Vận khí Bộc Dương không tệ, trên đường hồi kinh cũng chưa gặp phải cơn mưa nào nữa.
Sau khi trở lại Hàm Quang Điện, nàng gọi một tên thái giám đem vò rượu nhỏ mà Vệ Tú tặng mang tới. Tiếp nhận lấy vò rượu, nàng khẽ ôm lấy nó thích thú không muốn buông tay. Vò rượu không lớn, chỉ một tay là có thể cầm được, vò rượu này nếu rót ra cùng cũng chỉ được chừng bình rượu. Vò rượu cũng mang thuần sắc trắng, nhẵn bóng, có chút tương tự với ngọc tiêu mà nàng đem tặng cho Vệ Tú.
Bộc Dương đi vào phòng trong, tìm một chỗ ngăn tủ cất đi vò rượu, dường như rất quý trọng nó. Nàng dự định đợi sau khi đón Vệ Tú vào kinh sẽ cùng nàng đối ẩm. Nhưng sau khi cất rượu xong thì Bộc Dương liền nhớ tới một chuyện. Vệ Tú không uống rượu. Nàng ấy có một tay ủ rượu rất giỏi, nhưng lại không hề uống rượu.
Sau khi tân quân đăng cơ, người đi theo hắn cũng nhờ nước lên thì thuyền lên. Những đại thần lúc trước không có liên quan tới tân quân cũng bắt đầu thân cận những người này. Muốn thiết lập mối quan hệ, cũng phải tìm nơi tốt nhất. Mà người xuất chúng nhất bên cạnh Tiêu Đức Văn cũng chỉ có mình Vệ Tú.
Sĩ thứ khác biệt, giống như một trời một vực. Người xuất thân hàn môn, cho dù là làm quan, muốn thiết lập quan hệ với các thế gia đó cũng chưa chắc có được một chỗ đứng. Nhưng Vệ Tú lại khác. Tuy nàng ấy xuất thân không rõ, nhưng trên người nàng ấy lại có phòng thái khác biệt khiến cho những thế gia kia cảm giác được 'người nhà' cùng một đẳng cấp. Cho nên những sĩ tộc thế gia muốn kéo gần quan hệ với nàng ấy cũng không ít. Vì vậy, chuyện nàng không uống rượu trở thành chuyện mọi người đều biết.
Uống rượu dễ hỏng việc. Khi mà Bộc Dương nghe được việc này, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng là như vậy. Vệ Tú ước chừng là muốn giữ được đầu óc tỉnh táo mới làm như vậy. Nàng lúc ấy đang rất chán ghét Vệ Tú, bất kì chuyện gì liên quan tới nàng ấy, nàng đều cảm thấy không vừa mắt. Vì vậy mà kết luận Vệ Tú tuy là người gian xảo lại rất biết tự kiềm chế bản thân. Sau đó cùng mưu sĩ thương nghị làm sao để có thể kéo nàng ấy vào bẫy, chặt đi cánh tay đắc lực này của Tiêu Đức Văn.
Hiện tại tình huống không giống như trước. Vệ Tú là người của nàng, vậy mà không thể cùng nàng uống rượu đối ẩm, Bộc Dương cảm thấy rất tiếc nuối.
Bộc Dương vừa đi ra phòng ngoài đã thấy một trong những tiểu thái giám bên cạnh Hoàng đế vội vàng chạy tới. Tiểu thái giám nhìn thấy Bộc Dương liền cung kính hành lễ, sau đó lại cười nói.
"Điện hạ đã về, ngài đi qua Tuyên Đức điện nhanh đi. Hoàng thượng đợi điện hạ từ trưa tới bây giờ."
Bộc Dương lập tức tắm qua một chút, đổi xiêm y rồi qua chỗ phụ hoàng của nàng.
Lúc nàng tới Tuyên Đức Điện, trời đã tối rồi.
Hiện tại, Hoàng đế cũng không phải đang phê duyệt tấu chương. Ngài đang đứng trước một bức địa đồ cao chừng nửa người, ánh mắt dừng trên khu vực Trường Giang. Địa đồ này cũng không phải là địa đồ bình thường, nó đánh dấu những nơi mà quân đội Ngụy quốc đang đóng quân, còn có những vị trí mà có quân đội của hai nước Tề, Tống.
Trời tối, trong điện có đốt nến, địa đồ vẽ rất tỉ mỉ nhưng vẫn có chút khó khăn để nhìn rõ từng phần. Đậu Hồi đưa nến tới gần sát địa đồ để chiếu sáng cho Hoàng đế. Một lát, Hoàng đế tự tay cầm lấy nến, lại ra hiệu cho hắn lui về một bên.
