Edit: Hàn Mạch Tuệ
Beta: girl_sms (Nhớ đọc đến đoạn cúi cùng sẽ thấy bất ngờ tặng kèm :">)
Dạ Ngưng ngồi một bên thiếu chút nữa nghẹn chết, hai mắt mở to nhìn Tiểu Thảo cùng Phong Uyển Nhu. Về nhà khiêu vũ? Không phải chứ....... Thiệt có tình thú mà!
Phong Uyển Nhu bị Dạ Ngưng nhìn nên có chút không tự nhiên, biết chắc nàng ta đang nghĩ linh tinh bậy bạ, vì vậy giận dữ liếc nhìn Tiểu Thảo, xoay người bước đi. Cái xoay người kia , ánh mắt phong tình kia, trong nháy mắt làm linh hồn của Tiểu thảo bay mất. Tiểu Thảo không nghĩ ngợi nhiều, ném miếng bánh mì đang cầm trên tay, đứng dậy hừng hực chạy theo ra ngoài .
"Uyển Uyển, chờ em với mà."
Tiểu Thảo vừa đuổi theo Phong Uyển Nhu vừa gọi, Phong Uyển Nhu không hề quay đầu lại, biết nàng đang theo phía sau nhưng chỉ lạnh lùng
"Chờ em làm gì? Em cùng Dạ Ngưng không phải đang rất đắc ý sao?"
"Mới không có."
Tiểu Thảo bĩu môi, chạy vài bước đến bên người Phong Uyển Nhu, vộ vàng giải thích
"Em căn bản không nghĩ cùng nàng ta rình coi, em không giống bạn í, không giận nhau với Tiểu tỷ tỷ, em có thể quang minh chính đại mà nhìn."
"........Em sao có thể mặt dày như vậy."
Phong Uyển Nhu bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thảo, quang minh chính đại mà nhìn sao? Mệt cho Tiểu Thảo có thể nghĩ ra mà. Tiểu Thảo cũng mặc kệ thái độ của Phong Uyển Nhu, vừa thấy Uyển Uyển không còn tức giận liền cười tủm tỉm đi đến cầm lấy tay nàng, bộ dáng như đứa nhỏ mới được cho kẹo, kéo tay Phong Uyển Nhu đi về phía trước .
"Chúng ta về nhà đi."
"Muốn về nhà đến vậy sao?"
Phong Uyển Nhu vui mừng nhìn Tiểu Thảo, cuối cùng cũng có chút lương tâm, không định cùng Dạ Ngưng ở bên ngoài uống rượu. Tiểu Thảo nhảy lên, đẩy tay Phong Uyển Nhu
"Đúng vậy , về nhà có thể đi ngủ."
".....Dương Tiểu Thảo!!!"
Phong Uyển Nhu nhéo tay Tiểu Thảo, làm nàng đau đến nhe răng, khó hiểu nhìn nhìn Phong Uyển Nhu
"Chị làm gì? Sao lại nhéo em?"
"Em nói xem tại sao em bây giờ sao lại sắc lang đến vậy?"
Hai má Phong Uyển Nhu lúc này đã hơi hơi phiếm hồng, Tiểu Thảo nghi hoặc nhìn nàng
"Em sắc lang hồi nào?"
"Về nhà ngủ?"
Phong Uyển Nhu nghiến răng nghiến lợi nói, nàng đã sớm biết không nên để Tiểu Thảo cùng Dạ Ngưng ở chung một chỗ ! Tiểu Thảo gật gật đầu, kỳ quái hỏi
"Đúng vậy, không trở về nhà ngủ thì đi chỗ nào đây? Đi khách sạn chắc?"
"........."
