Xuân Vũ Và Từ Phong

chương 2: em gái rửa trái cây

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên trong xe có mấy cô gái trẻ không tự chủ được ngắm nhìn rồi hô lên nho nhỏ.

Tóc của anh ta cắt ngắn, đường nét gương mặt rất sâu, làn da mịn màng, ngũ quan đẹp đẽ, trời thanh trăng sáng, người đàn ông có vẻ đẹp không tầm thường.

Khi anh ngước lên, khóe miệng hơi cong giống như đang cười, tựa như gió xuân.

Hoàn mỹ, khí thế, thần thái, hình dáng, người này có bộ dạng tốt, khí chất tốt.

Anh ta ngẩng lên, liếc nhìn những gương mặt trên kính xe rồi cúi xuống tiếp tục chơi điện thoại. Những ánh mắt như thế này của mọi người anh đã thấy nhiều rồi.

Lương Xuân Vũ sửng sốt, cô chắc chắn mình không quen anh ta, nhưng cảm giác sáng ngời trước mắt này hình như đã từng gặp trong ký ức.

Trong xe cuộc thảo luận vẫn đang rất gay cấn.

Kẹt xe kéo dài tầm mười phút thì có thể đi từ từ, cửa sổ của xe ô tô bên phải đóng lại, tiến lên trước.

Lương Xuân Vũ trở về nhà trọ, mới vừa lấy tô mì thì Hà Giai Chanh điện thoại tới “Mưa xuân!”

“Có” Lương Xuân Vũ toét miệng trả lời.

“Công ty mới thế nào? Công việc có nhẹ nhàng hơn bên tiệm sửa xe thối kia không?”

“Cũng được, nhưng mà làm sửa xe hai năm nên kiến thức chuyên ngành quên hết , phần”

“Lương Xuân Vũ, tao cần nhắc nhở mày, nhân vô thập toàn” Hà Giai Chanh miệng bắn như súng máy “Kiến thức chuyên ngành quên thì có là gì? Học lại thì được rồi! Có người hướng dẫn mày không? Có không? Tao nói mày nếu lại đi sửa xe…”

Lương Xuân Vũ lập tức ngăn lại “Tao biết rồi”

Hà Giai Chanh cũng thôi “Ghét tao nói nhiều chứ gì?”

Lương Xuân Vũ nói qua chuyện khác “Gần đây mày sao rồi?”

“Cũng vậy thôi, nói chung là không thể giàu nhanh chóng được” Hà Giai Chanh khịt mũi “Tao đang tìm thời gian để tới thành phố A coi mày ra sao”

“Được, tao đón mày”

“Được rồi, mày đừng có liều mạng quá, ăn ngon chút, nói chuyện với mày sau, tao cúp đây” Hà Giai Chanh dặn dò vài câu rồi cúp máy.

Lương Xuân Vũ ăn xong, cầm giấy bút bắt đầu tính toán sổ sách.

Tay ôm trán, cô viết viết tính tính rất lâu.

Còn thiếu một chút.

Sửa xe ở tiệm mấy năm nay cũng kiếm được tiền nhưng rất mệt mỏi. Tốt nghiệp xong không tìm được việc đúng chuyên ngành, đánh bậy đánh bạ vừa lúc gặp Thái Kế Thành mở tiệm sửa xe, trước kia anh đã có tay nghề, nhưng tiệm mới mở nên không có bao nhiêu tiền trong năm đầu.

Cô may mắn nên vừa lúc gặp Thái Kế Thành thiếu người, thấy cô khá hiểu biết, nên bao nhiêu kỹ thuật bí quyết gì anh cũng dốc lòng truyền đạt. Năm ngoái Lương Xuân Vũ thấy khoản tiền kiếm được đã tương đối nên bỏ việc sửa chữa ở tiệm, lấy bằng chuyên môn tìm công ty ở trung tâm thành phố để làm trợ lý kế toán. Nhưng lúc Thái Kế Thành bận vẫn tìm cô như hôm nay.

Công việc mới nói là trợ lý kế toán, thực tế cũng chỉ là làm việc vặt. Nhưng mà ai cũng bắt đầu từ giai đoạn này, không pha trà thì sửa sang tài liệu, nếu đó là cách để lấy kinh nghiệm thì cô cảm thấy không có vấn đề gì.

Lương Xuân Vũ là người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, tuy rằng cô còn khoản nợ nhưng cô thấy mình còn trẻ, có tay nghề, đi tới đâu cũng không lo cùng đường lạc lối.

Sau khi tính toán, cô thấy nhẹ nhàng hơn, dọn dẹp nhà trọ qua loa rồi tắm rửa đi ngủ.

