CHƯƠNG
Cho dù Nam Ca Nhi đối với Quảng Điền này không có bao nhiêu hứng thú, nhưng tiếp xúc trong thời gian dài như vậy, y thận trọng ước tính, ít nhất có trên một nửa người trong huyện này căn bản không phải là bách tính bình dân thông thường, thậm chí còn có một bộ phận có sức mạnh mà người bình thường không cách nào đạt đến, năng lực phản ứng, và cả thể lực vượt xa người bình thường.
Nói tóm lại, Quảng Điền này mới là nơi ngọa hổ tàng long chân chính.
Mà nhiều gia hỏa cường hãn như vậy cư nhiên lại tụ tập trong một tiểu huyện thành hẻo lánh này, ai nấy tự bận rộn với cuộc sống cơm gạo đèn dầu.
Trước đây trong mắt của Nam Ca Nhi tuyệt đối sẽ cho rằng đây là chuyện không thể nào tin, nhưng hiện tại y chính là đang sống trong đám gia hỏa này, còn có tư cách gì để cảm thấy kỳ quái?
Nói ra, mình cũng tính là trên mức bình thường, cho nên y cảm thấy cảm giác như vậy cũng không xấu.
Lai lịch của mọi người có lẽ đều không đơn giản, nhưng lại thế nào, ít nhất hiện tại đều là người bình thường sống ở đây.
Buổi chiều ngày đầu tiên mà Mạc Thụ lưu lại trong nha môn làm việc, hắn đã không chịu nổi, đi ra ngoài mang người loanh quanh đâu đó nửa canh giờ, sau đó vác về một con thú lớn lông trắng dài___ đương nhiên, bữa tối lại là nướng thịt.
Trong lúc nướng thịt, Nam Ca Nhi lại lần nữa được đích thân thể nghiệm thủ đoạn của những võ lâm cao thủ cường hãn này.
Nhưng y quyết định coi như không thấy…..
Đem mớ thịt, nội tạng chưa ăn hết toàn bộ ướp làm thành lạp xưởng để dành tới tết sẽ ăn, Nam Ca Nhi lại được các nữ nhân săn sóc.
Nói thật, Nam Ca Nhi hiện tại cảm thấy mình giống như biến thành mô hình học tập của các bà nội trợ gia đình.
Đối với chuyện này, y cảm thấy phiền muộn….
Hơn nữa, y phát hiện thỉnh thoảng mọi người bại lộ ra chút thực lực đó căn bản không phải là hành vi sơ ý gì, mà là họ hoàn toàn không dự định sẽ che giấu điều gì trước mặt mình….
Như vậy là do có thể xác định ta không cách nào nói ra? Được thôi, cho dù là sự thật cũng được, các ngươi không cảm thấy quá xem thường người khác rồi sao.
Nam Ca Nhi lần nữa buồn bực.
Buổi sáng ngày thứ ba, tên Hạ Gia Phú đó vội vội vàng vàng xông tới, vừa chạy, vừa gào lên: “Tiên sinh tiên sinh, ta nhặt được một người.”
Nam Ca Nhi vừa khéo lúc đó đang ở trong hoa viên (vườn rau) tưới nước liền đổ mồ hôi lạnh___ gia hỏa này cả ngày không có gì làm đi khắp nơi nhặt người sao?
“Ở đâu ở đâu!” Mạc Thụ đang ở trong công đường bị Chu Khê tóm lấy bắt xử lý mớ văn thư ào một phát nhảy ra.
“Ở trên bãi sông!” Hạ Gia Phú nói.
…. Bãi sông của Quảng Điền này có phải là có lực hút gì không a, thường xuyên hấp dẫn người mắc cạn?
Nam Ca Nhi không nói nên lời.
“Tình trạng gấp như vậy, nhất định phải do ta đích thân đi coi xét.” Mạc Thụ giả bộ nói.
“Đại nhân ~ ~” Chu Khê ở bên trong kéo dài giọng bước ra, “Ta chỉ là đi nhà xí thôi mà lão nhân gia ngài đã muốn chạy đi rồi sao, ân?” Nhìn sang Hạ Gia Phú, “Tiểu Hạ a, sao rồi, lại nhặt được ai?”
Cái từ ‘lại’ này!
Cũng thật là….
Nam Ca Nhi đen mặt luôn.
“Đúng a, Chu đại ca, ta mang các ngươi đi xem.” Hạ Gia Phú giống y như chó con dùng hai con mắt bi ve long lanh nhìn bọn họ.
Nam Ca Nhi trầm mặc nhấc thùng, đi vào trong nhà bếp___ y không muốn tham gia vào cuộc đối thoại không chút ý nghĩa nào của những gia hỏa này.