Lúc Bộc Dương tiến vào không dự định lên tiếng, cũng ra hiệu cho cung nhân trong điện không cần thi lễ. Nàng tiến tới cách chỗ của Hoàng đế không xa, chỉ chờ ngài quay người là có thể nhìn thấy nàng.
Ánh nến tỏa sáng một vùng nhỏ, cũng chiếu tới Hoàng đế, bóng của ngài hắc lên trên nền đất. Ngài chỉ đang chú ý xem địa đồ, tay chạm lên từng vị trí trên đó, dường như đang tính toán chuyện gì. Qua hồi lâu, ngài có ý định để cây nến đang cầm trên tay qua bên cạnh. Ý niệm vừa động, ngài lại cảm giác không khí trong điện có chút khác thường.
Quay người lại, Hoàng đế liền nhìn thấy Bộc Dương đang nhìn ngài nở một nụ cười. Hoàng đế cũng cười bước lại chỗ nàng.
"Con tới cũng không lên tiếng, còn ra thể thống gì."
Rõ ràng là lời nói trách cứ, nhưng giọng nói của Hoàng đế lại hoàn toàn là sủng nịch. Bộc Dương cũng không sợ ngài, cười đáp lại.
"Hoành nhi thấy phụ hoàng đang chăm chú nên không nỡ quấy rầy."
Hoàng đế cười lắc đầu, ánh mắt yêu thương nhìn nàng. Những người khác chưa chắc sẽ để ý, nhưng Bộc Dương lại nhìn thấy rõ ràng trong mắt Hoàng đế là áp lực đè nén sự đau buồn.
Ngài đi tới chỗ của Bộc Dương cũng không dừng lại, nàng cũng xoay người đi theo ngài. Ở phía sau, Đậu Hồi tự tay lấy địa đồ xuống, cẩn thận cất đi.
Sau khi đi vào bên trong Thiên điện, Hoàng đế mới ra lệnh cho ngự thiện phòng dâng bữa tối lên. Một tên thái giám lập tức đi thông truyền.
Bộc Dương đỡ Hoàng đế ngồi xuống, vừa nghe ngài nói vậy cũng giật mình.
"Đến giờ này mà phụ hoàng còn chưa dùng bữa?" Trong giọng nói của nàng còn có chút lo lắng "Phụ hoàng khẩu vị không tốt sao?"
Hoàng đế hiện tại gần năm mươi tuổi nên rất chú ý sức khỏe của bản thân, trừ phi chính vụ bận rộn đến mức không thể kiếm được một chút thời gian rảnh rỗi, nếu không thì ngài đều dùng cơm đúng giờ. Đậu Hồi theo hai người đi phía sau, thấy Bộc Dương thắc mắc, hắn chỉ khẽ cười đi tới phía sau Hoàng đế đứng hầu. Hoàng đế nhìn nàng cười nói.
"Còn không phải tại con sao. Ta dự tính thời gian con hồi cung, sợ quá giờ con sẽ đói mới chờ con."
Ngài biết rõ đoạn đường từ trong cung tới Mang Sơn phải đi bao lâu, tính qua thời gian mới xác định được lúc Bộc Dương trở về có lẽ đã quá giờ cơm. Vì vậy, ngài mới chờ Bộc Dương cùng ăn.
"Phụ hoàng tốt nhất." Bộc Dương nghe vậy liền cười.
Hoàng đế cười nhẹ nhưng cũng cực kì hưởng thụ lời nói mang hơi hướng làm nũng cùng sự lấy lòng của nàng.
Ngự thiện vốn đã chuẩn bị từ trước, chỉ đợi lênh của Hoàng đế. Vì vậy chỉ trong một chút thì đã thấy cung nhân dâng thức ăn lên.
Ăn không nói, trong điện không ai lên tiếng, chỉ có tiếng chén đũa chạm nhau.
Hoàng đế cùng Bộc Dương ngồi ăn chung một bàn, nàng một ngày bôn ba đã đói bụng từ lâu. Hơn nữa những món ăn dâng lên đều là món nàng thích, vì vậy so với bình thường, nàng ăn nhiều hơn một chén cơm. Lão nhân thường thích những đứa trẻ ăn uống tốt, Hoàng đế thấy Bộc Dương ăn nhiều hơn cũng có chút cao hứng, ăn thêm một ít.
Sau bữa tối, Bộc Dương không lập tức trở về Hàm Quang điện mà cùng Hoàng đế tản bộ hai vòng, thuận tiện nói tới chuyện phủ công chúa của nàng.
Qua các đời Hoàng đế, công chúa đều ở trong cung cho tới khi lập gia đình mới ra ngoài lập phủ.
Còn Bộc Dương hiện tại không chỉ là chưa gã cho ai, đến cả một ứng viên làm phò mã cũng còn chưa có.
