Nếu biết thân phận của nàng vẫn tránh không gặp mặt, rõ ràng là không có ý định làm gì. Nếu không phải biết được hắn chắc chắn xuất đầu lộ diện, Bộc Dương đã tưởng rằng hắn thật sự là một vị ẩn sĩ không yêu phù hoa, không màng danh lợi.
Nàng là công chúa được Thánh Thượng sủng ái nhất. Năm tuổi mẫu hậu mất, phụ hoàng thương nàng tuổi nhỏ, lại lo sợ cung nhân chậm trễ, chiếu cố nàng không tốt, liền đưa nàng từ chỗ Chính Dương điện của Hoàng hậu đến Tuyên Thất điện, cách Hàm Quang điện chỉ một bức tường, dễ dàng chăm sóc khi ở gần. Cứ như vậy trôi qua mười năm, cách nàng đối nhân xử thế đều chịu ảnh hưởng từ Hoàng đế, tính tình lại càng lớn càng giống người. Trong chư vị hoàng tử hoàng nữ, Hoàng đế hiểu rõ nhất cũng là nàng. Đây là việc mà thiên hạ đều biết. Thánh Thượng không chỉ một lần cùng nàng thảo luận triều chính, nếu nàng có điều can ngăn, Thánh Thượng đều để ở trong lòng. Có rất nhiều việc đến cả Triệu vương, Tấn vương, hai vị hoàng tử có thể lực nhất hiện tại, đều xử lý không hoàn thành, nhưng nàng thì có thể.
Vì vậy, trong kinh có không ít người có tâm tư muốn qua lại hoặc kéo gần quan hệ với nàng, chỉ tiếc nàng còn chưa xuất giá vẫn còn ở trong cung, ngày thường lại rất ít cùng đại thần tiếp xúc, thế này mới khiến nhưng người đó chùn bước.
Tâm tư kín đáo như Vệ Tú, biết mình cứu được công chúa, chắc chắn sẽ tra được đây là vị nào. Nàng gặp chuyện không rõ tung tích, Thánh Thượng tất nhiên giận dữ chắc chắn sẽ phái người điều tra, tìm kiếm nàng. Việc công chúa Bộc Dương gặp chuyện đã không phải một bí mật. Vệ Tú muốn biết thân phận nàng không phải là chuyện khó khăn.
Biết được nàng là vị công chúa được sủng ái nhất lại vẫn như không có việc gì, Bộc Dương hơi có chút nghi ngờ, Vệ Tú liền chưa từng nghĩ tới mượn thân phận của nàng làm việc? Có nàng dẫn tiến, bất luận hắn muốn đầu nhập môn hạ của ai đều sẽ được trọng dụng, còn nếu muốn làm quan thì cũng cũng không có việc gì khó.
Nghĩ đến kiếp trước, Vệ Tú từ chối ba chiếu chỉ của Tiêu Đức Văn ngay cả Tể Tướng cũng không chịu làm, Bộc Dương nhíu mi yên lặng đem "muốn làm quan..." bỏ đi.
Vậy thì Vệ Tú đang chờ thời cơ? Hoặc hắn hiện tại tâm tính bình thản, chưa nghĩ tới việc xuất hiện? Mấy năm sau sẽ phát sinh cơ hội nào đó khiến hắn không thể không xuống núi để phò tá Hoàng trưởng tôn?
Cũng không đúng. Chú thích trên quyển sách kia và những quyển sách khác đều thấy được tham vọng của hắn, nếu chí không ở thiên hạ thì cần gì phải quan sát thiên hạ đại sự? Hắn thân ở trong núi, tâm cũng tại thiên hạ bên ngoài.
Nếu đã là người có tham vọng, tại sao không có một chút hành động gì khi biết thân phận nàng?
Chẳng lẽ hắn đã sớm chú ý Hoàng trưởng tôn, đang đợi hắn trưởng thành?
Bộc Dương trái lo phải nghĩ nhưng vẫn không thể hiểu được.