“Tiểu Nam.” Y không động còn tốt, vừa động thì Chu Khê lập tức chú ý tới y.
“A?” Nam Ca Nhi buồn bực quay đầu, vô luận y có nguyện ý hay không, Chu Khê cứ vậy lên tiếng.
“Ngươi thích ăn cá đúng chứ.”
“Cái gì?” Nam Ca Nhi không hiểu gì cả nhìn Chu Khê.
“Chúng ta có thể thuận tiện bắt một chút cá về!” Mạc Thụ lập tức tiếp lời, “Nam Ca Nhi quá gầy rồi.”
“….. Không cần đặc biệt đi vì ta….”
“Chúng ta còn phải đi tham án mà.” Mạc Thụ hiêm ngang lẫm liệt.
“Thật không hổ là tiên sinh.” Hạ Gia Phú sùng bái.
Nam Ca Nhi giả vờ như không thấy hai gia hỏa bại não đó.
Chu Khê co giật khóe miệng, phất tay, “Một canh giờ, đi nhanh về nhanh.”
Hai người được lệnh, cứ như sợ lãng phí mất một giây liền như gió nhanh chóng biến mất.
Nam Ca Nhi đồng tình nhìn Chu Khê: “Tiên sinh, ngài cực khổ rồi.”
Chu Khê cảm khái mò mò đầu Nam Ca Nhi: “Tiểu Nam a, Mạc Thụ tiên sinh cái gì cũng tốt, học thức cao thâm, người cũng nhạy bén, chỉ là có chút không đáng trông cậy.”
Nam Ca Nhi cũng gật gật đầu____ y thể nghiệm rất sâu sắc.
Không phải chỉ không đáng trông cậy, y hoài nghi Mạc Thụ căn bản không hiểu được đáng trông cậy là thứ gì.
Một canh giờ sau, Mạc Thụ bước vào huyện nha.
Hạ Gia Phú sau lưng nhảy nha nhảy nhót cầm một xâu cá lớn, vừa cười lấy lòng với Nam Ca Nhi vừa nói: “Nam Ca Nhi, ngươi xem, Mạc Thụ tiên sinh bắt được thật nhiều cá a.”
Nam Ca Nhi đang đứng trước thùng gỗ đặt trong viện đem mấy mớ thịt ướp lòng ướp móng ướp gì đó toàn bộ đảo đảo cho muối thấm kỹ hơn, ngẩng đầu, nhìn hai người đó: “A, thật tốt, cực khổ rồi.” Không có một chút thành ý cảm tạ.
Hạ Gia Phú hoàn toàn không nhận ra sự phô diễn trong đó, cười hi hi nói: “Đừng khách sáo Nam Ca Nhi, đây toàn bộ là công lao của Mạc Thụ tiên sinh, ta chỉ là giúp đỡ một chút thôi.”
“Vậy cũng cực khổ ngươi rồi.” Nam Ca Nhi co giật khóe miệng nói.
Mạc Thụ phân phó Hạ Gia Phú đem phần lớn xâu cá đưa tới nhà bếp, sau đó xách mấy cái con cá nhìn đặc biệt lớn đi qua, đem dây móc đưa cho Nam Ca Nhi.
“A?” Nam Ca Nhi không hiểu nhìn Mạc Thụ.
“Đem ướp khô đi cũng rất ngon.” Mạc Thụ nhìn mớ thịt ăn dư lần trước đang được trộn, sau đó nói với Nam Ca Nhi, tay nhấc nhấc, biểu thị y nhận lấy.
Ngươi đối với đồ ăn cũng thật là mẫn cảm, Nam Ca Nhi có chút vô lực nói: “Chuyện này, phải bỏ sạch nội tạng thì mới ướp muối được.
“A đúng nga.” Mạc Thụ rất trấn định đem sợi dây treo cá đó lấy khỏi tầm nhìn của Nam Ca Nhi, sau đó vài âm thanh ‘xẹt xẹt’ khi thịt bị rạch vang lên, “lộp bộp lộp bộp’ khi thứ gì đó bị rơi xuống đất.
“Cho ngươi.” Mạc Thụ đem đồ đưa cho Nam Ca Nhi còn chưa kịp phản ứng lại.
Mắt của Nam Ca Nhi đều đã trừng thành hình tròn___
Gia hỏa này, cư nhiên dùng tốc độ cực nhanh như vậy để rạch bụng cá, đem nội tạng bên trong toàn bộ vứt dưới đất.
Mắt mở trân trân nhìn mấy cỗ ‘tàn thi’ đã bắt đầu tí tách tí tách nhỏ máu, chân mày Nam Ca Nhi giật giật, cố gắng nuốt nước miếng.
