Xuân Phong Độ

chương 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Già La Viêm Dạ hơi trố mắt. Có cần phải phát thệ lớn như vậy sao?

Sau đó bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Hành động hành vi của bản thân vừa rồi quả thực giống nữ nhân và song nhi chẳng đáng nhắc tới, thực sự là bị đêm qua choáng váng đầu óc.

Già La Viêm Dạ: “Nghiêm túc như thế để làm gì.”

Lâu Thanh Vũ hỏi: “Ngươi tin ta sao?”

Già La Viêm Dạ nhíu mày: “Ta tin hay không quan trọng sao?”

“Quan trọng a!” Lâu Thanh Vũ chăm chú nhìn hắn, nâng lên nước trong, một bên giúp hắn làm ướt tóc, một bên nói nhỏ: “Ta không phải người thích phóng túng tư dục. Nếu cùng ngươi cùng một chỗ, hiển nhiên sẽ không còn muốn người khác. Trước đây như vậy, hiện tại như vậy, tương lai cũng là như vậy. Tín nhiệm, là giữa phu thê nói chung sống với nhau là cơ bản nhất. Nếu như ngươi không tín nhiệm ta, ta…”

“Thế nào?”

Lâu Thanh Vũ mỉm cười: “Sẽ rất đau lòng.”

Khoảng khắc Già La Viêm Dạ nhìn chăm chú thật sâu hắn, chậm rãi gật đầu nói: “Ta tin ngươi.”

Lâu Thanh Vũ hơi ngừng lại. Hắn cũng không cảm thấy bản thân đang nói dối, đêm qua quả thực là lần đầu tiên của hắn ‘Lâu Thanh Vũ’ ‘Đời này’. Đời trước đã qua, từ khoảnh khắc hắn biến thành Lâu Thanh Vũ trở đi, hắn liền quyết định vứt bỏ trước đây, bắt đầu từ đầu. Hơn nữa làm một người chủ nghĩa duy vật, hắn cũng không tin lời phát thệ thề thốt ý đùa này sẽ dùng được, nhưng hắn không ngại coi như một loại ràng buộc cùng hứa hẹn.

Lâu Thanh Vũ bỗng nhiên có chút cảm động. Bất luận Già La Viêm Dạ là thật tin tưởng hắn hay là đang có lệ hắn, khi hắn đang nghiêm túc nói câu nói kia, Lâu Thanh Vũ cảm giác có cổ dòng nước ấm từ nội tâm chảy qua.

Được người tín nhiệm, chính là chuyện tốt đẹp như thế. Ngoại trừ Đồng, thế giới này rốt cục có người, nói hắn tin hắn.

Lâu Thanh Vũ nhẹ nhàng tới gần, hôn lên môi Già La Viêm Dạ.

Một nụ hôn rất nhẹ rất nhạt, không có tình cảm mãnh liệt của đêm qua, không có tình sắc đêm qua, chỉ là một tiếp xúc ấm áp nhẹ nhàng, bao hàm tình cảm nói không rõ, nhẹ mềm giống như một cọng lông chim nhẹ nhàng phất quá.

Già La Viêm Dạ phức tạp mà nhìn hắn, sau khi hắn rời khỏi bản thân, không tự chủ được mà buông xuống mi mắt, không dám đi xa cái dáng tươi cười thanh nhã ôn nhu kia.

Hai người tắm rửa hoàn tất, trở lại nội thất, vết tích trên giường mất trật tự từ lâu thu dọn sạch sẽ. Già La Viêm Dạ vẫn đang thân uể oải, hận không thể nằm ở trên giường ngủ tiếp thêm một ngày đêm một đêm. Trước đây trên chiến trường ba ngày ba đêm không chợp mắt, cũng chưa có từng mệt mỏi biếng nhác như thế.

Lâu Thanh Vũ hỏi: “Ngày hôm nay có chuyện gì muốn làm sao?”

“Không có.”

Đại hôn hoàng tộc có thể mười ngày không lâm triều. Có điều ba ngày sau phải tiến cung yết kiến, đây là lễ tiết không thể thiếu.

Lâu Thanh Vũ nói: “Tối hôm qua có mệt hay không?”

Già La Viêm Dạ cứng đờ, đang sắp nói, Ti Cẩm cùng Thu Nhi bưng đồ ăn sáng tiến đến.

Lâu Thanh Vũ mỉm cười tiếp nhận đi, nói: “Các ngươi lui ra đi, ta hầu hạ nhị điện hạ dùng cơm.”

“Vâng.”

Lâu Thanh Vũ “hiền lành” mang đồ ăn sáng đặt tới trên bàn, dáng dấp một bức ưu nhã ôn văn. Già La Viêm Dạ yên lặng dùng cơm, sau quá bữa sáng liền trở về trên giường nghỉ ngơi.

Lâu Thanh Vũ ngồi vào bên giường. Già La Viêm Dạ ở trên giường cứng nhắc một chút.

Lâu Thanh Vũ cười nói: “Ngươi nghỉ ngơi, ta cùng ngươi.”

Già La Viêm Dạ hơi chấn động.

Ta cùng ngươi…

Những lời này, thật lâu không có nghe tới. Lúc trước còn thuở cột tóc hai sừng (lúc nhỏ trẻ con thời cổ đại hay cột tóc hai sừng), bé con tôn quý mềm mại dẫn tay hắn, tựa hồ cũng từng nói qua, Dạ nhi đừng sợ, ca ca cùng ngươi…

Có điều, ai có thể cùng ai bao lâu chứ?

Già La Viêm Dạ mơ mơ hồ hồ mà nghĩ, bình yên tiến vào mộng đẹp.

