Tang kì ba năm, thiên hạ cùng để tang.
Cha mất, con cái phải giữ hiếu đạo ba năm, ba năm không mua vui, không bày tiệc, không uống rượu, không ăn thịt.
Vệ Tú và Bộc Dương cũng phải phân giường ngủ. Hai người đã quen ngủ cùng nhau, quay người lại là có thể chạm vào thân thể mềm mại của người kia. Đột nhiên tách ra như vậy, Vệ Tú có chút không quen.
Nghĩ tới chuyện còn phải chịu đựng ba năm, Vệ Tú lần đầu hiểu được thế nào là thời gian dài đằng đẵng.
Di thể của tiên đế đã nhập hoàng lăng, tang sự cũng đã qua. Sứ thần khắp nơi cũng dần dần tiến vào kinh để phúng viếng, triều đình để cho Hồng Lư tự tiếp đãi sứ thần của các nước. Tình cảnh triều đình cũng đại biểu cho mặt mũi của Đại Ngụy, đương nhiên không thể để sứ thần các nước xem nhẹ, vô duyên vô cớ sinh ra suy nghĩ bất chính. Hồng Lư tự vẫn luôn chú ý sắp xếp mọi chuyện cẩn thận, bận đến chân không chạm đất chỉ có thể mượn vài vị lang trung bên Lễ Bộ để giúp đỡ.
Hồng Lư tự nằm dưới sự quản hạt của Bộc Dương, nên nàng cũng phải hỏi đến một số chuyện. Sau tết âm lịch, dân chúng lại chuẩn bị cho mùa vụ kế tiếp, việc này chính là việc quan trọng nhất, Bộc Dương cực kì coi trọng. Trải qua hai năm liên tục chịu thiên tai, năm nay nếu vẫn không mưa thuận gió hòa thì dân chúng sẽ gặp khó khăn. Nàng cùng Thừa tướng, Trịnh Vương thương lượng, nghĩ ra bản điều trần trình lên Hoàng đế, lại thương nghị việc trồng trọt với một số quan lại chịu trách nhiệm chính, xác nhận không có vấn đề gì thì mới đưa công văn cho các châu huyện để các quan địa phương làm tốt công việc khích lệ dân chúng trồng trọt.
Cuộc sống như vậy quả thật là rất mệt. Bộc Dương càng mệt mỏi hơn tiên đế rất nhiều vì tiên đế có thể tự mình ban hành quyết định, không có thứ gì trói buộc được ngài, nhưng Bộc Dương còn phải dẫn dắt quần thần báo cáo cho Tiêu Đức Văn. Tiêu Đức Văn nghe không hiểu nhưng mọi chuyện đều muốn tham gia, các đại thần không thể không giải thích cho nó, một lần nghe không hiểu thì phải nói lại lần nữa, còn phải dùng lời lẽ càng đơn giản càng tốt để cho nó hiểu rõ tường tận mọi chuyện. Đôi khi đã hiểu rồi thì Tiêu Đức Văn lại đột nhiên đưa ra mệnh lệnh bất ngờ.
Nó vốn không hiểu thế nào là trị quốc, toàn bộ thiên hạ này đa số đều do các châu quận phối hợp với nhau. Mỗi nơi mỗi tình huống khác nhau, nơi giàu có sẽ giúp đỡ những nơi nghèo khổ hơn, mà những vùng nghèo cũng phải trả lại những giúp đỡ đó. Chuyện gì nhiều vô số mà Tiêu Đức Văn vẫn không biết gì, chỉ cho rằng chuyện đương nhiên mà lên tiếng. Các đại thần không thể không bác bỏ, lúc đầu còn lo sợ mặt mũi của Hoàng đế nên dùng từ ngữ nhẹ nhàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng, nhưng sau đó thì bọn họ cũng phiền, bất chấp Hoàng đế nghĩ gì, lời nói ra càng ngày càng nghiêm khắc hơn.
Mọi chuyện trong triều nặng nề hơn, các đại thần đều không phải người nhẹ nhàng và kiên nhẫn, bọn họ sẽ giúp đỡ trị quốc nhưng lại không hiểu cách dụ dỗ trẻ con.
