"Huynh đã dặn muội như thế nào?" Tiêu Nhữ Xương khuôn mặt xanh mét, nhíu lông mày mắng: "Đã nói với muội, trừ những điều huynh nói trước với muội, sau đó dù có chuyện gì, muội chỉ cần khóc thút thít, cái gì cũng không cần nói, An vương gia sẽ tranh đấu thay cho muội, giờ thì hay rồi. . . . . ."
Tiêu Nhữ Xương mắng xong rồi, thấy Tiêu Nguyệt Mị vẫn cứng cổ, vẫn khư khư bộ dạng mình không sai, hắn tức giận tiện tay cầm lên bình hoa sứ Quan Diêu trắng cao chừng bằng nửa người bên cạnh, không nghĩ ngợi liền hướng phía Tiêu Nguyệt Mị đập tới, mắng: "Muội có biết, hậu quả của chuyện ngày hôm nay hay không?"
Tiêu Nhữ Xương tuy là tức giận vô cùng, song trong lòng cũng không thật sự nghĩ tới chuyện đánh Tiêu Nguyệt Mị, mắt thấy bình hoa to kia sắp chạm vào, Tiêu Nguyệt Mị cũng không tránh né, trong lúc vội vã tung người một cái nhào tới, Tiêu Nguyệt Mị được hắn che chắn cho, không có việc gì, nhưng bình hoa này "Đông" một tiếng nện vào trên lưng hắn, nước trong bình hoa trút xuống, ướt đẫm lưng áo của hắn, lúc đứng thẳng dậy những cành hoa cùng nước cùng nhau chảy xuống, tạo thành một cảnh sắc hỗn độn.
"Muội tại sao không tránh?" Tiêu Nhữ Xương toàn thân ướt đẫm cũng không để ý, đỡ Tiêu Nguyệt Mị dậy cẩn thận kiểm tra, vừa vội lại đau lòng hỏi: "Nguyệt Mị, có bị đau chỗ nào không? Chân cùng tay bị thương không có sao chứ?"
"Huynh không cần phải quan tâm đến muội, muội sống còn có nghĩa gì." Tiêu Nguyệt Mị hung hăng đẩy ra Tiêu Nhữ Xương, oa một tiếng khóc lớn: "Ca, từ trước kia cho tới bây giờ huynh chưa từng lớn tiếng mắng muội dù chỉ là một câu, thời gian này huynh lại luôn mắng muội, vì cái gì? Ca, huynh thật sự thích Thẩm Thanh Lạc rồi, có phải không? Huynh nhìn thấy nàng ta khó chịu thì đau lòng? Có phải không?"
"Muội!" Tiêu Nhữ Xương do quá tức giận mà lỡ lời tiết lộ, lấy tay đè trán hít một hơi thật sâu, thở dài nói: "Nguyệt Mị, muội rốt cuộc có biết hậu quả của chuyện hôm nay nghiêm trọng đến mức nào không?"
"Không biết!" Tiêu Nguyệt Mị lớn tiếng nói, nhìn chằm chằm Tiêu Nhữ Xương, ánh mắt sắc lạnh đầy cay nghiệt: "Thế nào? Ca, huynh có phải đau lòng vì Thẩm Thanh Lạc rồi hay không? Hôm nay mặc dù không được Hoàng Thượng ban thánh chỉ tứ hôn, nhưng Thẩm Thanh Lạc cùng Cầu Thế Trinh muốn sáng sớm ngày mai cử hành hôn lễ, không phải cũng không thể tiến hành được sao?"
Hôm nay trên điện Kim Loan, Ứng Viễn Phi đột nhiên đưa ra yêu cầu muốn Tiêu Nguyệt Mị chứng thực sự trong sạch của mình, Tiêu Nguyệt Mị trong bụng còn đang mang thai, đương nhiêm không dám để cho ma ma trong cung nghiệm thân, thuận miệng liền nói mấy năm trước đã cùng Cầu Thế Trinh sớm chiều chung đụng mà lúc đó Cầu Thế Trinh chưa bị vô năng, sự trong sạch của mình đã bị Cầu Thế Trinh đoạt mất.
Trên đại điện mọi người lúc ấy sắc mặt liền thay đổi, tuy hai người đã có hôn ước, trước hôn nhân mà đã vượt rào thì đức hạnh của nàng ta cũng chả ra gì, An vương da mặt thật là dầy, vẫn còn coi đây là cái cớ nói: " Cầu Thế Trinh cùng Tiêu tiểu thư đã là vợ chồng thực, thần xin Hoàng Thượng ban thánh chỉ tứ hôn cho bọn họ."
"Thần xin Hoàng Thượng tuyên Cầu Thế Trinh vào hỏi cho rõ." Ứng Viễn Phi nói, ngụ ý, tuyên Cầu Thế Trinh tới để chứng thực lời của Tiêu Nguyệt Mị.