Công ty Lương Xuân Vũ nằm ở tầng tòa cao ốc Bạch Hâm ở trung tâm thành phố. Công việc này sau khi cô phỏng vấn vài công ty mới có được. Trước đó cô cũng gửi rất nhiều đơn xin việc, bằng cấp chuyên môn không nổi tiếng, đa số đều đá chìm đáy biển, còn lại mấy công ty thông báo đi phỏng vấn.

Lương Xuân Vũ là người thành thật, hỏi gì đáp nấy.

Người ta hỏi cô trước đây làm gì? Trả lời: Sửa xe.

Người ta hỏi cô thời đại học có giải thưởng gì? Trả lời: Giải thưởng tham gia nhóm tiếp sức sinh viên đại học.

Người ta nhịn, lại hỏi tiếp, thành tích chuyên môn của cô thế nào? Cô trả lời: cũng được, trung bình.

Ba câu hỏi, kết thúc phỏng vấn, thất bại.

Các công ty đưa ra lời từ chối không khác nhau lắm: Mời cô về chờ điện thoại thông báo.

Lương Xuân Vũ mới tốt nghiệp đã đi sửa xe hai năm, không hiểu kịch bản phỏng vấn, người ta nói chờ điện thoại thông báo, cô thật sự chờ một tuần, không có cuộc điện thoại của công ty nào.

Sau mới nghĩ ra chắc công ty không muốn từ chối cô thẳng thừng, lại lục tục đi làm sơ yếu lý lịch, vì vậy nhận được điện thoại mời phỏng vấn của công ty hiện tại.

Người phỏng vấn của công ty này thực tế hơn, biết bằng cấp, giải thưởng chỉ là ảo tưởng. Ông ta tuyển Lương Xuân Vũ là vì cho người trẻ tuổi một cơ hội.

Sau đó nói cô mới vào không có kinh nghiệm, tiền lương . tệ không thấp nha, đợi biểu hiện của cô trong công tác rồi chuyển chính thức, lúc đó sẽ tăng lương.

. tệ tiền lương ở thành phố này đúng là không thấp, mà là rất thấp, cực kì thấp.

Trên cầu vượt phía đông, những người ăn xin làm giờ, thu nhập hàng tháng không nói . nhưng chắc chắn là gấp đôi Lương Xuân Vũ, còn tự trả khoản bảo hiểm cho mình.

Nhưng Lương Xuân Vũ một lòng muốn học hỏi kinh nghiệm, hơn nữa cô thấy mình mới bước vào nghề, vẫn là tay mơ, tốt nghiệp xong không giỏi tìm việc làm ngay, nên mức lương này cô có thể chấp nhận được trong thời gian hiện tại.

Giải quyết dứt khoát, đơn vị công tác chuyển từ tiệm sửa xe tới cao ốc Bạch Hâm. Trong công ty không nhiều nhân viên, là một công ty nhỏ, chỉ chiếm tầng trong tòa cao ốc.

Hôm nay cô đang làm bảng biểu, chuẩn bị tài liệu trong văn phòng thì quản lý nhân sự phòng sát bên gọi cô nói lát nữa công ty có bạn của ông chủ đến, nhờ cô đi rửa hoa quả mang vào phòng Tổng giám đốc.

Cô rửa sạch Cherry với táo, cầm đĩa trái cây bằng một tay đi tới thang máy, thang máy “đing” một tiếng rồi mở ra, một người đàn ông với bộ đồ giản dị bước ra. Hai tay anh ta nhét túi quần, tư thế đường hoàng. Hai người đối diện nhau, liếc mắt nhìn đối phương.

Lương Xuân Vũ nhìn qua thì nhận ra anh ta, là người lái xe Equus.

Hai người một trước một sau đi tới cửa kính văn phòng.

Lương Xuân Vũ bưng trái cây, định đẩy cửa kính bằng bả vai, phía sau có bàn tay thon dài duỗi tới, mở cửa kính nhường chỗ cho cô.

Lương Xuân Vũ bước vào, ngẩng đầu cảm ơn, người đó cúi đầu, mỉm cười với cô, đi thẳng tới văn phòng.

Lương Xuân Vũ đi sau anh ta, đi ngang qua phòng kế toán, một nhân viên kế toán cũ kêu cô photo tài liệu.

Làm xong việc Lương Xuân Vũ mới đi đưa trái cây, vừa mở cửa ra đã giọng Tổng giám đốc Trịnh Miểu rất to.

“…này Từ Phong, tôi nói với cậu, đừng nhìn thấy chỉ có ba bốn mươi nhân viên, công việc rất nhiều! Vkl, mấy hôm nay tôi chỉ ký tên thôi…”

Văn phòng Tổng giám đốc rất rộng, bố trí đơn giản, không có bàn trà, không có kệ để đồ cổ, chỉ có một bộ thiết bị thể dục đặt cạnh cửa sổ.

