Tỉnh rồi à, còn muốn ngủ nữa không
Sau khi tiễn Liêu Trường Tinh đi, Tiết Thanh Lan thoải mái hơn, mới quay đầu nói với Văn Hành: “Làm gì đến mức này, cần phải cẩn thận như vậy à?”
“Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, mạng quan trọng.” Văn Hành giơ tay mở hộp cơm trên bàn, nhìn thức ăn trong đó, nói, “Sao không ăn cơm? Giờ đã bao lâu rồi.”
Tiết Thanh Lan không để ý lắm đáp: “Quên mất.”
Văn Hành không nói thêm gì nữa, đậy nắp hộp lại, lại mở cửa sổ nhìn thoáng qua, hỏi: “Sư phụ đệ đâu?”
Tiết Thanh Lan chỉ một căn phòng đốt đèn ở phía tây chái nhà, “Đang bế quan luyện dược, bảo ta không được quấy rầy ông ấy, có vẻ như phải bận rộn suốt cả đêm.”
“Vậy là được.” Văn Hành nói, “Thu dọn mấy bộ quần áo thay giặt, ôm một cái gối, xách theo hộp cơm, đi theo ta.”
“Cái gì?”
“Chẳng lẽ tối nay đệ muốn ngủ chung một cái gối với ta?” Văn Hành đẩy vai y, xoay Tiết Thanh Lan một cái, hững hờ thúc giục. “Đi mau.”
Tiết Thanh Lan mờ mịt bị hắn sai khiến đi thu dọn đồ đạc, Văn Hành không thèm ngước mắt, lười biếng nhìn về phía tây chái nhà đèn sáng trưng, khóe miệng vốn đang nhếch lên bỗng nhiên thẳng lại, trong chớp mắt kia, vẻ mặt hắn giấu dưới bóng ô cửa sổ lạnh lùng đến gần như hơi đáng sợ. Nhưng vẻ mặt này biến mất trong nháy mắt, đợi Tiết Thanh Lan xoay người lại, hắn đã đóng cửa sổ xong, như đại thiếu gia khoanh tay đứng trước cửa sổ, hỏi: “Thu dọn xong cả chưa?”
Tiết Thanh Lan thu dọn một bao quần áo nhỏ, buộc nút xong xách trong tay, đang định đi lấy hộp cơm, lại bị Văn Hành vượt lên trước cầm lấy: “Để ta, đi thôi.”
Hai người đi một đường không trở ngại, về tới viện Văn Hành ở. Hắn đã hai ngày liền chưa về, trong phòng lạnh như động tuyết, nhưng sau khi đốt lửa, hơi nóng nhanh chóng tràn đầy cả gian phòng. Văn Hành lấy đồ ăn trong hộp cơm ra hâm nóng lại, lại nấu một nồi cháo gạo táo đỏ đặc, ép Tiết Thanh Lan húp hai bát xua lạnh.
Văn Hành đã hai ngày chưa ăn, không dám ăn nhiều quá, chỉ bưng một bát cháo chậm rãi húp, một bên phá giải những tâm tư ngoài sáng trong tối đêm nay cho Tiết Thanh Lan nghe.
Hắn đã trải qua tháng ngày tiêu dao trên núi Việt Ảnh ba năm, bản thân cũng tưởng rằng đã quên mất những bản lĩnh phỏng đoán lòng người, đấu đá nhau. Không ngờ nghĩ nhiều lo liều là bản năng của hắn, bình thường giấu rất chặt, vừa gặp phải ngoại lực kích thích, đã thành vũ khí đầu tiên lộ ra của hắn.
Tiết Thanh Lan nghe hắn nói liên miên, trán và chóp mũi thấm ra giọt mồ hôi rịn, bị hơi nóng và cảm giác chắc bụng thúc đẩy buồn ngủ vô cùng, lại vẫn chống mí mắt hỏi: “Sư huynh, nếu muốn tự chứng minh trong sạch, trực tiếp nói rõ ràng chuyện trong địa cung không được à, cần gì phiền toái như thế? Họ biết kiếm bị đánh cắp là giả, cũng tránh uổng phí thời gian.”
Văn Hành nhìn y một cái, cười: “Bây giờ ta giải thích đệ còn nghe lọt không? Không nói những thứ vô dụng này nữa. Đệ đừng vội buồn ngủ, lăn lộn trong hang một ngày, ta pha chậu nước nóng cho đệ, dù sao cũng lau sơ rồi hãy ngủ tiếp.”