An vương đang muốn phản bác, Hoàng Đế vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Hoàng thúc, thanh quan đoạn tuyệt việc nhà, chuyện vợ chồng son này, hãy giao cho bọn họ tự mình giải quyết đi, như thế nào?"
Đây là, Hoàng Đế không muốn đem chuyện làm lớn lên, An vương ý định chuyển một cái, nếu Cầu Thế Trinh được tuyên đến điện, hắn dứt khoát lên tiếng phủ nhận cùng Tiêu Nguyệt Mị xảy ra qua quan hệ, như vậy chuyện sẽ càng rắc rối hơn. Có lòng như vậy cũng đủ rồi, rốt cuộc cũng sảng khoái chịu nhận thua, nhớ tới Lô Quang lúc trước tra được Cầu Thế Trinh muốn cùng Thẩm Thanh Lạc thành thân vào ngày mai, liền đem chuyện này nói ra: ". . . . . . Hoàng Thượng, hôn sự của Cầu Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc, không thể làm."
"Hoàng Thượng, cha Thẩm cô nương đã đồng ý gả Thẩm cô nương cho Cầu Thế Trinh. . . . . ." Ứng Viễn Phi vội vàng nói. Thẩm Thanh Lạc cùng Cầu Thế Trinh cũng coi như có lệnh của cha mẹ rồi, thành thân là chuyện đương nhiên.
Chỉ cần không phải Cửu ngũ chí tôn ban hôn cho một kẻ thương nhân không làm mất đi uy nghiêm của Hoàng Đế, những chuyện nhỏ khác cũng không nên so đo với An vương, Hoàng Đế quét Ứng Viễn Phi một cái, đối với An vương gật đầu một cái, rộng rãi thuận theo ý của An vương, cười nói một câu Thẩm Thanh Lạc cùng Cầu Thế Trinh không được thành thân khi Tiêu Nguyệt Mị chưa xuất giá trước, liền tuyên bố bãi triều.
Thẩm Thanh Lạc cùng Cầu Thế Trinh không được thành hôn, với muội muội của mình có ích lợi gì? Tiêu Nhữ Xương cười chua xót, nhỏ giọng nói: "Nguyệt Mị, muội đem chính mình phá hủy rồi."
Chuyện hôm nay truyền ra, Tiêu Nguyệt Mị không tuân thủ khuê lễ, chuyện chưa cưới đã thất thân sẽ rất nhanh truyền tới mẫu thân của Ngụy long, muốn gả cho Ngụy Long, cũng khó rồi.
"Muội không hiểu." Tiêu Nguyệt Mị ngẩng đầu lên, đắc ý nói: "Hôm nay đã có lời vàng của Hoàng Thượng, Cầu Thế Trinh nếu là không lấy muội, cũng được, muội liền cả đời không lấy chồng, hắn cũng khỏi phải nghĩ đến chuyện cưới Thẩm Thanh lạc."
Tiêu Nhữ Xương một hồi bất đắc dĩ, im lặng một lúc, giương mắt nhìn Tiêu Nguyệt Mị: "Nguyệt Mị, như vậy, muội đã hại Thế Trinh, cũng đã tự hại chính mình."
Tiêu Nguyệt Mị bị Tiêu Nhữ Xương nhìn chăm chú cũng có chút khiếp sợ, nhưng ngoài miệng cũng không nguyện chịu thua, lớn tiếng nói: "Không cần huynh quan tâm, muội quyết sống chết với bọn họ, ai cũng đừng mong được như ý nguyện."
"Cái muội mất đi rất nhỏ sao?" Tiêu Nhữ Xương hừ lạnh một tiếng, nặng nề mà nói: "Đứa bé chờ nổi được sao? Hay là, muội không cần đứa bé này nữa?"
"Đương nhiên là cần." Tiêu Nguyệt Mị đắc ý nhìn Tiêu Nhữ Xương, cười to nói: "Ca, huynh không muốn nghĩ tới chuyện muội chưa cưới đã sinh con, thì hãy mau nghĩ cách đem muội gả cho Thế Trinh đi."
Muốn đứa bé! Còn muốn gả cho Cầu Thế Trinh! Tiêu Nhữ Xương một hồi đầu hoa mắt choáng.
Nếu là muốn lưu lại đứa bé, lại không muốn xảy ra chuyện chưa cưới đã sinh con, thì chỉ có thể mau sớm lập gia đình.