Con người đối với những thứ mà mình không hiểu thì đều có vài phần hiếu kỳ, huống chi biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Bộc Dương muốn chiêu mộ Vệ Tú cũng sẽ muốn hiểu hắn một chút.
Tỳ nữ đưa y phục tới, cũng đặt ngay ngắn ở trên bàn cách đó không xa. Bộc Dương suy nghĩ một chút liền ngồi dậy, cố gắng đứng lên. Nếu đã không đoán ra, nàng không ngại đi dò hỏi một chút.
Người ẩn cư thường ngày rảnh rỗi, có chăng chỉ là đọc sách đánh đàn, cùng người tán gẫu. Nếu có sở thích thì chuyên tâm vào sở thích, sáng tác thơ nhạc, hoặc thu đồ đệ, hoặc nhiều việc khác. Vệ Tú cũng có đam mê, hắn thích ủ rượu.
Bộc Dương khi đến, hắn đang chôn một vò rượu ngon vừa mới ủ. Nhớ tới một vò Trúc Diệp Thanh hôm trước từ rừng trúc lấy được, nàng cười nói.
"Tiên sinh chắc là một người yêu rượu?"
"Cũng không phải là yêu." Vệ Tú nói. Nữ tì mang nước tới, hắn rửa tay, cầm lấy khăn lau.
Không phải là yêu, vậy là cái gì? Bộc Dương chờ hắn nói tiếp nhưng hắn lại không tiếp tục nữa.
Bên cạnh có giường nhỏ, Vệ Tú mời nàng ngồi xuống, lại bảo hạ nhân dâng một chén cam lạc().
(): một loại đồ ăn vặt có vị ngọt. cách làm dùng nửa gáo sữa cho vào nồi đun qua cho hơi sem sém, rồi lại cho sữa khác vào, đun sôi dần dần mà quấy luôn thấy đặc rồi thì bắc ra, chờ nguội rồi vớt lấy váng mỏng ở trên gọi là tô còn lại cho một ít dầu sữa cũ vào, lấy giấy mịn kín, thành ra lạc
Cam lạc hương vị ngọt ngào, Bộc Dương ăn một miếng cảm thấy hương vị không tệ, Vệ Tú ngồi trên xe lăn, trong tay cầm một chén trà nhỏ, chậm rãi nhấp một ngụm, liền đem ly trà đặt trong lòng bàn tay.
"Mấy ngày qua thương thế như thế nào?"
"Tiên sinh y thuật cao minh, thương thế cũng đã lành được hơn phân nửa." Bộc Dương cười trả lời, lời nói thật tâm. Trên người nàng trúng hai đao, một trên bụng, một trên lưng, vết chém không cạn. Có thể lành lại nhanh chóng như vậy, y thuật của Vệ tiên sinh quả thật rất tốt.
Vệ Tú cười cười, lúc hắn cười lên, mắt phượng hẹp dài sẽ thoáng cong lên, thật sự rất ôn nhã tiêu sái. Nhìn sắc mặt Bộc Dương, hắn nói.
"Nếu không ngại để ta chẩn mạch."
Thương của nàng vốn là hắn chữa trị, Bộc Dương tất nhiên là không ngại cũng liền đưa tay ra. Vệ Tú đem ly trà trong tay đặt tại một bên giường, tay phải đặt lên cổ tay Bộc Dương.
Lúc hắn bắt mạch đầu hơi hơi cúi, thần sắc ngưng trọng. Tóc hắn được vuốt lên, búi cẩn thận lộ vầng trán cao, lông mi hẹp dài hơi chạm vào cánh mũi cao và hơi nhỏ, môi đỏ mọng. Bộc Dương nhìn hắn, cảm thấy người này thật sự rất đẹp, nếu ra làm quan, không cần những thứ khác chỉ riêng diện mạo như vậy cũng có thể giúp hắn một bước lên trời. Ánh mắt nàng dời xuống, nhìn tới hai chân không thể đi lại của hắn. Nếu không có khuyết điểm này, Vệ Tú chính là một người hoàn hảo. Bộc Dương không nhịn được nhìn hai chân của hắn một chút, khi vừa dời mắt đã thấy ánh mắt đẩy ý cười của Vệ Tú.
