Tân đế đăng cơ, trong cung không thể không bận rộn.
Những vật mà Bộc Dương sử dụng hằng ngày cũng phải chuyển từ phủ công chúa tới trong cung, trong đó những vật thuộc về quy cách của công chúa cũng không cần dùng nữa, toàn bộ sẽ đổi thành vật ngự dụng. Hậu cung cũng cần phải thanh lý, may là Tiêu Đức Văn còn chưa kịp lập hậu, trong hậu cung cũng chỉ có một Thái hậu. Bộc Dương cũng không làm khó bà ấy, bà ấy có muốn lưu lại hậu cung hay là muốn trở về phủ Yến Vương đều tùy, sẽ không làm khó, cũng không cắt giảm phần chi phí nào của bà ấy.
Thái Hậu đột nhiên mất cháu, cực kì đau lòng, nghĩ đến nay trong cung cũng không phải do Tiêu Đức Văn làm chủ nữa, cũng không đồng ý ở trong cung nữa, chỉ đợi sau tang sự của Tiêu Đức Văn thì liền rời cung.
Tiêu Đức Văn tại vị hơn nửa năm cũng không làm được công đức gì nhưng cũng không lộ ra hành vi ngu ngốc nào. Bộc Dương cùng triều thần nghĩ đến thụy hiệu cho nó cũng không có nhiều tranh luận, quyết định là Ai, còn về miếu hiệu thì không có, chỉ có người nào có công với đất nước, đáng để con cháu cúng bái trọn đời mới có miếu hiệu. Giống như tiên đế, thụy hiệu là Cao, miếu hiệu là Thái tổ.
Từ nay về sau nhắc tới Tiêu Đức Văn thì phải gọi một tiếng Ai Đế.
Tang lễ của Ai Đế còn chưa qua, thụy hiệu cũng không cần bàn gấp như vậy nhưng trong lòng Bộc Dương có chuyện, nàng không dám đi Hàm Quang điện, sợ nhìn thấy Vệ Tú nên giữ một đám đại thần nghị sự.
Trước định ra thụy hiệu của Tiêu Đức Văn, tiếp theo là thúc giục Hình bộ, Đại Lý tự kết án chuyện Tấn Vương phản nghịch. Một ngày hôm qua đều ở trong cung nên có nhiều chính sự đều bị trì hoãn, nàng lại cho hạ nhân đi chính sự đường đem hết những chồng tấu chương đến.
Tân quân cũng đã trưởng thành, ban đầu dù có tiếng là ba vị phụ chính đại thần nhưng hiện tại Vương thừa tướng và Trịnh Vương đều không có ý kiến gì. Sau khi tân đế đăng cơ thì ngày hôm sau đã cùng thượng tấu, mong có thể từ chức phụ chính đại thần.
Bộc Dương chuẩn tấu cũng ban thưởng cho công lao của bọn họ.
Vua nào thì có triều thần đó, trừ việc thu lại đại quyền còn cần phải gia phong công thần, thăng chức những vị đại thần mà đã theo nàng ngay từ đầu, việc này cũng không cần gấp, Bộc Dương cũng cần phải từ từ xem xét.
Hoàng đế cần chính thì không thể không tìm thấy chuyện để làm, một cái quốc gia lớn như vậy, mỗi ngày đều có đủ loại chuyện được bẩm lên. Bộc Dương giữ đám đại thần tới khi màn đêm buông xuống, cửa cung sắp đóng mới chịu để bọn họ rời đi.
Các đại thần vui vì bệ hạ cần chính, vạn dân có phúc nhưng lại lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ sẽ chịu không nổi. Mọi người đều cân nhắc, nếu những ngày tiếp theo đều như vậy thì bọn họ nên tấu thỉnh bệ hạ bảo trọng long thể.
Quần thần đều lui xuống, vốn tưởng là bệ hạ nên đi nghỉ ngơi rồi thì ai ngờ nàng vẫn ngồi trên long kỷ, cầm tấu chương phê duyệt.