Tiết Thanh Lan đã buồn ngủ đến mức đầu óc không hoạt động, Văn Hành nói gì cũng ừ ừ. Y ráng chống đỡ một chút tinh thần cuối cùng lau mình sạch sẽ, ngay cả sắp cùng giường với Văn Hành cũng không để ý đến xấu hổ, gần như là vừa dính gối đã ngủ luôn.
Hai ngày nay tại sao Tiết Thanh Lan không ngủ không nghỉ, Văn Hành biết rõ hơn ai hết. Hắn rũ chăn ra đắp kín cho Tiết Thanh Lan, tiện tay lau khô mái tóc dài nửa ẩm của y, gạt sang bên gối, còn mình thì rón rén thu dọn bát đĩa, rửa mặt xong lại chuẩn bị một cái chậu than đặt ở cuối giường. Sau khi thu dọn xong mọi thứ, hắn mới mặc cả áo lên giường, nằm bên cạnh Tiết Thanh Lan.
Văn Hành đã ngủ một giấc thật dài trong động, lại được Cố Thùy Phương truyền công, thể lực tăng lên, bây giờ cũng không mệt mỏi lắm, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu chậm rãi khôi phục lại tất cả mọi chuyện hai ngày nay.
Tạm thời không nói chuyện trộm kiếm, gặp gỡ bất ngờ ở địa cung có thể gọi là không thể tưởng tượng, dù Cố Thùy Phương chưa nói rõ không thể truyền bá chuyện này ra ngoài, Văn Hành lại muốn giữ lại một mưu tính.
Hắn từng nghe danh hiệu “Thương Hải huyền kiếm”, cũng đã từng nghe đủ loại suy đoán của người ngoài về việc mai danh ẩn tích của Cố Thùy Phương, bây giờ xem ra, tự bó buộc mình ba mươi năm quả thực là kết cục cổ quái nhất trong đó.
Đồ đệ trộm kiếm bỏ trốn sư phụ áy náy tự phạt, lời giải thích này cũng không đáng tin lắm. Văn Hành phỏng đoán từ mạch suy nghĩ của người bình thường, lúc Thuần Quân kiếm bị trộm Cố Thùy Phương cũng mới hơn ba mươi tuổi, chính là thời điểm trẻ trung khỏe mạnh. Ông có thể tự xuống núi lùng bắt phản đồ, nói không chừng đã có thể bắt về, tại sao ông ngược lại tự nhốt mình, vô duyên vô cớ lãng phí thời gian, khiến Thuần Quân kiếm đến nay vẫn lưu lạc bên ngoài? Hơn nữa nghe ý của Cố Thùy Phương, sau khi Thuần Quân phái mất kiếm cũng không vội vã đi tìm, lại nghĩ ra cách tạo một thanh kiếm giả, giả vờ chưa từng xảy ra chuyện gì cả —— bảo vật trấn phái còn có thể lừa gạt như thế sao?
Càng khiến người ta nghi ngờ đó là thái độ của Thuần Quân phái đối với Cố Thùy Phương trong ba mươi năm qua. Trên núi Việt Ảnh có tổng cộng bảy đỉnh núi, chỉ có đỉnh Lâm Thu bị chia làm cấm địa, đại đa số đệ tử trong phái không biết nguyên nhân trong đó, các trưởng lão tiền bối cũng rất ít đề cập chuyện đỉnh Lâm Thu và trưởng lão đời trước, khiến Văn Hành đành phải nghi ngờ, Cố Thùy Phương có trong sạch vô tội như ông biểu hiện ra không. Ba mươi năm không thấy ánh mặt trời này, đến tột cùng là ông tự nhốt, hay là vốn dĩ bị giam cầm, phải chăng vì phòng ngừa ông liên lạc với bên ngoài, để tránh làm ra chuyện gì bất lợi cho Thuần Quân phái?
Đủ loại suy nghĩ giao thoa trong đầu hắn, nghĩ thế nào cũng có điểm khả nghi, Văn Hành có thể kết luận Cố Thùy Phương nhất định không nói thẳng toàn bộ chân tướng ra, nhưng điều bị ông giấu đi rốt cuộc là gì, đáp án sợ rằng chỉ có thể dựa vào bản thân đi tìm.
Cho đến lúc canh ba, Văn Hành mới mông lung cảm thấy buồn ngủ. Hắn vừa định thiếp đi, bỗng nhiên cảm nhận được chăn bông bên cạnh run rẩy, Tiết Thanh Lan trong giấc mơ dường như rất lạnh, cuộn chặt người lại.
