Thời điểm giá y của ta hạ xuống một mũi cuối cùng, trời đã sang thu.
Tôn Ấu Nghi đã gả đến Bảo Định, trước khi đi, mặt mày nàng đều là ý cười, có lẽ cũng rất hài lòng với phu quân. Ta chúc phúc cho nàng. Nàng lại gần ôm lấy ta, ghé tai ta nói: “A Tú, đừng quan tâm chuyện trước đây nữa. Trên đời khó tìm được người thứ hai thật lòng với ngươi như Chu Diễn.”
Có tình hay không, đại khái cũng nhìn ra được, ngươi tự cho rằng bản thân chu toàn kín đáo, mọi loại tình cảm đều giấu giếm cực tốt, nhưng người bên cạnh chỉ cần liếc mắt một cái, liền nhìn thấy tình ý nơi đáy mắt ngươi.
Chu Diễn. Chu Diễn.
Ta vốn không muốn nghe nhiều về chuyện của Tạ Yến Qua lắm, chỉ là sóng gió quá lớn, khó tránh khỏi lọt vào tai.
Nghe nói mãi vẫn chưa bắt được Tạ Yến Qua và Thanh Linh, ca ca của hoàng hậu là Vĩnh Xương hầu ở trên triều nói, chứng cứ xác thực khó lòng ngụy biện, phải trừng trị người nhà Tạ gia ở trong vào lao ngục kia để làm gương. Thánh thượng nói chuẩn tấu.
Nhị hoàng tử Chu Diễn từ trước đến nay không lên tiếng về việc này lại chậm rãi đi ra, nói có việc khởi tấu. Một tấu này có khả năng thay đổi thế cục.
Chĩa mũi nhọn vào đám người trước đây vu cáo Tạ gia tạo phản. Hà thái sử khóc lóc nói nữ nhi của hắn mới sinh ra đã khờ dại, nuôi ở trong khuê các không thể gặp được người ngoài, Tạ tướng quân có thể xuống tay được hay không còn phải chờ thương lượng. Đốc úy nói, chuyện cùng Bắc Tề vận chuyển binh khí là có thật, chỉ là do mẫu tộc của hoàng hậu làm. Mấy ngự sử lúc này mới bật khóc tiến ngôn, tố cáo thái tử có rất nhiều chuyện ức hi.ếp dân lành.
Đây cũng chỉ là món phụ.
Ai có thể ngờ được, Tạ Yến Qua và Thanh Linh biến mất nhiều ngày xuất hiện. Khí thế sa sút, hai gò má lõm xuống, nhưng mắt vẫn sáng như sao. Quỳ trước thánh thượng, tiết lộ một cọc bí mật cung đình.
Đương kim thánh thượng vốn không phải là hoàng đế thiếu sót như vậy, xoay chuyển rất nhiều tình thế cũng không thoát khỏi cái ch.ết của Tạ Linh Vân nhà Tạ gia và vương nữ Tề Anh của Bắc Tề. Cuốn đi hết thảy hai vị giai nhân khuynh thế phong quang vô tận. Từ trước đến nay Thượng Kinh luôn cấm lan truyền tin tức. Nhưng vẫn có những tin đồn ly kỳ rằng công chúa Tề Anh sinh ra một quái vật, lại phát hiện ra đồ vật nguyền rủa ở trong cung của Tạ Linh Vân. Thánh thượng giận dữ, hai người hương tiêu ngọc vẫn.
Tạ Yến Qua mỉm cười với hoàng hậu mới vừa vội vàng hoảng loạn chạy tới, hỏi: “Nương nương có nhớ rõ, lí do châm ngòi dẫn đến mười sáu châu suy bại lúc trước không? Tề Anh công chúa sinh ra một con quái vật không may mắn, cuối cùng khiến cho cô nương Tạ gia nhà ta ch.ết thay. Hậu duệ của công chúa ở đây.”
Thanh Linh dập đầu, lần trước cô nương mồ côi dập một cái thành huyện chúa, hiện tại dập đầu một cái, từ huyện chúa lại dập thành công chúa.
Mọi thứ đảo ngược, đoán chừng có thể trở thành câu chuyện để bàn luận sau bữa cơm nhà nhà ở Thượng Kinh một năm. Viết lại vào trong bản thoại, mấy chục năm sau này cũng không yên tĩnh được.
Thái tử ngã xuống, hoàng hậu bị phế truất, Tạ gia lại trở về vinh quang ngày xưa, Tạ tiểu tướng quân lại tự mình mang y quan của cô mẫu vào phần mộ tổ tiên. Người trẻ tuổi nói, Tạ tiểu tướng quân lại trở thành miếng bánh thơm ngon trong mắt các quý nữ; người lớn tuổi nói, đảng chủ hòa sụp đổ không còn tí gì, còn phải tự mình lấy về mười sáu châu Yến Vân.
