Kỳ Tự Đàn là nơi hoàng gia Đại Tề cử hành đại điển cầu phúc, do Tề Huy đế xây dựng nên, cũng là tằng tổ phụ của Già La Viêm Dạ. Từ mấy năm trước, ở đây cũng đã cho bách tính bình dân lui tới; chỉ là do gần đây hoàng thượng đi tuần nên mới hạn chế dân chúng qua lại.
Mùa màng năm nay không tốt, Giang Nam úng ngập, Giang Bắc lại khô hạn. Già La Viêm Dạ làm vua, không đi tế thiên sẽ làm dân chúng lo lắng, đành phải mang theo cái bụng đã tám tháng từ kinh đô đến đây.
Lâu Thanh Vũ cúi đầu nhìn phía dưới. May là có Đồng nhi, có thể thay người kia làm đại lễ ba quỳ chín lạy, bằng không… Ngày hôm qua đã dâng hương ba canh giờ để tế tổ, làm Già La Viêm Dạ suýt nữa ngất xỉu. Nếu ngày hôm nay tiếp tục phải làm lễ như thế nữa… Đúng là hoàng đế cũng dễ làm a!
Kỳ Tự Đàn là tòa kiến trúc vô cùng quan trọng; ở phía sau là Kiền Tâm điện, là đại điện để nghỉ ngơi, mái ngọc lam lục sắc cao cao che phủ toàn bộ bên hiên; toàn bộ đường cong bên trong mái làm mái điện nghiêng nghiêng, khiến phần mái càng thêm tao nhã uyển chuyển như mặt nước, nhưng cũng không mất đi khí độ hiên ngang hùng vĩ. Nơi đây đang đón tiếp một vị thượng khách – đương kim hoàng thượng Tề Uy đế, Già La Viêm Dạ.
“Làm gì vậy?” Già La Viêm Dạ chống thân thể nhìn về phía hai chân, lại bị cái bụng cao cao của mình cản trở tầm mắt.
“Chân ngươi hơi sưng phù lên rồi, để ta thoa dược đại (túi có thuốc bên trong) cho.” Lâu Thanh Vũ vừa làm vừa đáp. Thân thể mang thai bảy tám tháng vốn không thể quá vất vả, nhưng thân là hoàng thượng, tuy có quyền lực tối cao nhưng lại có phần bất đắc dĩ hơn a.
“Dược đại gì?” Già La Viêm Dạ cảm nhận được sự ấp áp dần lan tỏa, hỏi lại.
“Giảm sưng…” Trước khi đến đây, Lâu Thanh Vũ đã nhờ ngự y điều chế thuốc giảm sưng, bỏ vào dược đại; như vậy Già La Viêm Dạ có thể dễ dàng xoa bất cứ lúc nào.
“Thoải mái không?” Lấy dược đại buộc vào hai chân, Lâu Thanh Vũ tiến đến cạnh người nọ hỏi.
“Ừ…” Già La Viêm Dạ khó chịu đáp. Bây giờ y mệt chết đi được, muốn được nghỉ ngơi.
“Xoa dược kia cho Đồng nhi đi. Tiểu tử kia cũng đã lăn qua lăn lại cả ngày nay rồi.” Đang muốn ngủ, đột nhiên nhớ đến việc này. Nhi tử của y hôm nay đã quỳ trên mấy trăm bậc thềm đá rồi.
Lâu Thanh Vũ cũng nghĩ như vậy, xoa xoa cổ tay hơi đau nhức, trong lòng nói thầm: chính ta cũng mệt mỏi a. Hôm nay luôn ở bên cạnh đỡ ngươi, nếu không thì ngươi sao có thể vững vàng thế chứ. Vậy mà cũng không quan tâm ta một chút, thực là quá cưng chiều a!
Một lát sau nhi, Đồng nhi cầm túi lặng lẽ vào nội điện Kiền Tâm điện. Vừa nãy tiểu tế ti mới đưa cho nó ít quả dại sau núi, nó muốn cho phụ hoàng nếm thử.
“Phụ hoàng đã ngủ chưa?” Đồng nhi cầm túi giao cho cha, hỏi.
“Vừa mới ngủ.” Lâu Thanh Vũ vừa để túi quả dại lên bàn vừa trả lời nó.
“Phụ hoàng không sao chứ?” Đồng nhi nhìn người trên giường một chút, có chút lo lắng. Bây giờ trời còn chưa tối mà phụ hoàng đã ngủ rồi.
“Không sao đâu. Phụ hoàng con hơi mệt mỏi thôi.” Lâu Thanh Vũ thấy trong mắt nhi tử hiện ra sự lo âu liền giải thích. Kỳ thực cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là thân thể người nọ giờ đã nặng nề, đương nhiên cũng thích ngủ hơn.
Lâu Thanh Vũ cầm trái cây ra gian ngoài rửa sạch, lại xoay người về phòng; chỉ thấy mười ngón tay nhi tử vươn ra rồi lại không dám đụng vào cái bụng nhô cao của Già La Viêm Dạ.
“Làm gì vậy?” Lặng lẽ đi ra phía sau nhi tử, tuy y đã nhỏ giọng nhưng vẫn dọa nhi tử nhảy dựng.
Đồng nhi ôm ngực, thấp giọng oán giận, “Cha làm gì dọa người như vậy?!”
Lâu Thanh Vũ cười cười, vươn tay đưa bát ngọc lưu ly cho nhi tử, hỏi, “Con làm gì vậy? Muốn sờ thì cứ sờ đi. Trước đây khi phụ hoàng con hoài thai Tĩnh nhi, con cũng sờ đó thôi.”
“Tĩnh nhi khi đó vẫn không nhúc nhích a, bây giờ lại không như vậy a. Nó nháo lợi hại lắm a. Con sợ…” Đồng nhi cúi đầu, nó cũng không dám sờ nữa. Lần trước khi nó sờ, bụng của phụ hoàng động động làm nó kinh hãi. Hơn nữa nó sợ nó sờ nữa sẽ làm đệ đệ nó động tiếp thì phải làm sao.
“Mấy đứa các con trong bụng đều như thế cả, có đứa nào không động đâu chứ.” Lâu Thanh Vũ nắm lấy tay nhi tử đặt trên bụng người nọ. Có lẽ thai nhi cũng đã mệt mỏi, động tác cũng hòa hoãn hơn nhiều.
“Thật không? Con cũng động sao?” Đồng nhi nháy nháy con mắt to đen tròn, hỏi lại.
“Đương nhiên, con động cũng không ít hơn tiểu gia hỏa này đâu.” Lâu Thanh Vũ nghĩ lúc Đồng nhi vẫn còn trong bụng Già La Viêm Dạ cũng bướng bỉnh như thế a.
“Na…” Đồng nhi nhìn cha, lại nhìn phụ hoàng đang ngủ trên giường, có chút nói không ra lời.
“Tuy rằng phụ hoàng con hoài thai các con vô cùng khổ cực, mà các con cũng vô cùng không biết điều, nhưng dù sao thì phụ hoàng cũng là người sinh ra các con, hơn nữa cũng rất thương yêu các con.” Lâu Thanh Vũ đương nhiên biết nhi tử lo lắng cái gì, cầm dược đại đã chuẩn bị tốt từ nãy đưa ra, lại nói tiếp, “Phụ hoàng sợ con mệt mỏi, trước khi ngủ cột cái này vào đùi có thể đỡ mệt.”
Đồng nhi vui vẻ nhận lấy. Lúc trước còn có chút oán giận, nhưng hiện tại xem là chính mình không hiểu chuyện a. Phụ hoàng cực khổ sinh ra bọn nó, lại yêu thương bọn nó như thế, thực sự là, rất hạnh phúc ni…
Một tháng sau, ngày thứ ba sau khi Già La Viêm Dạ trở lại kinh thành, sinh ra nhi tử thứ ba – Già La Khôn Minh
Đại đội tế thiên của hoàng đế lắc lư đi đến dãy núi đệ nhất thiên hạ – Nhạc Sơn. Lộ trình từ kinh thành đến Nhạc Sơn khoảng hai ngày, nhưng vì truy xa hoàng tuần trùng trùng điệp điệp, nhân mã đông đảo, hoàng thượng lại không chịu đi đường thủy, tốc độ rất chậm, phải gần một tháng mới đến biên giới Đông Sơn.
Thập lục ngự liễn hoa lệ chạy với tốc độ rất chậm nhưng vô cùng vững vàng. Từ bên ngoài nhìn vào ngự liễn như một căn phòng sang trọng xa hoa, tiết lộ thân phận của chủ nhân.
“Lý Yến vô liêm sỉ! Trẫm để hắn đi Giang Châu kiểm tra việc cứu lũ, hắn lại dám giết sạch tất cả quan viên, ngay cả nguyên soái Giang Châu cũng không tha!” Hoàng thượng ném bản tấu chương mới được trình lên lên bàn trà, ngã vào cái đệm phía sau thở dốc.
Lâu Thanh Vũ cầm chiết tử (quyển sổ ghi lời tấu lên vua) nhìn qua một chút, thản nhiên nói, “Loại tham quan thừa dịp lũ lụt ức hiếp dân chúng, giết một… không đủ để răn trăm. Thời kì đặc biệt cũng nên dùng cách đặc biệt.”
“Tốt! Thủ đoạn của hắn quá tốt, đến lúc cục diện rối rắm lại muốn ta đến thu dọn!”
“Hoàng thượng không cần tức giận. Lý đại nhân cũng là vì bách tính xã tắc. Hơn nữa có Phong vương gia và Tùy tướng quân ở đó, hẳn là không là vấn đề.”
Hoàng thượng cả giận nói, “Giết một người hai người thì cũng thôi đi, nhưng quan lại ở Giang Châu có mười mà giết đến tám chín, ngươi nói sau khi ta quay về triều phải xử lý thế nào? Chẳng lẽ còn phải khen rằng hắn giết đúng người đúng tội?! Tất cả Đại Tề ta đều là tham quan ô lại, tất cả đều đang chết… Ngô…”
“Chuyện gì vậy?” Lâu Thanh Vũ vội vã tiến lên đỡ lấy hắn, tay xoa nhẹ lên bụng hắn. “Ngươi đừng kích động như vậy, cẩn thận thân thể.”
