Vũ Lâm quân và những đội khác không giống nhau ở chỗ họ là đội quân phòng vệ kinh thành, bị vây trong nơi cường quyền. Đã nhìn quen tranh quyền đoạt lợi, nhìn người người lừa gạt lẫn nhau nên họ cũng biết tự nhìn nhận được tình thế.
Vệ Tú đối đầu với Tấn Vương, trước chịu chút uất ức nhưng sau thì đã giành lại thế thượng phong, áp đảo khiến cho Tấn Vương không thể lên tiếng. Đây không chỉ trấn áp được Tấn Vương mà còn áp được tinh thần của toàn bộ Vũ Lâm quân trong điện.
Tấn Vương lo sợ nghi hoặc đều lộ ra, hoàn toàn không có sự uy hùng lúc ban đầu. Thậm chí, hắn còn có xúc động muốn trực tiếp giết chết hai người trước mặt nhưng hắn vẫn không dám. Tính mạng của Bộc Dương và Vệ Tú ở trong tay hắn nhưng tình hình ngoài cung, hắn không thể nắm chắc được. Hắn chỉ có thể trao đổi với Vệ Tú, không thì chỉ còn đường ngọc đá cùng nát.
"Ngươi muốn cái gì?" Tấn Vương lạnh giọng hỏi.
"Tấn Vương điện hạ như vậy là muốn nói chuyện với ta sao?" Vệ Tú nhìn quanh bốn phía, ý chỉ đám binh sĩ Vũ Lâm quân, cười nói.
Tấn Vương im lặng nhìn chằm chằm nàng, rất sợ nàng lại có thủ đoạn gì khác nên không dám lui binh. Vệ Tú thấy vậy mới chậm rãi lên tiếng.
"Tấn Vương điện hạ không sợ loạn quân tâm thì ta cũng không cần bận tâm nữa."
Lúc này, Tấn Vương mới chú ý tới, sắc mặt của Vũ Lâm quân trong điện không còn kiên quyết trấn định như trước nữa. Vệ Tú dứt lời thì bọn họ càng lộ ra ánh mắt né tránh, không dám đối diện Tấn Vương.
Nhà dột gặp mưa! Tấn Vương bắt đầu lo lắng để những người này tiếp tục lưu lại thì có thể sẽ bị Vệ Tú xúi giục. Mà chuyện tiếp theo là chuyện cơ mật, không phải tâm phúc của hắn thì không thể biết được, thời gian hắn chấp chưởng hai đội quân này còn khá ngắn, còn không dám tin tưởng họ hoàn toàn.
Một lát, Tấn Vương để cho bọn họ toàn bộ lui xuống, đóng chặt cửa điện, trong điện chỉ còn lại ba người bọn họ. Kiếm của Tấn Vương đã tra vào vỏ. Bộc Dương cũng đã tiến lên, quỳ xuống bồ đoàn trước linh vị của tiên vương. Bộc Dương và Tấn Vương theo thứ tự ngồi xuống, Vệ Tú đi chuyển tới bên cạnh Bộc Dương.
Vệ Tú nhìn Bộc Dương, Bộc Dương cũng thân thiết nhìn nàng, nhìn tới trên quần áo nàng có một chỗ bị kiếm đâm thủng nhưng không có vết máu mới nhẹ nhàng thở ra.
Trong mắt Vệ Tú lướt qua một chút ý cười. Nàng nhìn thấy được sự nghi ngờ của điện hạ. Tiêu Ung là đại thần của triều đình, chỉ thuộc về triều đình, cho dù thế nào cũng không nên nghe mệnh lệnh của nàng, trong đó chắc chắn có nội tình. Nhưng điện hạ cũng không vội hỏi, cũng không lộ ra sự hoài nghi, điện hạ chỉ vì không hiểu rõ nên mới mơ hồ. Hơn nữa, điện hạ càng lo lắng cho nàng bị Tấn Vương đâm một kiếm, có bị thương hay không.
Vệ Tú cũng chỉ là một nữ nhân, nàng gặp nhiều chuyện đầy tàn khốc và máu tanh, cũng vì vậy mà nàng mới cứng cỏi hơn, càng lâm nguy càng không sợ, nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ là một nữ nhi mềm yếu.
Nhưng có được sự quan tâm và tin tưởng của Bộc Dương, nàng cảm giác nhưng chuyện mà nàng làm được hoặc trải qua đều rất đáng giá, nàng thậm chí có cảm giác là cho dù chân tướng lộ ra thì điện hạ cũng sẽ tha thứ nàng, tiếp nhận nàng.