Y biết, cho dù là cầm trong tay con dao bén ngót, cũng phải cần một chút khéo léo mới có thể rạch lớp da vừa trơn vừa mềm vừa vô cùng đàn hồi của con cá, nhưng chỉ trong thời gian chớp mắt, Mạc Thụ lại giải quyết gọn, rạch bụng con cá, hơn nữa còn rút sạch sẽ nội tạng ra.
Nếu không phải thấy ngón tay Mạc Thụ vẫn còn dính máu cá nhỏ giọt, trên mặt đất vẫn còn mấy đống nội tạng, y cũng phải hoài nghi Mạc Thụ có phải là đã xử lý xong con cá rồi mới đem lại đây cho mình không.
Trình độ mau lẹ của thủ đoạn này, khiến Nam Ca Nhi cảm thấy gia hỏa này tựa như đã từng làm rất nhiều mánh khóe mở ngực rạch bụng…..
….. Cái vuốt của ngươi, là do đâu làm thành?
“Thế nào?” Mạc Thụ vẫn mang bộ dáng thản nhiên, tựa hồ một chút cũng không ý thức được tất cả hành vi của mình trong con mắt người bình thường có bao nhiêu kinh dị.
“Mạc Thụ….” Chu Khê đại khái nghe được động tĩnh ở bên ngoài, nên đi ra, nhìn nhìn Nam Ca Nhi phát ngốc lại nhìn nhìn Mạc Thụ vẻ mặt trấn định, đầu đầy hắc tuyến nhìn Mạc Thụ nói: “Ngài không thể dọa sợ Nam Ca Nhi nha!”
“A?” Mạc Thụ đầu tiên là ngạc nhiên, sau dó nhìn sang Nam Ca Nhi vẫn nhìn thẳng vào mình, đột nhiên hiểu được cười cười, đưa tay vỗ đầu Nam Ca Nhi: “Không sao, ta chỉ là biết một chút công phu.”
“….. $&^% …..” Thân thể Nam Ca Nhi cứng đờ nhỏ giọng phát ra một chuỗi âm thanh không rõ nghĩa.
“A?” Mạc Thụ không hiểu nhìn Nam Ca Nhi, còn rờ rờ tóc y. Tiểu hài tử này thân hình nho nhỏ, tuy đơn bạc, nhưng đầu rất tròn, nghe nói hài tử đầu lớn thường thông minh?
“Đem…. vuốt…. dính….. lấy….”
“Ai da.” Mạc Thụ càng dùng lực lớn để rờ rờ cái đầu rất thuận tay của Nam Ca Nhi, cười híp mắt: “Nói lớn một chút, ta không như vậy a, nhất thời quên mất, cho nên thuận tiện dùng tay rạch cá, không cần sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi ô.”
Thân thể Nam Ca Nhi bắt đầu run rẩy.
“Này.” Chu Khê nhíu mày, “Ngài đừng dọa người ta nữa, nhanh trở vào đi, thân thể Tiểu Nam vốn đã không khỏe, ngài còn dọa người ta.”
“Đem cái móng vuốt dơ bẩn dính máu của ngươi lấy ra cho ta!” Nam Ca Nhi đột nhiên ngẩng đầu, thét lên.
Hỗn đàn a a a!
Gia hỏa này dùng tay cầm cá, cánh tay rạch bụng cá dính máu tùm lum cứ vậy mà cư nhiên thoải mái hùng hồn đụng lên đầu ta, lần này thì hay rồi, tóc nhất định là có mùi tanh của cá!
Nam Ca Nhi thật sự là muốn khóc không thôi.
Y vẫn luôn đối với dụng cụ tắm rửa ở thế giới này có oán niệm rất lớn, cho dù y lúc còn là thân vương cao quý, cũng chẳng được đến đâu, tuy độ xa xỉ thì đủ rồi, nhưng bi kịch là độ vệ sinh vẫn cách thế kỷ hai mươi mốt mà y hiểu rõ kia rất xa.
Chỉ là lúc đó luôn moi móc tâm cơ lo tranh đấu nên cũng không có lòng dạ nào quản nhiều như vậy, nhưng mà hiện tại, thời gian nhàn tản của mình dư dả một đống, bình thường cũng sẽ rất cẩn thận không để mình bị dính thứ dơ bẩn gì mà không cách nào tẩy sạch.
Hiện tại tốt rồi, Mạc Thụ trực tiếp bôi máu cá lên đầu ta!
Y cảm thấy mình sắp tức đến muốn cuồng trảo rồi.
Còn rảnh đâu mà nhớ tới tác phong giả tâm giả ý bình thường của mình, trực tiếp gào thét lên.