Lần này Phong Uyển Nhu thật sự không thèm để ý đến Tiểu Thảo nữa, buông tay nàng ra trực tiếp đi về phía trước. Tiểu Thảo đứng tại chỗ suy nghĩ nửa ngày, đến khi nhìn lại xung quanh không còn thấy bóng dáng Phong Uyển Nhu nữa, nàng mới ngửa đầu nhếch miệng cười, rồi dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét xông lên phía trước ôm lấy Phong Uyển Nhu
"Uyển Uyển đừng giận mà. "
Phong Uyển Nhu vốn là không hề tức giận, hiện tại thấy Tiểu Thảo cuối cùng cũng biết điều, cân nhắc xem lần này nên giáo huấn nàng thế nào đây. Đáng tiếc nàng còn chưa có nghĩ ra biện pháp, Tiểu Thảo lại bồi tiếp một câu khiến nàng tức chết...
"Chị nói xem chị như thế nào lại sắc như vậy, em nói cái gì chị cũng nghĩ bậy hết, haha, thiệt là xấu hổ."
Tiểu Thảo thẹn thùng nhìn Phong Uyển Nhu, hai tiếng "ha ha" kia khiến Phong Uyển Nhu có cảm giác muốn bóp chết ngay người trước mặt. Bị Tiểu Thảo chọc quê, Phong Uyển Nhu hừ lạnh một tiếng , nhìn cũng không nhìn mà trực tiếp đi về phía trước. Tiểu Thảo liền như keo dán lên người Phong Uyển Nhu, cười tủm tỉm nhìn nàng
"Uyển Uyển, chị thật tốt."
"Giờ em mới biết?"
"Ách ......"
Lần này đến lượt Tiểu Thảo không nói nên lời, nàng cảm thấy Uyển Uyển nhà nàng thật sự tức giận rồi, vì cái gì mà bộ dáng Uyển Uyển khi tức giận lại đáng yêu vậy? Tiểu Thảo si mê nhìn Phong Uyển Nhu, nhìn ngọn đèn chiếu lên ngũ quan xinh đẹp của nàng, ánh mắt dần dần ngây dại. Phong Uyển Nhu quay đầu nhìn nàng, chỉ biết thở dài rồi xoa xoa lên tóc Tiểu Thảo.
"Lại sững sờ hả?"
"Uyển Uyển xinh đẹp quá."
Tiểu Thảo ngơ ngác nói ra, tuy bộ dạng còn có chút ngây ngốc, lời nói ra cũng không hoa mỹ, lại làm Phong Uyển Nhu cười đến sáng lạn. Nhìn người đối diện cười tươi như vậy, Tiểu Thảo nhớ tới lời Dạ Ngưng nói lại bắt đầu lo lắng, một người xinh đẹp nhất định sẽ có rất nhiều người thích.
Tiểu Thảo cũng biết bình thường Phong Uyển Nhu sợ nàng lo lắng nên quà tặng này nọ từ người ái mộ đều vứt hết nhưng điều này không có nghĩa là không có ai dám theo đuổi Uyển Uyển, hơn nữa Dạ Ngưng còn khẳng định Phong Uyển Nhu không thích bộ dáng như đứa nhỏ của Tiểu Thảo, nếu ..... Tiểu Thảo hít một hơi , nhìn Phong Uyển Nhu
"Uyển Uyển , chị thích kiểu người như thế nào ?"
"Cái gì?"
Phong Uyển Nhu bị Tiểu Thảo hỏi bất ngờ nên có chút mơ màng, cái gì mà thích kiểu người nào?
"Ưm...Nói đúng ra là chị thích kiểu người có tính cách thế nào?"
Tiểu Thảo khẩn trương nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu buồn cười nhìn nàng hỏi lại
"Vì cái gì lại hỏi vậy ?"
"Mau nói cho em biết đi."
Tiểu Thảo trông chờ nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu nhéo nhéo cái mũi của nàng , trong lòng âm thầm cười trộm, đây chắc lại là Dạ Ngưng chỉ dạy, thích kiểu người nào? Còn hỏi nữa sao, đương nhiên là thích người ngây ngốc Dương Tiểu Thảo này rồi.
"Kiểu người như thế nào à..."
Phong Uyển Nhu đều đều nói ra, nhìn Tiểu Thảo càng lúc càng khẩn trương mà mắc cười, hôm nay khó có dịp tâm tình không tệ, lên tiếng trêu chọc nàng
"Em cảm thấy tôi thích kiểu người nào?"