Bức tường trong phòng được chia làm hai, gần bàn làm việc màu xám, bên phía ghế sofa là màu xanh nhạt, so với văn phòng bên ngoài như hai thế giới.

Trên mảng tường xanh treo một miếng phi tiêu, Trịnh Miểu đang ném phi tiêu, người mới vào không ngồi trên ghế, anh ta cười dựa vào bàn để nói chuyện.

Lương Xuân Vũ bưng trái cây xuất hiện ở cửa, nói “Ông chủ, trái cây đã rửa sạch”

Trịnh Miểu liếc nhìn cô, tay cầm phi tiêu ném “vèo” bay vào bia rồi mới quay lại hỏi “Mới đến?”

“Dạ”

“Làm chức vụ gì?”

“Trợ lý kế toán”

Trịnh Miểu hất đầu về phía người đàn ông đang dựa ở bàn làm việc “Từ Phong, cậu xem mặt mũi mình lớn không, tới bây giờ tôi còn không có một thư ký, cậu tới đây thì người ta kêu cô này tới rửa trái cây cho cậu!”

Sau đó, anh quay sang Lương Xuân Vũ, nâng cằm chỉ về Từ Phong “Đó, anh ta là khách, cô đưa cho anh ta đi”

Lương Xuân Vũ nhìn qua thì đúng là người đã giúp mình đẩy cửa, anh ta cũng đang nhìn cô.

Cô bưng đĩa trái cây đến trước mặt Từ Phong, Từ Phong lắc đầu, hơi tránh qua “Cứ để trên bàn đi, cảm ơn”

Lương Xuân Vũ nói gì nghe nấy, đem trái cây để lên bàn, xoay người đi ra.

“Này, Phương Đình Vân vẫn cứ theo tôi hỏi xem có yêu tinh nào quấn lấy cậu không đấy” Trịnh Miểu ném mạnh phi tiêu nói.

“Nếu trừ cô ấy ra thì chắc là không” Từ Phong trêu lại.

“Chậc” Trịnh Miểu thở dài lấy làm lạ “Thật coi mình như cái cây hả, nói cậu thì cậu phải trả lời lại hai câu mới đúng”

“Cần phải vậy” Từ Phong gật đầu

“Thật ra tôi nghĩ mình đẹp trai hơn cậu” Trịnh Miểu nghiêm túc

Từ Phong ra vẻ nghiêm túc nhìn Trịnh Miểu một hồi, đột nhiên phì cười ra tiếng “Làm sao giờ, tôi cũng rất muốn an ủi cậu một chút nhưng mà lời nói trái lương tâm quá, nói không nổi”

“Haizz, không nghĩ cậu lại như vậy đó, tưởng mình là Phan An hay sao” Trịnh Miểu không phục, đưa mắt quét một vòng quanh văn phòng “Không tin thì tìm ai đó hỏi thử, coi hai chúng ta ai có đủ tư cách lên mặt”

Lương Xuân Vũ sắp bước ra khỏi cửa.

“Nè, em gái rửa trái cây, chờ chút”

Lương Xuân Vũ dừng lại, quay người nhìn bọn họ.

“Tới đây, nhìn coi, nhìn người đàn ông này, rồi nhìn ông chủ của cô, dùng ánh mắt của một cô gái mà đánh giá coi người nào đẹp trai hơn?” Trịnh Miểu chỉ vào mình và Từ Phong, ánh mắt ám chỉ.

Anh ta nhấn mạnh từ “ông chủ của cô”, ám chỉ vậy chắc đủ rõ ràng rồi chứ?

Ai đẹp trai? Có tiền chính là đại gia, ai là người phát tiền lương cho cô?

Đôi chân dài của Từ Phong bắt chéo nhau dựa lên bàn làm việc, mặt mày anh giãn ra nhìn Lương Xuân Vũ, dĩ nhiên là rất hứng thú đợi nghe câu trả lời của cô.

Lương Xuân Vũ đảo mắt nhìn qua nhìn lại, quay qua Trịnh Miểu, bình tĩnh mà lại rất thẳng thắn trả lời “Giám đốc, hai người đều đẹp”

Giọng điệu của cô như kiểu khuyên nhủ bọn trẻ ở trường mẫu giáo đang tranh cãi về bông hoa đỏ, lời nói mang đầy ý vị thâm trường: đừng cãi nhau, các em đều rất tốt.

Câu trả lời này không đủ nhạy bén, định coi hai người là trẻ con thật chắc?