Ngụy triều Hoàng đế luôn có thói quen ở Tuyên Đức điện xử lý sự vụ, ngủ ở Tuyên Thất điện, lâm triều ở Tuyên Chính điện, còn những đại điển trọng đại thì làm ở Hàm Nguyên điện. Tuyên Đức điện là chỗ để Hoàng đế xử lý chính sự nên luôn mang khí thế trang nghiêm. Tiêu Hoành chăm chú xử lý chính sự, cung nữ và thái giám trong điện cũng không dám để vang lên một âm thanh nào, châm trà, đổi đèn cũng đều nhẹ tay nhẹ chân không phát ra chút tiếng động nào.
Đêm càng sâu, ngày hè nóng nực nhưng ban đêm luôn sẽ có gió, gió đêm thôi qua màn trướng, mang theo sự mát mẻ tràn vào trong người. Tần Khôn ra hiệu cho hai người cung nữ đang ngồi trực trước ngự án, hai người khom người hành lễ rồi cùng nhau lui ra ngoài.
Lại một lát sau thì hai chồng tấu chương trên bàn cũng đã phê duyệt xong. Bộc Dương gác bút lại trên giá, quay đầu nhìn ánh nến. Nến cũng đã cháy gần hết, lại nhìn đồng hồ nước, thời gian cũng đã gần tới canh ba.
Lúc này, có lẽ Tú Tú cũng đã ngủ rồi.
Thành thân hơn hai năm, ở chung bốn năm, Bộc Dương biết rõ thói quen của Vệ Tú. Nếu không có chuyện gì thì nàng ấy sẽ ngủ sớm, dậy sớm, cuộc sống hằng ngày để rất đúng giờ, theo quy luật. Nàng thì ngược lại, luôn muốn làm nhiều chuyện hơn, kéo đến không thể tiếp tục kéo thêm thì mới chịu trở về phòng. Tú Tú thấy nàng như thế thì cũng thường bên cạnh nàng, giúp nàng làm một chút chuyện, để nàng có thể nghỉ ngơi sớm hơn.
Tần Khôn thấy bệ hạ đã dừng bút rồi lại nhìn đồng hồ nước đến ngây ngẩn thì tiến lên, cẩn thận bẩm báo.
"Bệ hạ, thời gian không còn sớm, bệ hạ có cần nghỉ ngơi?"
Bộc Dương lộ ra sự chần chừ như là không muốn nhưng cũng nhanh chóng lên tiếng.
"Cũng được."
Nàng đứng lên đi ra ngoài, Tần Khôn cũng vội vàng cùng các cung nhân khác theo kịp bước chân nàng.
Theo lý thì sau khi đăng cơ, Hoàng đé sẽ đi Tuyên Thất điện để ngủ, nhưng hiện tại Tuyên Thất còn chưa dọn dẹp xong mà Bộc Dương cũng không thích chỗ đó, luôn có cảm giác chỗ đó quá xa hoa, lại không đủ thanh tịnh nên không muốn đến đó. Hàm Quang điện cũng ở ngay bên cạnh, lại là nơi mà nàng sống từ nhỏ, nàng càng muốn ở đó hơn.
Huống chi, trong Hàm Quang điện còn có Vệ Tú.
Nàng không dám nhìn Vệ Tú nhưng lại muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng ấy.
Nàng không muốn rời xa nàng ấy dù nàng biết nàng ấy hơn nửa là không thích nàng nhưng Bộc Dương vẫn luyến tiếc trách nàng ấy.
Nàng ấy vì nàng mà cản một đao là thật, vì nàng và một thân một mình vào cung cũng là thật. Nàng ấy theo nàng từ Mang Sơn vào kinh, sau đó vì nàng làm rất nhiều chuyện cũng là thật, hai nàng đã kết thành phu thê cũng là thật.
Cho dù lý do mà ban đầu Vệ Tú đồng ý ở cạnh nàng là gì thì những chuyện mà nàng ấy vì nàng làm cũng đã sớm khắc sâu vào lòng nàng, quên không được, mà nàng cũng không muốn quên.
Hàm Quang điện vẫn còn ánh đèn, cửa chính cũng vẫn còn mở, Bộc Dương từ xa đi tới còn có thể nhìn thấy đám người đi qua đi lại còn mang theo nến. Cung điện này còn chưa ngủ, có người đang đợi nàng trở lại.
Trong lòng Bộc Dương dâng lên sự vui vẻ nhưng cũng không được bao lâu đã biến mất, thay vào đó là sự đau lòng chua xót.