Cứ như vậy kéo dài mấy tháng, tuy nói là mệt nhưng Bộc Dương thu hoạch rất phong phú.
Kiếp này không có lời khuyên và sự hiến kế của Vệ Tú, sự tự đại và ngu muội của Tiêu Đức Văn đã nhanh chóng lộ ra sau khi đăng cơ. Các đại thần rất thất vọng, cũng nhanh chóng hướng tới phía có quyền lực lớn hơn, có hy vọng hơn, cũng có thể ban cho họ những ưu việt mà phe cánh của họ cần tới. Hơn nữa, còn có Thừa tướng cố ý dung túng, Trịnh Vương một mắt nhắm một mắt mở thì đương nhiên là Bộc Dương bật lên như cơn bão quét sạch triều đình.
Tấn Vương vốn vẫn cảm thấy thõa mãn nhưng sau mấy tháng thì mới phát hiện là hiện giờ hắn đã không có khả năng so sánh được với Bộc Dương. Không chỉ mình hắn, đám người Triệu Vương cũng như vậy. Qua việc tiên đế cố ý thu lại quyền lực của bốn vị vương gia, thì thế lực của bọn họ đã thu hẹp lại, vẫn chưa thể khôi phục như trước, mà Bộc Dương đã cũng cố được thế lực của mình trước đó, vừa vào triều thì giống như cá gặp nước, một đường đi thẳng tới trước, không ai có thể cản lại được.
Vài đại thần sâu sắc nhận ra được điều đó, Bộc Dương điện hạ vẫn luôn chuẩn bị cho ngày hôm nay, nàng đã sớm nắm giữ được lòng của bá quan trong triều. Nhìn ra được thì bọn họ cũng không dám lên tiếng nói gì, chỉ âm thầm thuận theo công chúa, về phần ấu đế thì càng lúc càng giống một vật bài trí.
Tuy rằng thế lớn nhưng nhân tâm trong triều cũng bắt đầu thay đổi, vẫn cần phải trấn an một chút.
Bộc Dương nhớ lại những chuyện lớn sẽ phát sinh trong vài năm sắp tới, cũng cần phải chuẩn bị trước để tránh khiến cho triều đình rung chuyển. Nhưng mà từ khi sống lại tới giờ, thời cuộc thay đổi, nhiều chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, khó mà có thể tìm ra được dấu vết nào.
Ưu thế của việc trọng sinh ngày càng ít đi nhưng Bộc Dương lại không cảm thấy bất an, nàng có Vệ Tú bên cạnh.
Lại là một ngày bận rộn khác, lúc hồi phủ thì đã gần tới giờ hợi. Vụ mùa xuân đã gần xong, phản hồi từ các châu quận đa số đều là tin tốt, mấy chỗ quá xa thì vẫn thiếu nước, thiếu giống. Nàng cũng đã cùng các đại thần đưa ra được phương hướng giải quyết.
Bộc Dương vào phủ, hỏi trước gia nhân trong phủ phò mã đang làm gì. Gia nhân báo lại rõ ràng. Thời gian quốc tang, trong kinh cũng không có sinh khí, phò mã cũng không ra ngoài chỉ ở trong phủ.
Bộc Dương hỏi rõ rồi thì cho đám gia nhân lui ra còn nàng thì đi tới nội viện. Trên đường đi tới thư phòng thì thấy trong phòng còn sáng đèn, có một bóng người chiếu trên song cửa, người đó đang thổi tiêu.
Tiếng tiêu mang theo sự tĩnh mịch thả trôi trong đêm mùa xuân se lạnh, giống như một dòng suối chảy ra sông, tạo ra từng đợt gợn sóng rồi lại hòa vào dòng sông ấy thành một. Trong đêm yên tĩnh như vậy, với tiếng tiêu động lòng người này, Bộc Dương chỉ muốn đắm chìm trong đó.