Nhị hoàng tử cùng Vương phi hai ngày không có ra khỏi cửa, vẫn ở trong phòng ngủ. Tất cả mọi người âm thầm cười trộm, tân hôn khoái hoạt, ngay cả nhị điện hạ luôn luôn lạnh lùng cũng say ôn nhu hương. Nhưng không biết, tình hình thực tế hoàn toàn tương phản.

Đêm tân hôn đầu quả thực lăn qua lăn lại quá ác liệt, Già La Viêm Dạ nằm đủ hai ngày mới khôi phục lại. Mà Lâu Thanh Vũ chu đáo lợi dụng trong khoảng thời gian này, đối với hắn tương đối ôn tồn, đem hết thủ đoạn trêu chọc, làm sâu trong Già La Viêm Dạ bất tri bất giác có vài thói quen.

Lâu Thanh Vũ kỳ thực chính là một người như thế, nếu như để hắn chọn, hắn đương nhiên sẽ không lựa chọn Già La Viêm Dạ, nhưng vấn đề là hắn không chọn.

Nếu đã cùng Già La Viêm Dạ cùng một chỗ rồi, Lâu Thanh Vũ hiển nhiên mong muốn có thể cùng hắn một đường đi đến cùng. Thứ nhất bởi vì tính tình hắn tuy rằng bề ngoài thoải mái phóng khoáng, nhưng nội tâm vẫn là có truyền thống bảo thủ của người Trung Hoa. Thứ hai, thế giới này lại cùng thế giới từ trước một trời một vực, thân phận có khác, tôn ti bất đồng, hắn chỉ có thể ở trong thời gian ngắn nhất thích ứng hoàn cảnh, mà không có khả năng để hoàn cảnh thích ứng hắn.

Già La Viêm Dạ tuy rằng lợi hại như một thanh kiếm không có vỏ, nhưng hắn cọ sát bản thân, chung quy có thể thích ứng kiếm sắc bén cùng mạnh mẽ.

Ba ngày sau Già La Viêm Dạ cùng Lâu Thanh Vũ thay lễ phục chính thức, ngồi tám loan kiệu thừa thân vương phu phụ vào cung.

Cung đình càng gần, Già La Viêm Dạ nguyên vốn khuôn mặt không có biểu tình càng thêm băng lãnh thấu xương. Lâu Thanh Vũ tuy rằng cùng hắn ở chung không lâu, lại nhạy cảm phát hiện loại biến hóa này.

Đưa tay cầm tay hắn, hơi có chút lạnh lẽo. Che che, hỏi: “Lạnh không?”

Già La Viêm Dạ nhìn hắn một cái, muốn rút tay về, lại bị nắm chặt bất động, không khỏi nhíu nhíu mày.

Lâu Thanh Vũ nói: “Sao cũng không hỏi ta khẩn hay không khẩn trương?”

Già La Viêm Dạ cười nhạo: “Ngươi lại khẩn trương?”

“Đương nhiên.” Lâu Thanh Vũ gật đầu: “Con dâu xấu chung quy phải thấy cha mẹ chồng thôi.”

Già La Viêm Dạ sửng sốt, kéo kéo khóe miệng: “Ái phi khiêm tốn rồi, đâu xấu được?”

Lâu Thanh Vũ cười mị mắt: “Đa tạ điện hạ an ủi.”

Già La Viêm Dạ bĩu môi, thầm nghĩ, đây không p

hải diều hâu, cũng không phải bồ câu, đây là con hồ ly.

Lâu Thanh Vũ nói: “Ngươi có đúng đang oán thầm ta hay không?”

Già La Viêm Dạ trừng liếc mắt hắn.

Lâu Thanh Vũ cười nói: “Ngươi ngực đang mắng ta, ta đã nhìn ra.”

“Nói bậy. Bản vương vô duyên vô cớ, muốn mắng Ái Phi để làm gì.”

“Ai biết.” Lâu Thanh Vũ tiến đến bên tai hắn, thổi khí, nói nhỏ: “Nói không chừng điện hạ đang oán thầm nô tì đêm qua không có khiến điện hạ thoả mãn chứ.”

Già La Viêm Dạ đầu tiên là bị hắn thổi khí khơi mào một mảnh đỏ ửng, tiếp theo lại bị câu ‘Nô tì ‘ kia của hắn kích thích nổi một tầng da gà, lại bị câu nói kia của hắn chọc giận đại não.

“Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!”

Lâu Thanh Vũ ôm lấy thắt lưng hắn, cúi đầu cười nói: “Là tự ngươi dung túng, không phải sao.”

“Nói bậy!” Bên trong kiệu không gian có hạn, hai người sóng đôi ngồi đủ mà thôi, Già La Viêm Dạ đối với hắn động tác tránh cũng không thể tránh, đành phải nắm chặt cổ tay linh hoạt của hắn, cắn răng nói: “Đừng náo loạn! Lập tức liền tiến cung.”

“Nhị điện hạ không sợ trời không sợ đất lại biết sợ?” Lâu Thanh Vũ cười vẫn đang thanh phong thanh nhã, nhưng ở trong mắt Già La Viêm Dạ lại hoàn toàn là một bộ dáng khác.

Già La Viêm Dạ phẫn hận không ngớt, hết lần này tới lần khác con hồ ly Lâu Thanh Vũ này quấy rối khí lực lớn ngoài dự liệu, nhất là tay trái của hắn, nếu muốn hoàn toàn giãy nhất định sẽ kinh động hộ vệ chờ người ở bên ngoài.

Giữa lúc hắn vừa tức vừa giận, Lâu Thanh Vũ lại đột nhiên rút tay ra, ngồi thẳng thân thể, nhàn nhạt nói: “Được rồi, không náo loạn, tiến cung rồi.”

Già La Viêm Dạ hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên nghĩ sau khi hắn rời khỏi bản thân có chút lành lạnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio