Từ Phong không đi làm, anh quay về nhà, mẹ Từ đến công ty, đơn vị ba Từ nghỉ nên ông nhàn rỗi ở trong thư phòng viết viết vẽ vẽ, suy ngẫm về sự tinh tế của dịch thuật trong văn học. Từ Phong ở bên ngoài gõ cửa.
Ba Từ không ngẩng lên đáp “Vào đi”
“Ba” Từ Phong bước vào đặt quyển sách lên bàn ông “Lần trước ba nói ba muốn có quyển sách này”
Ba Từ ngước lên thấy quyển “Rainbow of Gravity” và “Spirit Night of Finnegan”. Ông vui vẻ cầm lấy “Không tồi nha, có bản dịch tiếng Trung không, ba phải đối chiếu thử”
“Dạ có, con nhờ bạn tìm, khi nào có con mang về”
Ba Từ lúc này mới nghe giọng con trai khàn khàn, ngẩng lên cau mày, quan tâm hỏi “Gặp phải chuyện gì à? Sao sắc mặt kém vậy?”
“Tối qua con ngủ không ngon” Từ Phong trả lời, kéo ghế dựa ngồi đối diện ba Từ “Ba”
“Ừ, sao con?”
“Bạn gái con sau Tết dẫn về cho ba mẹ gặp mặt nhé”
Ba Từ vui vẻ gật đầu “Được đấy, sớm đưa về nhà đi, mẹ con nhắc lâu lắm rồi”
“Dạ” Từ Phong lại nói tiếp “Ba phiên dịch có cần tài liệu gì thì nói cho con biết, con tìm cho ba”
Ba Từ cười “Biết rồi, con không bận à, hôm nay không đi làm hả?”
“Dạ, có chút việc nên xin nghỉ. Tiểu Thần đâu rồi, không phải hôm nay nghỉ sao?”
Ba Từ hừ “Tính xấu không bỏ, còn ở gara mày mò với cái xe hỏng của nó, cái tính thối của nó vẫn không bỏ”
…..
Trưa đó mẹ Từ về nhà, cả nhà ăn bữa cơm, Từ Thần từ gara ra mặt mũi buồn bã ỉu xìu, ba mẹ Từ không cho cậu đem xe đi sửa, từ lần trước sau khi xuất viện về tới giờ, ra khỏi nhà nếu không đi tàu điện ngầm thì là xe bus, taxi, không được chạm vào tay lái nữa.
Lúc đang ăn, Từ Thần hỏi Từ Phong ‘Anh, anh với cô gái đó thật sự cặp với nhau hả?”
Từ Phong khiển trách cậu “Nói chuyện với anh đừng có không lựa lời vậy”
Từ Thần bĩu môi, thường ngày ba mẹ vẫn cứ lải nhải bắt cậu phải đi cảm ơn người ta đến nỗi lỗ tai cậu muốn đóng kén luôn. Mặc dù cô ấy cứu cậu là thật, muốn cảm ơn người ta. Nhưng mà ấn tượng của Từ Thần với Lương Xuân Vũ là bị bạn bè chế giễu, nghĩ sao cũng không thấy cảm tình tốt lên nổi.
Cậu lẩm bẩm “Thì thôi, coi như em chưa nói gì”
Sau khi ăn xong, hai người ngồi chơi game, Từ Thần bây giờ không còn được chơi xe, chơi game là thú vui duy nhất, tinh thần cậu khá tốt nên thắng liền ván. Cậu vui vẻ nên nói nhiều hơn, huơ tay múa chân, nhưng Từ Phong thì bị tức ngực ho khan, chảy máu mũi phải đi vào nhà vệ sinh lần. bác sĩ nói đây là triệu chứng bình thường, nhưng khi anh rửa mặt dưới vòi nước, máu đỏ tươi hòa lẫn với nước chảy xuống, như một loại ám chỉ nặng nề, đầy nuối tiếc. Hiếm khi anh rơi vào trạng thái oan ức và phẫn nộ thế này, số phận nửa chừng nhảy ra sự cố bất ngờ, có thể kiềm chế mọi hạnh phúc trong tầm tay, khiến tất cả trở thành quá khứ.
Không cam lòng nhưng cũng không có cách nào khác.
Từ Thần cũng phát hiện điểm bất thường, đuổi theo cửa nhà vệ sinh “Anh, có phải anh khó chịu ở đâu không?”
“Ừm, anh bị cảm, cổ họng không thoải mái lắm thôi” Từ Phong mặc áo khoác vào, xoa đầu Từ Thần “Anh đi đây”
“Hả, nói đi là đi ngay à” Từ Thần không vui “Không chơi thêm trận nữa sao. Bây giờ anh ổn rồi mà…”
“Không chơi nữa, em cũng đừng chơi nữa, lên lầu đọc sách đi”
….
Điện thoại bỏ trong túi áo khoác, Từ Phong cầm lên mới thấy mấy cuộc gọi nhỡ. một là của công ty, hai là của Lương Xuân Vũ. Cô còn nhắn wechat hỏi anh có phải bị cảm không, đến bệnh viện khám.
Tin nhắn gần nhất là tầm phút trước, cô hỏi anh có tâm sự gì phải không.