“Thảm rồi, cái này không biết phải mất bao lâu mới có thể gột sạch!” Thấy Mạc Thụ không phản ứng, y trực tiếp đánh rớt tay của Mạc Thụ, bực bội không thôi ôm đầu xông vào nhà bếp nhờ đại nương nấu chút nước cho y tẩy.
“Cẩn thận coi chừng bị lạnh.” Mạc Thụ ở sau lưng gọi với theo.
Hỗn đàn nhà ngươi!
Nam Ca Nhi phẫn nộ thét lên trong lòng.
Mắt thấy Nam Ca Nhi chạy đi như làn khói, Mạc Thụ cuối cùng vô pháp che giấu ý cười trong mắt.
Chu Khê đứng ở trước cửa đường cũng bất đắc dĩ nhún vai, “Ngươi thật là….”
“Nhưng là rất vui a.” Mạc Thụ cười, “Bộ dáng hài tử đó dựng lông lên thật sự rất đáng yêu.” Vừa đi về bên này, vừa tiện tay ném cá vào trong thùng gỗ.
“…… Y mà biết thì chắc chắn sẽ nhỏ nước miếng vào trà của ngươi.”
Mạc Thụ không cho là như thế cười cười: “Tiểu hài tử thì phải có sức sống một chút.”
“Nhìn ngươi kìa, y là tiểu hài tử của nhà ngươi sao?” Chu Khê liếc hắn một cái.
“Bởi vì, rất vui a.” Mạc Thụ cười. “Loại thần sắc tuyệt vọng hoảng loạn nghi hoặc bình thường ban đầu của tiểu thú bị thợ săn truy bắt đến không còn đường lui đó hiện tại biến thành bộ dáng phấn chấn như vậy, ta cảm thấy ta cũng rất có cảm giác thành tựu.”
“Đúng đúng đúng, Mạc Thụ tiên sinh, ngài thật sự là rảnh ranh không có gì làm.” Chu Khê thở dài, sau đó hỏi hắn: “Vậy thì, cái người mà hôm nay Tiểu Hạ phát hiện thì sao?
“Là gia hỏa không sạch sẽ.” Mạc Thụ thản nhiên nói.
Lúc này biểu tình của hắn một lần nữa hồi phục lại sự đạm nhạt không chút quan tâm lúc bình thường, “Người còn có đường đi lại lạc đến nơi này, quả thật là tự tìm đường chết.” Biểu tình hắn bình tĩnh nhưng lại nói ra những lời lãnh khốc.
“A, xem ngươi kìa.” Chu Khê bất đắc dĩ, “Ngươi sẽ không phải lại đem người đó đi giết rồi đi.”
“Lần này không có.” Mạc Thụ đột nhiên lại cười, “Ta chỉ để Tiểu Hạ đem người đó đẩy trở lại sông thôi.”
“Đó còn không phải chỉ có con đường chết sao.” Chu Khê co giật khóe môi.
Mạc Thụ lại không nguyện ý tiếp tục vấn đề này nữa, cười đưa tay về phía Chu Khê, “Thật ra, cái đầu của Nam Ca Nhi rất tròn rờ rất đã.”
“Vậy sao.” Chu Khê phất tay, dùng nội lực thúc đọng nước trà lạnh trong ly, thẳng tắp rơi vào trong lòng bàn tay Mạc Thụ.
Mạc Thụ xoa tay, một bên nói: “Ta cho rằng sau khi vết thương của y lành rồi, sẽ làm chút gì đó.”
“Kết quả cái gì cũng không có làm khiến ngươi rất thất vọng?” Chu Khê ôm vai nhìn Mạc Thụ.
“Không có.” Mạc Thụ cười. “Ta rất cao hứng.”
“Mọi người cũng rất thích Tiểu Nam, y không có tâm tư gì khác.” Chu Khê thản nhiên nói.
“Ân, Nam Ca Nhi nhìn thì thấy ngốc, thật ra trong lòng đã biết rõ rồi.” Mạc Thụ rửa sạch tay, ngẩng đầu lên nói.
“Mọi người cũng đại khái biết rồi.” Chu Khê hừ nói, một bên nhận lại ly, “Các ngươi cũng thật là.”
“Ân?”
“Không có gì.” Chu Khê lắc đầu, “Chỉ mong, thời đại này, không cần đến chúng ta thôi.”
“Không sao cả nga.” Mạc Thụ nhàn nhạt nói, “Giết một người hay giết một vạn người đối với chúng ta mà nói không có gì khác biệt.”
“Chậc.” Chu Khê nhíu mày, “Tà ma ngoại đạo.”
“Đi thôi, tà ma sư gia.” Mạc Thụ không cho rằng như vậy nhẹ cười, “Không phải nói còn có vụ án sao.” Bước vào trong cửa.