Bộc Dương không để cho nô tì thông báo đã tự ý đi vào.
Trong phòng, Vệ Tú đang rửa tay, một nữ tì cầm cái khăn sạch đứng một bên.
Khi đã quan tâm, chú ý một người, không ít thì nhiều cũng sẽ hiểu một chút suy nghĩ của đối phương. Vệ Tú cầm khăn lau tay. Trên khóe môi nàng ấy là một nụ cười dịu dàng, trong mắt là sự bình thản. Nhưng Bộc Dương lại phát hiện, thật ra tiên sinh cực kì lãnh đạm, dường như không có gì trên thế gian này có thể khiến cho nàng ấy động lòng. Nàng ấy thường dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Bộc Dương nhưng cũng dùng ánh mắt đó nhìn những người khác.
Bộc Dương đã gặp nhiều mưu thần mà trong lòng toàn là âm mưu quỷ kế, bọn họ thay quân vương suy nghĩ cũng là vì tiền đồ bản thân. Tiên sinh, có như vậy hay không? Thái độ như thế nào cũng chỉ là cách để tiên sinh đạt được mục đích mà thôi. Đối với nàng cũng vậy, mà đối với người khác cũng vậy.
Cho nên, Vệ Tú tuy là không cần phần tình cảm của nàng, nhưng lại không đến mức bày ra vẻ mặt khó chịu, đề phòng gây xích mích với chủ thượng khiến cho mục tiêu không đạt được. Cho nên hôm đó, Vệ Tú mới bối rối, kéo tay của nàng, mang theo bộ dạng muốn nói lại thôi. Tất cả những gì mà nàng ấy lộ ra cho nàng thấy cũng chỉ muốn mê hoặc nàng.
Suy nghĩ này khiến cho Bộc Dương cảm thấy nôn nóng, bất an.
Nàng đi vào phòng đúng lúc Vệ Tú đã lau khô tay, quay đầu nhìn nàng. Vệ Tú cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, chỉ khẽ cười nói.
"Điện hạ tới thật đúng lúc, ta không cần phái người đi mời."
Mấy ngày nay, Vệ Tú vẫn luôn đi sớm về muộn, luôn không thể gặp được người. Hôm nay nàng ấy về sớm, Bộc Dương tất nhiên là muốn qua xem một chút.
Nhưng nếu tiên sinh chủ động tìm nàng, chắc chắn là có chuyện quan trọng. Bộc Dương tạm gác lại tình cảm nữ nhi của mình qua một bên, nghiêm túc hỏi.
"Tiên sinh có chuyện gì cần thương lượng?"
Nô tì trong phòng đều đã lui xuống từ lúc nào. Động tác cầm ấm trà của Vệ Tú hơi khựng lại, ý cười nhẹ nhàng trên mặt nàng cũng nhạt đi. Bộc Dương khó hiểu nhìn nàng.
"Cần phải có chuyện thương lượng, ta mới có thể mời điện hạ tới?" Vệ Tú cười cất lời trào phúng.
Lời này dường như có ý khác. Nhưng trước nay thái độ của Vệ Tú vẫn luôn như vậy, khi thì ôn nhu, khi thì lãnh đạm. Bộc Dương không thể xác định được ý tứ của nàng ấy nên cũng không biết phải tiếp lời như thế nào. Bất giác, nàng có chút sững sờ.
Vệ Tú nhìn nàng một lúc thì lấy lại vẻ trấn định như thường. Vệ Tú châm một chén trà nhỏ cho Bộc Dương rồi nói tiếp.
"Vậy thì, chúng ta nói chuyện chính sự đi."
Nói xong thì Vệ Tú đẩy xe lăn tới trước bàn, lấy ra một cái hộp.
Bộc Dương cảm thấy bản thân vừa bỏ lỡ cái gì đó. Nếu lúc nãy, thái độ của nàng hòa hoãn một chút, tiên sinh sẽ nói gi với nàng? Nghĩ như vậy, trong lòng nàng có hơi buồn bã thất vọng một chút.
Vệ Tú tới trước mặt Bộc Dương, mở hộp ra, bên trong hộp là mấy bức thư. Nàng ấy lấy thư đưa Bộc Dương xem.
"Mời điện hạ xem qua."
Bộc Dương cầm lấy một lá thư, mở ra xem sau đó để qua một bên, mở tiếp lá thứ hai, lướt qua hết nội dung mới vui mừng hỏi.
"Làm sao tiên sinh có được những thứ này?"