Vệ Tú tin tưởng điều đó. Nàng nhìn Bộc Dương với ánh mắt dịu dàng nhưng khi quay qua Tấn Vương thì đã là sắt mặt khác hoàn toàn.
Tấn Vương không kiên nhẫn lên tiếng trước.
"Việc đã đến nước này, phải giải quyết như thế nào chắc phò mã đã có định liệu trước, chi bằng nói thẳng ra." Chung quy là hắn vẫn kiêng kị Vệ Tú nên lại bổ sung thêm một câu. "Lúc này, ta khuyên ngươi nên thành thực nói rõ một chút. Cho dù là ta sẽ thua nhưng cũng là chuyện của hai ngày sau, mà sự sống chết của các ngươi thì đang nằm trong tay ta!"
Tuy trong điện đã tắt nến nhưng vì nhiều năm đốt hương nên mùi hương vẫn chưa tan đi hết khiến cho lòng người bình thản hơn.
"Đã nói muốn bàn chuyện thì tất nhiên là sẽ chân thành." Vệ Tú giống như là bị không khí nơi này ảnh hưởng, giọng nói cũng hòa hoãn hơn.
"Ta muốn Huyền Giáp quân lui về, Tiêu Ung thoái vị, nhượng lại vị trí đứng đầu Kim Ngô vệ." Tấn Vương cũng an tâm hơn một chút, nói thẳng cái hắn muốn.
Yêu cầu này cực kì khắc nghiệt, Tấn Vương không hề yên tâm chỉ sợ Vệ Tú cự tuyệt, nhưng chỉ có vậy hắn mới có thể lên ngôi hoàng đế mà không còn lo hậu họa về sau. Hắn nhìn Vệ Tú, cố gắng thể hiện ra sự bình thản ung dung nhưng điều này trong mắt Vệ Tú cũng chỉ là phô trương thanh thế.
"Cái trước thì có thể, cái sau..." Vệ Tú hơi chần chừ, dừng lại một chút. Tấn Vương khẩn trương nắm chặt quyền, Vệ Tú nhìn hắn một cái rồi nói. "Cũng không phải không được."
Tấn Vương thở ra một hơi, trên mặt cũng có ý cười.
"Sau khi ta đăng cơ, hoàng muội vẫn đứng đầu các đại thần, lại ban thêm thực ấp vạn hộ để làm trao đổi, vậy được không?" Đây chính là muốn Bộc Dương hạ mình đứng dưới trướng của hắn.
Nghe ra thì cũng coi như là cục diện hai bên đều thắng.
Vệ Tú không nói được, cũng không nói không được, chỉ hỏi.
"Lấy gì làm bằng chứng?"
"Cái này đại diện cho mệnh lệnh của ta." Tấn Vương gỡ lấy ngọc bội đeo bên hông đưa cho Vệ Tú.
"Không đủ." Vệ Tú lắc đầu, không đón nhận.
Tấn Vương lộ ra sắc mặt chán nản, trừ cái này hắn cũng không có cái khác để lấy làm tin, chuyện tương lai khó có thể nói chính xác được. Huống chi trong lòng hắn vốn không muốn lưu lại hai người này, chờ sau khi hắn đăng cơ, hắn đương nhiên muốn đòi lại toàn bộ nhục nhã của hôm nay!
Hắn nhìn Vệ Tú, thấy nàng mang sắc mặt hiểu rõ ràng thì biết là nàng không tin những lời hắn nói.
"Lúc nãy, Tấn Vương điện hạ đã nói là phải thành thật nói chuyện, nhưng hiện tại xem ra là điện hạ không hề muốn nói thật." Vệ Tú lên tiếng.
So sánh hai bên thì phía nàng vẫn còn đang kẹt trong tình huống nguy cấp. Kế sách của nàng phải tới hai ngày sau mới có hiệu quả nhưng bây giờ Tấn Vương đã có thể xử lý các nàng rồi.
"Vậy ngươi nói xem!" Tấn Vương cũng tự hiểu điều đó, hắn trầm mặt nhìn Vệ Tú.
"Ta muốn công chúa sống, tôn vinh và phú quý vẫn như trước." Vệ Tú không từ chối mà đi thẳng vào vấn đề. Còn chuyện quyền lực, có hay không thì nàng cũng không ép buộc.
"Không nghĩ phò mã lại hiểu thời cuộc như vậy." Tấn Vương nghe hiểu ý của nàng thì cũng lộ ra nụ cười thật lòng. Nếu chỉ như vậy thì cũng không khó. Chẳng phải tiên đế cũng lưu lại Nhữ Nam Vương sao? Sau đó Tấn Vương lại hỏi tiếp. "Vậy còn ngươi?"