"Tại sao đột nhiên nói đến chuyện này?" Hoàng đế có chút không vui hỏi lại.
"Đột nhiên nghĩ tới nên con muốn hỏi một chút thôi" Bộc Dương có chút không để ý trả lời.
Vừa nghĩ đến một ngày nào đó Hoành nhi của mình đem về một nam nhân không biết ở đâu làm phò mã, Hoàng đế lập tức có chút tức giận. Có lẽ đây đều là tâm lý của các bậc làm cha mẹ trên đời. May mắn là Hoành nhi của ngài là công chúa, cũng có thể cường thế chiêu phò mã, cũng coi như không khác gì kén rể.
Hoàng đế mấy ngày trước đây cũng có xem chỗ nào có vị trí tốt để Bộc Dương xây dựng phủ đệ. Hiện tại chính nàng cũng hỏi tới, ngài cũng trả lời.
"Ta có xem xét một vài nơi, con tới xem thử. Thích chỗ nào, ta sẽ ban chỗ đó cho con."
Sau khi Bộc Dương rời đi, Đậu Hồi lấy lòng nói với Hoàng đế.
"Hoàng thượng tuyển chọn đều là những nơi tốt nhất, sợ là công chúa cũng khó quyết định được là chọn chỗ nào."
Những chỗ Hoàng đế chọn đều rất gần hoàng cung, phong thủy tốt, hàng xóm xung quanh cũng không tệ. Nghe Đậu Hồi nói như vậy, Hoàng đế chẳng những không có gì vui vẻ, mà ngài còn thở dài.
"Hoành Nhi cũng chỉ là một công chúa, trẫm muốn cho nhiều hơn cũng không được, như vậy vẫn còn là ít."
Tiêu Hoành là đứa con mà ngài thích nhất, đáng tiếc nàng lại là công chúa. Một công chúa, dù có được nhiều như thế nào cũng không thể so được với một hoàng tử. Chỉ nói riêng chuyện đất phong cũng đã không bằng được. Hoàng tử một khi có đất phong, chính là có quyền hạn nhất định đối với nơi đó, ít thì có được binh lực hơn ngàn người, nhiều thì có mấy vạn binh mã. Còn công chúa có đất phong cũng chỉ được hưởng phần thuế đó thôi.
Con người đều thiên vị, Hoàng đế đối với chư vị hoàng tử đều không hài lòng nên sự yêu thương của ngài cũng không nhiều. Bộc Dương gần như là do ngài một tay nuôi lớn, lại còn là công chúa, không cần quá mức nghiêm khắc nên ngài lại càng sủng nàng. Hoàng đế cũng hiểu rõ, những thứ ngài có thể cho Bộc Dương, nhìn thì có lẽ nhiều nhưng cũng chỉ là hữu hạn.
Đậu Hồi biết được Hoàng đế tiếc nuối, liền cười an ủi.
"Công chúa hiếu thuận, cũng hiểu rõ lòng yêu thương của hoàng thượng."
Hoàng đế lắc đầu lên tiếng.
"Trẫm tuổi tác đã lớn, có rất nhiều việc cũng nhìn không rõ ràng, chư vương thì lại ... " Nói đến đây, ngài lại không tiếp tục nhưng trong mắt hiện lên sự tức giận việc chư vương không cố gắng.
Nói đến chư vương liền mơ hồ dính tới chuyện lập trữ(), Đậu Hồi không dám nhiều lời. Cung nhân trong điện càng thêm cẩn thận một chút, giống như chuyện gì cũng không nghe được. Trong Tuyên Đức điện này, bất cứ chuyện gì cũng không thể truyền ra ngoài. Chỉ cần một câu lọt ra bên ngoài, không ai có thể thoát tội.
(): lập trữ: lập người thừa kế.
Bộc Dương trở về Hàm Quang Điện, cung nữ theo phía sau nàng còn ôm thêm một cái hộp. Bên trong hộp là tư liệu của mấy chỗ nàng có thể xây dựng phủ đệ, là do Hoàng đế lấy từ mấy quan cai quản. Hiên tại tư liệu này đưa cho nàng để nàng chọn nơi mình ưng ý nhất. Dù sao, chỉ cần nàng không tùy hứng tới mức chiếm nhà của triều thần để xây phủ thì nàng muốn chỗ nào cũng có thể được.
Đương nhiên là Bộc Dương cũng không làm ra những việc như vậy. Chỉ là, hôm nay nàng thật sự mệt mỏi, không tìm được đủ tinh thần để xem những nơi này. Nàng dự tính ngày mai sẽ lại chọn.
Tối nay ánh trăng rất tốt.
"Viễn nhật như giám, mãn nguyệt như bích" (). Đêm nay, trăng sáng như ngọc.
