ta đã trở thành kỹ nữ đứng đầu bảng trong Dương Liễu phường, danh tiếng lan xa.
Thu thập tin tức ở chốn ca múa tình trường là chính xác nhất, Dao Quang một lòng báo thù, hẳn là dùng mọi cách để lấy lòng khách, lại thu tập những tin tức trong triều đình cùng sở thích hay chỗ yếu của các thương nhân, giao cho Tiêu Nhữ Xương, để cho Tiêu Nhữ Xương một ngày kia có thể lợi dụng đến.
Tiêu Nhữ Xương bể đầu sứt trán, Thẩm Hựu Đường lại rất vui vẻ, Tiêu thị cũng rất cao hứng: "Lão gia, bạc đã có, đem dinh thự mua về thôi."
"Ừ, cũng được." Thẩm Hựu Đường lúc này có rất nhiều bạc, cũng muốn đến trước mặt Cầu Thế Trinh giương giương uy phong, đánh vào mặt của Cầu Thế Trinh một cái cho hả dạ.
"Ngài muốn mua lại tòa nhà?" Cầu Thế Trinh không có ở đây, Tần Minh Trí liếc Thẩm Hựu Đường một cái, khinh thường hỏi ngược lại.
"Thế nào? Không tin." Thẩm Hựu Đường lấy ra ngân phiếu ba vạn lượng, dương dương đắc ý nói: "Trầm gia ta hôm nay có bạc, đi, đi làm văn kiện ấn khế."
"Ba vạn lượng? Chỉ có ba vạn lượng mà ngài liền muốn mua lại Tiêu Dao cư?" Tần Minh Trí lỗ mũi hướng trời, con mắt cũng không nhìn Thẩm Hựu Đường, đứng dậy đi ra cửa, không thèm để ý đến ông ta.
Ai muốn mua Tiêu Dao cư? Thẩm Hựu Đường muốn mắng người, vừa nghĩ lại hiểu được, Tần Minh Trí nói Tiêu Dao cư chính là dinh thự mà hắn bán đi. Bị một người làm không để mình vào trong mắt như thế, Thẩm Hựu Đường giận đến nhất phật xuất khiếu nhị phật thăng thiên, lớn tiếng quát: "Dừng lại, nếu ba vạn lượng ít? Ta sẽ trả thêm ba vạn lượng nữa."
Tần Minh Trí đã đi tới cửa sảnh bên khóe miệng co giật, nín hồi lâu mới cứng rắn đem tiếng cười to đè xuống, xoay người gương mặt của hắn co quắp, thực ra là đang nén cười đến nghẹn, nhưng trong mắt Thẩm Hựu Đường đó lại là biểu tình đùa cợt, Thẩm Hựu Đường giận dữ, soàn soạt soàn soạt lại lấy ra ngân phiếu: "Lại thêm năm vạn lượng."
Gia đoán thật chính xác, người này chính xác là phá gia, khó trách có thể đem gia tài trăm vạn của nhà ngoại Thẩm Thanh Lạc tiêu hết sạch.
Tần Minh Trí lại càng không thèm để ý, trong lỗ mũi hừ hừ, nói: "Trầm lão gia mí mắt quá cạn, trong Tiêu Dao cư, Gia nhà ta đã mua được hai khối đá Thái Hồ cao bằng đầu người buổi tối nó còn phát ra ánh hòa quang, giá trị cũng đến Vạn Kim, trong vườn còn có con đại bàng được chạm khắc bằng gỗ quý do Đổng đại sư tự tay điêu khắc thần tuấn bất phàm, càng thêm là bảo vật vô giá, còn có. . . . . ."
Các ngươi đem nhà ta biến thành cái bộ dáng già hả? Thẩm Hựu Đường giận đến muốn mắng to, rồi lại không thể mắng ra khỏi miệng, mắng ra không được không phải là tự nói bàn thân mình nghèo túng không đủ tiền mua lại nhà sao?
"Vậy bao nhiêu bạc thì bán?" Thẩm Hựu Đường cắn răng.
"Ba triệu lượng bạc." Tần Minh Trí ngẩng đầu nhìn trời, khóe mắt liếc Thẩm Hựu Đường một cái, cười nói: "Trầm lão gia nếu là mua không nổi, cũng không phương, nhà ta gia thích Trầm đại tiểu thư, Trầm lão gia chỉ cần đem Trầm đại tiểu thư gả cho Gia nhà ta, vậy đã thành thân thích, người một nhà không nói hai nhà lời, tòa nhà không cần Trầm lão gia trả một phần bạc, Gia nhà ta cũng tự nguyện dâng lên."
Thẩm Hựu Đường ảo não ra khỏi Cừu phủ, Tần Minh Trí cũng không thèm tiễn khách, chỉ ở cửa đại sảnh chắp tay, chỉ bố trí công việc với những người hầu đang chờ tại đó.
