Edit: Tiểu Thiên Thanh
Beta: girl_sms
Bình thường giờ này Mỹ Nhân sẽ cùng Tiêu Mạc Ngôn huyên náo hăng say, hai người sẽ từ đầu giường leo đến cuối giường, ai bò nhanh sẽ được ôm Hạ Linh Doanh ngủ, Mỹ Nhân rất có cốt khí, tuy rằng luôn thua, nhưng là tình nguyện làm người chịu thua, đem Hạ Linh Doanh hiến cho Tiêu Mạc Ngôn, thân thể Mỹ Nhân so với những đứa bé bình thường khác khẻo mạnh hơn rất nhiều, nhất là thi bò, với tốc độ của bé tuyệt đối có thể bắt kịp động vật bốn chân.
Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mỹ Nhân thở dài, giải thích
"Đại Tiêu có công việc, phải ngủ ở phòng khách, nàng sợ làm con thức giấc."
"Không được."
Tiêu Mỹ Nhân vừa nói vừa bò đi, Hạ Linh Doanh tranh thủ thời gian đè con lại
"Con làm gì?"
"Con muốn đi tìm Đại Tiêu."
Tiêu Mỹ Nhân có chút không vui, khuôn mặt nhiều thịt nhăn thành một khối, Hạ Linh Doanh ôm lấy bé lại bị Tiêu Mỹ Nhân đẩy ra
"Mẹ đi cùng lão nam nhân đẹp trai kia đi, ta chỉ cần Đại Tiêu thôi."
"Con nói cái gì?"
Hạ Linh Doanh nhíu mày, tâm tình nhảy dựng lên, Tiêu Mạc Ngôn dám nói mấy lời này với con gái sao?
Vừa nghĩ tới những việc phát sinh buổi chiều, Tiêu Mỹ Nhân lập tức cảm thấy Đại Tiêu nhà mình đã phải chịu ủy khuất, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, mắt muốn khóc
"Mẹ, có phải mẹ không cần con cùng Đại Tiêu nữa không? Vì cái gì mấy ngày nay đều trở về nhà muộn như vậy? Con cùng Đại Tiêu mấy lần đến nhìn mẹ, mẹ đều cùng lão nam nhân kia ở cùng một chỗ, Đại Tiêu mỗi lần nhìn thấy đều rất khổ sở."
Nghe xong Tiêu Mỹ Nhân nói, Hạ Linh Doanh có chút sững sờ, thừa dịp Hạ Linh Doanh ngây người, Tiêu Mỹ Nhân nhanh như chớp như bánh xe lăn xuống giường, cũng không mang dép lê, trực tiếp chạy đến phòng Tiêu mạc Ngôn.
"Mở cửa a, Đại Tiêu."
Tiêu Mỹ Nhân với không tới tay nắm cửa, dùng bàn tay nhỏ bé ra sức gõ cửa, trong phòng khách Tiêu Mạc Ngôn nghe được Mỹ Nhân đập cửa liền sững sờ, nàng từ trên giường bò lên, bước nhanh đi tới mở cửa ra.
"Đại Tiêu."
Thân thể Mỹ Nhân béo ục ịch, trên mặt còn vương hai giọt nước mắt, vừa nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn liền vươn cánh tay chắc nịch ra, Tiêu Mạc Ngôn vội vàng ôm lấy con, liếc bên cạnh nhìn nhìn, không nhìn thấy Hạ Linh Doanh đâu
"Làm sao vậy? Ai khi dễ con hả?"
Hai tay Tiêu Mỹ Nhân dùng sức ôm cổ Tiêu Mạc Ngôn, dùng đôi mắt như hạt bồ đào nhìn nàng rơm rớm
"Đại Tiêu, không cần sợ, Mẹ Hạ không ở với mẹ, con ở cùng mẹ."
Tiêu Mạc Ngôn vốn không có thấy gì đặc biệt, mà hiện nay được nữ nhi bảo bối nhà mình an ủi như vậy, cảm giác ủy khuất cuồn cuộn kéo tới, nàng ôm lấy Tiêu Mỹ Nhân, đột nhiên cảm thấy mình sinh đứa con này thật không uổng phí mà.
Ban đêm, Tiêu Mỹ Nhân ngủ rất ngon, còn Tiêu Mạc Ngôn cơ hồ là một đêm không ngủ, mà bên cạnh Hạ Linh Doanh cũng không khá hơn, trằn trọc thở dài đầy tâm sự, phải biết rằng lão phu lão thê một khi cãi nhau, sự im lặng còn đáng sợ hơn lời qua tiếng lại.
Mãi cho đến sáng ngày thứ hai, lúc ăn cơm, Tiêu Mạc Ngôn cùng Hạ Linh Doanh đều tương đối im lặng ngồi ở trước bàn ăn, trên cổ Tiêu Mỹ Nhân quàng khăn ăn, nhìn Tiêu Mạc Ngôn rồi lại nhìn Hạ Linh Doanh, tâm tình không vui cho lắm.