Loạn Lương Châu đã dẹp yên, đại quân khải hoàn quay về, người lập công cũng theo quân về triều thụ phong, Lúc này có không ít hàn môn đệ tử lập được công lớn, những người này vốn không có chỗ đứng trong triều, xuất thân nghèo khó. Theo Bộc Dương biết, Tấn Vương và Triệu Vương đều đã phái người qua lại với bên đó, mong muốn có thể chiêu nạp vào dưới trướng.
Những lá thư Vệ Tú đưa ra đều là thư của mấy vị tướng lập được công lớn.
Nhưng trong quân canh phòng nghiêm ngặt, sao có thể liên lạc được với những người ngày, hơn nữa còn thu được hồi âm từ bọn họ?
Sau khi vui mừng qua đi, Bộc Dương liền phát hiện sự khó khăn trong việc này, cũng nghi ngờ quay sang nhìn Vệ Tú.
"Vệ Du." Vệ Tú đơn giản nói.
Trang giấy nhẹ như lông mao trong tay bất giác như một hòn lửa nóng phỏng tay. Bộc Dương cúi đầu nhìn những lá thư trong tay, những câu chữ rõ ràng trên giấy phản chiếu trong mắt nàng càng khiến nàng không thể tiếp thu nổi.
Vệ Thái Sư vốn muốn sớm đón tiên sinh về nhà, chỉ là tiên sinh không thích Vệ gia nên vẫn không đồng ý. Lần này, có lẽ vì mấy bức thư này mà tiên sinh nhất định là tự ép buộc bản thân, chủ động tiến vào cửa họ Vệ.
Hóa ra nguyên nhân mấy ngày nay nàng ấy đi sớm về muộn là vì cái này.
Bộc Dương vừa nghĩ đến việc tiên sinh nhẫn nhịn tiếp xúc với Vệ Thái Sư, có lẽ còn phải giữ vẻ vui tươi lấy lòng thì một chút vui vẻ cùng không còn nữa.
"Điện hạ còn thiếu người trong quân. Lần này có được thời cơ rất tốt, có thể lôi kéo vài vị tướng sĩ hàn môn, chuyện này rất quan trọng. Chư vương tranh giành thì cũng chỉ ở phần quyền lực trong triều thôi, binh quyền chỉ giống như dệt hoa trên gấm. Nhưng điện hạ thì khác, đến thời điểm thì động binh đao là chuyện không tránh khỏi." Giống như là không có nhìn tới sắc mặt phức tạp của Bộc Dương, Vệ Tú vẫn cẩn thận phân tích tình thế cho nàng nghe.
Nếu có thể bình an chuyển giao quyền lực thì chỉ cần văn đấu, áp sát thu gom quyền lực trong triều là được. Nhưng trong tình thế của Bộc Dương, không dùng võ đấu là không thể được. Hiện nay, trên tay nàng không có binh quyền, chỉ có thể tích lũy dần mà thôi.
"Mấy người này xuất thân hàn môn, bệ hạ chắc chắn trọng dụng. Ngài chậm chạp không dẫn quân xui nam chẳng phải là vì thế gia nắm giữ quân đội quá chặt hay sao?" Vệ Tú hiểu rất rõ tình thế hiện tại, trong kế hoạch của nàng vốn có một bước này. "Ta mượn thế lực của Vệ gia để trao đổi thư tín với những người này, có Vệ Du làm hậu thuẫn trong quân thì sẽ nhanh hơn hai vị vương gia Triệu, Tấn một bước." Sự mệt mỏi trên mặt Vệ Tú như bị quét sạch, có vẻ tâm tình của nàng không tệ. Nàng nhẹ nhàng uống một ngụm trà. "Chờ bọn họ vào kinh, chắc chắn sẽ đến phủ bái kiến công chúa. Đi chân trần thì không cần giày, bọn họ đều đột nhiên đắc thế, lập được chiến công, dũng mãnh gan dạ, cũng sẽ không như đệ tử thế gia đứng núi này mà trông núi nọ. Đến lúc đó phải xem khả năng của điện hạ."
Tiên sinh đã dọn sạch đường cho nàng. Trong tay nàng vốn không có thứ gì, nhưng không tới một năm đã có người của nàng ở trong triều, chẳng bao lâu nữa thì trong quân cũng sẽ có người của nàng. Tuy những người này quan chức không cao nhưng đều là người có tiền đồ rộng lớn. Hơn nữa còn có Hoàng đế âm thầm hỗ trợ, qua vài năm thì nàng cũng sẽ có một thế lực riêng của mình như mấy vị vương gia khác.