Lúc ở Tuyên Đức điện, nàng còn có thể vì chính sự mà miễn cưỡng khắc chế bản thân mình, cố gắng không nghĩ tới Tú Tú, đến nơi này thì nàng lại lập tức muốn gặp mặt nàng ấy.
Nàng bước nhanh chân vào điện thì nhìn thấy người vốn đang nằm trên giường dưỡng thương lại đang ngồi trên xe lăn châm nến, trong tay đang lật một quyển sách, chăm chú đọc dưới ánh nến.
Quyển sách kia dường như rất thú vị, Vệ Tú nhẹ nhàng lật sách, xem rất chăm chú, ngay cả có người tiến vào điện cũng không để ý.
Bộc Dương bước chậm lại, giống như sợ quấy nhiễu nàng ấy. Nàng chậm rãi đi qua, lúc gần tới chỗ của Vệ Tú thì nàng ấy đã phát hiện ra nàng.
Ánh mắt của Vệ Tú dời từ trang sách lướt qua, dừng lại trên người Bộc Dương, nàng nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi.
"Về rồi?"
Mỗi một sự thay đổi trên khuôn mặt của nàng đều rơi vào mắt Bộc Dương, nàng nhìn thấy trong mắt Tú Tú là sự dịu dàng, nụ cười của nàng cũng rất tự nhiên, không hề có chút miễn cưỡng nào.
"Ánh nến mờ ảo, không tốt cho mắt, nàng không nên đọc sách nhiều." Bộc Dương bất tri bất giác cũng cười. Vệ Tú nghe lời bỏ sách xuống, tự đẩy xe lăn đi qua chỗ nàng. Trong mắt Bộc Dương lộ ra vẻ lo lắng. "Sao nàng lại ngồi dậy rồi, Vết thương có đau không? Thay thuốc chưa?"
"Ta cũng chỉ là ngồi trên xe lăn thôi, so với nằm trên giường thì cũng đâu có khác gì." Vệ Tú cười nói, cũng không trả lời là có đổi thuốc hay chưa.
Bộc Dương hối hận, nàng không nên tránh mặt Tú Tú, nàng ấy quên đổi thuốc thì vết thương sẽ không thể lành được. Nàng không nói lời nào mà đẩy Vệ Tú đi vào nội điện.
Bộc Dương đóng cửa sổ rồi mới mở tủ lấy thuốc. Thuốc đắp vết thương có mùi khá dễ chịu, là mùi thảo dược nhẹ nhàng.
Vệ Tú ngoan ngoãn nằm thẳng để Bộc Dương cởi áo, tháo thắt lưng của nàng. Trên người của nàng cũng có hương vị dược thảo đó, cộng mới mùi cơ thể tự nhiên của nàng khiến cho Bộc Dương trầm mê trong đó.
Bộc Dương quỳ gối bên cạnh Vệ Tú, đưa tay cởi áo của nàng, đây không phải là lần đầu nàng cởi áo Vệ Tú nhưng nàng không thể không khẩn trương. Nàng nhìn Vệ Tú, nàng ấy đang nhắm mẳt.
Bộc Dương cố chăm chú vào hành động trên tay mình, cởi ra từng lớp áo.
Vì vị trí của vết thương, nàng không thể tránh mà nhìn đến mảng da thịt lộ ra. Miệng vết thương đã kết vảy, không chảy máu nữa, chỉ cần đợi tới khi tróc vảy là có thể khổi phục như ban đầu. Bộc Dương bôi thuốc xong thì lại nghĩ đến nếu vết thương lành rồi có khi để lại sẹo thì khó coi. Nàng cần phải hỏi thái y một chút, tìm thuốc bôi trừ đi vết sẹo này.
Da Vệ Tú rất trắng, da thịt trên ngực cũng trắng nõn, đến hiện tại Bộc Dương vẫn có thể nhớ tới năm đó, nàng đứng ngoài cửa nhìn Tú Tú của nàng tắm rửa. Từng giọt nước trượt từ vai của nàng ấy xuống, thấm vào y phục mà dán sát vào ngực nàng ấy, đỉnh phong cũng đứng lên nhiễm một tầng nước ẩm ướt, ẩn hiện bên dưới y phục.