"Ta?" Vệ Tú mỉm cười, nàng rũ mắt nhìn xuống, phủi phủi vạt áo trên đầu gối, kéo thẳng nếp nhăn, lạnh nhạt hỏi lại. "Ngươi có thể để ta sống sao?"
Nụ cười trên mặt Tấn Vương càng lộ rõ hơn, đương nhiên hắn không thể. Chỉ cần hắn nghĩ tới Vệ Tú còn sống trên đời là hắn không yên lòng. Đừng nói là để nàng sống, cho dù để Vệ Tú rời khỏi điện này này, hắn cũng không đồng ý.
"Ngươi đúng là người hiểu lý lẽ." Tấn Vương nói.
Ánh mắt Vệ Tú hạ xuống, chỉ là nụ cười trên môi nàng vẫn dịu dàng nhã nhặn như trước, nhìn có chút như đã nhìn thấu mọi chuyện.
Nghe nói quân lính bao vậy Tấn Vương phủ đã hoàn toàn rút lui, Tấn Vương mới khôi phục lại sự tin tưởng là bản thân nắm vững đại cục. Hắn nhìn Vệ Tú, đột nhiên lại có chút ý muốn giữ lại người tài như vậy, chỉ tiếc là người này hắn không dám dùng.
"Ngươi không sợ chết sao?"
Vệ Tú quay đầu, nhìn Bộc Dương đang ngồi bên cạnh nàng. Bộc Dương rất khẩn trương nhưng vẫn kiềm chế không lên tiếng, nàng sợ phá hỏng sự sắp xếp của Vệ Tú, lại sợ chuyện này là thật, Vệ Tú muốn dùng chính mạng mình để đổi lấy sự bình an của nàng.
"Mời Tấn Vương điện hạ tiến lên, ta muốn tỉ mỉ bàn chuyện lui binh." Vệ Tú không trả lời, chỉ đơn giản cười chuyển hướng.
Tấn Vương nghe theo mà tiến tới.
"Ta từ chỗ của Thái Sư, trao đổi thư với Huyền Giáp quân, lệnh đưa ra đều là mật ngữ và phải là thư do chính tay ta viết để làm ám hiệu. Muốn lui binh thì phải do chính tay ta viết thư." Vệ Tú nghiêm túc hơn, lời nói cũng thận trọng hơn.
"Rườm rà như vậy làm gì, phải mau chóng mới tốt." Tấn Vương nhíu mày nhưng ngẫm lại thì lại lên tiếng. "Huyền giáp quân hai ngày nữa sẽ tới, không tính là quá mau, trước tiên nên tính cách để Kim Ngô vệ nghe theo lệnh của ta."
"Chuyện này dễ mà, điện hạ đưa lỗ tai qua đây." Vệ Tú cười.
Trong điện này cũng chỉ có ba người bọn họ, vì sao phải nói nhỏ vào tai? Tấn Vương khó hiểu, hắn nhìn thấy Bộc Dương nhíu mi thì lại càng nghi ngờ hơn, suy đoán chuyện này là Vệ Tú làm mà không nói cho Bộc Dương.
Hắn chần chờ một lát, vẫn cảm thấy hơi sợ không dám tới gần. Vệ Tú không biết hắn vì cái gì mà sợ nàng tới vậy, chỉ thở dài mà không hề nhượng bộ. Tấn Vương đánh giá nàng một lát, cuối cùng cũng cẩn thận đưa tai qua, Vệ Tú hạ giọng.
"Tiêu Ung nghe lệnh ta là vì hắn là thuộc hạ cũ của nhà ta, ta có một miếng ngọc bội có thể chứng thực thân phận của ta, mà miếng ngọc bội kia đang ở..." Giọng nói của nàng lại hạ thấp âm lượng xuống nữa, Tấn Vương đang nghe tới điểm quan trọng nên lại càng rướn người tới một chút. "Ở trong tẩm điện của công chúa trong phủ, ngươi nên phái người đi lấy đi."
Tấn Vương nghe rõ thì sắc mặt mới gian ra, nhưng sau đó lập tức mở to mắt, sắc mặt biến đổ, lộ ra sự đau đớn. Hắn không dám tin cuối đầu nhìn xuống, một thanh kiếm đã đâm thẳng vào bụng hắn, lút cán, chuôi kiếm còn đang nằm trong tay Vệ Tú.
Ánh mắt Vệ Tú vẫn bình tĩnh như trước, lạnh lùng nhìn hắn chịu đựng thống khổ.
Tấn Vương biết chắc là hắn sẽ phải chết như thế này.