Nhưng Bộc Dương biết, thế lực của nàng chắc chắn không dừng lại ở đó. Trong tay tiên sinh còn có hậu chiêu, những người phò tá nàng cũng không dừng lại ở vị trí ngang hàng chư vương mà sau này sẽ vượt qua được thế lực của tất cả bọn họ, làm cho danh tiếng của nàng trong triều được mọi người ngưỡng vọng. Chỉ có như vậy mới coi là vững chắc.
Tiền đồ sáng lạng khiến cho người khác kích động, nhưng hiện tại Bộc Dương lại để ý đến một chuyện khác. Nàng nhìn chằm chằm Vệ Tú, trong lòng dâng lên sự tức giận không hiểu nguyên do.
"Điều kiện của Vệ gia là gì?"
Nàng biết Vệ Tú có ngăn cách rất sâu cho nên mấy ngày nay cũng không nói tới việc kết liên minh cùng Vệ gia, nhưng nàng không nghĩ tới ... Bộc Dương tức giận, nàng giận bản thân mình. Tiên sinh vất vả vì nàng, cũng vì nàng mà nhượng bộ vì lợi ích toàn cục, mà nàng thì lại lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
"Chuyện này rất quan trọng sao?" Vệ Tú mỉm cười nhìn nàng.
Bộc Dương không nói, chỉ nhìn Vệ Tú, cố chấp muốn nàng ấy đưa ra đáp án.
"Điện hạ yên tâm, ta cũng không để bản thân chịu ủy khuất." Dường như là không chịu nổi ánh mắt của Bộc Dương, Vệ Tú bất đắc dĩ cười. Thấy Bộc Dương ngạc nhiên, nàng liền nói rõ ràng hơn. "Vệ gia đang âm thầm đầu quân cho Triệu Vương. Bọn họ biết được kế sách dời Nhung, muốn thúc đẩy việc này giúp cho Triệu Vương để lập công lớn. Sau khi Vệ gia biết được là do ta đưa ra kế sách này thì mới tới hỏi ta phải làm như thế nào để Triệu Vương giành được công lao trong chuyện này. Ta cũng nhân cơ hội đưa ra điều kiện trao đổi với bọn họ."
"Nếu đã theo Triệu vương, vì sao Vệ Du chịu giúp ngươi liên hệ mà không giúp Triệu Vương?" Bộc Dương không nghĩ được chuyện sẽ diễn ra theo cách như vậy, kinh ngạc hỏi lại.
"Điện hạ cho rằng với sự gian xảo của Thái Sư sẽ toàn tâm toàn ý mưu tính cho Triệu Vương?" Vệ Tú cười lạnh. "Ông ấy chỉ muốn giữ lại một đường lui cho mình thôi. Điện hạ được sủng ái, biết rõ suy nghĩ của bệ hạ. Đây chính là đường lui tốt nhất. Tiện thể có khi còn biết trước được tâm ý của bệ hạ thì càng tốt hơn."
Nói cách khác là nếu có một ngày bọn họ biết Hoàng đế muốn lập ai lên trữ vị thì bọn họ cũng sẽ không lập tức buông bỏ Triệu Vương.
Thế gia, ngoài mặt nhìn như là vinh quang vô hạn, thật sự thì cũng giống như thương nhân không khác chút nào, chỉ là thương nhân trục lợi còn bọn họ thì trục quyền thôi.
Vệ Tú nhìn rõ được tính toán của Vệ Thái Sư, nên thuận nước đẩy thuyền đạt được mục đích của mình.
"Chỉ sợ bọn họ có lòng tham không đáy." Bộc Dương suy nghĩ một chút liền hiểu rõ những khúc mắc trong chuyện này, nàng nhíu mày nói. Lần này có thể lấy được một kế sách của Vệ Tú, về sau sợ là càng muốn nhiều hơn.
"Lòng tham không đáy, cũng cần phải trả đúng giá trị của nó." Vệ Tú thong thả lên tiếng. "Đáng tiếc Vệ Du đã hồi kinh, không thể tiếp tục chưởng quản Hồ Bí. Nếu không ..." Nàng chắc chắn sẽ lợi dụng hết mức Vệ Du để giúp đỡ công chúa.
Hổ Bí là quân trấn thủ hoàng thành, liên quan đến an nguy của Hoàng đế và hoàng cung. Ngày trước Hoàng đế có thể giao Hổ Bí cho hắn là vì Vệ gia không hướng về một thế lực nào. Hiện tại thì khác, Vệ gia đã theo Triệu Vương.