Đã lâu rồi nàng chưa từng nghe qua tiếng tiêu của Vệ Tú, nàng từng nghĩ tới cùng nàng ấy cầm tiêu hợp tấu nhưng vẫn chưa có cơ hội. Hiện tại cũng coi như có cơ hội rồi. Bộc Dương vui vẻ, muốn gọi người mang đàn của nàng lại đây thì tiếng tiêu đã dừng lại. Cửa sổ thư phòng bị đẩy ra, Vệ Tú từ cửa sổ nhìn qua chỗ nàng.
Bộc Dương giật mình. Hai người cách nhau không tới năm bước chân, một người đứng dưới ánh đèn, một người ở trong bóng đêm. Trong tay Vệ Tú còn đang cầm ngọc tiêu, là ngọc tiêu mà năm đó Bộc Dương tặng nàng ở Mang Sơn. Ánh mắt nàng mang theo chút lạnh lẽo giống như hơi lạnh của đêm xuân này. Đến khi nhìn rõ người ở ngoài cửa sổ là ai, trên môi nàng bất giác lộ ra một chút ý cười, vẻ lãnh đạm trong mắt cũng như băng tuyết dần tan đi, nhẹ nhàng hóa thành nước chảy xuôi xuống.
Bộc Dương nhìn đến xuất thần, nàng luôn cảm giác trên đời này sẽ không tìm được người nào đẹp hơn Tú Tú của nàng. Lúc này, nàng lại càng khẳng định, mỗi một cái nhăn mày, mỗi cái nhướn mi, mỗi nụ cười đều đẹp như tranh vẽ. Cho dù là cứ như vậy nhìn Vệ Tú cả đời, nàng cũng không thấy chán.
Vệ Tú nhìn công chúa ngây ngốc đứng bất động ở đó thì trong lòng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi tì nữ đẩy nàng ra ngoài.
Thời gian đã không còn sớm, cũng là lúc nên trở về phòng ngủ rồi.
"Hôm nay về sớm rồi, nàng dùng bữa tối chưa?" Vệ Tú đến trước mặt Bộc Dương, ngẩng đầu nhìn nàng cười nói.
"Đã cùng ăn với bọn họ trong cung rồi." Tới lúc này Bộc Dương tỉnh lại, hai má đỏ ửng lên, hạ giọng nói.
Vệ Tú cười cười, cũng không nói cái gì, chỉ ra hiệu cho tỳ nữ đẩy nàng đi trước.
Bộc Dương nhìn nàng đi trước mới nhớ tới, cũng đã vài ngày chưa nhìn thấy Vệ Tú. Sau khi tân đế đăng cơ, trong triều quả thật rất rối loạn, mọi chỗ đều có lỗ hổng. Giống như là một triều đình lớn như vậy nhưng tiên đế vừa mất đi là không biết phải vận hành như thế nào. Mấy tháng nay, mỗi ngày nàng đều đi sớm về muộn để thống lĩnh đại cục. Có đôi khi nàng trở về rất trễ, Vệ Tú đã ngủ rồi, sáng sớm lại vội vàng dùng điểm tâm rồi đi mất cả ngày.
Trong lúc bận rộn thì không thể để ý những chuyện khác, nhưng giờ khắc này, trong bóng đêm hoàn hảo, Tú Tú đang ở bên cạnh nàng. Nàng ấy ngồi trên xe lăn, đưa lưng hướng nàng, hai người cùng nhanh đi về phòng.
Trong lòng Bộc Dương đột nhiên tràn đầy nhớ nhung. Nàng nhanh chóng đi tới bên cạnh Vệ Tú. Vệ Tú liếc nhìn nàng, mỉm cười ôn nhu. Trong lòng Bộc Dương vì nụ cười này của nàng mà rất vui mừng.
Trở về phòng, sau khi rửa mặt chải đầu xong thì hai người đều tự mình đi ngủ.
Trong phòng đặt hai chiếc giường ở hai phía, giữa có một bình phong ngăn cách. Đèn trong phòng đều đã tắt, chỉ chừa lại một ngọn đèn đề phòng hai người có việc cần trong đêm.