Từ Phong nhìn ba chữ “Lương Xuân Vũ”, nhớ tới lần tình cờ gặp cô ở phòng tập thể thao, cô tìm Trịnh Miểu, bị Lý Lâm Phi trêu đùa, trên mặt cô vẻ thờ ơ không sợ hãi. Giữa căn phòng ăn uống linh đình, mọi người ồn ào nói cười, lưu manh vô lại, cô bị “vây xem” xung quanh. Khi đó anh cố ý dựa vào tường nhìn cô, cảm thấy cô lạnh nhạt, không sợ hãi, kiêu ngạo. Anh thật ra không nhìn thấu cô.
Lương Xuân Vũ làm việc luôn tập trung nhưng hôm nay cô khác thường, cứ luôn xem điện thoại, lo lắng Từ Phong gặp chuyện gì đó. Cô không cách nào ngăn cản sự trầm lặng, mất hồn mất vía của anh, không phải trạng thái an nhàn mà là lo sợ bất an. Anh không chịu nói, cô không muốn ép buộc anh, đây là khoảng cách giữa hai người, cô nghĩ anh vẫn ổn.
Đến trước khi tan tầm Từ Phong vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Thời tiết quá lạnh, bầu trời xám xịt cả ngày không thấy mặt trời. Tầm giờ có ít tuyết rơi. Trịnh Miểu nhắn anh ta tự lái xe về, hôm nay không cần đưa đón. Lương Xuân Vũ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà, lúc ra tới hành lang mới nhớ ra hôm nay cô không mang ô. Cô đứng cuối hành lang nhìn ra ngoài cửa sổ xem tuyết có nặng hạt không, liệu có bị ướt không. Tuyết rơi rất nhẹ, nhưng cô thấy xe của Từ Phong. Anh đứng bên cạnh xe, không mặc áo khoác dài, không choàng khăn cổ, chỉ yên lặng nhìn chăm chăm về hướng thang máy của tòa nhà. Lương Xuân Vũ không cần nghĩ cũng biết anh đang đợi mình.
Thang máy mở ra, ánh mắt anh đã dừng chính xác trên người cô, đi về hướng cô, hai người nắm tay nhau như bình thường, những bông tuyết lớn thưa thớt rơi không dấu vết trên mặt đất. Không có gì để nghi ngờ về sự dịu dàng, ngọt ngào của anh, đôi khi anh bỏ qua mọi thứ quá nhẹ nhàng. Lương Xuân Vũ nghĩ thầm, nếu anh cười nói dối thì cô không nhất thiết phải truy hỏi cho bằng được.
Hai người dừng lại bên cạnh xe, Từ Phong kéo cửa ghế phụ lái ý bảo cô đi lên. Lương Xuân Vũ không lên, nhìn anh nói “Em có chuyện muốn hỏi anh”
Từ Phong cười khổ, nghĩ thầm, mình sợ cô ấy hỏi, quả thật cô ấy hỏi. Thật ra anh cũng không có lựa chọn nào khác, gật đầu “Được, nhưng chúng ta đi ăn tối trước”
Sau đêm đó, Lương Xuân Vũ trả vé tàu, hai ngày sau cô đi đến bệnh viện cùng Từ Phong. Kết quả xét nghiệm được trả ở tầng thứ , Lương Xuân Vũ nói với Từ Phong “Anh ngồi ở đây, em đi lấy”
Từ Phong từ chối “Anh tự đi”
Anh lên lầu, Lương Xuân Vũ ngồi dưới, ngón tay ấn lên mép ghế nhựa, ngón trỏ bấu chặt ngón tay cái.
Kết quả xấu hay tốt có thể xem là biết ngay, hai người giống nhau, sau một giây, tim đập như đánh trống. Vị bác sĩ già bước khỏi phòng bệnh “Bạn trai cô đi lấy kết quả xét nghiệm đúng không? Cậu ta còn cái kết quả PET CT, khoa chẩn đoán hình ảnh vừa gọi nói có kết quả rồi, hay là cô đi lấy về?”
Chỗ lấy kết quả xét nghiệm có khá đông người, vài hàng dài xếp hàng xiêu xiêu vẹo vẹo trước cửa, vài người chen chúc hơi hỗn loạn. Một nữ y tá phàn nàn từ trong cửa sổ, ý bảo mọi người xếp hàng lại ngay ngắn.
Có người nhận kết quả rồi vội vã bỏ đi, bệnh nhẹ thì không lo lắng nữa, có người không chờ đợi nổi để nhận lấy kết quả, nhìn xong thì thất thần; còn có người vẻ mặt vui mừng, vội vã xuống lầu.
Lương Xuân Vũ cầm kết quả CT và kết luận, cơ bản là không thể hiểu gì nổi. Một bác sĩ đang đứng ngoài hành lang khoa chẩn đoán hình ảnh bị cô chặn lại “Xin chào, có thể giúp tôi nhìn báo cáo này không?”
Bác sĩ do dự một lát rồi nhận lấy “Không có sự gia tăng đáng kể nào về sự trao đổi chất, giá trị suv là , không có tổn thương rõ ràng và thông khí quản tốt”. Vị bác sĩ trả lại kết quả cho Lương Xuân Vũ “Kết quả CT thì tốt, có điều phải kết hợp với kết quả bệnh lý để có kết luận chính xác. Quan trọng nhất là báo cáo giải phẫu của bên kia”
Lương Xuân Vũ vội vã gật đầu “Cảm ơn ông”
Cô y tá đưa kết quả ra khỏi ô cửa sổ nhỏ, Từ Phong nhận lấy nhìn kết luận bên dưới: phổi trên bên phải: Ung thư biểu mô tuyến xâm lấn không nhầy, các tế bào bất thường, biệt hóa cao, khả năng là ung thư phổi.