Đêm dài không khí lạnh nặng, hơi nóng sinh ra do nấu cơm nấu nước vào buổi chiều tản rất nhanh, chậu than cuối giường cũng chỉ có thể giúp căn phòng không đến mức khiến người lạnh cóng, Văn Hành đã quen với khí hậu này từ lâu, không cho là khổ, nhưng chỉ một lát như thế, Tiết Thanh Lan đã sắp co lại thành một con tôm luộc, lại vẫn không ngăn được khẽ run rẩy.
Văn Hành sợ y bị rét sinh ra bệnh, đành phải thất lễ một lần, vén chăn lên một khe nhỏ, thò tay vào thử nhiệt độ.
Chăn giường đều lạnh ngắt, không ấm bằng chỗ Văn Hành nằm, thậm chí vạt áo cũng không dính nhiệt độ cơ thể. Không biết rốt cuộc thể chất của Tiết Thanh Lan là gì, ổ chăn càng ngủ càng lạnh, nửa đêm không tỉnh lại vì rét mới là lạ.
Nơi ở của Văn Hành đơn sơ, cũng không có thêm một cái chăn cho y đắp, đành phải cẩn thận kéo Tiết Thanh Lan qua, hai người nằm quay mặt vào nhau. Hai tay hắn nắm chặt ngón tay lạnh lẽo của Tiết Thanh Lan đặt bên gối, nhét vào trong chăn, dùng nhiệt độ lòng bàn tay xoa dịu cái lạnh. Động tác nhỏ bé liên tiếp này hơi quấy nhiễu người, Tiết Thanh Lan bị hắn làm cho tỉnh lại, mơ hồ “Hừm” một tiếng.
Văn Hành lập tức hạ thấp âm thanh, nói: “Không sao, đệ ngủ đi.”
Cũng may Tiết Thanh Lan buồn ngủ nặng nề, có lẽ tưởng là mình đang nằm mơ, hai tay lại được lòng bàn tay ấm áp ôm lấy, dường như không lạnh đến vậy, chẳng mấy chốc lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Một giấc chiêm bao nặng nề, ngày hôm sau Tiết Thanh Lan tỉnh dậy, suýt nữa quên mất mình ở đâu. Ngủ cũng ngủ rồi, nhưng ổ chăn quá ấm, trong hơi ấm quanh quẩn một mùi hương thanh trúc quen thuộc, kéo dài vô hạn cái đuôi buồn ngủ, cả người y rơi vào một loại ấm áp mệt mỏi lười biếng.
Y không nhớ rõ đã bao lâu mình không có một giấc ngủ yên ổn an lòng lại không có cảm giác đề phòng như vậy, chỉ cảm thấy thể xác tinh thần thoải mái, giống như lâu ngày gặp lại gió xuân có thể làm phẳng mọi nếp nhăn.
Tiếng cười nhẹ như thở dài vang lên trên đỉnh đầu, giống một chiếc lông vũ, mềm mại rơi bên gối: “Tỉnh rồi à, còn muốn ngủ nữa không?”
Hắn cười lên kéo theo lồng ngực hơi chấn động, dọa Tiết Thanh Lan giật cả mình, ngẩng phắt đầu lên, suýt nữa đụng bay cằm Văn Hành: “Sư… sư huynh?”
Văn Hành nửa dựa vào đầu giường, quần áo chỉnh tề, một tay bị Tiết Thanh Lan nắm chặt, tay kia vòng sau lưng ôm y. Gối của Tiết Thanh Lan không biết đã lăn đi đâu rồi, y gối lên rõ ràng là ngực Văn Hành, cái chăn đơn rộng hoàn chỉnh phủ lên đầu vai y và eo Văn Hành trở xuống, hơi ấm khiến y yên giấc kia hoàn toàn đến từ nhiệt độ cơ thể của một người trong đó.
Văn Hành chậm rãi vuốt dọc cột sống gầy gò nhô ra của y, động tác là vỗ về, ngoài miệng lại nói: “Cà lăm cái gì, không phải sư sư huynh, là Nhạc sư huynh của đệ.”
Lúc Tiết Thanh Lan chưa phát hiện còn tốt, một khi nhận ra mình ngủ trong ngực Văn Hành suốt một đêm, lập tức toàn thân không được tự nhiên, lúc này muốn lùi lại. Văn Hành dùng chút lực tay, tiếp tục đè y bên cạnh mình, nói: “Đừng lộn xộn, biết làm ấm ổ chăn này ta tốn bao nhiêu công sức không? Đệ vừa đi ra ngoài hơi ấm tản luôn, nằm lúc nữa hãy dậy.”