"Ba triệu lượng? Cướp ah!" Tiêu thị nghe Thẩm Hựu Đường thuật lại kêu to.
"Đúng vậy. Không mua, trong tay có bạc, mua chỗ nào chả được." Thẩm Hựu Đường hung hăng nói.
"Ba triệu lượng cũng không phải là chuyện lớn gì." Thẩm Tử Du ở một bên châm chọc nhếch môi đỏ mọng lên, cười nhạo nói: "Cha người lại đến Tiêu gia một chuyến không phải sẽ có sao? Nếu Tiêu gia không cho, quản gia Cầu phủ không phải nói, nếu đem tỷ tỷ gả vào Cầu phủ, sẽ hai tay dâng tòa nhà lên sao, cha người đem hôn sự với Tiêu gia lui đi, đem tỷ tỷ gả cho Cầu phủ, không phải một phần bạc không tốn đã có được tòa nhà sao?"
"Có đạo lý." Tiêu thị vỗ tay phụ họa: "Lão gia, một phần bạc không tốn được một tòa nhà không tồi, hơn nữa lão gia còn có hơn triệu lượng bạc, chúng ta sau này tính kế sinh nhai cũng không đến nỗi nào, cùng Tiêu gia trở mặt cũng không cần phải sợ."
Tiêu thị mẹ con một cuộc so tài một vô sỉ, Thẩm Hựu Đường cũng cảm thấy có lý, lúc này hướng Tiêu gia đi.
"Ba triệu lượng!" Tiêu Nhữ xương lần này không còn giữ được phong thái vốn có của mình nữa, gương mặt ôn nhã ung dung dần dần biến sắc, tay run rẩy chỉ hướng Thẩm Hựu Đường: "Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ."
“ Không phải chỉ có ba triệu lượng bạc sao. . . . . ." Thẩm Hựu Đường kéo dài thanh âm, trong lỗ mũi hừ hừ, vẻ mặt xem thường, đem vẻ mặt không đáng mà Tần Minh Trí làm đối với hắn, học lại bày cho Tiêu Nhữ Xương nhìn.
Tiêu Nhữ Xương giận đến thân thể run rẩy tựa như run không ngừng, Thẩm Hựu Đường vẫn còn ở nói liên miên nói lẩm bẩm nói ba triệu lượng bạc cũng móc không ra, cũng không cần nghĩ đến con gái bảo bối của hắn nữa, Tiêu Nhữ Xương cũng không nghe nổi nữa, một ngón tay hướng cửa sảnh, khàn giọng quát chói tai: "Cút. . . . . ."
Cái âm thanh cút này như đổ dầu vào đám lửa, Thẩm Hựu Đường nhảy lên, quơ múa đôi tay hô lớn: "Ta là nhạc phụ của ngươi, ngươi lại dám đối với ta hỗn láo như thế? Vậy hôn sự này sẽ hủy bỏ, đem hôn thư ở trong tay ngươi ra đây cho ta xé, nếu không đưa cho ta, ta sẽ đãi yến khách tuyên cáo hôn sự này coi như hủy bỏ . . . . ."
Sét cùng tia chớp đồng loạt đánh tới hướng Tiêu Nhữ Xương, ở trong lòng hắn đồng thời oanh tạc—— tốn nhiều bạc như vậy, quay đầu lại lại mua một câu chuyện cười khiến người trong thiên hạ giễu cợt hắn?
Trong lỗ tai một hồi mưa to gió lớn lung tung lộn xộn giống như trống rầm rĩ một hồi, trong lồng ngực tựa như một nồi nước sôi đang sôi trào, một lúc sai, không chịu được Thẩm Hựu Đường phách lối chứi rủa, Tiêu Nhữ Xương ngã ngồi trên ghế, suy yếu nói: "Mạc Ngữ, đi nói với Tiêu Nghĩa đến phòng lương chi ba triệu lượng bạc đưa tới."
Thẩm Hựu Đường cầm lấy ngân phiếu, cũng không nói một chữ, nghênh ngang rời đi. Tiêu Nghĩa rốt cuộc bật khóc, ngã quỵ trên đất, cai đầu dài đụng lên trên đầu gối Tiêu Nhữ Xương, lau nước mắt nước mũi của mình vào đó, ách giọng nói kêu gào nói: "Gia, đem cửa hôn sự này lui đi! Ngày hôm trước là một triệu năm trăm lượng rồi, hôm nay lại ba triệu lượng bạc, ngày mai chính là sáu triệu lượng bạc đó đó. Bạc tới quá dễ dàng, Trầm lão đầu căn bản là đem một triệu lượng biến thành một hay hai lạng bạc lẻ, cái động không đáy này có lấp cũng lấp không được."