Trịnh Miểu không phục, không vừa lòng nói “Không, nhất định phải chọn một, cứ theo mắt cô mà chọn một người cô thấy hợp ý”

Lương Xuân Vũ không còn cách nào khác, bất đắc dĩ nhìn hai người lần nữa, nhìn Trịnh Miểu trước, rồi lại nhìn Từ Phong, người sau cười rất sâu xa, còn chớp chớp mắt với cô.

Lương Xuân Vũ băn khoăn đảo mắt nhìn hai người một lát, lần này nói thật, giọng điệu cân nhắc “Ông chủ, tôi nghĩ, người bên cạnh đẹp hơn anh chút xíu”

Cô nghiêm túc nhìn mặt Trịnh Miểu, có vẻ như đã nghiêm túc xem xét cân nhắc, không có giở trò bịp bợm.

Trịnh Miểu đơ lưỡi.

Cô ta cmn đúng là dám nói thật?

Từ Phong phá lên cười, vỗ vỗ vai Trịnh Miểu “Tôi nói rồi, tôi không thể thua cậu được”

Trịnh Miểu không ngờ mình bị chèn ép ngay tại sân nhà, hơn nữa anh ta còn ám chỉ rõ ràng vậy mà cái con bé này vẫn không hiểu sao.

Trịnh Miểu tức giận nhìn chằm chằm Lương Xuân Vũ, nghĩ nghĩ coi có nên cởi giầy đánh đuổi cô ra cửa không.

Lương Xuân Vũ bị Trịnh Miểu nhìn chằm chằm, cũng không cúi đầu, cứng rắn hỏi “Ông chủ, còn gì nữa không?”

Trịnh Miểu mấp máy môi, cực kỳ mất hứng, phẩy tay “Đi đi đi”

Khi Lương Xuân Vũ rời đi, Trịnh Miểu chỉ theo hướng cô đi, nhìn mặt Từ Phong “Không đúng ha? Sao cô gái này nhìn mặt cậu mà không có cảm giác ngạc nhiên? Không đúng, cậu xem cậu đẹp trai thế này?”

Từ Phong không quan tâm, nhìn thoáng qua hướng cô đi rồi nói “Hôm qua tôi có thấy cô ấy”

“Hả?” Trịnh Miểu ngạc nhiên “Hai người biết nhau à? Hèn gì…”

“Không quen” Từ Phong ngắt lời anh “Hôm qua xe đem đi bảo trì nên tôi đi xe buýt, lúc lên xe tài xế chạy nhanh quá nên tôi đụng trúng cô ấy”

“Vậy hôm qua cô ấy gặp cậu rồi, sao hôm nay phản ứng của cô ấy có vẻ như không nhận ra vậy?”

“Không, vì cô ấy không ngẩng đầu lên nhìn”

Trịnh Miểu cười ha ha “Cô gái này bình tĩnh nha. Thấy phản ứng của cô ấy có vẻ là người ngay thẳng”

Từ Phong không cho là phải “Do cậu toàn nghĩ quá cho phụ nữ thôi”

“Vậy cậu nói đi, cậu muốn tìm cô gái như thế nào? Anh em giới thiệu cho cậu”

Từ Phong thản nhiên “Muốn tìm một nàng tiên”

“Vậy Đình Vân đó chi? Cô ấy không được à? Sao, tiên khí không đủ hả?”

“Không đủ” Từ Phong không thích đề tài này, quay lại kéo tài liệu trên bàn Trịnh Miểu “Tài liệu này của cậu còn chưa xem à?”

“Nè, nói đi, đừng có chuyển chủ đề, nghe lời mẹ cậu sắp xếp đi, sinh một đứa con giống như tôi, con trai tôi mấy năm nữa có thể đi mua nước tương rồi đó”

Từ Phong nghe anh nói thì cười rộ lên “Cậu thì hay rồi, người ta đem con tới cửa tìm cậu mà cậu còn không nhớ nổi mẹ nó tên gì”

“Cút” Trịnh Miểu xì anh “Dù sao tôi cũng có hậu rồi, sau này chơi bời vui vẻ là được, cậu tha hồ đỏ mắt đi”

“Tôi không ghen tị, thật ra tôi thấy thương cậu, không thể hiểu niềm vui làm cha…”

“Tôi ỉa vào! Từ Phong, cậu là cái xxx!” Trịnh Miểu nổi điên

....

Lương Xuân Vũ ở văn phòng làm việc một lúc, bên nhân sự lại chạy tới nói cô là khách đi rồi, cô tới văn phòng giám đốc dọn dẹp trái cây lại.

Lương Xuân Vũ đi dọn, hai dĩa trái cây còn nguyên trên bàn làm việc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio