Xuân Thụ Mộ Vân

chương 50

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Khi trở về Quảng Điền, người đón ở trước cửa là Chu Khê.

Hắn còn dẫn đầu một đám người đứng ở đó nhìn bọn Nam Ca Nhi mới từ bên ngoài trở về.

Thấy Nam Ca Nhi tuy là tinh thần không chấn động, nhưng hiển nhiên so với trước khi rời khỏi Quảng Điền thì đã thân thiết với Mạc Thụ hơn, Chu Khê nhướng mi.

Nam Ca Nhi đoán có lẽ hắn có gì đó muốn nói với mình, nhưng trước mắt, y muốn nói chuyện với lang trung hơn.

Mạc Thụ vừa vào Quảng Điền, đã bị Chu Khê trực tiếp áp giải về nha môn___ Nghe nói công văn cần được xử lý ở nơi đó đã chất đầy cả căn phòng….

Những người khác đại khái là vì đã được trở về Quảng Điền, trừ những người vận chuyển đồ đạt, thì còn lại trong nhất thời toàn bộ đều hóa thành một đám bát quái, ai nấy rầm rộ nói chuyện, câu vai bá cổ uống trà uống rượu lên núi săn thú.

Trong đám người tìm được vị lang trung đang vội vàng kiểm tra thân thể mọi người, Nam Ca Nhi đi tới, kéo góc áo.

Lang trung đang vội, đầu cũng không ngẩng lên: “Không có chuyện gì thì tránh qua một bên.”

“Phu tử…” Nam Ca Nhi co giật khóe môi, thấp giọng gọi.

Nghe thấy giọng của Nam Ca Nhi, người ta mới ngẩng đầu lên, miễn cưỡng liếc y một cái: “Có chuyện gì.”

“… Ta muốn gặp mẫu thân của hắn.” Nam Ca Nhi sợ người khác nghe được, cho nên đè thấp giọng, nói cũng rất khó hiểu.

Cái tên đang được lang trung bắt mạch dựng lỗ tai lên, vẻ mặt hóng chuyện.

“Đi tìm sư gia.” Lang trung dùng sức xiết cổ tay của gia hỏa đó, kéo đi: “Tiểu tử, ngươi luyện công bị đau sốc hông mà còn lo hóng chuyện nữa!”

“Cứu mạng a a a! Ta không muốn uống dược đắng oa oa oa!” Mãnh nam bị vị lang trung ốm nhom trảo được kéo đi, vẫn không quên khóc la giãy dụa.

…. Ta cảm thấy, không khí ở Quảng Điền tràn đầy khí vị có thể đặt tên là ‘囧’ đó.

Nam Ca Nhi không nói nên lời nhìn bóng lưng của lang trung tuy gầy ốm nhưng lại đặc biệt cường hãn, lặng lẽ nghĩ …

Tuy trong lòng vẫn thầm bôi nhọ phong khí Quảng Điền không thôi, nhưng Nam Ca Nhi vẫn rất hiểu biết đi về nha môn tìm Chu Khê sư gia.

Bỏ lơ ánh mắt tha thiết, kỳ vọng của Mạc Thụ, Nam Ca Nhi và Chu Khê ra khỏi thư phòng, đứng trước hòn giả sơn bên ngoài nói chuyện.

Trải qua từng chút từng chút thay đổi trong những năm nay, huyện nha rách nát lại cũ kỹ năm đó, cũng đã thay da đổi thịt.

Đương nhiên, hiện tại Nam Ca Nhi biết huyện nha không phải không có tiền, thực ra là do Mạc Thụ quá biết cách bại gia lại không có chút quan niệm về quản lý tài sản nên mới dẫn tới cảnh tượng rách nát tiêu điều năm đó.

Đích xác mà nói, Quảng Điền vốn chính là một nơi rất phú túc, mỗi năm chỉ tính số tiền thuế mà dân chúng đóng cũng đã đủ để ứng phó với tiền kiến thiết Quảng Điền và thu chi của nha môn hằng năm rồi.

Chỉ là….

Nói tới nói lui, chỉ có thể quy công cho thiên tính bại gia của Mạc Thụ….

“Hôm nay ta đi tìm lang trung, muốn gặp…” Nam Ca Nhi hơi nghiêng đầu, nhìn về phòng làm việc của Mạc Thụ, “Mẫu thân đại nhân của hắn, lang trung nói ta đi tìm ngươi.”

Chu Khê và y đứng sóng vai, nhìn đàn cá bơi lội trong dòng suối nhỏ vây quanh giả sơn.