Phong Uyển Nhu cười cười nhìn Tiểu Thảo, nghĩ rằng nàng ta sẽ nói là thích kiểu người như nàng, ai biết được Tiểu Thảo lại ủ rũ cúi đầu
"Khẳng định không phải loại người mặc váy ngủ in hình heo mập chảy nước miếng như em."
Phong Uyển Nhu hít sâu một hơi, tay nhéo mạnh đùi của mình, cố gắng khống chế ý cười muốn bộc phát.
"Nhưng mặc váy heo mập chảy nước miếng thật sự rất thoải mái , rất dễ ngủ..."
Tiểu Thảo thất thần nhìn phía trước, thì thào tự nói, xem ra thật sự bị Dạ Ngưng đoán trúng rồi, Uyển Uyển không thích loại ngây thơ như nàng .
"Chị hẳn là thích kiểu người mặc váy ngủ đen gợi cảm"
Thanh âm của Tiểu Thảo mang theo tuyệt vọng , Phong Uyển Nhu vốn muốn trêu chọc nàng , giờ thấy bộ dáng nàng như vậy lại không nhịn được đau lòng, xoa xoa tóc Tiểu Thảo
"Em đó, đừng nghĩ nhiều nữa, lại nghe Dạ Ngưng bại hoại nói cái gì rồi đúng không?"
"Không có à."
Thanh âm của Tiểu Thảo vẫn rất buồn, Phong Uyển Nhu biết đứa ngốc này lại chìm vào thế giới tự kỉ của mình, đây thói quen của Tiểu Thảo nên Phong Uyển Nhu cũng không nói gì nữa , một đường về nhà, Phong Uyển Nhu đổi giày, trực tiếp đi tắm rửa .
"Buổi tối tôi còn việc phải làm, em nếu mệt thì nghỉ ngơi trước đi."
"Òh...."
Tiểu Thảo lên tiếng, nhìn Phong Uyển Nhu đi vào phòng tắm, nghĩ nghĩ rồi đi đến phòng khách, cầm di động gọi cho Dạ Ngưng. Đợi cả nửa ngày Dạ Ngưng cũng không nghe máy, Tiểu Thảo cầm điện thoại ngơ ngác nhìn . Uyển Uyển thích váy ngủ đen quyến rũ sao.....
Thiệt là ghê tởm mà, không chống được lạnh lại còn không thoải mái .....
Nhưng mà ......
____
Ngồi trên sô pha tự mình an ủi bản thân nửa ngày, mãi cho đến khi Phong Uyển Nhu tắm rửa xong, sấy khô tóc đi vào thư phòng. Tiểu Thảo mới nghĩ thông suốt, uống chút nước rồi cầm ví tiền chạy thẳng xuống lầu .
Bởi vì đã hơn mười giờ đêm, trên đường không còn nhiều người, siêu thị dưới lầu cũng đóng cửa, Tiểu Thảo nhếch miệng , trong lòng tuy buồn bực nhưng lại không muốn bỏ cuộc, đành phải tiếp tục bước đi, Tiểu Thảo cân nhắc có lẽ ngoài chợ đêm có thể bán, suy nghĩ suốt đường đi, cuối cùng cũng tới nơi .
"Dì à, tất này bán thế nào?"
Tiểu Thảo đỏ mặt, ngượng ngùng chỉ vào đôi tất chân , bác gái bán hàng ngẩng đầu nhìn cười nói
"Mười đồng một đôi."
"A~~"
Tiểu Thảo kinh ngạc nhìn bác gái, bác gái lại nghĩ Tiểu Thảo chê mắc liền nói lại
"Mười đồng năm đôi."
"Ai da, vậy sao? Cảm ơn ạ."
Tiểu Thảo phất phất tay, trực tiếp bỏ đi , giá rẻ như vậy chắc hẳn chất lượng không tốt, bác gái ở một bên bĩu môi nhìn Tiểu Thảo sớm biết vậy đã nói mười đồng mười đôi cho rồi.
