“Ngươi là cố ý đến thăm thương thế của ta sao?”
“Đúng vậy a. Theo tính toán cũng đã đến ngày tốt, đặc biệt tới hỏi thăm một tiếng.”
“Làm phiền ngươi hao tâm tổn trí.”
“Làm sao lại phiền. Kỳ thật Nhị điện hạ cũng vẫn nghĩ muốn tới thăm ngươi một chút ni.” Trầm Tú Thanh cười rộ lên bộ dáng giống như một con hồ ly, hai mắt dài mảnh mị mị.
Lâu Thanh Vũ dừng một chút, bất ngờ ngớ tới chiếc hôn kia, nhạt xuống vài phần ngữ khí: “Vậy cũng có thể làm phiền Nhị điện hạ nhớ tới, tiểu thương ấy của Thanh Vũ đã không còn đáng ngại .”
“Ha ha, kỳ thật Nhị điện hạ vốn là muốn tới, thế nhưng trước đó vài ngày bị Hoàng Thượng cấm đi, dù muốn ra khỏi cửa cũng không được.”
Lâu Thanh Vũ ngạc nhiên nói: “Cấm túc? Vì cái gì? Không phải Nhị điện hạ khải toàn trở về sao?”
Trầm Tú Thanh thở dài: “Còn không phải bởi vì ngươi a.”
“Ta?”
“Hoàng Thượng vốn không biết chuyện Nhị điện hạ trên đường quay về kinh tự tiện đình lưu (dừng và lưu lại), nhưng bắn bị ngươi thương, việc này thì giấu không được. Hoàng Thượng vì thế hết sức tức giận, đem Nhị điện hạ cấm túc.”
“À.” Thì ra là thế.
Trầm Tú Thanh liếc liếc nhìn hắn, bỗng nhiên chuyển biến đề tài: “Không nói chuyện này nữa. Thanh Vũ, ta xem thương thế của ngươi cũng tốt lên chút ít rồi đó, mấy ngày nay ở trong phủ buồn chán chắc cũng không có gì lí thú, hôm nay thời tiết không tồi, không bằng cùng ta đi ra ngoài dạo chơi một chút?”
Lâu Thanh Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Hảo.”
Quay về phòng vội vã thay đổi y phục, mang theo Thu nhi, cùng Trầm Tú Thanh đi ra cửa.
Bên ngoài áng nắng tươi sáng, trên phố náo nhiệt. Thu nhi đi phía sau hai người, trong chốc lát trên tay đã ôm một đống đồ ăn vặt, vừa đi vừa ăn, vui chơi đến không biết gì.
“Ha ha, Thanh Vũ, ngươi thật đúng là cưng chiều gã tiểu tư này.” Trầm Tú Thanh bắt gặp Thu nhi lần thứ sáu xin được sự đồng ý của Lâu Thanh Vũ, hào hứng chạy đến tiểu quán phía trước mua quả đường.
Lâu Thanh Vũ cười nói: “Vẫn còn là một tiểu hài tử mà thôi.”
“Hắc hắc, Thanh Vũ, ngươi thành thật mà nói, hắn có phải hay không là song nhi nội phòng ngươi thu nhận?”
Lâu Thanh Vũ bật cười nói: “Thu nhi là nam hài nhi, không phải song nhi.”
“Như vậy a.” Trầm Tú Thanh sờ sờ cằm: “Không phải song nhi cũng có thể thu phòng, chỉ là không thể sinh con, tương lai không có con nối dõi, chỉ sợ nội phòng khó có thể lâu dài a.”
Lâu Thanh Vũ thản nhiên nói: “Dù cho có đứa nhỏ, tương lai ân ái tình tuyệt (tình đoạn tuyệt, cắt đứt quan hệ), cũng như nhau.”
Trầm Tú Thanh sửng sốt: “Chẳng lẽ Thanh Vũ chính là loại người tuyệt tình như vậy?”
Lâu Thanh Vũ cười to: “Hoàn toàn tương phản. Thanh Vũ biết rõ thói hư tật xấu nam nhân, mới sớm phát hạ thề độc, nếu kiếp này không gặp được người để yêu, Thanh Vũ tuyệt sẽ không phóng túng tư dục!”
Trầm Tú Thanh càng hoảng sợ, nhìn thẳng hắn. Sau một lúc lâu, giật nhẹ khóe miệng, không cho là đúng nở nụ cười.
Nam nhân có mấy người không có hoa tâm, Lâu Thanh Vũ quả nhiên niên kỉ ít, mới nói như vậy. Tiếp qua vài năm, sợ cũng giống phần lớn nam tử bình thường bây giờ, tam thê tứ thiếp, trái ôm phải ấp.
Phượng Hoa cung.
“Nhi thần tham kiến phụ hậu.” Già La Viêm Dạ hướng nam tử trung niên thanh lệ đang tọa chính giữa điện hành lễ.
Tương hoàng hậu buông cái chén trong tay, vừa chỉ vào tọa vị bên cạnh, thản nhiên nói: “Hoàng nhi không cần đa lễ, tọa.”