"Gió luôn đổi chiều mà, đây là chuyện khó tránh." Bộc Dương ngược lại cũng không cảm thấy tiếc. Hiện tại mọi thế lực trong kinh thành đều tương đối ổn định, nếu có thay đổi gì thì đều có dấu vết để lần ra. Nhưng mười năm sau thì khác, tân vương lên ngôi dẫn đến kinh sư chuyển biến, sau đó mỗi ngày trên triều đều có tranh chấp.
Bản thân đã sống trong thời gian đó, tất nhiên cũng nhìn rõ chuyện này, Bộc Dương vừa nói vừa đặt lại thư vào trong hộp.
"Điện hạ đem về xem qua, từ trên câu chữ có thể hiểu được một chút về mấy người này." Vệ Tú thấy vậy thì lên tiếng. Lời trong thư chính là giọng điệu của người viết, thể hiện rõ bản thân cũng lý tưởng của người đó nhất.
Bộc Dương cũng có ý này nên cầm hộp để bên mình.
Nói xong chính sự, Bộc Dương vốn phải đi nhưng nàng lại không muốn đi. "Còn mấy ngày nữa đại quân mới hồi kinh, chuyện này không vội."
"Đúng vây. Vốn muốn mời điện hạ tới cũng không phải là vì việc này." Giọng nói Vệ Tú chậm rãi nhẹ lại, còn kèm theo một tiếng thở dài, như xa tại chân trời.
Bộc Dương áy náy, tiên sinh vì nàng chạy đôn chạy đáo xung quanh, nàng không nên hoài nghi mục đích của tiên sinh mới đúng. Nàng muốn bù đắp lại nên vội vàng nói hỏi.
"Tiên sinh tìm ta là vì chuyện gì?"
Trên mặt Vệ Tú đã không còn ý cười, đôi mắt nàng vẫn ôn nhu nhưng lại ẩn dấu một chút sự thất vọng để cho Bộc Dương cảm thấy đau lòng.
"Ta cất được một loại rượu mới, muốn mời điện hạ tới thưởng thức." Vệ Tú nhìn phía bên tường, chỗ đó có một vò rượu còn vương chút nước, có lẽ vừa mới được rửa sạch.
"Nhưng mà có lẽ điện hạ không có ý định này." Sự thất vọng đó giống như là ảo giác của Bộc Dương. Vệ Tú chỉ nhàn nhạt cười. "Ta cũng chỉ có một sở thích, tiếc là bản thân không thể uống rượu, mỗi lần ủ được một vò rượu mới luôn tìm một người thay mình thưởng thức."
"Tiên sinh... Ta cũng không ..." Bộc Dương cảm thấy bản thân đã phụ lòng tốt của tiên sinh, áy náy nói. Nói tới đây nàng cũng không biết phải tiếp tục như thế nào. Lúc nàng tới, trong lòng quả thật là đang nghi ngờ tiên sinh không muốn tiếp nhận tình cảm của nàng nhưng lại không muốn mất đi sự lo lắng của nàng nên mới cố ý mê hoặc nàng.
Vệ Tú chưa từng yêu, nàng chỉ dựa vào trực giác của mình mà nghĩ ra ngôn từ và giọng điệu, thần thái để bản thân giống như dần dần tiếp nhận tình cảm của công chúa.
Nàng đợi công chúa tiếp tục, ánh mắt chăm chú giống như chỉ nhìn thấy một mình điện hạ. Bộc Dương vừa áy náy nhưng cũng vui mừng khi nhận ra tiên sinh có chút khác trước, nàng cũng có chút chờ mong.
"Ta nguyện vì tiên sinh thường rượu." Bộc Dương vội vàng nói. Chỉ cần nàng ấy thích, chỉ cần là ý của nàng ấy, nàng cam tâm tình nguyện vì Vệ Tú mà uống rượu cả đời.
Nàng thật lòng. Bởi vì là thật lòng nên tình cảm động lòng người. Vệ Tú cảm giác nàng chán ghét bản thân mình, chính nàng cũng khinh thường việc lợi dụng tình cảm của người khác. Nhưng nàng giống như là bị người khác điều khiển, vì trả thù nàng có thể làm bất cứ chuyện gì.
Nàng hạ quyết tâm, vẻ mặt lộ ra sự vui mừng.
"Ta rót rượu cho điện hạ."
--------------
Tác giả có lời muốn nói:
Có vài người đặc biệt vô dụng, không thể nhìn rõ được lòng mình, để người khác muốn đánh cho nàng tỉnh ra, giống như là người trên kia.
-------------