“Tuy không biết tại sao hắn lại nói với ta như vậy, nhưng ta nghĩ ngươi đại khái có thể cho ta một đáp án đi?” Nam Ca Nhi nhìn Chu Khê nói.

Chu Khê và Mạc Thụ là hai loại hình hoàn toàn bất đồng.

Anh võ thanh minh, tạo hình trang nghiêm, nhìn cứ như một hiệp khách anh hùng, mà lại mang chức nghiệp là sư gia.

Chu Khê trầm mặc nửa ngày, không lên tiếng.

Nam Ca Nhi cũng không gấp, chỉ ngắm nhìn đàn cá đang bơi lội.

“Không biết Tiểu Nam có rảnh hay không.” Chu Khê đột nhiên nói như vậy: “Gia mẫu nói đã lâu rồi không được gặp ngươi, muốn mời ngươi đến ăn một bữa cơm.”

Nam Ca Nhi nhìn Chu Khê.

Nhưng Chu Khê không nhìn y, chỉ nhìn dòng nước, nhàn nhạt nói.

“Được a.” Nam Ca Nhi chỉ nhẹ cười, “Ta cũng đã lâu không gặp thím Chu rồi, cũng rất tưởng niệm.”

“Vậy đi thôi.” Chu Khê gật đầu, “Ta đi thông báo cho Mạc Thụ một tiếng.”

Nam Ca Nhi gật đầu.

Sau khi hứa với Mạc Thụ sẽ nhanh chóng trở lại, hai người nhìn thời gian cũng xấp xỉ, liền đi về hướng nhà Chu Khê.

Thím Chu là bà mối có tiếng nhất ở Quảng Điền, luôn sảng khoái và nhiệt tình với người khác, có nhân duyên cực tốt tại Quảng Điền.

Đương nhiên, cũng cực kỳ tài năng.

Thấy Nam Ca Nhi đột nhiên tới, thím Chu tuy có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền chuẩn bị xong bữa trưa phong phú thịnh soạn, bảo Nam Ca Nhi hiếm khi tới một lần ngồi xuống dùng cơm.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, phụ thân của Chu Khê cũng không ra ngoài làm công sự, bốn người ngồi vây quanh bàn, trong tiểu viện nhỏ, ăn một bữa cơm vui vẻ trong ánh mặt trời ngày xuân dịu ấm.

Ăn xong bữa trưa, Chu Khê dẫn Nam Ca Nhi về nha môn.

Khi đi qua một con hẻm vắng vẻ, Chu Khê đi phía trước đột nhiên quay người nói với Nam Ca Nhi: “… Nghe nói, lần này ngươi tận mắt thấy Mạc Thụ sát nhân.”

Nam Ca Nhi ngạc nhiên, sau đó gật đầu: “Đúng.” Cười, nói tiếp: “Lúc đó thật sự là bị dọa, nhưng coi như hiểu được lúc mới rời Quảng Điền, các ngươi tại sao lo lắng như thế.”

“Bị dọa rồi mà vẫn rất bình tĩnh đứng tại đây.” Chu Khê quay người đi, vừa nhàn nhạt nói.

Nam Ca Nhi suy nghĩ một chút: “Ân, đúng.” Kỳ thật có chút kỳ quái, nhưng liên tưởng tới kinh nghiệm của bản thân, lại cảm thấy mình có thể thản nhiên như thế không phải là không có đạo lý.

Nếu không phải đã từng chịu đựng cực hạn thống khổ, nếu không phải cảm thụ được sự quan tâm của Mạc Thụ, nếu không phải cảm giác sống đã có ý nghĩa.

Bản thân nhất định cũng không thể vượt qua nổi.

Nếu như ban đầu người xuyên tới thế giới này, chân chính là một học sinh đơn thuần vô tà, có lẽ thật sự sẽ chọn lựa uống dược quên ký ức.

Không phải ai cũng đều có thể ngủ yên bên cạnh mãnh hổ, chỉ vì ta đã nhiều lần phải dấn sâu vào sự tử vong, thần kinh mới được tôi luyện thô ráp như vậy.

“Nghe nói, ngươi còn đánh tan dự định tiêu diệt Bắc Quận của Mạc Thụ.”

Nghe vậy, Nam Ca Nhi nhẹ cười: “Chỉ cảm thấy không nhất định phải phiền phức như vậy, có phải trò đùa đâu, nói hủy diệt là hủy diệt?” Tuy Mạc Thụ có lẽ thật sự có năng lực để làm được, nhưng chuyện này quá phiền phức không phải sao?

“Không phải trò đùa.” Chu Khê đột nhiên quay đầu, nhìn Nam Ca Nhi trấn định nói: “Trước đây những người họ Mạc, cũng đã từng hủy diệt một quốc gia.”