“Không biết phụ hậu truyền nhi thần đến có chuyện gì?”
“Bổn cung là của mẫu phụ ngươi, truyền ngươi tiến cung, lại có chuyện gì.” Khẩu khí trong trẻo nhưng lạnh lùng xa cách, trong lời hắn nói ra không toát một chút nào là tình cảm.
Già La Viêm Dạ đã quá quen thuộc, mặt không một chút biểu tình đáp lại: “Dạ vâng.”
Tiếp đó trầm mặc thật lâu.
Hai phụ tử mà giống như hai người xa lạ. Tương hậu chỉ nhìn trà trong tay, mà Già La Viêm Dạ lại nhìn chằm chằm vào tay mình đặt ở trên đầu gối.
Không biết đã qua bao lâu, đàn hương sắp cháy tận đáy lư hương, thời điểm tiến cung không sai biệt lắm, Già La Viêm Dạ đứng dậy nói: “Giờ đã không còn sớm, hài nhi xin cáo lui, thỉnh phụ hậu sớm nghỉ ngơi.”
“Chờ một chút.” Lần đầu tiên Tương hậu nhìn vào mắt nhi tử mình: “Phụ hoàng ngươi muốn đem ngươi điều trở về kinh thành, phong hầu thưởng tước, ngươi đáp ứng đi.”
Già La Viêm Dạ âm thầm nắm chặt thành hai đấm, thở sâu, lạnh nhạt nói: “Nếu phụ hậu bảo nhi thần trở về, nhi thần sẽ trở lại. Mười ba quận Kinh Châu là nhi thần đẫm máu sa trường gầy dựng được, ba mươi vạn tướng sĩ đóng quân phía tây đã theo nhi thần ra sống vào chết cùng nhau trải qua, nếu phụ hoàng cùng thái tử đối ta lo lắng, ta liền trả lại cho bọn hắn là được rồi.”
Tương hậu vẫn là nhàn nhạt: “Như vậy là hay nhất, đừng khiến cho phụ hoàng cùng huynh trưởng ngươi khó xử.”
Già La Viêm Dạ khẽ nhắm mắt, cắn răng nói: “Phụ hậu, ta thật có hoài nghi, ngươi có đúng hay không là mẫu phụ sinh ra ta.”
“Nếu không phải ta, ngoại công ngươi làm sao lại bằng lòng giúp ngươi như vậy.”
“Nếu đúng là ngươi, sao lại có thể đối với nhi tử tự mình sinh ra như vậy.” Già La Viêm Dạ cười lạnh, đáy mắt sớm một mảnh sớm trầm tịch hàn lãnh như băng cùng đau lòng. “Nếu không phải vì ta cùng thái tử kém bốn tuổi, ta thật hoài nghi có phải khi trước ngự y ôm lầm hài tử, hắn mới là con của ngươi.”
“Làm càn!” Tương hậu trừng mở lớn hai mắt, nhãn thần sắc bén như mũi đao giống hệt Già La Viêm Dạ. “Đừng cho bồn cung nghe những lời như vậy lần thứ hai, bằng không cho dù là ngươi, bổn cung cũng sẽ không dễ dàng như thế đâu!”
Già La Viêm Dạ cười lạnh, sâu trong đáy mắt là hàn băng, mơ hồ nổi lên một chút bi thương.
“Nhi thần cáo lui.”
“Từ từ.” Tương hậu trầm thanh nói: “Ngươi tuổi cũng lớn, khi phong vương cũng nên lập phi. Sắp tới cấm không được đi ra ngoài gây chuyện, ngoan ngoãn thành thực chờ phụ hoàng ngươi ban chỉ thành hôn.”
“Không!”Già La Viêm Dạ biến sắc: “Tống ta tòng quân, tước quân quyền ta, những cái đó ta đều không có ý kiến, nhưng hôn nhân đại sự, ta tuyệt không để cho người chủ trì!”
Tương hậu ánh mắt nhíu lại, vừa định nói, Già La Viêm Dạ lạnh lùng thốt: “Bởi vì ta không muốn lặp lại việc triệt hậu như phụ hoàng đã làm!”
Tương hậu sắc mặt trắng nhợt. Già La Viêm Dạ cung kính hành lễ, xoay người đi ra đại điện.
Ánh mặt trời ấm áp tràn ngập chậm rãi chiếu xuống mặt đất, nhưng một chút cũng không có chiếu đến người Già La Viêm Dạ.
Buông lỏng hai tay, lòng bàn tay đã bị móng tay không phân thân cắm vào đến xuất huyết.
Hoàng thất không thân tình. Già La Viêm Dạ, ngươi phải nhớ kỹ, trên thế giới này, ngoài chính ngươi ra không có người thứ hai có thể so sánh với ngươi, càng không có người yêu ngươi…
Già La Viêm Dạ nhìn hoàng cung hoa lệ trống rỗng, lại ở trong lòng nhắc nhở chính mình.
Nhớ kỹ! Không được tin bất luận kẻ nào! Không được đi yêu bất luận kẻ nào! Ngươi, chỉ có mình ngươi!