Con cái của thánh thượng vốn không nhiều, bây giờ hoàng tử trưởng thành cũng chỉ có một mình Chu Diễn. Phong cảnh phồn thịnh, mọi người đều biết, vị nhị hoàng tử này cũng không phải lương thiện như trên mặt. Một lần nữa đứng thành hàng, huyên náo, nhộn nhịp, ngươi hát ta nghe.
Mà bây giờ vị nhị hoàng tử này đang rót trà trước mặt ta, động tác lưu loát sinh động, mi dài buông xuống, vô cùng nhàn nhã tự tại.
Ta nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng cũng nhịn không được nói: “Chuyện của Tề Anh và Tạ Linh Vân rốt cuộc là như thế nào?”
Chu Diễn đợi ta mở lời cả nửa ngày, có lẽ không nghĩ tới ta sẽ hỏi cái này, không nhịn được nở nụ cười, thản nhiên nói: “Tề Anh công chúa và Vân phi nương nương ấy à? Thực ra quan hệ của hai người họ cũng không tệ như người ngoài đồn đại, mà ngược lại, mối quan hệ của bọn họ tốt đến mức không phải là tình nghĩa tỷ muội bình thường. Tề Anh mang thai sinh ra nữ nhi, lại bị hoàng hậu tính kế đổi thành một con mèo bị lột da, đổ cho Vân phi dùng tà vật nguyền rủa. Mẫu phi ta cũng ở bên trong đẩy một thanh lực như có như không, nhưng chỉ là một tiết mục cung đấu bình thường mà thôi.”
Hắn nói hai ba câu hời hợt, ta lại có thể cảm nhận được sóng to gió lớn chứa trong đó.
Ta chỉ là tò mò mới hỏi, nhưng khó tránh khỏi cảm thấy ngày xưa hắn khổ sở.
“Trong cung đều là như vậy sao?”
Chu Diễn giương mắt nhìn lại, mỉm cười nói: “Phần lớn tình huống là như vậy.”
Ánh mắt của hắn rơi trên người ta, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định.
“Nhưng chúng ta sẽ không như vậy.”
Ta cố ý trêu chọc hắn.
“Chúng ta? Là những người nào?”
“Chỉ có ta và nàng. Chúng ta.”
“Chúng ta sẽ không như thế nào?”
Chu Diễn đứng lên cúi người xuống, chén trà trên bàn nhỏ bị tay áo rộng của hắn quét rơi xuống đất, môi hắn ôn nhu ấm áp, từ mắt của ta lướt xuống từng chút một, cuối cùng chạm vào môi ta. Ta định ngả ra phía sau, nhưng bị một tay của hắn luồn vào tóc, giữ chặt gáy.
Lông mi của hắn thật dài, rơi trên mặt ta lại giống như chạm vào trong lòng, hắn như một con dã thú ngủ say, dịu dàng phủ lên môi ta, nhân lúc ta lơi lỏng, cạy mở cửa răng nhanh chóng tiến vào. Ta không còn đường thoát.
Ta thở dốc, thật lâu sau hắn mới buông ta ra, vẻ mặt lộ ra một chút hài lòng hiếm có.
Chu Diễn vuốt mấy sợi tóc trên trán ta, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: “Chỉ có nàng, sau này cũng vậy. Ta chỉ thích nàng, Khương Tú.”
Thanh Linh công chúa muốn gặp ta, có thể nói đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt riêng tư từ khi ta biết đến sự tồn tại của nàng.
Nàng vẫn cứ sinh động, cũng chỉ có ở nơi biên cảnh mới nở ra được bông hoa nhẹ nhàng linh hoạt như vậy.
Thanh Linh mắt đỏ hoe, nói mình có lỗi.
Ta hỏi, ngươi có lỗi gì?
Nàng nói, nếu không phải do nàng, chưa chắc mọi chuyện đã như vậy.
Như vậy cái gì? Trong lòng ta và ngươi đều biết rõ.
Ta nói, không phải đâu.
Thanh Linh kể ra một câu chuyện mà ta chưa từng nghe qua.
Nàng nói ngay từ đầu Tạ Yến Qua ở trên chiến trường vốn có thể toàn thắng rút lui, hơn nữa đã sớm âm thầm điều tra được vị trí mà Thanh Linh bị cung nhân giấu giếm vừa hay ở gần đấy, liền bí mật tự mình tới đón. Không ngờ lại bị phục kích, thân tín quanh hắn đều ch.ết hết. Dọc theo đường đi, hắn và Thanh Linh gặp phải vô số ám sát, hắn cũng càng hiểu được đây là một con đường khó đi như thế nào.