Thân thể của Vệ Tú rất đẹp.
Bộc Dương còn nhớ đến sau khi hai nàng thành thân, lần đầu hòa hợp, dưới ánh nến mờ ảo, Tú Tú nằm trên giường, kiềm chế mà thở dốc, thân thể không nhịn được mà phập phồng lên xuống, nàng ấy xấu hổ cắn môi dưới rên rỉ, bộ dạng lúc đó của Vệ Tú cực kì xinh đẹp.
Nàng nghĩ tới lần đầu của hai người, là Tú Tú chủ động dụ dỗ nàng, khi đó nàng chỉ để ý đến chuyện đó mà không chú ý tới, nàng ấy đột nhiên hạ mình dụ dỗ nàng là do trước đó hai người đang nói đến Trọng gia, nàng chỉ là đùa giỡn hỏi Tú Tú, chữ "Trọng" trong tên của nàng ấy và chữ "Trọng" của Trọng gia có liên quan gì không.
Bộc Dương đột nhiên rơi nước mắt, đọng lại trên da của Vệ Tú. Vì che giấu thân phận, vì trả được thù mà không thể không dụ dỗ con gái của kẻ thù, không thể không nằm dưới thân con gái kẻ thù mà rên rỉ, trong lòng Tú Tú chắc là rất tủi nhục. Thời điểm mà trong lòng nàng tràn đầy vui vẻ vì nàng đã có được Tú Tú, nàng ấy đang nghĩ gì? Trong lòng nàng ấy phải chăng là đang khóc?
Vệ Tú mở mắt thì nhìn thấy ánh mắt đỏ bừng của Bộc Dương, nàng đang khóc. Vệ Tú lập tức kéo áo lại, lật người ngồi dậy, thân mật gọi nàng.
"Hoành nhi."
Bộc Dương quay đầu nhìn nàng ngây ngẩn. Vệ Tú càng thêm hoảng hốt, Bộc Dương miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng nước mắt vẫn cứ ngoan cố mà rơi xuống. Nàng lên tiếng gọi một tiếng.
"Tú Tú..." Nàng muốn nói mình không sao nhưng vừa lên tiếng thì giọng nói đã trở nên nghẹn ngào, cổ họng nghẹn lại khiến nàng nói không nên lời.
Vệ Tú không biết nàng có chuyện gì, chỉ cẩn thận ôm nàng, vô cùng ôn nhu an ủi nàng.
"Không khóc, không khóc, có chuyện gì thì từ từ nói. Chắc chắn sẽ có cách mà."
Bộc Dương lắc lắc đầu, dựa trên vai nàng, cố gắng ngừng khóc. Nàng thật sự sợ, lo lắng nếu tiếp tục khóc thì Tú Tú sẽ nghi ngờ. Nàng không muốn Tú Tú biết, nếu nàng ấy không biết thì sẽ vẫn đối tốt với nàng như trước, cho dù chỉ là diễn trò thì nàng ấy cũng vẫn ở cạnh nàng, đối tốt với nàng. Bộc Dương lau nước mắt, giọng nói khàn khàn.
"Ta chỉ là đau lòng nàng thôi."
"Chỉ là nhìn có chút thê thảm nhưng thật sự cũng không đau." Vệ Tú nhẹ nhàng thở ra, hóa ra là vì vết thương này, nàng lập tức an ủi.
Vệ Tú tin tưởng lý do bịa đặt của nàng, Bộc Dương vừa thấy nhẹ nhõm vừa có cảm giác thất lạc. Nàng nằm trên vai Vệ Tú, nàng ấy vòng tay qua eo nàng, khẽ vuốt lên lưng nàng, dịu dàng săn sóc, tràn đầy sự trân trọng.
Bộc Dương nở nụ cười, lòng lại đong đầy sự bi thương.
"Nhưng ta đau lòng, Tú Tú, nàng khiến ta cảm thấy khổ sở."
-------------
Tác giả có lời muốn nói: sau khi đổi thành Tiêu Hoành lại cảm thấy có chút kì lạ. Vì để cho thuận tiện với lúc trước nên sẽ không đổi vậy, ai, chủ yếu là ta không biết đặt tên.