Lời này cũng không phải dọa người, đêm qua từ lúc nắm chặt tay Tiết Thanh Lan, cục băng nhỏ này đã vô thức lại gần bên cạnh hắn, mới đầu Văn Hành còn nhường ra cho y, đến sau cùng chỉ còn một mép giường, lùi nữa sẽ rơi thẳng xuống đất. Văn Hành thực sự không còn cách nào, dứt khoát không chú trọng với y nữa, trực tiếp vén chăn lên, ôm lấy cả người Tiết Thanh Lan —— dù sao trước kia cũng đã ôm nhiều lần như thế, cũng không nhiều hơn bởi lần này.
Hai người kề rất gần, một cái chăn cũng miễn cưỡng có thể đắp được. Tiết Thanh Lan trời sinh nhiệt độ cơ thể thấp, Văn Hành mới vừa đặt tay lên cũng cảm thấy hơi lạnh, có điều nội lực hắn hùng hậu, chân khí không cần cố gắng dẫn đường đã tự vận hành trong cơ thể, nhanh chóng làm tan hơi lạnh này, nhiệt độ cơ thể dần dần sưởi ấm bên trong chăn bông.
Tiết Thanh Lan giống như ôm cái lò sưởi, trong lòng y cuối cùng cũng yên tâm, Văn Hành cũng sau nửa đêm mới ngủ an giấc. Rạng sáng ngày hôm sau, hắn tỉnh lại theo thường lệ, vừa cử động đã kịp phản ứng trong ngực có người, cái tay muốn rút đi lập tức dừng lại. Giờ phút này bóng đêm vẫn chưa hoàn toàn rút đi, quanh mình là tĩnh mịch tối tăm, Văn Hành chăn đơn gối chiếc một mình đã quen, những năm này vẫn là lần đầu tiên tỉnh dậy bên cạnh một người khác, hiếm khi không lập tức đứng dậy, mà mượn ánh sáng yếu ớt, quan sát Tiết Thanh Lan ngủ say.
Dưới mắt y có quầng thâm nhạt, khuôn mặt điềm tĩnh, không hề lạnh lùng cao ngạo như lúc tỉnh ngủ —— đẹp thì đẹp rồi, ngây thơ vẫn còn, vẫn là đứa trẻ choai choai.
Trong lòng Văn Hành mềm nhũn, hắn không có huynh đệ tỷ muội ruột thịt, không dễ gì gặp được một A Tước cũng không ở lại, như thể trời sinh đã định trước cô độc cả đời. Bởi vậy trong những năm này chưa bao giờ gần gũi với người khác, nhưng chưa từng nghĩ nhân thế khéo đến vậy, lại cho hắn gặp được Tiết Thanh Lan.
Xem như bạn bè cũng được, xem như em trai cũng tốt, Tiết Thanh Lan vì mấy hạt dẻ mà liều mình nhảy hố, hắn không tiếc đồng ý với Cố Thùy Phương thay ông tìm lại Thuần Quân kiếm, cho dù là ai chạy về phía ai trước, duyên phận đã thành, ràng buộc sẽ chỉ ngày càng sâu hơn. Văn Hành lâu không ở chung với đứa trẻ nhỏ hơn hắn, không biết mức độ nào với xem như “tốt”, điều duy nhất có thể làm được, cùng lắm cũng chỉ là khi Tiết Thanh Lan cần, kịp thời duỗi một cái tay cho y.
Văn Hành xuất thần một lát, thấy Tiết Thanh Lan không có ý muốn tỉnh dậy nên dự định dậy trước quét dọn luyện công. Hắn nhẹ nhàng đỡ Tiết Thanh Lan nằm lại trên gối, mình chống giường ngồi dậy, ai biết vừa tách ra trong giây lát, Văn Hành thậm chí chưa rút cái tay kia ra, Tiết Thanh Lan mất đi nguồn nhiệt đã cau mày, vô thức nhích lại gần về phía hắn.
Văn Hành xem như biết mình đã ôm công việc gì, lần này triệt để không đi được. Trời đông giá rét, hắn cũng không có biện pháp tốt hơn, đành phải nằm xuống lần nữa, ôm chặt lấy oắt con ngủ thiếp đi cực kỳ dính người này, thỉnh thoảng giúp ý nhét chăn. Vì để cho Tiết Thanh Lan ngủ thêm một canh giờ, Văn Hành cũng không luyện kiếm, cơm cũng không nấu, lại cứ thế nằm uổng phí một canh giờ với Tiết Thanh Lan.