Thanh Linh nói, Khương tỷ tỷ, suốt quãng đường đó hắn bẩn nát như ăn mày, nhưng mỗi lần để ý tới điều này, hắn đều dùng nước tuyết rửa sạch từng chút một bụi đất bám trên tay trước tiên, lấy ra đồ vật được đặt gọn gàng bên trong ngực, nhẹ nhàng xoa đi xoa lại nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thấy hắn mở ra. Đôi khi ta tò mò, hỏi hắn đây là gì. Hắn không nói lời nào, quay đầu lại cười với ta, ngày hôm sau liền tranh thủ thời gian gấp rút lên đường, hắn nói hắn phải đến một nơi, tặng đi lễ vật quý giá nhất, có người còn đang chờ hắn. Ta lúc đó không hiểu, tại sao lời nói của hắn lại hạnh phúc đến như vậy, tại sao nghe ra lại có vẻ buồn đến như vậy.
Thanh Linh nói tiếp, sau đó ta cũng không hiểu, tại sao hắn đã mãn nguyện trở về, lại từ hôn trước mặt tất cả mọi người. Ngày đó khi rèm được vén lên, ta thấy tỷ ngồi ngay ngắn trong xe ngựa. Ta liền biết, người đó là tỷ, chỉ có thể là tỷ. Ta đã làm tỷ buồn. Sau khi trở về, Tạ Yến Qua lại luyện kiếm cả đêm, cây trúc bị hắn ch.ém thành một mớ lộn xộn. Hắn nói với ta, Thanh Linh, cả đời này của hắn sẽ không bao giờ hạnh phúc nữa. Sau này ta mới biết, nếu không phải mượn loại tình yêu không rõ ràng này làm lí do, ai có thể cùng hắn luôn luôn tránh thoát khỏi những hiềm nghi và vô số ám tiễn thích sát kia đây.
Còn có một lý do khác.
Nếu số phận treo đao trên đầu ngươi, ngươi có dám kéo theo cô nương của mình cùng chịu đựng?
Hắn cũng sợ. Người như hắn cũng sợ.
Ta nhìn Thanh Linh khóc đến khó thở, một giọt nước đột nhiên rơi xuống tay, ta sờ lên, thì ra khuôn mặt đã đầy nước mắt.
Ta ngăn nàng lại, không cần nói nữa.
Đương nhiên là tốt. Lúc này ta đã hài lòng rồi. Thì ra trong đoạn năm tháng khổ sở đó, không có ai phụ lòng ta. Ta đã hài lòng rồi.
Từng có một mùa đông, ta bệnh đến mê man, có khi nhìn thấy thiếu niên mặc huyền y ở ngoài cửa sổ cưỡi hắc mã cười thật lâu, có khi lại thấy khách khứa đông đúc đang kinh ngạc trong buổi lễ, một bóng lưng quyết tuyệt đi vào trong gió tuyết; có khi nhớ tới năm đó ra đường, mạng che mặt bị gió thổi bay, thiếu niên đi xuống từng bậc lười nhác cười nói một câu “Khuôn mặt thật đẹp”.
Nhưng ta không ở lại trong mùa đông năm đó nữa.
Có người lau đi giọt nước mắt cuối cùng bên má ta, ta bối rối ngẩng đầu lên.
Chu Diễn nhìn ta: “Ta cũng chỉ cho phép nàng khóc vì hắn lần này nữa thôi.”
“Được.”
Từ sau chuyện xảy ra với thái tử, thánh thượng lâm bệnh nặng, nhị hoàng tử Chu Diễn giám quốc.
Thời điểm tuyết đầu mùa vừa rơi xuống, Chu Diễn mượn danh nghĩa của Dung phi nương nương đón ta vào cung.
Chu Diễn đang cùng Tạ Yến Qua ở trước đình đun trà nói chuyện, có lẽ là vì chuyện xuất chinh năm nay. Ta đi tới, Chu Diễn cực kỳ tự nhiên nắm tay ta, hỏi sao lại ăn mặc ít như vậy.
Ta cười, nói đã đủ rồi.
Vừa quay đầu lại phát hiện Tạ Yến Qua đã đi xa từ lúc nào không hay.
Tuyết đã ngừng rơi, một mình hắn đi về phía trước. Thân ảnh mập mờ giữa mặt đất phủ đầy tuyết trắng xóa. Tạ Yến Qua đi từng bước từng bước, giống như đang loạng choạng, đột nhiên ngã trong tuyết, kiệt lực không đứng dậy nổi một hồi lâu.
Chu Diễn quay đầu cười với ta, nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Ừm, chúng ta.
Chu Diễn đi phía trước, ta đi dọc theo dấu giày mà hắn vừa giẫm xuống.
Gió bị hắn cản lại ở phía trước, tuyết trắng mịn màng.
Ta đột nhiên nghĩ, cứ tiếp tục đi như vậy, cũng không phải không thể.
CHÍNH VĂN HOÀN.