Tiêu Mạc Ngôn trầm mặc im lặng ăn cơm, Hạ Linh Doanh thỉnh thoảng nhìn nàng, muốn nói gì đó, tuy nhiên lại bị khối băng trên mặt Tiêu tổng của chúng ta làm cho đông lạnh. Tiêu Mỹ Nhân lúc này mới được chứng kiến bầu không khí như vậy giữa hai Mẹ, bình thường buổi sáng ăn cơm nàng vui vẻ tươi cười, Mẹ Hạ từng miếng từng miếng đút cho nàng, Đại Tiêu thì cùng nàng nói chuyện vui vẻ, kể chuyện ngày xưa cho nàng, tiểu bằng hữu Tiêu Mỹ Nhân cảm thấy hai mẹ của mình như vậy thật không tốt, không được tự nhiên.
"Đại -- "
"Câm miệng, ăn cơm."
Tiêu Mạc Ngôn lạnh như băng cắt ngang lời Tiêu Mỹ Nhân, tiểu bằng hữu nhếch miệng, Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, không lên tiếng, đem Tiêu Mỹ Nhân ôm lấy. Đáng thương núp ở trong ngực Hạ Linh Doanh, Tiêu Mỹ Nhân không chớp mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nàng hiện tại có chút mơ hồ, ngày hôm qua nàng rõ ràng cảm thấy là Mẹ không đúng, Đại Tiêu thật đáng thương, nhưng làm sao sau khi cùng Đại Tiêu ngủ cả đêm, cảm giác này liền trái ngược như vậy?
"Ai nha, nhìn xem Mỹ Nhân của chúng ta tại sao lại ỉu xìu như vậy nè!"
A Đan cười tươi hết sức, nguyên bản còn rất úy khuất Tiêu Mỹ Nhân trông thấy A Đan liền nở nụ cười, vươn hai tay ra muốn ôm một cái
"Đản Đản a di!"
"..."
A Đan bất đắc dĩ ôm lấy Tiêu Mỹ Nhân, nắm cái mũi Tiêu Mỹ Nhân cười nói
"Dì nói với con bao nhiêu lần rồi, là Đan Đan a di, không phải Đản Đản a di."
Tiêu Mỹ Nhân gật đầu,
"A, Đản Đản a di, Đông Đông a di như thế nào không tới nhà con?"
Tiêu Mỹ Nhân không chỉ thừa hưởng vẻ đẹp từ hai mẹ, mà còn có di truyền tính sắc bén trong lời nói của Tiêu Mạc Ngôn, A Đan không biết từ khi nào mà mình cùng Đằng Diêm nổi lên với biệt danh "Đản đông a di" một tiếng Đản Đản, Đông Đông a di gọi thật vui sướng, A Đan thì cảm thấy không sao cả, ngược lại là Đằng Diêm, mỗi lần nghe thấy đều đen mặt.
"A, không phải Ngô đạo diễn trở về rồi sao? Đông Đông a di đi đón thúc thúc ấy rồi."
A Đan nói một câu làm thương tổn đến cả ba người, Tiêu Mạc Ngôn sắc mặt vốn không tốt, nay càng thêm âm trầm, Hạ Linh Doanh nhìn nàng cắn môi dưới, mà Tiêu Mỹ Nhân tiểu bằng hữu thì lại cau mày, không vui nói
"Không thích hắn, không đẹp bằng Đại Tiêu."
Nha! A Đan kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn cùng Hạ Linh Doanh, không sai đâu, biết ngay là có biến mà.
Tiêu Mạc Ngôn cảm thấy mình cần phải điều chỉnh sinh hoạt, không thể cứ như vậy biến thành bà nội trợ. Nàng cùng Hạ Linh Doanh bởi vì cái tên Ngô Thiên Thành mà gây gổ như vậy, phu nhân đối với nàng không còn kiên nhẫn nữa, đây chẳng phải là mị lực của nàng ngày càng giảm xuống sao, chuyện này nếu không kịp ngăn lại, thì về sau nhà cửa sẽ không yên a.
Ngồi ở Thánh Hoàng, Tiêu Mạc Ngôn âm thầm nghĩ, mà đối diện với nàng, người mẫu chờ đợi đã lâu ~ Hàn Linh lại đang mỉm cười nhìn nàng
"Xem ra em đến không phải lúc, Tiêu tổng xem ra tâm tình không tốt a."
Sáu năm trôi qua, Hàn Linh đã từ một người mẫu chập chững vào nghề nay đã là người mẫu quốc tế, đúng là thời gian thay đổi không chỉ là danh tiếng mà còn đổi luôn tâm tính cùng khí chất. Từ một người non nớt, mà nay lại có một phong thái kiêu sa như đại tướng.