() trích trong bài Nguyệt Phú, thật ra thì mình chưa tìm được bài này nên chưa hiểu ra. Cao nhân nào biết thì có thể giúp mình.
Không biết là nếu ở trong núi ngắm trăng có phải là càng sáng hơn hay không.
Bộc Dương lại nhớ tới việc ban sáng, khi nàng hỏi Vệ Tú phải làm như thế nào. Vệ Tú đã nói:
"Điện hạ cùng hoàng tử không giống nhau, hoàng tử có được danh vọng trong phạm vi nhất định, có được sự ủng hộ của đại thần trong triều. Nếu có thể làm hài lòng Hoàng thượng, sẽ có khả năng làm chủ Đông cung. Nhưng đổi lại là điện hạ thì lại không thể thực hiện được." Vệ Tú nhìn từng hạt mưa liên tục rơi xuống bên ngoài mái hiên, giọng nói êm tai vang lên. "Chuyện điện hạ phải làm là gom lấy quyền hành, dần dần khống chế đại quyền trong tay, đồng thời xếp thân tín của mình vào triều. Đến khi hơn nửa triều thần đều là môn hạ của người, điện hạ muốn làm cái gì thì cũng không có người nào có thể phản đối."
Lời nói của Vệ Tú giúp nàng xác định được một hướng đi. Bộc Dương hiểu rõ, từ trước tới nay đều không có nữ hoàng đế, nàng muốn ngồi vào vị trí đó vốn không hợp lễ pháp, không ai có thể đồng ý chuyện này. Chỉ có một đường duy nhất là khiến cho hơn nửa triều cương đều liên quan tới sự hưng suy của nàng, không còn ai dám ở trước mặt nàng nói không, nàng mới có thể dễ dàng làm việc.
Chỉ là nói thì dễ, làm mới khó.
"Sợ là khó." Bộc Dương nghe xong cũng chỉ có thể nói như vậy.
"Khó là điều chắc chắn. Nhưng mưu tính của điện hạ vốn đã không dễ." Vệ Tú nhìn nàng, trên môi là nụ cười mềm nhẹ "Cũng không phải một lần hai lần là có thể đạt được, điện hạ còn có thời gian. Hiện tại người chỉ nên nhìn xem thử, hoàng thượng là muốn làm chuyện gì? Ưu sầu chuyện gì?"
Bộc Dương không đáp lại. Nàng biết Hoàng đế muốn làm gì, lại có chuyện gì gây cản trở ngài. Ở kiếp trước, cuộc chiến tranh giành trữ vị tiến vào phần sau, khi trữ vị sắp có chủ, mới dần dần nhìn ra manh mối.
Hoàng đế không phải một người có thể để cho người khác dò xét được tâm tư của mình. Cho dù là thái giám thân cận như Đậu Hồi, luôn ở bên cạnh Hoàng đế, cũng không dám nói lúc nào cũng có thể tìm được ý của Hoàng đế, Vệ Tú làm sao có thể nhìn ra? Lúc đó, Triệu Vương cùng Tấn Vương tranh chấp cũng chỉ là ám đấu, trong triều không khí khác thường nhưng cũng không đối chọi gay gắt. Nàng lúc đó còn đang ở trong núi, cuối cùng là làm sao lại nhìn ra được ý của Hoàng đế?
Bộc Dương kinh nghi bất định, nhưng nàng cũng không thể hiện một chút tâm tình của mình, lại làm như khó hiểu, hiếu kỳ, cung kính hỏi.
"Tiên sinh nghĩ tới cái gì?"
Vệ Tú không nói, nhìn phía xa xa, cười cười.
"Điện hạ muốn ta theo người vào kinh, vậy người định để ta ở đâu đây?"
Bộc Dương nghĩ muốn nghe Vệ Tú nói việc "muốn làm cái gì, ưu tư cái gì", chỉ là khi nghe nàng ấy hỏi tới chuyện này, trong lòng nàng lại muốn trêu chọc Vệ Tú.
"Tiên sinh bích nhân(), những thứ tầm thường chỉ sợ khó có thể tiến vào mắt tiên sinh, chỉ có thể dùng vàng ngọc cùng đưa tới. Ta xây kim ốc, đợi tiên sinh tới. Tiên sinh thấy như thế nào?"
() ý chỉ người có dung nhan đẹp, mỹ nhân. Hiện tại "bích nhân" còn chỉ một đôi nam nữ cực kì xứng đôi.
----------
Tác giả có lời muốn nói:
Bộc Dương: Ta muốn xây kim ốc nuôi ngươi!
Ẩn sĩ: ...
Bộc Dương (không để ý tới nàng, nàng liền không bỏ qua): Được hay không?
Ẩn sĩ: ...
Bộc Dương (mau khóc): Không được sao?
Ẩn sĩ: ... Được.
---------------