Phía Ngụy Long, toàn bộ danh tiếng của muội muội đã bị phá hủy, mẫu thân Ngụy Long sẽ không đồng ý, nếu nói với bà ta đứa con trong bụng muội muội mình là cháu của bà ta, chỉ sợ nàng sẽ không chỉ không tin, còn có thể dùng những câu nói nhục nhã chửi muội muội mình. (đáng)
Nhà những người khác? Tiêu Nhữ Xương cười khổ, tình cảnh như vậy, đi chọn người nhà nào đây?
Thôi, muội muội chấp niệm thành ma, tìm cách gả nàng vào Cầu phủ thôi, chỉ cần gả qua được, dù rất có thể sẽ nhận được một tờ hưu thư, sinh hạ đứa bé cũng danh chánh ngôn thuận, còn tốt hơn chưa chồng mà đã có con.
"Nguyệt Mị."Tiêu Nhữ Xương nhìn chằm chằm Tiêu Nguyệt Mị, ánh mắt sắc bén ác độc, giống như có Huyết Hải Thâm thù với Cầu phủ, cắn răng nghiến lợi nặn ra một câu: "Huynh sẽ cố hết sức sớm thúc đẩy hôn sự của muội cùng Thế trinh, Nguyệt Mị, hi vọng muội sau này sẽ không phải hối hận."
Cầu Thế Trinh bên ngoài cửa cung chờ vô cùng lo lắng, Thẩm Thanh Lạc ra khỏi hoàng cung, cũng không khống chế mình được nữa, nhào vào trong ngực Cầu Thế Trinh nghẹn ngòa khóc rống lên.
"Làm sao vậy?"
Thẩm Thanh Lạc chỉ khóc, một câu cũng không nói nên lời.
Ứng Viễn Phi lúc đầu chỉ đứng ở xa xa, sau lại nhìn thấy Thẩm Thanh Lạc khóc đến nỗi thở gấp, Cầu Thế Trinh tay chân luống cuống dụ dỗ nàng, thở dài đi tới, nhỏ giọng nói: "Ở chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta trước lên xe ngựa, trở về rồi chậm rãi thương lượng."
Xe ngựa chạy vào trong Cầu phủ, Thẩm Thanh Lạc đã khóc đến toàn thân suy yếu vô lực, giọng nói khàn khàn. Cầu Thế Trinh hướng Ứng Viễn Phi áy náy nhìn thoáng qua, ôm Thẩm Thanh Lạc xuống xe ngựa, trực tiếp hướng chỗ ở Thẩm Thanh Lạc đi tới.
Thẩm Thanh Lạc khóc đến mệt, nằm dài trên giường không thể động, Cầu Thế Trinh giúp Thẩm Thanh Lạc uống nước, vắt khăn lông thay nàng lau mặt, nhẹ nhàng hôn một cái, nhỏ giọng nói: "Ngủ một giấc đi."
Thẩm Thanh Lạc thật sự mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.
Cầu Thế Trinh thấy Thẩm Thanh Lạc ngủ thiếp đi, muốn đi tìm Ứng Viễn Phi hỏi thăm tình hình, lại có chút không yên tâm, ra khỏi phòng ngủ muốn đi ra ngoài kêu một nha hoàn mời Ứng Viễn Phi đến đây, lại thấy Ứng Viễn Phi đã đứng ngoài cửa viện.
Mời Ứng Viễn Phi vào đại sảnh, Cầu Thế Trinh cầm lên chén sứ trắng rót một chén nước đưa tới, Ứng Viễn Phi hai tay nắm chén sứ, trong chốc lát tim đập mạnh và loạn nhịp, giơ chén lên ngang đầu uống như uống rượu bình thường một hớp cạn sạch nước, đem cái ly ném đến trên mặt bàn, hận hận đem chuyện xảy ra trên điện Kim Loan kể lại tỉ mỉ.
"Làm sao lại biến thành như vậy? Chả trách Thanh Lạc uất ức như vậy." Cầu Thế Trinh vọt đứng lên, thở hổn hển, một quyền đấm đến trên mặt bàn, bịch một tiếngly trà trên bàn nhảy dựng lên, rơi xuống đất vỡ thành mấy miếng."Những người này, bọn họ. . . . . . Bọn họ. . . . . ."
Hắn giận đến nỗi không nói ra lời, Ứng Viễn Phi cắn răng nói: "Bọn họ chỉ lo tranh quyền đoạt lợi của mình, đâu có nghĩ đến khổ sở của người khác."
An vương gia cùng Hoàng Đế so tài, Thẩm Thanh Lạc cùng Cầu Thế Trinh thành vật hy sinh.
Cầu Thế Trinh phát hỏa một lát, từ từ tỉnh táo lại, nhớ tới chuyện Ứng Viễn Phi mới vừa rồi miêu tả trên đại điện, ở trong lòng khẽ động, nói: "Huynh đã yêu Tiêu Nguyệt Mị chứng thật sự trong sạch của mình, có phải đã đoán được . . . . . Người nam nhân kia là Ngụy Long phải không?"