Đi tìm khắp chợ, cuối cùng Tiểu Thảo mua một đôi mà nàng cảm thấy không tệ lắm, cầm lấy chiến lợi phẩm vui vẻ trở về nha. Tiểu Thảo vụng trộm đi vào cửa, thấy đèn trong nhà vẫn sáng, Tiểu Thảo thở dài, may quá, còn chưa đi ngủ .
Rón ra rón rén tiến vào phòng tắm, Tiểu Thảo đem chính mình tắm rửa thơm tho sạnh sẽ, sau đó đứng trước gương vô cùng xấu hổ bắt đầu mang tất chân vào.
Ai nha , thiệt là mắc cỡ mà, nàng không hiểu được vì cái gì mà người ta đều thích loại tất màu đen tuyền này, xem tất của nàng hay mang đi, họa tiết hoạt hình thật là dễ thương nha.
Mặc vào xong xuôi, Tiểu Thảo vẫn còn xấu hổ, tất này lúc nãy mua nàng chỉ nhìn bên ngoài, vốn tưởng nó liền thân, ai mà biết nó lại là hai chiếc tách rời, thật là nhà sản xuất vô lương tâm, lừa gạt người tiêu dùng mà! Không còn cách nào khác, mua cũng đã mua rồi, không có khả năng mang đi đổi lại, đã như vậy thì làm tới luôn đi, nghĩ vậy thôi chứ Tiểu Thảo cũng không có dũng khí, cuối cùng Tiểu Thảo đành phải mặc quần lót của mình thêm vào. Nghĩ nghĩ, nàng lại vụng trộm lấy ra bộ đồ trang điểm của Phong Uyển Nhu, bắt đầu trang điểm.
Ở đây có nghĩa là Tiểu Thảo đi mua tất quần luôn á nhưng lúc mua chắc ngại ko dám coi kĩ hàng nên mua nhầm hai chiếc tất rời rạc, loại tất này làm lộ hết hàng nếu ko mặc nội y à ~~
"Hơn nửa đêm em còn ở trong này làm gì? Đi ra mau, chị muốn rửa mặt."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Phong Uyển Nhu, Tiểu Thảo bị dọa đến run rẩy, xoay mạnh người muốn mở cửa , ai biết hai chiếc tất không biết tốt xấu, làm hai chân nàng vướng vào nhau. Tiểu Thảo ngã oạch một cái đo sàn .
"Làm sao vậy?!"
Phong Uyển Nhu lập tức hốt hoảng , chẳng lẽ do tắm lâu quá nên ngất rồi?
"Ai da.....Uyển Uyển, em...."
Cả người Tiểu Thảo ướt sủng, cú ngã này cũng không nhẹ, làm cho nàng không cách nào cũng không đứng dậy nổi . Phong Uyển Nhu vừa nghe thấy tiếng của Tiểu Thảo liền chạy nhanh đi tìm chìa khóa dự bị, sốt ruột mở cửa.
Nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ, tâm tình Tiểu Thảo loạn muốn chết, hiện tại tư thế của nàng đang rất giống với nàng tiên cá trong truyện, nếu bị nhìn thấy... Chưa kịp nghĩ hết, cửa đã mở ra .
......
"Em......"
Phong Uyển Nhu kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, mặt Tiểu Thảo lúc này tái mét, chân dài đang đi một đôi vớ da đen tuyền, dưới thân chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót in hình chú heo con, cả người......
"Chị đừng nhìn mà."
Tiểu Thảo muốn khóc, như thế nào lại để Uyển Uyển nhìn thấy nàng như vậy, Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm nàng một hồi, lại nhìn bộ đồ trang điểm của mình đang bị mở ra, không nhịn nổi ôm bụng cười đến xốc hông.
"Ai u - tôi nói nè, em đang diễn tuồng gì đây?"
"Còn cười người ta......"
Tiểu Thảo rơm rớm nước mắt, vừa lau nước mắt trên mặt vừa tiếp tục khóc, vừa hóa trang xong lại bị nước mắt làm nhòe hết, mặt càng lau lại càng y như nữ quỹ trong phim ma Nhật Bản bị oan ức mà hiện hồn về, Phong Uyển Nhu cười đến cả người phát run, tay vịn trên cửa, cười ra nước mắt.