Bộc Dương nằm xuống nhưng một lúc lâu cũng không ngủ được, trong đầu nàng toàn là Vệ Tú. Nàng ấy đang ở cạnh nàng, chỉ cách một tấm bình phong. Trong đêm tối vắng lặng, nàng nghiêng tai lắng nghe, dường như có thể nghe được hô hấp bình thản của nàng ấy.
Bộc Dương nhớ là đã lâu rồi nàng và Tú Tú không có không gian của hai người. Tú Tú cũng luôn một mình đi qua tiểu viện ở cạnh rừng trúc, ít khi tới tìm nàng. Kể từ hôm đó, tuy hai người đều ngủ chung một phòng nhưng cũng đã lâu rồi không nói chuyện gì.
Bộc Dương bất giác cảm thấy hoảng sợ. Nàng lo lắng, có khi nào thời gian càng lâu càng khiến hai người trở nên xa lạ hơn không?
"Tú Tú" nàng nhẹ giọng kêu "Nàng ngủ chưa?"
"Chưa." Vệ Tú còn tỉnh, nghe tiếng Bộc Dương gọi thì lập tức trả lời. Nàng vừa tính hỏi có chuyện gì thì nghe được vài tiếng động vang lên, Bộc Dương vòng qua bình phong, lần mò đi qua.
Tuy là đã tới mùa xuân nhưng ban đêm vẫn còn lạnh. Vệ Tú vội vàng nhích vào trong một chút, chừa lại một chỗ cho Bộc Dương nằm.
Bộc Dương nằm xuống bên cạnh nàng, đắp lên người chăn bông ấm áp, là nhiệt độ trên người Vệ Tú, không hề lạnh chút nào. Vệ Tú hơi động đậy một chút, đưa tay giúp Bộc Dương kéo lại chăn, xác định không có gió tiến vào rồi mới lên tiếng hỏi.
"Sao nàng lại qua đây?"
Bộc Dương im lặng, nhích tới gần Vệ Tú cho tới khi dựa vào người nàng mới nhẹ giọng nói.
"Gia nhân nói, hôm nay nàng chưa từng rời khỏi nhà, vẫn luôn ở trong rừng trúc, nàng ở đó làm gì vậy?"
"Hai năm trước, nàng từng nói muốn nuôi vài con cá trong áo ở rừng trúc, còn nhớ không? Ta để hạ nhân tìm vài con cá con tới, nhân lúc thời tiết ấm lên trả vào ao thì có thể nuôi rồi. Đến mùa thu thì cá cũng đã lớn rồi sẽ nấu canh cá cho nàng uống. Nàng chắc chắn sẽ thích." Vệ Tú kéo Bộc Dương vào lòng, ôm chặt.
Năm ngoái nàng đã nhớ đến chuyện này, chỉ là nàng vẫn luôn bệnh liệt giường, không thể dậy nổi.
Bộc Dương lúc này mới nhớ tới hơn hai năm trước, lúc các nàng còn chưa thành thân, nàng chỉ thuận miệng nói một câu như vậy, không ngờ là Tú Tú vẫn còn nhớ. Cảm giác sợ hãi của nàng lúc nãy thật dư thừa, Tú Tú sao có thể xa cách nàng chứ?
Cho dù bên ngoài mưa gió, nhưng chỉ cần trở về bên cạnh Vệ Tú thì giống như tìm được nơi chốn yên bình, thế ngoại đào nguyên, thời gian như dừng lại.
Có vài người như vậy, làm gì đều bình tĩnh, những người bên cạnh nàng cũng bị ảnh hưởng, thong thả hơn.
Bộc Dương nghĩ đến cảnh tượng trời vào thu, ngồi ở cạnh ao câu cá, nhóm lửa nướng cá thì trong lòng muốn thực hiện được điều đó.
"Tốt, chỉ hai người ta và nàng thôi."
Chuyện này không khó, Vệ Tú đương nhiên là tùy theo nàng.
-------------
Tác giả có lời muốn nói: ngọt ngào nha.
-------------