Nhìn trộm chỗ đau thương của người khác quả thật thất lễ, Bộc Dương ho nhẹ một tiếng, đang muốn lên tiếng đã thấy Vệ Tú thu tay nói.
"Thương thế đã tốt nhưng lành lại còn chậm, phương thuốc nên sửa lại, việc này tại hạ đương nhiên sẽ an bài, các hạ yên tâm."
Bộc Dương vừa nghe đã tạm bỏ xuống sự thất lễ ban nãy, thuận thế lên tiếng.
"Nhận đại ân của tiên sinh lại ở đây quấy rầy nhiều ngày, ta vô cùng cảm kích. Tiên sinh nếu có yêu cầu gì, ta đương nhiên dốc lực tương trợ." Nàng dịu dàng cười, ánh mắt như hòa nhìn về phía Vệ Tú.
"Ta không thiếu cái gì, tâm lý này ta lãnh." Vệ Tú cười nói.
Ánh mắt Bộc Dương khựng lại một chút nhưng cũng không biểu hiện gì, nàng vẫn giữ giọng cảm kích.
"Ta cũng mong tiên sinh một đời không có tai họa nhưng nhân sinh luôn khó có thể mọi chuyện thuận lợi. Tiên sinh cứu ta là ân cứu mạng, nếu không báo ta không an tâm. Tiên sinh hiện tại không cần nhưng nếu sau này cần thì tìm ta cũng không muộn."
Nàng ngôn từ khẩn thiết, rõ ràng là một người có ân tất báo.
"Cũng tốt, vậy liền theo lời các hạ" Vệ Tú nhìn nàng cười cười, thành khẩn nói.
Bộc Dương nhịn không được muốn đỡ trán. Đáp ứng thì đáp ứng, nhưng ngay cả nàng là ai, ở đâu đều không hỏi, tương lai lúc cần giúp thì sẽ đi chỗ nào đi tìm nàng? Căn bản hắn chỉ nói cho có lệ mà thôi.
Kiếp trước, Bộc Dương đã nhìn không thấu Vệ Tú suy nghĩ cái gì. Kế sách hắn hiến lên Tiêu Đức Văn đều là thượng sách, đều có thể thắng vì đánh bất ngờ khiến người khó lòng phòng bị. Nhưng khi tiên đế tạ thế, vốn nên để các vị vương gia lưu lại kinh thành, dễ dàng xử trí, hắn lại đề nghị Tiêu Đức Văn thả những người đó về đất phong. Chư vương tranh giành hơn hai mươi năm, cuối cùng người được ngôi vị hoàng đế lại là cháu mình. Cho dù nhất thời bị áp chế, không thể phản kháng, nhưng trong lòng bọn hắn không ai thật sự thần phục ? Thả đi chính là lưu lại họa lớn ? Bộc Dương từng nhiều lần thườn tấu nhưng Tiêu Đức Văn chính lại luôn nghe Vệ Tú. Bộc Dương thật sự không nghĩ ra Vệ Tú có ám chiêu gì.
Kiếp này cũng như thế, rõ ràng nên nắm chắc thời cơ, mượn ân cứu mạng cùng nàng quen biết. Cho dù hiện tại hắn còn không muốn xuống núi, nhưng có được quen biết, đối với tương lai cũng là có lợi vô hại. Vậy mà hắn lại không nghĩ tới việc này.
Tâm tư thâm trầm, đúng sai khó đoán.
Trẻ hơn mười hai tuổi vẫn khó đối phó, chỗ nào là dễ dụ hơn chứ? Bộc Dương oán niệm khá sâu nhưng lại không thể phát tác, nàng không thể để lộ việc đã quen Vệ Tú, nói nhiều sai nhiều.
Bộc Dương đi một chuyến, thê thảm trở về.
Trong cung đại loạn, phụ hoàng không có của nàng tin tức chắc chắn ăn ngủ không ngon, nàng không thể ở lại quá lâu, trước khi trở về cần phải lưu lại một cái lý do để lần sau còn có thể trở lại.
Hơn nữa thân phận của nàng tốt nhất là nói ra, Vệ Tú biết là một chuyện, chính nàng tiết lộ là đối với hắn tín nhiệm, thẳng thắn thành khẩn. Nàng muốn chiêu mộ hắn trở thành mưu sĩ của nàng, vậy thì nên rộng lượng một chút để hiềm khích lẫn nhau.
Vết thương vẫn còn đau, lúc nãy nàng đi qua lại vết thương lại càng đau hơn. Bộc Dương nằm xuống không cử động nhiều. Nếu vết thương không bị vỡ, dựa theo tốc độ khép miệng mấy ngày nay thì nhiều nhất ba ngày nữa là nàng có thể xuống núi.
Trước khi xuống núi cần phải có người vào kinh thông báo, mang nghi giá, thị vệ tới đón nàng. Nếu chỉ một mình nàng, lần nữa gặp thích khách thì lại gặp hiểm cảnh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bộc Dương sáng lên. Nàng hiện tại không có người để truyền tin chỉ có thể xin Vệ Tú giúp đỡ mượn người dùng một chút. Nếu muốn mượn người truyền tin thì phải báo tin truyền tới đâu, cho ai, vậy là có thể xác định rõ thân phận mình. Làm rõ thân phận sẽ có thể hiểu nhau hơn một chút, lời nói sẽ càng có chút tự nhiên hơn.
Bộc Dương nghĩ tốt mọi thứ, chỉ chờ cơn đau trên người thuyên giảm một chút đã muốn đứng lên.
Chạng vạng, chân trời ánh nắng chiều như lửa, trong nhà khói bếp lượn lờ, hạ nhân đang chuẩn bị cơm chiều.
Nơi này hạ nhân không nhiều, nữ tì kia cũng không phải hầu hạ một mình Bộc Dương, nàng ta chỉ đưa thuốc hoặc đưa cơm mới tới đây, nàng ta còn nhiều việc khác phải làm.
Bộc Dương một mình đi qua hành lang gấp khúc, suy nghĩ lát nữa phải nói như thế nào.
Kiếp trước, nàng chiêu mộ không ít hiền sĩ, biết nên nói thế nào cho thỏa đáng. Nhưng đối với Vệ Tú, nàng lại không nắm chắc được chuyện gì.
Để tránh đụng tới vết thương, bước chân của nàng không lớn, tốc độ cũng không nhanh. Bên ngoài nhìn vào chỉ thấy Bộc Dương đang chậm trải tản bộ, thản nhiên thanh thản.
Nơi này này tuy so với căn nhà bình thường lớn hơn một chút, thêm vài gian nhỏ, bố cục cũng tinh xảo hơn nhiều, nhưng chung quy chỉ là một căn nhà bình thường. Bộc Dương đi không bao lâu đã tới.
Bộc Dương đi tới chỗ rẻ thì thấy thị nữ thường theo cạnh Vệ Tú đang đứng ngoài cửa. Dường như bên trong nói gì đó, nàng áp tai ở cạnh cửa nghe một chút rồi nhìn trái nhìn phải có vẻ cảnh giác, sau đó theo một hướng khác rời đi.
Bộc Dương không khỏi hiếu kỳ khi thấy nàng ta như đang phòng bị cái gì đó, suy nghĩ một chút cũng đi qua.
Cứa phòng Vệ Tú đóng nhưng không kín, vẫn để một khe hở. Bộc Dương hơi lo lắng nhìn qua khe cửa đó.
Cái nàng đang nhìn thấy chợt khiến nàng giật mình.
---------------
Tác giả có lời muốn nói:
Công chúa (khiếp sợ): Ngươi lại là nữ ?
Ẩn sĩ (giận dữ): Ngươi đã chính mắt nhìn thấy, sao lại còn hỏi.
Công chúa: (~▽~) muốn sờ sờ mới có thể xác định ~~~~
Ẩn sĩ: ... ... ... Ngươi cút
---------------