Phần (hết): Chương
_______
.
Liễu thái y phải giải quyết đống tai họa mà Thanh Thanh gây ra, loại thuốc mới mà hắn điều chế tuy không thể nói có thể trị được bách bệnh, nhưng cũng đủ phần nào để dập tắt dịch bệnh. Thanh Thanh bị bắt được khi đang ở trong một ổ chó dưới hầm cầu, đúng lúc đang tranh giành thức ăn với đám chó hoang. Nực cười là, nàng ta vẫn khăng khăng rằng mình đúng khi bị thẩm vấn trong điện, liên thanh nói: "Sự tiến bộ của y học vốn dĩ phụ thuộc vào sinh mệnh thực tiễn.”
Ta đến gặp nàng ta một lần trước khi bị xử tử hình, nàng ta bị đánh đến nỗi khắp miệng vương đầy máu, không còn nói được những lời đi quá giới hạn nữa.
Ta cách một cánh cửa nhìn nàng ta, nàng ta đột nhiên bật khóc nói: "Ta có lỗi gì cơ chứ? Ta truyền bá thơ ca cùng tư tưởng tiến bộ, mặc dù quá trình chữa bệnh xảy ra sai sót nhưng ý định ban đầu của ta không hề xấu! Ngươi dựa vào cái gì mà đối xử với ta như vậy? Các người không có quyền làm như vậy.”
Mỗi lần nàng ta nói là máu lại chảy xuống thành dòng, nàng ta không nói nữa, đau đớn ôm mặt khóc: "Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà. Ta mới có mười lăm tuổi, chỉ vì lần xuyên không này, ôm lấy nhiều việc như vậy, kết quả không giống như trong tiểu thuyết chút nào!”
Ta nghe không hiểu đoạn sau nàng ta nói gì nhưng vế trước ta vẫn có thể trả lời được.
“Một trăm mười người.”
Nàng ta ngẩng đầu, không hiểu gì.
Ta lặp lại nói: "Ngươi hại chết một trăm mười mạng người, là do sơ suất của ngươi. Ta không biết cảm giác ưu việt của ngươi từ đâu mà ra, luôn cảm thấy bản thân đứng ở nơi cao nhất, dùng thứ không biết từ đâu trộm được trang điểm cho bản thân, trục lợi cho chính mình. Đến cả cẩu lan nữ còn biết gian díu với trượng phu người khác là hành vi gì, vậy mà ngươi lại còn gọi đó là tình yêu tự do. Ngươi nói mọi người bình đẳng nhưng lại coi thường chúng ta, cũng chẳng làm nổi chuyện gì đáng khâm phục. Ngươi dù có rơi vào hoàn cảnh nào, cũng không đáng để thương hại.”
Thanh Thanh che đi vết máu trên mặt, bàng hoàng không nói nên lời.
Thái giám vừa lúc tới tuyên chỉ, đưa cho Thanh Thanh phán quyết cuối cùng, câu nói cuối cùng đã hoàn toàn đánh bại lí trí của nàng ta: "Yêu nữ Thanh Thanh, thiêu sống hành hình.”
Thanh Thanh chết lặng, không ngờ rằng kết cục của mình là bị thiêu sống đến chết.
Ta thở dài nói: "Ngươi nói ngươi là thiên nữ hạ phàm, ngày hôm nay bị phạt thiêu sống, trần quy trần thổ quy thổ, có lẽ như vậy, ngươi thực sự có thể trở về nhà.”
Ta quay người rời đi, Thanh Thanh giống như vừa mới phản ứng lại, cách tấm cửa muốn kéo ta lại, tư thế gần như quỳ rạp xuống đất: "Ninh phu nhân, Ninh phu nhân, người hãy cứu lấy ta, ta không muốn chết! Ta không muốn chết!”
Ta bịt tai lại, bước ra ngoài.
Lúc nãy có thị nữ tới báo cáo, Giang Hoài Liễu thực sự mắc bệnh đậu mùa, thể lực yếu, không biết còn có thể qua khỏi không.
Nhưng hắn đã bị gạch tên khỏi Giang gia, lại còn hòa ly với ta, giờ đây sống chết như nào không liên quan đến ta. Nhớ hồi đó khi hắn sốt suốt đêm ta bên cạnh hắn nửa bước không rời, nhưng hắn một chút cũng chẳng nhớ đến ta. Có một số người, một số việc, vốn dĩ đã không đáng rồi.
Ta bước ra ngoài, có một thanh niên mặc áo chàm đang đợi ta, ánh nắng vương trên mi mắt chàng, đã lâu lắm rồi không cảm nhận được sự ấm áp như vậy.
Thấy ta bước ra, chàng khập khiễng bước về phía ta, mang theo dáng vẻ điềm tĩnh không hề có trước kia, phảng phất cảm giác thiếu niên mặc hồng y cưỡi ngựa năm nào.
Giang Hành Xuyên trên tay cầm một đóa hoa xuân vàng tươi xinh đẹp, đưa đến trước mặt ta nói: "Đóa hoa xuân đầu tiên ở Thượng Kinh.”
Ta giơ tay, từ lòng bàn tay rủ xuống chiếc vòng có hình hai mảnh trăng khuyết, hai mảnh trăng khuyết này khi ghép lại với nhau tạo thành vầng trăng tròn. Khi đó hai nhà Giang, Ninh đính hôn, hai sợi dây này chính là vật định tình, sợi dây chuyền đó của Giang gia đi một vòng lại được Giang Hoài Liễu tặng cho ta một lần nữa.
Hôm nay ta đem nó tặng lại, cuối cùng cũng xem như là vật về chủ cũ.
“Ta đi bắn một con hươu hoang, nhà kho của Tướng quân phủ có thể làm của hồi môn, phu nhân khắp phủ ta đã mời xong, những tin đồn nhảm nhí ở Thượng Kinh ta đều sẽ giải quyết ổn thỏa, nhưng ta làm nhiều việc như vậy, lại chưa từng hỏi qua nàng.” Chàng rủ mắt xuống, lộ ra chiếc sẹo dữ tợn trên cổ tay phải, nhíu mày, đem hết những điều giữ trong lòng bấy lâu này bộc phát ra ngoài: "Miên Khanh, người trước mặt nàng giờ đây đã tàn phế rồi, nàng còn nguyện ý gả cho ta không?”
Nhân sinh giống như chèo thuyền ngược dòng vậy. Trên đường bên sông liễu khô héo vô vàng, may mắn thay, ta đi dạo dọc theo sông Hành Xuyên.
Chú thích: Tác giả chơi chữ. Ngụ ý về câu chuyện giữa Ninh Miên Khanh, Giang Hành Xuyên, Giang Hoài Liễu.
Từ chiến trường tới Thượng Kinh mấy ngàn dặm, từ khi ta còn chưa hiểu chuyện cho tới khi hòa ly, một vòng luân chuyển nhiều năm như vậy, cuối cùng lại quay về điểm khởi đầu.
Ta thuận theo tư thế tặng hoa của chàng, nắm lấy bàn tay nóng hổi ấy nhưng không đáp lời: "Giang Hành Xuyên, một năm mùa xuân lại tới rồi!”
Ta đã có một mùa đông, cả đêm liền nghe tiếng tuyết rơi ngoài hiên, ta cứ nghĩ rằng mùa xuân của ta sẽ chẳng bao giờ có một Giang Hành Xuyên nữa.
May mắn thay, chào mừng chàng quay trở lại.