Nam Ca Nhi nghẹn lời.

“Ngươi chắc biết một truyền thuyết ‘Mạc xuất, thì trời sập’.”

Ý của câu nói này chính là, nếu như Mạc trong truyền thuyết xuất hiện, thì trời đất sẽ sụp đổ, thế giới sẽ chìm vào kiếp nạn, hơn ngàn vạn sinh linh sẽ bị vùi xương trên mảnh đại lục này.

Nụ cười của Nam Ca Nhi cứng trên mặt.

“Chúc mừng ngươi, đã cứu cả thế giới bên ngoài.” Chu Khê đột nhiên lại thanh đổi biểu tình nghiêm túc đến lãnh khốc vừa rồi, lộ ra bộ dáng nửa cười nửa không, “Cứu thế chủ?”

…. Ta kháo, ta và cái vấn đề đó không có một chút xíu quan hệ nào hết được không.

Tuy biết những điều Chu Khê liên tưởng với mình hoàn toàn không phải là một khái niệm, Nam Ca Nhi vẫn không tự chủ được mà thầm phỉ nhổ.

“Tóm lại, ngươi coi như tích đức vậy.” Chu Khê cười một tiếng, “Thủ lĩnh của Quảng Điền họ Mạc, vậy thì sư gia nhất định phải họ Chu.”

“A…” Cái này chưa từng nghe Mạc Thụ nói qua, cho nên Nam Ca Nhi mở banh mắt.

“Vì điều kiện chọn lựa của họ Mạc cực kỳ khắc nghiệt, cho nên trên cơ bản mỗi một vị lãnh đạo đều hoặc ít hoặc nhiều có sự thiếu hụt về mặt tình cảm, những thiếu hụt này, chính là chỗ cần sư gia cân nhắc, bổ sung, vì người lãnh đạo thiếu hụt tình cảm sẽ dẫn tới hậu quả không tốt.” Chu Khê nói, “Cho nên, sư gia nhất định phải sinh trưởng trong gia đình bình hòa an khang, trang bị đủ nhân nghĩa đạo đức, thấu hiểu nhân tình ấm lạnh.” Chu Khế nói như thế, sau đó lại nói: “Tình cảm của gia mẫu và phụ thân rất tốt, khi ta năm tuổi, liền dẫn theo ta dời nhà tới Quân Diệu, mời phu tử nổi tiếng ở đó truyền thụ cho ta, ta từ nhỏ đã rất vui vẻ, trừ biết mình có gốc gác từ Quảng Điền ra, thì không khác gì so với những ấu đồng bên ngoài.”

Khó trách ta cảm thấy ngươi là gia hỏa bình thường trong số cực ít người bình thường ở Quảng Điền!

“Mạc Thụ chính là trưởng tử của gia mẫu.” Chu Khê đột nhiên dùng cách nói quái dị nói như vậy.

Nam Ca Nhi còn đang nghiên cứu lời vừa rồi của Chu Khê, nhất thời chưa kịp phản ứng lại.

Trưởng tử của gia mẫu, là có ý gì?

A….

Nam Ca Nhi lập tức mở banh mắt, nhìn Chu Khê.

“Không sai, nếu như nói ra, thì hắn là huynh trưởng của ta.” Chu Khê thản nhiên nói.

Nếu như nhất định phải dùng từ đến hình dung tâm tình của Nam Ca Nhi lúc này, y cảm thấy dùng từ sáu điểm đen thì có lẽ khá thích hợp.

Nhưng nhìn biểu tình của Chu Khê, y nghĩ bản thân vẫn nên nói gì đó thì tốt hơn.

“Khụ, ngươi xem ra có vẻ thành thục ổn trọng hơn Mạc Thụ nhiều.” Y ngây ngốc nửa ngày, lại phun ra một lời nói gượng gạo khó hiểu như vậy.

Chu Khê hơi mở lớn mắt, sau đó đột nhiên cường điên cuồng có chút mất khống chế: “Quả nhiên là Nam Ca Nhi, ha ha, cư nhiên lại phản ứng như vậy, ta cho rằng ngươi sẽ rất kinh ngạc, ha ha….”

Này, ta đương nhiên rất kinh ngạc a, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta không kinh ngạc chứ hả?

Ta bên này đã kinh ngạc tới mức đầu óc trống rỗng rồi được không!

Cho dù ta có thói quen trưng ra gương mặt tê liệt, nhưng ngươi không thể bỏ lơ con mắt ngây dại của ta a!

Nam Ca Nhi co giật khóe miệng, nói không nên lời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio