Mùa xuân thật đẹp, nhìn trên con phố nhỏ nhà nhà treo đầy các dây pháo lòng tôi cũng rộn ràng vui vẻ. Tôi chợt nhớ tới cậu ấy, thiếu niên mỹ mạo đã ở trong lòng tôi suốt mấy năm nay, cậu ấy học cùng lớp tôi tên là Vương Hoa Nhiên. Tôi được nghe kể về cậu ấy rất nhiều. Các cô bạn trong trường ai cũng yêu mến cậu ấy, sùng bái cậu ấy như một vị thần.
Tôi biết ý nghĩ này của mình hoàn toàn sai trái, tôi là con trai không thể mặt dày đi nói thích người con trai khác như vậy. Haiz thật ganh tị với mấy cô nàng kia ngày đêm bám theo cậu ấy, được cậu ấy để mắt tới.
Quên mất, tôi là Điềm Mạt La, là học sinh năm cao trung. Tôi thật may mắn khi năm học mới này được học cùng với nam thần trong lòng tôi.
Cậu ấy cũng không khó gần lắm, có lần tôi lén nhìn cậu ấy và bị phát hiện nhưng cậu ấy không nói gì, chút biểu cảm cũng không có nhìn tôi một chút rồi quay đầu lên bảng.
Lưu Yến Phi ngồi cạnh tôi là một cô gái xinh đẹp, trang phục trên người là bộ đồng phục đã được chế tác lại theo phong cách đang thịnh hành, ngũ quan sáng sủa xinh đẹp. Lúc ra chơi cô ấy đưa cho tôi một phông thư, trên bìa thư là nét chữ nắn nót ghi tên người nhận là cậu ấy.
Lưu Yến Phi nhờ tôi đưa thư này cho Vương Hoa Nhiên, khi bàn giao xong đỏ hết cả mặt chạy nhanh đi nơi khác. Tôi chưa kịp phản ứng đã bị ép đi đưa thư.
Tôi cũng không có ý gì đơn giản đưa thư cho cậu ấy, Vương Hoa Nhiên xem xong đưa lá thư cho bạn của cậu ấy cùng xem. Toàn bộ đồng loạt nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, sau đó cười phá lên vò bức thư lại ném về phía tôi. Viên giấy bay lên đụng vào trán tôi, nhìn biểu tình của cậu ấy là một bộ dáng lãnh đạm, tựa tiếu phi tiếu lên tiếng khinh thường "Mày cũng có tư cách thích tao sao?" Nói xong quay đầu bỏ đi, đám bạn của cậu ấy nhìn tôi cười lớn luôn miệng mắng tôi là đồ biếи ŧɦái.
Lưu Yến Phi đứng ở cửa nhìn thấy toàn bộ, lúc hắn đi ra tới cửa cô né sang một bên nhường chỗ cho cậu ấy. Tôi suy sụp ngồi xuống ghế, cậu ấy không phải không thích tôi mà chính là rất ghét tôi, rất khinh thường tôi. Bởi vì... Tôi và cậu ấy không cùng đẳng cấp, không thể nói chuyện với nhau. Tôi lắc đầu cười khổ.
Lưu Yến Phi rút khăn tay lau lau mồ hôi cho tôi "La La, vất vả cho cậu quá. Oa~ tôi không ngờ cậu ta lại là người như vậy. Haiz bỏ đi bỏ đi, từ nay tôi bảo vệ cậu, không ngờ người như cậu lại nhát như vậy. Là tôi, tôi lúc nãy sẽ tát tên đó vài cái. Sau đó... sau đó...!"
Nhìn cô bạn thao thao bất tuyệt múa may tôi cản thấy như đã được thả lỏng, thấy cô ấy như vậy tôi không kìm được muốn cười "Tiểu thư a được rồi! Cậu đừng đi gây chuyện nữa sẽ không sao thôi!"
Lưu Yến Phi cười hì hì lấy gói bánh trong tay ra chìa trước mặt tôi, tôi cười lắc đầu không ăn, cô ấy lại tiếp tục ép tôi. Đút qua đút lại một lát tôi chịu thua há miệng ngậm vào que bánh cô ấy đút.
Vừa ngậm bánh vào miệng, tôi thấy cậu ấy bước vào, thấy tôi nhìn, cậu ấy mất tự nhiên quay đi chỗ khác, tôi dừng cười nhìn thật lâu về phía cậu ta.
Cô giáo dạy môn Hóa đã vào lớp, tôi nghiêm túc học bài không nghĩ lung tung nữa. Đang cặm cụi viết bài, Lưu Yến Phi ngồi bên cạnh khều tay tôi "Ê ê, làm sao tên đó cứ nhìn cậu hoài vậy?" Cô ấy chỉ tay về phía Vương Hoa Nhiên.
Tôi gãi đầu cười khổ "Tôi làm sao biết được! Cậu đi mà hỏi cậu ta đi!"
Yến Phi ra chiều suy nghĩ lấy bút gãi gãi trán, ngồi nói chuyện một mình.
Sau khi suy nghĩ xong mặt cô ấy biến dạng nhìn tôi ngập ngừng nói "Ờ...Ừ... Tôi, đã biết tại sao... tại sao lúc nãy hắn nhìn cậu như vậy!"
Tôi không hiểu lắm hỏi lại "Hửm?"
"Là do thư đó... tôi quên chưa ký tên..."
Tôi giật mình, trợn mắt không dám tin nhìn vào cô ấy "CẬU ĐÙA SAO?????"
Cô chắp tay để lên đầu liên tục xin lỗi "A... cậu đại nhân đại lượng không trách tôi nhaaaa!"
Tôi không biết nên nói gì nữa. Viên phấn bay với vận tốc ánh sáng rơi vào mặt tôi. Cô Hóa đứng trên bục giảng tay cầm sách tay đẩy gọng kính hừ nhẹ.
Số phận đã định, tôi và Lưu Yến Phi xách ghế ra quỳ gối trước cửa lớp.
Lúc đi ngang qua Vương Hoa Nhiên, tôi cảm thấy như cậu ấy đang cười với mình, nụ cười khinh thường đó của cậu ấy chính là chỉ thuộc về tôi...