Hoàng thượng cũng không nói nữa, che bụng ngã vào nhuyễn tháp, để mặc Lâu Thanh Vũ xoa bụng mình, giảm bớt sự mệt mỏi trong người.
Lâu Thanh Vũ thấy y vẫn nhíu chặt mày, sắc mặt không được tốt, lấy dược lô (bếp sắc thuốc) bên cạnh ra, cầm lấy chén thuốc vừa mới sắc.
“Nên uống thuốc đi.”
Hoàng thượng chán ghét liếc nhìn chén thuốc, quay đầu đi chỗ khác, “Không uống!”
Lâu Thanh Vũ than thở, “Đừng gây áp lực cho thân thể, mau nhân lúc thuốc còn nóng mà uống đi.”
“Không uống! Trẫm nói không uống thì sẽ không uống!” Hoàng thượng phiền chán phất tay, đụng vào chén thuốc trong tay Lâu Thanh Vũ.
Chén bạc chạm (khắc) hoa vàng rơi xuống thảm trắng như tuyết, nước thuốc văng ra tung tóe, nhất thời bên trong ngự liễn tràn đầy vị thuốc đông y. Hoàng thượng biến sắc, che miệng nôn khan liên tục bên nhuyễn tháp.
Lâu Thanh Vũ vốn tức giận đến xanh cả mặt, nhưng khi thấy hoàng thượng bị như vậy cũng mang ống nhổ, đưa tay vỗ vỗ lưng y. Sau một lúc lâu, nhịn không được nhíu màu hỏi, “Ngươi không thể đối tốt với chính mình được chút sao? Vì sao lại làm khổ thân mình như thế?”
Hoàng thượng thật vất vả mơi dừng lại được, vươn người dậy hỏi, “Ngươi yêu thương ta sao? Hay là yêu thương hài tử?”
Lâu Thanh Vũ dìu y nằm xuống, nói, “Ta nói yêu thương ngươi, ngươi tin không?”
Hoàng thượng cười nhạt, “Thời gian này Lâu quý phi mới lưu ý đến trẫm như thế a.”
Lâu Thanh Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ nhẹ lên cái bụng cao cao của y, nói, “Ta không thèm để ý đến ngươi, hài tử cũng không nên a.”
Hoàng thượng hừ một tiếng, không nói gì, sắc mặt lại hòa hoãn hơn nhiều.
Lâu Thanh Vũ lại đổi một chén thuốc khác, đưa đến trước mặt y , nói, “Chuyện ở phủ Giang Châu ngươi cũng đừng lo lắng quá. Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người. Nếu đã chọn Lý Yến, lại ban cho hắn thương phương bảo kiếm để hắn tùy cơ ứng biến thì phải có lòng tin vào hắn. Huống hồ tình hình hiện tại ở Giang Châu cũng rất đặc biệt, tổ chức lại một chút không tệ; đối với triều đình hay dân gian cũng là một cách cảnh báo. Hiện tại mất hứng cũng chỉ có ngươi và những người trong triều, mà thiên hạ bách tính lại vô cùng vui vẻ. Bên nào nặng bên nào nhẹ, chẳng lẽ ngươi cũng không rõ sao?”
Hoàng thượng trầm ngâm nói, “Ngươi nói cũng có lý.”
“Được rồi, uống thuốc nhanh đi. Đồng nhi đang muốn tới thỉnh an đó, đừng làm nó phải chê cười a.”
Hoàng thượng nhíu mày, bưng chén thuốc lên uống cạn.
“Nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi. Ngựa xe mệt nhọc, nếu không chú ý nghỉ ngơi thì không chịu nổi đâu.
Thân thể mang thai đã tám tháng, vốn là không thể rời khỏi kinh thành, nhưng hết Giang Nam lũ lụt lại đến Giang Bắc đại hạn, không đi không đi tế thiên thì bách tính sẽ bất an; hoàng đế cũng không phải dễ làm a.
Hoàng thượng cũng quả thật là quá mệt nhọc, nằm trên tháp nghiêng người, “Những chiết tử còn lại ngươi giúp ta nhìn chút đi. Có thể phê cái gì thì phê, không phê được thì cứ để đó, chút nữa ta sẽ xem lại.”
“Được.”
Lâu Thanh Vũ giúp y che áo ngủ bằng gấm lại, ngồi bên cạnh người y, cầm những tấu chương trên bàn trà chậm rãi xem.
Ngự liễn rộng lớn thoải mái, từng làn khói đàn hương luẩn quẩn bay lên từ chiếc lư hương đặt trong góc phòng. Trong ngự liễn yên lặng an tường, chỉ có thanh âm Lâu Thanh Vũ nhẹ nhàng lật xem tấu chương, hòa cùng tiếng hít thở nhẹ nhàng vững vàng của hoàng thượng.