Hắn quay đầu nhìn Bộc Dương, trong lòng dâng lên thù hận, hắn khó khăn mở miệng, đôi môi đóng mở khó khăn, lời nói cũng đứt quãng.
"Tiên, tiên đế do, Vệ, Vệ..."
Hắn không thể nói tiếp, Vệ Tú rút kiếm, máu tươi lập tức trào ra ngoài, thấm vào y phục của hắn. Đây là triều phục của vua, dùng màu đen làm chủ đạo, mũi thêu hoa văn phức tạp và quý giá. Sau khi bị vấy máu thì chỉ thêu trên triều phục đã biến thành màu đỏ, chói mắt, lạnh lùng.
Tấn Vương ngã xuống đất, mở to mắt tràn ngập oán hận, hắn nhìn Bộc Dương dường như là có lời còn chưa nói hết.
Vệ Tú nắm chặt chuôi kiếm, máu Tấn Vương lưu lại trên thân kiếm, lúc này lại trượt xuống theo chiều dài của Ngư Trường Kiếm mà nhỏ từng giọt xuống đất.
Bộc Dương đứng lên, lấy ra khăn lụa, giúp Vệ Tú lau tay. Nàng cầm lấy thanh kiếm nhuốm máu, máu khô lại rất nhanh, lau thế nào cũng không sạch được.
Đứng ở phía sau điều khiển và tự mình ra tay là hai chuyện khác nhau. Khăn lụa màu trắng dính đầy máu, không còn tinh khiết hoàn mỹ nữa. Vệ Tú lấy lại tinh thần, tự mình nhận lấy khăn, sợ máu dính vào làm dơ tay Bộc Dương.
"Hoành Nhi." Vệ Tú nói, " Vũ Lâm quân bên ngoài ..."
"Để ta." Bộc Dương đáp lời.
Lòng quân không yên, quần long vô thủ chính là lúc tốt nhất để dụ dỗ, xíu giục. Bộc Dương là đại trưởng công chúa kiêm thêm thân phận phụ chính đại thần càng có thể ép được đám người này quy hàng.
Vệ Tú cũng có ý này. Nàng tra kiếm trong tay vào vỏ, thu lại trong tay áo. Từ sau khi tiên đế băng hà, nàng vẫn luôn mang theo Ngư Trường Kiếm bên người để phòng thân, vốn chỉ là để phòng ngừa thôi, không ngờ là thật sự có thể dùng tới.
Thi thể Tấn Vương còn nằm trên đất.
Bộc Dương đi qua, vuốt mắt cho hắn. Chuyện tới mức này, nàng cũng không có thương tiếc cho Tấn Vương nhưng lại vì chuyện huynh muội tương tàn mà đau lòng.
"Lời của Tấn Vương khi sắp chết còn chưa nói hết, không biết hắn muốn nói gì." Vệ Tú hơi mím môi.
"Ai biết hắn muốn nói gì, dù sao thì cũng không phải là lời nói thật." Bộc Dương nhíu mày.
"Nàng nhanh đi đi, chậm trễ sợ lại có biến." Vệ Tú nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt dịu dàng nói.
Sau đó còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Hoàng đế đã không còn, cần phải lập tân đế, Tấn Vương phản nghịch, cần phải tuyên bố tội lỗi của hắn, xử tội toàn gia. Còn những đại thần trong triều, nếu theo phản nghịch thì cũng phải luận tội xử lý.
Bộc Dương cũng nghĩ đến chuyện này nhưng nàng chưa vội rời đi mà nhìn lại chỗ y phục bị kiếm đâm vào của Vệ Tú. Nàng đưa tay muốn chạm vào xem thử nhưng còn chưa được thì Vệ Tú đã cầm tay nàng, cười nói.
"Chỉ là y phục bị rách chút thôi, không có chuyện gì đâu, ta về thay y phục là được." Vệ Tú mặc y phục màu xanh đậm, chỗ bị rách cũng không nhiều, nhìn không rõ lắm.
Bộc Dương cố ý tránh khỏi tay Vệ Tú, muốn nhìn kĩ hơn nhưng Vệ Tú vẫn ngăn cản nàng. Như vậy mà còn không biết nàng đã bị thương thì Bộc Dương cũng quá mức ngốc rồi.
Vệ Tú thở dài, bất đắc dĩ nói.
"Chỉ bị thương một chút thôi, cũng không chảy máu gì cả mà, không sao đâu." Đây đã là kết quả tốt nhất rồi, chỉ có một mình nàng bị thương, mà vết thương cũng không quá nặng, điện hạ thì vẫn bình yên vô sự.
--------------