Ứng Viễn Phi gật đầu, hôm đó khi hắn khơi lên ý niệm trong lòng Ngụy Long, mấy ngày sau lại không thấy Ngụy Long đâu, mấy ngày có trước gặp mặt, Ngụy Long mặc dù chưa nói cùng Tiêu Nguyệt Mị xảy ra chuyện gì, nhưng hắn mặt mày hớn hở, lúc nào cũng tươi cười, hắn liền đoán được một hai phần rồi.
"Vậy huynh ở trên đại điện vì sao không nói ra? Nói ra ta liền không có tai họa này rồi." Cầu Thế Trinh giọng điệu có chút cao lên, nói xong đột nhiên nhớ tới, Tiêu Nhữ Xương cũng là bằng hữu của Ứng Viễn Phi, Ứng Viễn Phi như vậy là thiên vị hắn, đã là nhân tận nghĩa tới rồi. Cầu Thế Trinh ôm bả vai Ứng Viễn Phi, vì lời nói của bản thân thốt ra mà nói lời xin lỗi.
Ứng Viễn Phi trong lòng đang tự hối hận, sớm biết như thế đã nói ra chuyện Tiêu Nguyệt Mị cùng Ngụy long, khi đó nghe thấy Tiêu Nguyệt Mị đổ thừa chuyện mình đã mất đi trong sạch lên đầu Cầu Thế Trinh, hắn hơi có chần chừ, không muốn làm khó Tiêu Nguyệt Mị cũng không muốn làm cho Tiêu Nhữ Xương quá mất mặt nên mới không nói ra chân tướng, sau đó Hoàng Thượng chỉ nói xong một câu kia liền tuyên bố bãi triều, lúc đấy hắn lại là không có cơ hội mở miệng nữa rồi.
"Tình huống hiện tại cũng không tính là quá tệ." Hiện tại xa trầm ngâm một lát nói: "Ta đi tìm Ngụy long, tranh thủ khiến Ngụy Long cưới Tiêu Nguyệt Mị."
Cầu Thế Trinh lông mày nhíu lại, lắc đầu một cái, nói: "Theo tính khí mẫu thân của Ngụy Long, chỉ sợ lúc trước cũng đã không đồng ý cho Ngụy Long cưới Tiêu Nguyệt Mị, bây giờ Tiêu Nguyệt Mị lại nói bậy bạ đó cùng ta. . . . . . Mẫu thân Ngụy Long lại càng không đồng ý rồi."
"Còn có một biện pháp, huynh cưới Tiêu Nguyệt Mị, sau khi thành thân xong thì cho nàng một tờ hưu thư."
Những lời này Ứng Viễn Phi nói rất chậm, như có chút không nhẫn tâm.
Cầu Thế Trinh đối với Tiêu Nguyệt Mị cũng sẽ không mềm lòng, nghe đề nghị của Ứng Viễn Phi có chút động lòng, thành thân ngày thứ hai liền hưu Tiêu Nguyệt Mị, sau đó sẽ cưới Thẩm Thanh Lạc, sẽ không xung đột với ý chỉ của Hoàng Thượng.
"Ta không đồng ý." Giọng nói trầm thấp mà rõ ràng vang lên, Thẩm Thanh Lạc chẳng biết đã rời giường từ lúc nào, búi tóc có chút rối loạn, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt mông lung, Ứng Viễn Phi nhịp tim chậm nửa nhịp, hướng Cầu Thế Trinh chắp tay, nhỏ giọng nói: "Ta đi trước."
Ứng Viễn Phi đi, Cầu Thế Trinh đem Thẩm Thanh Lạc ôm vào trong ngực, vuốt vuốt những sợi tóc rối loạn của nàng cười hỏi: "Thức dậy làm gì? Sao không ngủ thêm một lát nữa."
"Không thể ngủ được, chàng đập bàn mạnh như vậy. Thẩm Thanh Lạc hơi cáu, nhỏ giọng nói: "Không thể nghĩ đến chuyện cưới trước sau đó lại hưu, người cưới vào cửa, chàng có muốn hưu cũng hưu không được."
"Theo nàng nói, vậy phải làm thế nào?"
"Yên lặng theo dõi biến hóa, chúng ta đừng có gấp." Lúc nghe thấy lời nói hồ đồ của Hoàng Đế, nàng cảm thấy rất bi phẫn cùng không hiểu, khóc lớn một hồi, Thẩm Thanh Lạc đã tỉnh táo lại.
Tuy hôn sự ngày mai không thể tiến hành được, nhưng trải qua lần này, quẫn cảnh mà Hoàng Đế ban hôn ở đời trước, sẽ không xảy ra nữa.