"............."
Tiểu Thảo càng khóc dữ dội hơn, Uyển Uyển như thế nào lại đối xử với mình như vậy, mình bị té thê thảm như vậy mà nàng còn cười thành bộ dạng đó? Tiểu Thảo đau thương lên án, Phong Uyển Nhu cố nén cười đi đến đỡ Tiểu Thảo dậy, nhưng vừa nhìn kĩ tất chân Tiểu Thảo đang đi lại cười lớn không ngừng.
Tiểu Thảo quẫn, mặt đỏ bừng như đít khỉ, Phong Uyển Nhu dùng sức hít một hơi , chỉ vào nội y.
"Em nếu thích mấy thứ này thì cứ nói với chị, chị sẽ chọn mua đúng số đo của em, chứ em mặc cái này nhìn thật giống như bó giò, em......"
"Em mặc kệ!"
Tiểu Thảo hết sức phẫn nộ, cúi đầu dùng sức kéo tất chân trên đùi vứt ra, đem nội y gì đó đều cởi xuống hết, cứ lõa thể như vậy lau hết son phấn trên mặt, cắn răng nhìn Phong Uyển Nhu
"Được chưa, như vậy trông gợi cảm chưa?!"
Phong Uyển Nhu nghẹn họng, nhìn trân trối Tiểu Thảo, vội vàng đem cửa phòng đóng lại. Nàng vừa muốn nói gì đó thì một trận gió lạnh tiến đã tiến vào, cửa phòng bị người khác dùng lực kéo ra, liền nghe thấy âm thanh phẫn nộ của Phong Uyển Tư.
"Hai người đang làm gì ?!! Tôi kêu nửa ngày cũng không có ai đáp lại . Chị, chị ...? Ah .......Dương Tiểu Thảo, cô cô cô .......!!!"
Nàng gọi ta: Bé con, đem bánh bao và sữa ăn mau.
Ta ngập ngừng một chút, thật lâu không thấy nàng có biểu tình cứng rắn như vậy. Ta yên lặng ăn một miếng bánh bao, tượng trưng uống vài hớp sữa.
Ta nói cho nàng: Ở một diễn đàn em đã viết chuyện tình của chúng ta.
Nàng thờ ơ trả lời: Vậy à, có ai xem không?
Ta: Không phải diễn đàn vô danh, rất nhiều người rất nhiều người xem, còn bị lan truyền lên nhiều trang khác .
Nàng tiếp tục thờ ơ: Bé con có viết xấu tỷ tỷ không?
Ta: Tỷ tỷ không tức giận sao? Hai năm trước lúc vừa biết tỷ em đã bắt đầu viết câu chuyện kia, mỗi một sự kiện việc nhỏ đều viết ra hết.
Nàng: Bé con nghĩ tỷ tỷ không biết em viết chuyện tình của hai ta sao?
Ta: Tỷ đã xem ???
Nàng: Òh, một năm trước đã xem rồi.
Ta: Vì cái gì không nói em đừng viết nữa?
Nàng: Tỷ làm sao có thể nhẫn tâm như vậy. Đó là nơi duy nhất để em bộc bạch nỗi lòng mà.
Ta: Vậy bây giờ tỷ còn xem câu chuyện trên đó không?
Nàng: Đã lâu không xem. Lần trước chỉ là vô tình nhìn thấy. Tỷ không muốn xâm phạm riêng tư của bé con.
Trong lòng ta lại có một cảm giác mất mát.
Nàng tiếp tục nói: Tiếp tục viết tiếp chuyện tình của hai ta đi, tỷ cam đoan sẽ không nhìn trộm bé con nữa.
Sau đó nàng nhìn ta bằng ánh mắt câu hồn rồi cười xấu xa.
Đây là lần đầu tiên khi ta trở về nhìn thấy nụ cười này của nàng.
Trời ơi.
Trái tim khô cằn của ta đã nở hoa rồi.
Nàng giống như thiên thần, mị lực của nàng khiến ta không thể cưỡng lại.