Hiện tại nàng ta được xem như con gà đẻ trứng vàng của Thánh Hoàng, bất luận là ai cũng phải liếc mắt nhìn. Cuộc sống của một minh tinh làm khí chất khinh người của nàng càng ngày càng tăng, nàng rất thích tìm đến Tiêu Mạc Ngôn tâm sự, một là để báo cáo công tác, hai là coi như truy hồi một ít tiếc nuối thời trẻ. Lúc còn trẻ cái gì nàng cũng không hiểu, đơn thuần bụng dạ thẳng thắn, mà những năm này rèn luyện trong giới đã làm cho nàng minh bạch rất nhiều điều, cũng hiểu được rất nhiều chuyện, có vài con đường, tuy rằng đều đi được, nhưng nếu như lượn rẽ vào một ngõ nhỏ, có lẽ sẽ có thu hoạch không tưởng tượng được.
Hàn Linh cảm thấy Tiêu Mạc Ngôn bây giờ so với sáu năm trước có thêm một loại khí chất ổn trọng, không còn như trước kia là nữ hoàng ong bướm, hiện nay vẫn xinh đẹp nhưng lại mang theo một phần lắng đọng, trong lòng Hàn Linh rất rõ ràng, phần lắng đọng này cực kỳ giống với Hạ Linh Doanh, chỉ cần như vậy cũng biết địa vị của Hạ Linh Doanh trong lòng Tiêu Mạc Ngôn. Nhưng Hàn Linh cũng không thèm để ý đến những thứ này, hết thảy tất cả cũng không thể che lấp ánh hào quang do Tiêu Mạc Ngôn tỏa ra.
Tiêu Mạc Ngôn thở dài, nhìn Hàn Linh
"A Linh, cô nói tôi già rồi phải không?"
Cũng chỉ có Tiêu tổng mới dám đem Hàn Linh gọi bằng cái tên A Linh quê mùa như vậy, Hàn Linh không thèm để ý chỉ cười cười
"Sao vậy, Tiêu tổng, có chuyện phiền muộn phải không, thật không giống với Tiêu Tổng tràn đầy tự tin ngày trước."
Tiêu Mạc Ngôn phất phất tay, tựa ở trên ghế không nói thêm gì nữa. Kỳ thật nàng cũng hiểu rõ, lo được lo mất hoàn toàn không phải là tính cách của mình.
"Rất lâu không cùng cô nói chuyện, hay tối nay chúng ta ra ngoài chút đi."
Hàn Linh đề nghị như vậy thật khiến Tiêu Mạc Ngôn bị lay động, nhưng trong đầu lại một lần hiện ra hình ảnh Mỹ Nhân béo ục ục cùng với khuôn mặt của Hạ Linh Doanh, nàng hít sâu một hơi, không lên tiếng.
"Đi đi, coi như thư giãn một tí, yên tâm, tôi sẽ không rót rượu là một phần trong cuộc sống, nhưng không thể coi là toàn bộ. Nàng còn lề mề lôi thôi như vậy, liền ngay cả chính nàng cũng sẽ xem thường bản thân mình a.
Ban đêm, bị Hạ Linh Doanh ôm đi ăn cơm, Tiêu Mỹ Nhân vẫn thở dài như đang suy ngẫm, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa.
"Ăn ngoan nào Mỹ Nhân."
Hạ Linh Doanh vỗ vai Mỹ Nhân, hôm nay Mỹ Nhân ăn cơm rõ ràng không như mọi ngày. Hạ Linh Doanh biết rõ Mỹ Nhân vì sao lại như vậy, tâm tình của nàng cũng không tốt, trải qua đêm qua cùng cả ngày hôm nay nghĩ lại, nàng có chút đã hối hận, phải biết rằng với tính tình của Tiêu Mạc Ngôn có thể thành thành thật thật như vậy, ở nhà trông con đã là giới hạn cao nhất rồi. Những lời hôm qua, sợ là đã đả thương đến một người vốn luôn kiêu ngạo như nàng.
"Mẹ, Đại Tiêu sẽ trở về sao?"
Mỹ Nhân quay đầu nhìn Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh nhìn con, nhìn ánh mắt tràn ngập mong chờ đó, trong lòng có chút đau
"Con ăn xong, ngoan ngoãn đi ngủ, tỉnh ngủ Mẹ Tiêu sẽ về."
"Thật không?"
Ánh mắt cùng khuôn mặt biểu hiện sự chờ mong. Hạ Linh Doanh gật đầu
"Thật."
"Vậy tốt quá, tối nay con không cùng Đại Tiêu giành nhau ôm mẹ rồi, ăn xong sẽ đi ngủ ngay."
Tuy rằng bình thường Mỹ Nhân cùng Tiêu Mạc Ngôn rất hay náo loạn, nhưng ở trong lòng tiểu cô nương vẫn rất yêu thương Đại Tiêu nhà mình, nhất là rất thích ngửi hương bạc hà cùng cái ôm ấm áp của Đại Tiêu.